Đọc truyện Kẹo Bông Hay Kẹo Mút – Chương 30: Tạo cơ hội
1.
Nửa đêm,
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ có 1 chiếc hộp gấm đen tuyền vẫn đang mở nắp. Ánh trăng phản chiếu lên những viên đá quý xanh biếc được tỉ mỉ gọt giũa càng khiến những chiếc kẹo xinh xắn trở nên long lanh hơn bao giờ hết.
Cô nằm cuộn tròn trong lòng anh ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn bật cười ngây ngô như đứa trẻ, hoàn toàn không biết người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ cỡ nào.
Anh tức, tức đến không thở nổi. Cứ nghĩ đến lại thấy tức. Không đúng, không nghĩ đến thì cũng tức.
…
Cô cười thật tươi, đôi mắt to tròn sáng ngời, bàn tay nhỏ bé ôm chiếc hộp gấm đen tuyền chạy vèo tới chỗ anh. Còn chưa kịp mở miệng khoe đã bị anh lôi xềnh xệch ra ngoài.
– OwO – Cô sợ tới nỗi không thốt nên lời, chỉ biết ra sức chạy theo anh.
– >.…
Không khí trong xe vô cùng căng thẳng làm cô cũng căng thẳng theo. Toàn thân run bần bật co rúm lại 1 góc. Trong đầu chỉ có 1 câu cứ quay vòng vòng: ‘Anh thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ…’
– Triệu Nhã Kỳ! – Anh nắm chặt vô lăng, hạ giọng nhỏ hết mức có thể.
– D..d..d..ạ… – Cô giật thót mình. Cô đảm bảo là cô chưa làm gì cả. Cô không chọc tức anh mà. [Không có mới lạ >u’- *x* – Cô ủ rũ, muốn níu tay áo anh, nhào vào lòng anh làm nũng, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Anh hẳn là vẫn còn chưa hết giận, không nên chọc vào tổ kiến lửa, nếu không cô chắc chắn sẽ rất thảm.
…
Aiss… anh muốn điên. Hiện tại anh thực muốn phát điên.
– Anh, anh không thể như thế được. – Cô chu môi bĩu mỏ tỏ vẻ bất mãn.
– Tiểu Kỳ, anh không hề làm gì có hại cho em. – Anh hít sâu 1 hơi, nói rõ ràng. – Anh đang bảo vệ em đó, có biết không?
– Anh không cần em. Híc… anh, anh thật sự không cần em. – Cô mếu máo.
– Tiểu Kỳ, em tha cho anh đi có được không? – Anh day day thái dương, đột nhiên có cảm giác đầu đau dữ dội.
– Huhuhu… – Cô không nói 2 lời liền ngồi sụp xuống, gục đầu vào đầu gối góc sướt mướt.
– @o@ – Anh không làm gì cả. Có ông trời của nợ kia chứng giám, anh hoàn toàn không làm gì hết. Nãy giờ anh vẫn đang ngồi im trên ghế, tay đặt trên bàn phím laptop, không hề động chạm gì đến cô cả. Thế nhưng…
– Anh bắt nạt em.
– #u# – Anh cam đoan anh không bắt nạt em, được chưa?
– Anh chán ghét em.
– X-X – Anh xin em, nếu như anh có thể chán ghét em dù chỉ là 1 chút xíu thôi, thì bây giờ anh cần gì phải đau đầu ngồi đây nghe em ca thán chứ?
– Anh không cần em.
– U.U – Làm ơn đi, anh mà không cần em thì đã trực tiếp đá bay em ra ngoài từ lâu rồi, làm sao còn phải nhẫn nhịn sự ngốc nghếch này của em hả?
– Em ghét anh.
– Em dám? – Anh đứng phắt dậy, quắc mắt đe doạ. – Em dám nói lại 1 lần nữa, anh đảm bảo sẽ không để yên cho em.
– Vậy… hôm nay em có thể… – Cô sụt sịt, lí nhí hỏi.
– Đi về phòng!
– Hức… anh thật sự rất đáng ghét. Đồ đáng ghét, em không thèm để ý đến anh nữa. – Không đúng, không đúng, người cần được để ý không phải luôn là cô hay sao? – Em không cần anh để ý nữa. Anh là cái đồ đáng ghét, đáng ghét trong đáng ghét, đại đại đại đáng ghét… – Cô lầm bầm lầm bầm 1 hồi.
– Cái gì?
– Không… không có gì.
——————————————————————