Đọc truyện Kênh Live Stream Khoe Giàu – Chương 10: An Bài Công Tác Cho Chim Hoàng Yến
Chào mn tình hình là hôm nay lại đĩ nên không chạy kịp:))) nên đành giới thiệu vs mn bản làm thô của Mắm vậy ????.
Do con quễ Bún Đậu nữa tn hôm nay 9h đã nín thinh khum chịu làm ????.
Bản làm thô nên sai chính tả, viết tắt rất nhiều, rất bựa.
Khuyến khích bỏ qua, đăng lên chỉ để chạy tiến độ.
Hôm sau sẽ đăng 2 chương nên mấy bạn muốn đọc thì nên chờ qua hôm sau.
NHẤN MẠNH KHÔNG KHUYẾN KHÍCH ĐỌC.
__________
EDIT: ĐÃ CẬP NHẬT CHƯƠNG 10 RỒI NHÉ!!!
_________
Bạch Thanh Sầm tương đối nhàn nhã, anh live stream cũng là để giải trí thành thử cũng không có lịch phát sóng cố định.
Bình thường làm việc hay nghỉ ngơi đều tuỳ hứng, muốn làm gì thì làm, ngủ trễ thì dậy trễ, ngủ cho đã thì tự tỉnh.
Chớp mắt đã đến 12 giờ.
Bạch Thanh Sầm rửa mặt, xuống nhà ăn cơm.
Cho dù anh có ngủ dậy sớm hay muộn, trên bàn vẫn luôn có thức ăn đầy đủ, hơn nữa đều nóng hôi hổi.
“Thiếu gia, hôm nay có lịch gì không?” Quản gia kéo ghế cho anh, rót thêm một ly nước ép nho.
“Không.” Bạch Thanh Sầm cắn miếng thịt bò, nhai một chút lại nói: “Có, lát nữa đi đoàn phim thăm người.”
Anh không còn là anh trai rảnh rỗi của ngày xưa, giờ đây anh đã trở thành kim chủ số hai không ai dám đứng số một.
Phải nghĩ cách tặng tài nguyên cho người ta.
…!Cậu ta tên gì nhỉ?
Bạch Thanh Sầm vội vàng rút điện thoại ra nhìn, cũng may ngày hôm qua anh nhớ rõ hơn nửa thông tin ghi chú.
Không thì chắc quên thật.
Bạch Thanh Sầm: [Đưa lịch làm việc hôm nay cho tôi.]
Hạ Văn Miên: [Chào Bạch tổng, hôm nay tôi không có lịch công tác, ở ký túc xá chờ thông báo, bọn tôi chỉ mới debut nên không nổi, công tác không nhiều, phải đợi cơ hội.]
Hạ Văn Miên nói năng uyển chuyển, trắng ra thì chỉ có mấy việc, mới debut thì không nổi, không ai là không sợ công ty không có tài khuyên, cái này cơ bản là nhược điểm của mọi lính mới không có hậu trường.
Bạch Thanh Sầm đọc tin thì nhăn mày: [Cậu còn ở ký túc xá?]
Hạ Văn Miên: “…”
Hình như cậu cùng kim chủ đang ông nói gà bà nói vịt.
Thân là con chim hoàng yến hợp cách, Hạ Văn Miên không dám cà khịa, ngoan ngoãn nhắn lại: “Vâng ạ.”
Bạch Thanh Sầm nói: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Hạ Văn Miên tưởng anh muốn tìm cậu, mới nói: [Bạch tổng không bận ạ?]
Rất ít người gọi Bạch Thanh Sầm là Bạch tổng, ngày xưa anh từng đi thực tập ở công ty một thời gian ngắn, sau đó anh phát hiện ra rằng nếu anh mà nghỉ thì cũng chẳng có vấn đề, chỉ có thời gian ngủ của anh bị rút ngắn khiến anh từng có một đợt tinh thần bị rút cạn, cực kỳ mỏi mệt.
Về sau từ chức cho khoẻ cái thân.
Cái danh Bạch tổng này, nghĩ lại cũng phải xuất hiện từ mấy năm trước.
Bạch Thanh Sầm muốn cậu gọi khác đi, nhưng nghĩ thì không biết nên đổi thành gì, rối rắm nửa ngày thôi cũng cho qua.
Bạch Thanh Sầm gửi cho cậu một cái địa chỉ: [Nhà của tôi, dọn vào ở đi, sau này rảnh thì làm thủ tục sang tên.]
Đây là căn nhà gần công ty Hạ Văn Miên nhất.
Hạ Văn Miên: “…”
Cậu đã ở ký túc xá công ty từ lúc mới trốn nhà, mấy người chen chúc nhau trong một cái phòng, lúc đầu khó chịu nghĩ mọi cách mua phòng riêng ở, nhưng mà không có tiền thật, lại còn nhà gần công ty càng khó mua, không có quan hệ xã giao có ra giá cũng không ai bán.
Còn tưởng phải tích góp, phấn đấu thêm mới mua được cho bản thân một căn nhà.
Không nghĩ rằng hạnh phúc đột nhiên tới nhanh quá, cậu đỡ không kịp.
Hạ Văn Miên cúi nhìn bé Ragdoll: “Tự nhiên tao thấy yêu đời quá.”
Mèo: “Méo?”
Hôm nay Bạch Thanh Sầm vốn định đi xem hoàng yến đóng phim, chẳng ngờ hoàng yến không có chí tiến thủ, càng chưa kể việc làm cũng không có, anh có muốn cũng không xem được.
Hôm qua đã stream rồi, Bạch Thanh Sầm không tính cả ngày chỉ biết chơi live stream.
Bạch Thanh Sầm cuối cùng nhắn tin cho Hạ Văn Miên: [Dọn qua rồi thì nói tôi.]
Sau đó đứng dậy nói: “Liên hệ mấy đạo diễn, ai đang quay phim thì thêm cậu ấy vào.”
Bạch Thanh Sầm quen biết nhiều, mà đúng ra là nhiều người xếp hàng muốn được liên lạc với Bạch Thanh Sầm.
Vì trước đây không quan tâm đến giới showbiz, dù Bạch Thanh Sầm có cách liên lạc thì anh cũng không rảnh để gọi bọn họ, mấy đạo diễn biết làm sao để liên hệ anh lại càng chẳng dám chủ động.
Ví dụ mà tổ không độ, gọi ngay vào lúc Bạch Thanh Sầm đang làm việc gì ấy ấy, thế thì không phải kết thù à.
Điên gì mà muốn kết thù với anh.
Quản gia cười nói: “Vâng.”
Bạch Thanh Sầm ngừng một chút: “Thôi, chú đưa tôi số di động của bọn họ đi, tôi tự gọi.”
“Nhưng mà thiếu gia…”
“Hội đấu giá Cảnh Hằng hôm nay có bán ngọc đúng không? Mua về rồi xử lí cho tốt đi để tôi tặng người.”
Quản gia nghe thế thì gật đầu: “Vâng.”
Bạch Thanh Sầm đọc danh sách đạo diễn, sau đó add hết cả vào cùng một nhóm.
[@Mọi người, có ai đang quay phim không? Tôi muốn thêm một người vào, có vốn, tiền tuyên truyền và hậu kỳ tôi trả.]
Người Bạch Thanh Sầm tìm, không có trên ba bộ phim kinh điển không có giải thưởng lớn trong túi thì anh chướng mắt, mấy đạo diễn này được đánh giá khá cao trong ngành, chưa quay phim rác bao giờ.
Khó là đạo diễn làm tới bậc này thì cũng có fan riêng rồi, ít nhiều cũng sẽ kiêu ngạo, mấy nghệ sĩ dựa vào hậu trường bỏ tiền vốn họ đều không thích.
Vì cái loại nghệ sĩ này một không nổi hai diễn dở ba hay chơi trò làm màu, tân binh càng mệt, cái chuyện không tôn trọng tiền bối nhan nhản khắp nơi, đạo diễn nào cũng không thích loại người như vậy vào đoàn.
Tuy Bạch Thanh Sầm chưa thấy Hạ Văn Miên đóng phim bao giờ, nhưng anh cảm giác kỹ thuật cũng không đến nỗi nát bét..
Dù sao công ty quản lý Hạ Văn Miên cũng được, cũng là công ty có tiếng trong nghề.
Bọn họ chú trọng phát triển toàn diện, cố gắng đắp nặn nghệ sĩ toàn năng, Hạ Văn Miên ký được cái hợp đồng của công ty họ, diễn chắc chắn được, mắc cái là không ai nâng thôi.
[Mới quay xong một bộ đang nghỉ ngơi, tạm thời chưa có kịch bản nào, có thể không giúp được rồi.]
[Bên tôi đã vào mấy màn cuối, có thêm cũng không kịp, lần sau có cơ hội sẽ mời nghệ sĩ của cậu vào đoàn chơi.]
_____
Có người không đọc, có người nhắn lại lác đác vài câu, nhìn chung đều là từ chối.
Bạch Thanh Sầm biết bọn họ nghĩ gì, nhắn thêm: “Không phải bình hoa, diễn tốt lắm.”
[Ngại quá, không thêm được thật.]
[Tôi đang du lịch nước ngoài, không về ngay đc, nếu không chắc chắn phải thêm người của cậu Bạch vào.]
Đầu ngón tay Bạch Thanh Sầm nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói đến thế rồi vẫn cự tuyệt à?
Bạch Thanh Sần tag thêm mấy đạo diễn tìm người hỏi, đều trả lời – đang ở trong tổ.
Đang quay hết rồi à…?
Sợ anh nhét người tới mức nào đây.
Bọn họ không thích có người vào, Bạch Thanh Sầm cũng không ép, nói thẳng: [Đã biết ]
Sau đó trực tiếp giải tán nhóm
Cái đường diễn viên này không có kịch bản, tạm thời bỏ.
Vừa lúc tin nhắn Hạ Văn Miên tới: “Bạch tổng, tôi dọn qua rồi.”
Bạch Thanh Sần xem đồng hồ, cùng lắm mới được nửa tiếng.
Trừ hao thời gian đi lại từ ký túc xá đến căn nhà, Hạ Văn Miên có ít đồ thật.
Bạch Thanh Sầm nhắn lại: [Chờ, tôi qua ngay.]
Tuy anh không sống bên đấy, nhưng đồ dùng cần có đều có, anh không cần thêm cái gì.
Ngồi trong xe, Bạch Thanh Sầm vẫn đang trò chuyện với đạo diễn, cũng không phải liên hệ không được ai mà là thấp quá thì chướng mắt, cao quá thì nhất quyết không chịu thêm người, anh thấy làm kịch bản vẫn tốt nhất, mà giờ chưa có ngay được.
Tuy là nói vậy, Bạch Thanh Sầm vẫn tìm ít kịch bản tầm trung, thời gian khách mời lên ảnh không dài, nhưng nhân vật chính đều không tồi.
Trước khi làm xong kịch bản, cho Hạ Văn Miên đi xoát mặt cũng được.
Lúc Bạch Thanh Sầm tới, liếc mắt đã thấy Hạ Văn Miên đang đứng trước cửa.
Bạch Thanh Sầm sửng sốt, “cậu đứng đây làm gì?”
“Chờ anh.”
Bạch Thanh Sầm mím môi, nghe cứ quái quái thế nào.
Tuổi của anh và Hạ Văn Miên không kém nhau bao nhiêu, tính cẩn thận hơn, hình như Hạ Văn Miên còn lớn hơn anh một chút, bây giờ Hạ Văn Miên cứ gọi anh là anh, Bạch Thanh Sầm ngượng hết cả người.
“Đã liên hệ đoàn phim rồi, ngày mai cậu vào luôn, bây giờ đi qua studio với tôi…!Cậu biết hát chứ?” Bạch Thanh Sầm lo liệu xong xuôi mới nhớ hỏi câu này.
Hạ Văn Miên dở khóc dở cười, gật đầu: “Tôi biết.”
Đồng thời cậu cứ có cảm giác kim chủ nhỏ của mình ngốc ngốc moe moe làm sao ấy.
Làm trước rồi mới hỏi sau như vậy cũng được nữa?
“Đi thôi, qua studio.” Bạch Thanh Sầm nói: “Tôi mua bản nhạc rồi tìm người sáng tác lời, phát hành album cho cậu.”
Hạ Văn Miên: “…”
Mới debut, fan trên weibo mới lèo tèo được một, hai chữ số đã đòi ra album?
Ai khùng mà mua?
Dù bây giờ đa phần làm album điện tử mua ngay trên mạng được, giá mặt bằng chung cũng mười mấy hai chục đồng không đắt, nhưng mà không có fame, chẳng ai biết cậu ra album.
Nhiều platform stream nhạc đều chú ý độ nổi, nhà ngươi nổi thì ta mới đưa bài của ngươi lên top, nhà người mà là tân binh flop thì ta đây quăng album của ngươi xuống hạng chót.
Căn bản là không có cơ hội nóng phỏng tay.
Hạ Văn Miên nói thật về vấn đề phát hành cho Bạch Thanh Sầm nghe.
Bạch Thanh Sầm nghe vậy thì nhướng mày, “Album của cậu sẽ phát hành trên Âm nhạc Thanh Sơn, số liệu mua bán phát hành tôi sẽ chuẩn bị hết, cậu chỉ cần hát là được.”
Hạ Văn Miên ngơ người.
Chuẩn bị tinh tế thế sao.
“Chưa chắc Âm nhạc Thanh Sơn sẽ nhận mà.” Lý tưởng xinh đẹp nhưng hiện thực lại xấu xí thảm hại, Âm nhạc Thanh Sơn chiếm gần nửa địa bàn stream nhạc của nước A, platform như vậy sao lại chịu phát hành nhạc của tân binh đi cửa sau được.
“Âm nhạc Thanh Sơn là công ty của tôi.” Bạch Thanh Sơn nói: “Sẽ nhận.”
Không những phải nhận mà còn phải phối hợp tuyên truyền năng suất, quảng cáo album cậu ở nơi nổi bật nhất.
Mấy câu sau không cần Bạch Thanh Sầm nói, Hạ Văn Miên hiểu được.
Bạch Thanh Sầm nói: “Cậu cứ hát cho hay là được, những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Vâng, Bạch tổng.” Hạ Văn Miên lên tiếng rồi hỏi thêm: “Bạch tổng, tôi có chuyện này muốn hỏi ngài được không?”
“Ừ?”
“Vì sao ngài lại bao nuôi tôi?”
“Vì…” Bạch Thanh Sầm nhăn mặt, dần dần liền trầm mặc.
Anh cũng chịu, dù sao…!Do rảnh rỗi sinh nông nổi?
Vừa khéo Hạ Văn Miên hợp phong cách chim hoàng yến trong tiểu thuyết, anh vũng vừa khéo gặp Hạ Văn Miên.
Trùng hợp vậy đó.
Mà không nói được.
Ít gì cũng phải chọn lý do cho hay ho đã chứ…!
Bạch Thanh Sầm trầm giọng: “Vì có tiền.”
Vốn Hạ Văn Miên đang chờ đợi để được nghe khen ngợi phẩm chất đặc biệt thu hút lấp lánh của mình: “???”
Vậy đó?
__________
Không chuyển ver, repost đứa nào láo cả đời xấu chó.
P/s: tôi hết ý chửi r nên ai có sáng kiến gì xin hãy giúp đỡ – Mắm.