Kẻ Trừng Phạt

Chương 7: Vụ Án Năm Xưa


Đọc truyện Kẻ Trừng Phạt FULL – Chương 7: Vụ Án Năm Xưa


Vụ án Tần Hiểu Mai năm ấy thực sự gây chấn động, tất nhiên tôi cũng có biết đại khái, nhưng vì thủ đoạn gây án của hung thủ quá tàn nhẫn, nên các tình tiết đều không được công khai.

Bây giờ, nó lại trở thành vấn đề then chốt trong cái chết của Hồ Viễn, nên tôi không thể không tìm hiểu.
Anh Điên không hề do dự, trong làn khói thuốc, anh chậm rãi kể cho tôi nghe.
Người báo án trong vụ Tần Hiểu Mai gϊếŧ người chính là cô ta.

Khi cảnh sát đến hiện trường, khắp người Tần Hiểu Mai dính đầy máu.

Nạn nhân là một cô gái được đặt trên chiếc bàn ăn dài, phần thân dưới bị biến dạng.
Nhìn hiện trường có thể thấy máu trong cơ thể nạn nhân gần như đã chảy hết.

Bên cạnh có một con dao chặt dính máu, theo phán đoán sơ bộ đó chính là hung khí.
Nơi xảy ra vụ án là một phòng trọ cho thuê theo ngày.

Khi cảnh sát tới nơi, ngoài nạn nhân ra thì chỉ có một mình Tần Hiểu Mai, ánh mắt cô ta mơ hồ nhưng thần thái vẫn rất bình tĩnh.

Cảnh sát nhanh chóng xác định cô ta là đối tượng tình nghi và khống chế.
Nếu không phải hung thủ, một nữ sinh viên hai mươi tuổi thấy cảnh tượng này, theo lẽ thường thì phải gào thét, kinh sợ đến bủn rủn chân tay mới phải.
Cảnh sát tìm thấy thẻ sinh viên trên người Tần Hiểu Mai, được biết cô ta là sinh viên năm tư trường Đại học Khoa học Kĩ thuật.

Nạn nhân là Ngô Anh, bạn cùng phòng ở kí túc của Tần Hiểu Mai.

Chủ nhà trọ cho biết, căn phòng này là do chính nạn nhân thuê từ trưa hôm trước, lúc đó Ngô Anh không có biểu hiện hay lời nói gì bất thường, thậm chí còn khá vui vẻ.
Khi Đồn Cảnh sát thông báo cho Đội Cảnh sát hình sự, Hồ Viễn và anh Điên lập tức đến tiếp quản.


Sau khi kiểm tra kĩ, kết quả không hề có bất cứ dấu vết nào của kẻ thứ ba tại hiện trường, trên hung khí chỉ có dấu vân tay của Tần Hiểu Mai.

Phát hiện có giá trị duy nhất là nạn nhân chết do ngạt thở trước, rồi mới bị cắt cổ và cổ tay để xả máu ra ngoài.
Tần Hiểu Mai bị tạm giữ ngay trong ngày hôm đó.

Có điều, bất luận cảnh sát hỏi thế nào, cô ta cũng không hé răng nửa lời.
“Cô ta không nói gì, tôi chỉ còn biết quan sát biểu cảm và thái độ.

Trong mắt cô ta chứa đầy đau khổ và tuyệt vọng.” Anh Điên hạ kính cửa sổ ô tô xuống, một cơn gió lạnh lùa vào, khiến tôi hắt hơi.
“Cô ta đau khổ gì thế? Mà sao lại tuyệt vọng?” Tôi hỏi.
Anh Điên tắt máy sưởi, nói khí nóng khiến con người ta bí bách, hãy đón chút gió lạnh để khơi thông suy nghĩ.
Anh vừa day huyệt Thái dương vừa tiếp tục kể.
Phòng kí túc của Tần Hiểu Mai có bốn người, vì đã sang năm tư nên người bận tìm việc, người đi thực tập, rất ít gặp nhau.

Khi xảy ra vụ án, hai người còn lại một đang ở kí túc, một đang thực tập ở ngoại ô, tạm thời không liên lạc được.
Nữ sinh trong kí túc không thân thiết với Tần Hiểu Mai và Ngô Anh.

Buổi tối trước khi xảy ra vụ án, cô ta về muộn, trong phòng không có ai, nhưng cũng không thấy có gì lạ.

Sáng hôm sau, cô ta vừa ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại thông báo từ cảnh sát.
Hai ngày sau đó, khi nữ sinh đi thực tập quay về, anh Điên và Hồ Viễn mới biết thêm một số uẩn khúc phía sau.
Quan hệ giữa Tần Hiểu Mai và Ngô Anh vốn dĩ rất tốt đẹp.


Từ khi có bạn trai, Ngô Anh gần như cả ngày ở bên ngoài, thường xuyên đi qua đêm không về.

Nữ sinh này có đôi lần tình cờ nghe thấy hai người cãi nhau trong phòng, khi đẩy cửa bước vào, họ lại lập tức im lặng.
“Có khi nào…!là hận tình không? Chẳng lẽ…!Tần Hiểu Mai thích Ngô Anh?” Nghe đến đây, tôi không nhịn nổi nữa liền hỏi.
Anh Điên quay sang nhìn tôi, ánh mắt rất lạ: “Tên nhóc này cũng ghê nhỉ, đã nghĩ ngay đến chuyện đó rồi.

Khi thu thập các thông tin này, tôi không hề nghĩ đến, mãi tới khi Hồ Viễn điều tra thêm, tôi mới vỡ lẽ.”
Câu trả lời của anh Điên đã chứng thực phán đoán của tôi.

Anh kể tiếp, khi Hồ Viễn đi thu thập tin tức từ bạn bè của hai người họ thì phát hiện ra một manh mối quan trọng: từng có người thấy Tần Hiểu Mai và Ngô Anh hôn nhau phía sau thư viện trường.
“Vì thế các anh càng chắc chắn về việc nghi ngờ Tần Hiểu Mai?” Tôi hỏi.
“Các dấu vết để lại hiện trường đều trùng khớp, có động cơ gây án, chẳng ai nghĩ cô ta là kẻ vô tội cả.”
Anh Điên nói không sai, từ các đầu mối đã có, thì vụ án này về cơ bản chỉ còn thiếu lời khai của Tần Hiểu Mai mà thôi.

Nghe đến đây, tôi lại càng tò mò: “Thế Tần Hiểu Mai khai nhận lúc nào, vì sao cô ta lại chịu khai?”
“Sang tới ngày thứ năm, Tần Hiểu Mai đặt một yêu cầu với chúng tôi – Cô ta muốn lên mạng.”
Tôi kinh ngạc: “Cái gì? Lên mạng?”
“Ừ, cô ta cần gửi email.”
“Gửi cho ai? Nội dung thế nào?” Tôi hỏi dồn.
“Nội dung chỉ có một câu: Xin lỗi, Qew.

Người nhận email là bạn trai của Ngô Anh, Dương Ninh Thanh.”
Tôi đang định hỏi tiếp thì anh Điên xua tay, bảo tôi đừng vội, anh sẽ từ từ kể hết cho tôi nghe.

Sau khi biết Ngô Anh có bạn trai, cảnh sát cũng đã điều tra cậu ta.

Dương Ninh Thanh cũng là sinh viên của trường Đại học Khoa học Kĩ thuật.

Tốt nghiệp xong, cậu ta xin học bổng thạc sĩ ở một trường đại học tại Mỹ, sau đó thuận lợi nhận được offer và đã lên máy bay vào buổi sáng ngay sau hôm xảy ra vụ án.
Mốc thời gian đó rất đáng lưu tâm, nhưng vì thời gian bay sang Mỹ mất hơn chục tiếng, nên khi cảnh sát liên hệ được với Dương Ninh Thanh thì đã là tối hôm sau.
Về cái chết của bạn gái, Dương Ninh Thanh tỏ ra rất sốc, và nói sau khi làm xong các thủ tục nhập học, sẽ lập tức xin nghỉ phép để về nước.

Đồng thời, Dương Ninh Thanh cũng khai báo toàn bộ hành tung của mình trước và sau khi vụ án xảy ra, cùng mối quan hệ của cậu ta và Ngô Anh.
Tình cảm giữa Dương Ninh Thanh và Ngô Anh rất tốt đẹp.

Hai người chuẩn bị cùng nhau sang Mỹ để làm thủ tục nhập học, vé máy bay đã mua sẵn và để ở chỗ Dương Ninh Thanh.

Trước hôm lên đường, Ngô Anh nói muốn từ biệt Tần Hiểu Mai, hai người hẹn sẽ gặp nhau ở sân bay vào sáng hôm sau.
Mối quan hệ giữa Tần Hiểu Mai và Ngô Anh, thực ra Dương Ninh Thanh có biết.

Lúc đầu, cậu ta rất phản cảm với tình trạng lệch lạc giới tính của Tần Hiểu Mai và cũng đã nhắc nhở nhiều lần, nhưng Ngô Anh luôn bênh vực và xin Dương Ninh Thanh cho cô ta thời gian.

Hơn nữa, Tần Hiểu Mai còn là “bà mối” của hai người họ.
Về phần mình, Ngô Anh luôn thề với Dương Ninh Thanh là không hề có ý gì với Tần Hiểu Mai.

Dương Ninh Thanh cũng cho rằng, Tần Hiểu Mai chắc không thể có sự xâm phạm nào đáng kể đến Ngô Anh được.

Hơn nữa, hai người họ ở cùng phòng, cậu ta không thể buộc Ngô Anh cắt đứt liên hệ với Tần Hiểu Mai.
Trước ngày lên đường, Ngô Anh nói muốn về trường ở cùng Tần Hiểu Mai một đêm.

Nào ngờ, sáng sớm hôm sau, Dương Ninh Thanh đến sân bay chờ mãi không thấy Ngô Anh tới, liên tục gọi điện cho cả hai người nhưng đều không được.
Lúc đó, Dương Ninh Thanh cũng nghĩ đến hai khả năng: một là tối qua hai người ngủ quên; hai là Ngô Anh đã quyết định ở lại, không đi cùng cậu ta sang Mỹ nữa, nói cách khác, giữa Tần Hiểu Mai và cậu ta, Ngô Anh đã chọn Tần Hiểu Mai.

Nghĩ đến đây, Dương Ninh Thanh chẳng do dự gì nữa, đúng giờ lên máy bay sang Mỹ.

Vốn định khi tới nơi sẽ gọi điện về nói chuyện rõ ràng với Ngô Anh, khuyên người yêu suy nghĩ lại, nhưng đâu thể ngờ đến kết cục bi thảm như thế.
Về hành tung của mình, Dương Ninh Thanh khai báo, trước hôm xảy ra sự việc, buổi trưa cậu ta còn cùng Ngô Anh ăn cơm, khoảng bốn giờ chiều thì chia tay nhau, Ngô Anh về trường, cậu ta về khách sạn thu dọn đồ đạc.
“Từ từ đã, Dương Ninh Thanh chẳng phải cũng là sinh viên năm tư ư? Sao cậu ta lại ở khách sạn mà không phải kí túc xá?” Tôi chen vào.
Ai ngờ anh Điên nguýt tôi một cái: “Hồi đại học, cậu không có người yêu à?”
“Là sao ạ?”
“Thì tôi hôm trước họ ở trong khách sạn chứ sao! Chẳng lẽ cậu lại lôi bạn gái về kí túc xá trước sự chứng kiến của lũ bạn?”
Câu hỏi của anh Điên khiến tôi á khẩu, chỉ biết cười trừ.
Theo lời Dương Ninh Thanh, cậu ta không hề biết Ngô Anh hẹn Tần Hiểu Mai đến một nhà trọ.

Nếu biết trước, chắc cậu ta đã không đồng ý để Ngô Anh đi.

Nhưng theo thông tin chủ nhà trọ cung cấp, Ngô Anh đặt phòng vào buổi trưa trước hôm xảy ra sự việc, tức là cô ta đã đặt phòng sẵn rồi mới đến gặp Dương Ninh Thanh và không hề kể cho cậu ta nghe chuyện này.
Sau đó, phía cảnh sát có đến khách sạn mà Dương Ninh Thanh đã thuê và lấy đoạn băng ghi hình ở hành lang.

Trong đoạn băng, cậu ta về phòng lúc khoảng sáu giờ chiều và đến tận sáng hôm sau mới rời đi.

Cảnh sát cũng đã lấy thông tin từ những người biết về mối quan hệ giữa Dương Ninh Thanh và Ngô Anh thì tình cảm của hai người rất tốt.
Như vậy thì cậu Dương Ninh Thanh này chắc không có vấn đề gì.
Khi xâu chuỗi toàn bộ vụ án lại, có thể Tần Hiểu Mai bất mãn việc Ngô Anh yêu Dương Ninh Thanh mà bỏ rơi cô ta, tình yêu biến thành hận thù nên đã sát hại đối phương, thậm chí cảm thấy phần cơ thể có quan hệ xáƈ ŧɦịŧ với Dương Ninh Thanh của Ngô Anh thật bẩn thỉu, nên mới dùng dao băm vằm như vậy.
Về hành vi Tần Hiểu Mai gửi email xin lỗi Dương Ninh Thanh, mặc dù rất quái dị, nhưng cũng có thể giải thích được, dù gì cô ta cũng sát hại người Dương Ninh Thanh yêu thương nhất.
Tôi còn một câu hỏi rất quan trọng nữa để hiểu thêm về Tần Hiểu Mai, nhưng đúng lúc đó chúng tôi về đến Đội, vừa xuống xe đã gặp đồng nghiệp ở Tổ Giám định dấu vết.

Họ nói đã có kết quả giám định tại tòa nhà pháp y và có phát hiện mới.

Thông tin này khiến ai cũng hưng phấn, trong chốc lát tôi đã quên béng việc cần hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.