Đọc truyện Kẻ Trừng Phạt FULL – Chương 38: Cuộc Giằng Co Bất Ngờ
“Lùi lại!” Anh Điên hét lên.
Người trong phòng đúng là Dương Ninh Thanh, cậu ta vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc chiều, com lê màu xanh đậm, sơ mi kẻ ca rô, mắt kính gọng đen, chỉ khác là có thắt thêm chiếc cà vạt màu đen tuyền.
Sắc mặt cậu ta trắng nhợt, lúc chiều tôi nghĩ là do ánh mặt trời, giờ mới hiểu là do cậu ta có bệnh – căn bệnh vô phương cứu chữa, đã vậy mấy hôm trước cậu ta còn vừa bị tai nạn xe.
Lúc này anh Điên đang giương súng ngắm thẳng về phía Dương Ninh Thanh, nhưng cậu ta không có chút gì sợ hãi hay kinh ngạc, trên môi còn nở nụ cười.
Đương nhiên, đó không phải là nguyên nhân khiến tôi ngẩn người.
Điều khiến tôi kinh sợ là Dương Ninh Thanh đang cầm trên tay một nút bấm, nối với một sợi dây, đầu dây còn lại ẩn trong chiếc com lê của cậu ta.
“Chờ các vị đã lâu.” Dương Ninh Thanh thản nhiên nói.
“Tất cả không được lại gần, trong người hắn có bom đấy!” Thần Côn nhắc nhở chúng tôi, còn anh ta thì tự chạy lên chặn trước mặt anh Điên.
Dương Ninh Thanh nhìn thấy Thần Côn, có vẻ bất ngờ, nói: “Anh vẫn chưa chết cơ à, khá đấy!”
Khi nói đến hai chữ “khá đấy”, ánh mắt Dương Ninh Thanh hướng về phía tôi, tỏ ý khen ngợi tôi đến ứng cứu kịp thời.
Đồng thời, câu nói này cũng một lần nữa chứng thực cậu ta chính là hung thủ.
“Chuyện gì thế hả? Cậu tránh ra!” Anh Điên hét lên với Thần Côn.
Thần Côn vẫn không động đậy, hỏi Dương Ninh Thanh: “Cậu muốn gì?”
Dương Ninh Thanh cố ý lật áo cho chúng tôi thấy quả bom bên trong, rồi nói với anh Điên: “Tổ trưởng Dương, tôi khuyên anh tốt nhất là cất súng đi.
Tôi mà chết, tất cả cũng chết theo đấy.”
“Cậu đừng mất bình tĩnh, có yêu cầu gì có thể đưa ra.” Anh Điên thu súng lại, rồi bảo Lý Quang Minh đưa mọi người rút lui đợi lệnh.
“Không ai được đi hết!” Dương Ninh Thanh giơ nút bấm trong tay lên, mắt trợn trừng, lộ vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc đó, tay kia của cậu ta kéo vạt com lê, quả bom đang buộc trên người lộ hẳn ra, khiến ai cũng kinh sợ.
“Cậu có yêu cầu gì cứ nói, đừng làm bừa.” Thần Côn hạ giọng.
Anh Điên kéo Thần Côn lại đứng cạnh mình.
Hai người anh lớn đang dùng thân thể mình để che chắn cho chúng tôi ở phía sau, tôi bất giác vô cùng cảm động.
Đứng trước một đám cảnh sát sắc mặt đầy lo âu, Dương Ninh Thanh tỏ vẻ khoái chí.
“Đừng sợ, các người chẳng phải muốn phá án sao, để tôi giúp cho.
Mấy tên cảnh sát các người cũng nên nghe quá trình gây án của tôi mà học tập, nếu không, sau này gặp phải hung thủ cao tay hơn, thì lại mắc sai lầm thôi.
Các người mắc sai lầm, thì hậu quả không thể tha thứ được.”
“Cậu muốn khai báo tình tiết vụ án thì còn đầy cơ hội, cứ về Đội với chúng tôi đã.” Anh Điên tiến lên một bước, Dương Ninh Thanh lập tức lùi về một bước, không để rút ngắn khoảng cách.
“Anh nghĩ tôi sẽ theo các anh về sao?” Dương Ninh Thanh lại cười phá lên, giọng nham hiểm.
“Cậu…” Anh Điên mở miệng, rồi nói với giọng ôn hòa: “Được, tôi ở lại đây nghe cậu trình bày, nhưng hãy để những người khác ra ngoài trước.”
“Tổ trưởng Dương, anh đừng có lãng phí thời gian nữa.
Yên tâm đi, tôi mặc dù tay nhuốm đầy máu, nhưng cũng không gϊếŧ người vô cớ đâu, tôi chỉ gϊếŧ những kẻ đáng chết thôi! Đương nhiên, với điều kiện là các người đừng có chọc giận tôi.” Nói đến đoạn sau, Dương Ninh Thanh sờ lên quả bom trên người mình.
Anh Điên hỏi lại: “Ai đáng chết? Còn ai đáng sống?”
“Đợi tôi nói xong, anh sẽ tự hiểu.” Lúc này Dương Ninh Thanh đã lùi đến cạnh sofa trong phòng khách và ngồi xuống.
Trước khi đến đây, tôi cứ nghĩ với trí thông minh của mình, Dương Ninh Thanh chắc đã sớm chuẩn bị ứng phó, thậm chí có thể biện hộ trắng án, hoàn toàn không ngờ sau khi mở cửa lại có cục diện như thế này.
Mang bom trên người và giằng co với cảnh sát, điều này chẳng phải đã thừa nhận mình là hung thủ rồi sao.
Lúc nãy chính miệng Dương Ninh Thanh nói “tôi chỉ gϊếŧ những kẻ đáng chết thôi”, có thể coi là một chứng cứ, đã thế cậu ta lại còn nói muốn giúp chúng tôi phá án nữa.
Thế nghĩa là, cậu ta chuẩn bị nhận tội và chịu tội theo pháp luật sao?
Không, không thể nào, nếu đúng là như vậy, thì cậu ta sẽ giơ tay chịu trói, chứ việc gì phải lấy bom ra để uy hiếp.
Não tôi hoạt động chớp nhoáng, rất nhanh chóng nghĩ đến điểm quan trọng: virus HIV trong người Dương Ninh Thanh đã phát tác, cậu ta cũng chỉ có thể sống được nửa năm đến hai năm nữa là cùng.
Theo những đặc điểm chung của các nạn nhân, thì rõ ràng hung thủ đang muốn báo thù cho Tần Hiểu Mai.
Trước đây tôi từng phân tích, ngoài hai người đã chuyển lên Sở Công an tỉnh và hai người đã chết là Hồ Viễn và Tăng Đại Chí, thì chỉ còn lại anh Điên và Thần Côn có liên quan đến vụ án Tần Hiểu Mai.
Tối hôm qua, Dương Ninh Thanh ra tay với Thần Côn, xem ra cậu ta không hề biết việc Thần Côn còn sống.
Vậy thì, quả bom này là chuẩn bị cho anh Điên rồi!
Lo lắng cho sự an toàn của anh Điên, tôi vội vã nói: “Dương Ninh Thanh, cậu sát hại Ngô Anh, giá họa cho Tần Hiểu Mai khiến cô ta chết oan, giờ lại gϊếŧ những cảnh sát điều tra án, kẻ đáng chết nhất chính là cậu!”
“Lục Dương!” Văn Nhã giật mạnh vạt áo tôi.
“Đúng là tuổi trẻ bốc đồng, chẳng lẽ anh không sợ câu nói vừa rồi khiến tôi nổi giận, cho các người chết hết ư? Thật đáng tiếc vì tôi đã xem trọng anh như thế.” Dương Ninh Thanh nhìn tôi lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng.
“Tôi việc gì phải cần cậu xem trọng?” Tôi lập tức đáp trả, nhưng lời của Dương Ninh Thanh đúng là khiến tôi có phần sợ hãi, nên ngữ khí mềm mỏng hẳn.
“Lục Dương, hai mươi chín tuổi, người huyện Đài, hiện sống tại khu dân cư Thế Kỉ, sau khi tốt nghiệp Đại học Tứ Xuyên thi vào ngành công an, hai năm trước chuyển từ cảnh sát tuần tra sang cảnh sát hình sự, vô cùng căm ghét cái ác, coi việc thực thi chính nghĩa là trách nhiệm của mình, trong vòng hai năm đã tham gia phá mười vụ án hình sự, trong đó tổ chức điều tra chính ba vụ, các vụ đã điều tra đều xử lí công bằng, không bao biện, không che giấu, được hai bên đương sự đều nể phục, không có sở thích xấu, không có hành vi bất hảo.”
Nghe Dương Ninh Thanh đọc hết lai lịch của mình, tôi há hốc miệng, trong lòng vô cùng chấn động.
“Sao? Chuẩn chứ?” Dương Ninh Thanh nhìn tôi, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh.
Lông mày tôi nhíu chặt lại: “Cậu điều tra tôi?”
“Không, tôi chỉ đang tìm kiếm thế hệ cảnh sát nhân dân thực thụ mới thôi.” Dương Ninh Thanh cười như không cười.
Văn Nhã hạ giọng hỏi: “Đây chính là lí do cậu gửi bưu phẩm cho Lục Dương ư?”
“Đúng thế, người bảo vệ lẽ phải chân chính cần trải qua một số khảo nghiệm, tôi gửi bưu phẩm có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, để Lục Dương ghi nhớ ba câu này mà đốc thúc chính mình: Điều tra án oan, lấy mạng bồi hoàn; Ta vẫn luôn dõi theo ngươi; Những kẻ mang tội, đừng hòng cố sống.
Giờ anh đang làm rất tốt, tôi hi vọng bất kể anh ở trong hàng ngũ cảnh sát bao lâu, đều không quên ý nguyện ban đầu, hành pháp một cách công bằng.
Cho dù có chết, tôi ở trên trời vẫn sẽ dõi theo anh.
Thứ hai, là để ông trời xét xử xem, mỗi lần tôi gây án, đều dự báo trước cho Lục Dương, nếu người đó đáng chết thật, thì ông trời cũng không cho các người cơ hội ngăn cản, ví dụ như Hồ Viễn và Tăng Đại Chí.
Vụ án Ngô Anh, Hồ Viễn là cảnh sát phụ trách điều tra chính, đã điều tra không kĩ càng.
Năm đó khi tôi về nước và bị anh ta hỏi cung, trong lời khai thực ra có rất nhiều kẽ hở, nhưng anh ta không hề nhận ra, kết luận vụ án một cách sơ sài, trực tiếp dẫn đến cái chết oan ức của Hiểu Mai.
Còn tên Tăng Đại Chí thì không phải nói rồi, đúng là một gã đầu đất.
Năm đó anh ta khám nghiệm tử thi Ngô Anh, đến việc trong người Ngô Anh có virus HIV cũng không kiểm tra ra, chắc lần này khám nghiệm tử thi của Hồ Viễn, anh ta cũng không phát hiện ra trước khi chết Hồ Viễn đã bị tấn công đâu nhỉ? Hạng người như họ, tồn tại chỉ khiến càng ngày càng có nhiều vụ án oan xảy ra thôi.
Còn nữa, chắc các người cũng đã phát hiện những bức ảnh và đoạn ghi hình bẩn thỉu trong điện thoại của họ rồi chứ? Các người thử nghĩ xem, là một cảnh sát, dùng uy quyền trong tay để làm những việc đó thì có thể tha thứ nổi không? Chẳng lẽ lại không đáng chết?
Với Trần Thân, nói chung trong vụ án này vai trò của anh ta rất nhỏ.
Hai năm trước, trong hiện trường mà anh dựng lại không có sự xuất hiện của “kẻ thứ ba”, thế nên mới cho tôi cơ hội tẩu thoát, nhưng cũng không trách anh vô dụng, chỉ tại tôi quá thông minh mà thôi.
Tôi chỉ phản cảm cái kiểu làm việc hời hợt của anh thôi.
Ông trời chắc cũng thấy tội đó không đáng chết, nên mới cho anh nhặt lại cái mạng quèn.
Còn nguyên nhân thứ ba, Lục Dương, tôi cố ý cho anh manh mối, để rèn luyện khả năng phá án của anh.
Một cảnh sát tốt mà chỉ có tinh thần chính nghĩa thôi thì chưa đủ, còn cần phải có óc quan sát tinh tường và tư duy lô gic nữa.
Đừng để bị vẻ bề ngoài làm lạc hướng, phải biết nhìn cái nhỏ mà thấy cái lớn, tìm ra nguyên nhân sâu xa của vụ án.
Tối nay các người đến đây bài binh bố trận thế này, chắc đã phân tích được quá trình xảy ra hai vụ án và xác định tôi là hung thủ rồi.
Như vậy xem ra biểu hiện của Lục Dương cũng không tồi, sớm hơn thời gian tôi dự đoán hai ngày.”
Khi Dương Ninh Thanh trình bày động cơ của mình, mỗi lí do đều vô cùng rõ ràng, rành mạch, thể hiện khả năng tư duy lô gic vô cùng xuất sắc của cậu ta.
Nhưng đoạn cậu ta vừa nói khiến tôi dở khóc dở cười, nhưng cũng có phần cảm động.
Một kẻ tay nhuốm máu, mà có thể ung dung nói ra hai chữ “chính nghĩa”; còn chúng tôi thì không thể phản bác lại sự định tội dành cho Hồ Viễn và Tăng Đại Chí.
Đúng thế, họ có đáng được tha thứ không? Tội của họ có đáng chết không?
Nói thực lòng, tôi cũng không biết.
“Dương tiên sinh, tôi muốn thỉnh giáo mấy vấn đề.” Văn Nhã tiến lên hỏi.
Dương Ninh Thanh nhìn Văn Nhã, nhưng lại quay ra nói với tôi: “Lục Dương, anh phải cảm ơn cô cảnh sát xinh đẹp này đấy.
Nói thật, sự xuất hiện của Văn Nhã là điều bất ngờ trong kế hoạch của tôi.
Nếu không có cô ấy, chắc các người cũng chưa chắc đã mò ra tôi nhanh như thế đâu.
Dù sao trên cơ sở bản án của Hồ Viễn, tôi cũng là người yêu của Ngô Anh, lẽ ra tôi phải hận Hiểu Mai nhất, không ai có thể nghĩ tôi lại đi báo thù cho cô ta.”
Cậu ta nói không sai, trước khi có Văn Nhã tham gia, chúng tôi còn chưa biết bắt đầu điều tra từ đâu, thế mà cô ấy mới đến hai ngày, chúng tôi đã liên tiếp phát hiện ra các đầu mối quan trọng.
Lúc vừa gặp mặt, tôi đã có cảm giác cô ấy có thể mang lại bước đột phá lớn cho việc điều tra vụ án, quả đúng như vậy.
Tôi chợt nhớ đến việc sáng nay Văn Nhã phát hiện ra có chiếc taxi theo dõi chúng tôi, liền hỏi: “Lúc ban ngày là cậu theo dõi chúng tôi phải không? Cậu định làm gì?”
Dương Ninh Thanh “hừ” một tiếng, trả lời: “Tôi nói rồi, mỗi lần tôi gây án đều sẽ cho anh một số manh mối.
Lúc gϊếŧ Trần Thân cũng thế, không ngờ anh nhận được tin nhắn xong đã nhanh chóng đoán ra.
Một mặt, tôi rất vui mừng khi nhìn thấy sự tiến bộ của anh, mặt khác tôi vẫn có chút cảm giác thất bại, nên đợi bên ngoài bệnh viện xem anh ta có chết không.
Khi hai người đi từ trong đó ra, vì tò mò muốn biết hai người muốn làm gì, tôi mới đi theo sau, nào ngờ bị phát hiện.
Nếu sáng nay hai người tóm được tôi, thì kế hoạch của tôi thất bại rồi còn gì.”
Dương Ninh Thanh nhìn sang Văn Nhã, cười thản nhiên: “Cô cảnh sát thông minh, xin cứ hỏi.”
“Cậu sát hại Ngô Anh, vì hận cô ta biết rõ mình bị AIDS mà vẫn yêu cậu, phải không?” Văn Nhã không thèm để ý trò diễn kịch của cậu ta, hỏi thẳng vào vụ án hai năm trước.
“Đúng vậy, cô ta đã phát hiện nhiễm virus HIV từ hồi năm hai đại học, vậy mà vẫn liên tiếp yêu ba người.
Tôi là người thứ ba, không biết hai tên xấu số kia giờ sao rồi.
Dù sao thì cũng coi như tôi giúp họ trút giận.”
Văn Nhã hít một hơi, hỏi tiếp: “Cậu vẫn hận cô ta?”
“Tôi đã yêu cô ta rất chân thành, thậm chí còn định từ bỏ cả cơ hội đi du học vì cô ta.
Nhưng kế từ ngày tôi biết mình vì cô ta mà nhiễm virus HIV, đối với cô ta tôi chỉ còn sự thù hận, thù hận khôn cùng! Các người thử nghĩ xem, cô ta biết rõ mình bị bệnh, mà vẫn lên giường với tôi, như thế chẳng phải là muốn tôi chết cùng hay sao? Loại con gái độc ác như thế đáng xuống địa ngục từ sớm, để tránh tiếp tục hại những người khác!” Nhắc đến Ngô Anh, trong lòng Dương Ninh Thanh như đang dậy sóng.
Lời của Dương Ninh Thanh một lần nữa khiến tôi xúc động.
Nếu nói cậu ta gϊếŧ Ngô Anh là có tội, thì việc Ngô Anh cố tình khiến Dương Ninh Thanh mắc bệnh theo mình cũng không hơn gì.
Nếu Dương Ninh Thanh không gϊếŧ Ngô Anh mà chỉ chia tay cô ta, cô ta sẽ yêu người khác, tiếp tục gieo rắc mầm bệnh, thì có thể gọi là kẻ “gϊếŧ người hàng loạt” không? Và cô ta đáng nhận bản án như thế nào?
Thiện và ác, đôi khi chỉ cách nhau trong một ý niệm; tội ác và sự trừng phạt, liệu có tồn tại một ranh giới rõ ràng?
Dương Ninh Thanh lẽ nào không phải là một nạn nhân?
Sau mười mấy giây, đợi Dương Ninh Thanh bình tĩnh trở lại, Văn Nhã lại hỏi tiếp: “Hai năm trước, cậu đã gϊếŧ Ngô Anh bằng cách nào?”