Đọc truyện Kẻ Trừng Phạt FULL – Chương 34: Hai Người Chủ Xe
“Anh Điên, có chuyện gì vậy?” Tôi vội hỏi, tối muộn thế này mà anh ấy còn tìm tôi thì chắc chắn phải có chuyện quan trọng.
“Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Đồn Cảnh sát Thành Sương, họ đang thụ lí một vụ trộm cắp biển số xe, có liên quan đến vụ án của Hồ Viễn.” Anh Điên nói.
“Trộm cắp biển số xe?”
“Biển số bị đánh cắp là XUYÊN XXXXXX.”
“Đây chẳng phải biển số chiếc xe việt dã sao?” Văn Nhã kinh ngạc thốt lên.
Tôi cũng rất bất ngờ, biển số xe anh Điên vừa đọc chính là biển số chiếc xe việt dã trong vụ tai nạn giao thông của Hồ Viễn, rút cục đang xảy ra chuyện gì thế này?
Anh Điên nói tiếp: “Đúng thế, dòng xe và màu sắc của cả hai chiếc đều như nhau.
Chủ xe bị mất biển số là người thành phố M, hai hôm trước có việc đến huyện Tử Châu, buổi chiều hôm xảy ra vụ tai nạn của Hồ Viễn anh ta phát hiện biển số xe bị lấy cắp, nhưng vì nghĩ những chuyện tương tự thế này cũng thường xuyên xảy ra, bản thân cũng chẳng có tổn thất gì mấy, nên không khai báo.
Chiều nay khi về nhà ở trong thành phố, vợ anh ta biết chuyện mới bắt chồng đến Đồn Cảnh sát Thành Sương là nơi đăng kí hộ khẩu để khai báo.
Đồn Cảnh sát nhập biển số xe vào hệ thống, thì phát hiện nó có liên quan đến vụ án của chúng ta, liền gọi điện cho tôi.”
Việc này đúng là nằm ngoài dự đoán.
Tôi hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn: “Nghi phạm chỉ đánh cắp biển số xe thôi chứ không lấy xe đúng không? Sau đó biển số này xuất hiện trên một chiếc xe cùng dòng khác, và chiếc xe này đâm chết Hồ Viễn?”
Anh Điên gật đầu: “Đúng thế.”
“Người chủ biển số xe đó có biết gì về vụ tai nạn quái dị này không?” Tôi lại hỏi.
“Trước khi khai báo thì không biết, giờ chắc biết rồi.”
“Tốt, giờ càng có thể chứng minh tên lái xe việt dã chính là hung thủ rồi!” Mắt Văn Nhã như lóe sáng.
Tôi tập trung phân tích các sự việc, có thêm chút phương hướng: “Hung thủ gây án, đương nhiên không dùng xe của mình, nhưng cũng không thể trộm xe một cách bừa bãi được, thứ nhất trộm xe không phải là dễ, thứ hai mất xe là án lớn, hệ thống công an của toàn thành phố sẽ hỗ trợ điều tra, cho dù quá trình gây án của hung thủ có sắp xếp hoàn hào như thế nào cũng dễ bị bại lộ.
Thế nên, hung thủ chỉ lấy trộm biến số xe, lắp nó vào một chiếc xe khác giống hệt để thực hiện mưu đồ của mình.”
Văn Nhã bổ sung thêm: “Xem ra, hôm xảy ra tai nạn, người lái xe có đi sang huyện Tử Châu thật, mục đích là để trộm biển số xe.
Trong mấy huyện xung quanh đây, huyện Tử Châu chúng tôi là ít cảnh sát nhất, thiếu lực lượng nghiêm trọng, cơ bản không có thời gian để điều tra những vụ án không gây hại lắm cho xã hội như thế này.
Như vậy, cho dù chủ xe ở Tử Châu có khai báo, thì cảnh sát cũng không nhập vào hệ thống, và không ai có thế phát hiện ra sự liên quan giữa hai vụ việc.”
Văn Nhã trước đây làm việc ở huyện Tử Châu, đương nhiên hiểu rõ tình hình.
Có tiếng bật lửa vang lên, anh Điên châm điếu thuốc, rồi nói tiếp lời của Văn Nhã: “Tên nghi phạm này cũng đen đủi, ai ngờ chủ xe lại không phải người Tử Châu, lại càng không tính trước được chủ xe là người sợ vợ, vừa về đến thành phố M đã bị bắt phải đi báo cảnh sát, đúng là “lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt”.”
Tôi nhớ ra một việc, đang định hỏi, thì anh Điện lại hỏi Văn Nhã: “Vừa rồi cô nói “giờ càng có thể chứng minh tên lái xe việt dã chính là hung thủ”, nghĩa là thế nào? Hai người đã sớm xác định được hắn ta là hung thủ rồi sao?”
Văn Nhã nở nụ cười, trả lời: “Cũng không sớm mấy, vừa mới tối nay thôi ạ.”
Sau đó, Văn Nhã kể tỉ mỉ những thu hoạch của chúng tôi ngày hôm nay.
Anh Điên nghe xong, rất tán đồng suy đoán của chúng tôi, cuối cùng bảo: “Không ngờ hung thủ từ đầu đã xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta, đáng tiếc chúng ta lại không nhận ra, tôi đúng là thật vô dụng.”
Tôi vội vàng an ủi: “Anh Điên, đừng nói thế, tại kẻ địch quá ranh ma thôi.
Hôm nay hắn còn theo dõi bọn em, em vừa tăng tốc một cái, hắn đã nhận ra ngay, nhân chỗ ngã rẽ liền xuống xe tẩu thoát.”
Văn Nhã cũng thêm vào: “Đúng thế, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải vụ khó nhằn như này, hung thủ quá thông minh, thủ đoạn tàn nhẫn, thực sự rất khó đối phó.”
“Hàiii, cái tay Thần Côn này, năng lực phá án đi xuống nhiều quá! Cậu ta mà có khả năng quan sát như cô thì tên lái xe đã không thoát khỏi bệnh viện được rồi…” Anh Điên thở dài, nhưng tôi có thể thấy anh ấy không hề có ý trách móc Thần Côn.
Văn Nhã xua tay, bảo: “Ấy không không, nói ra còn phải cảm ơn Thần Côn, mấy câu hỏi của anh ấy nghe tưởng chừng tùy ý, nhưng lại khiến hung thủ vô tình lộ ra sơ hở, nếu không phải có bản ghi chép lời khai này, chúng tôi cũng không bao giờ nghi ngờ tên lái xe việt dã.”
“Ha ha, cậu ta vớ đâu đánh đấy mà thôi.
Được rồi, chắc bây giờ cũng chỉ có cậu ta là người duy nhất có thể nhận ra dung mạo của nghi phạm thôi.
Đi, chúng ta vào tìm cậu ta!” Anh Điên vừa cười vừa đẩy cửa phòng bệnh, tôi và Văn Nhã cũng vào theo sau.
Trong phòng có ti vi, một đồng nghiệp đến trông Thần Côn đang xem chăm chú.
Nửa trên của giường được đẩy lên, Thần Côn nằm tựa vào đó, hai mắt cũng đang nhìn màn hình nhưng chẳng có chút thần thái nào, cũng không rõ anh ta có đang xem hay không.
Sắc mặc của Thần Côn vẫn còn nhợt nhạt, nhưng có vẻ khá hơn hồi trưa lúc chúng tôi rời đi.
Chúng tôi bước vào, Thần Côn quay sang nhìn, khẽ mỉm cười, môi anh ta khô nứt nẻ, thậm chí có thể thấy cả vết máu khô.
“Ngồi đi.” Thần Côn cất giọng yếu ớt.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh giường rồi hỏi chuyện: “Anh Thần, anh có nhìn thấy mặt tên lái xe việt dã bao giờ không?”
“Ờ…!lúc đó cậu ta băng kín mít, tôi chỉ nhìn thấy nửa mặt từ mũi trở xuống, không có đặc điểm nào rõ ràng cả…!Sao, cậu ta có vấn đề à?” Thần Côn nhìn tôi, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Qua kết quả điều tra của ngày hôm nay, chúng tôi cho rằng anh ta là kẻ tình nghi.” Tôi nhanh chóng kể lại một lượt tình tiết mới phát hiện.
Nét mặt của Thần Côn dần dần thay đổi, nghe tôi kể xong, thì càng sôi sục: “Thì ra là thế! Tôi cũng lơ là quá, đều tại tôi cả…!khụ khụ…”
Tôi vội vã đứng dậy vỗ lưng Thần Côn, Văn Nhã cũng đưa cốc nước đặt trên chiếc bàn đầu giường tới.
“Trách cái con khỉ ấy, ai mà ngờ được hung thủ lại cả gan như thế dám chính mình tham gia vụ tai nạn.” Anh Điên nói với vẻ bực tức.
“Tôi đáng trách thật, đến cả danh tính của hắn ta tôi cũng không xác nhận.
Tôi chủ quan cứ nghĩ trong bệnh án của bệnh viện đã có ghi chép thông tin chi tiết rồi.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn thông tin cá nhân hắn cung cấp cho bệnh viện đều là giả.”
Văn Nhã nghe vậy thì giật mình: “Hả? Để tôi gọi người kiểm tra lại xem.”
Nói đoạn Văn Nhã liền chạy ra ngoài.
Thần Côn cầm cốc nước, mặt ủ dột, còn anh Điên thì đứng lặng thinh bên cửa sổ hút thuốc.
“Số chứng minh thư là giả, thế còn biển số xe thì sao? Dùng biển số xe tìm chủ xe, cũng có thể tóm được hắn mà.”
Đó là ý kiến của Lý Quang Minh, cảnh sát của Đội khác có phiên trực ban ngày hôm nay, nên anh Điên gọi tới chăm sóc Thần Côn.
Vừa rồi khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, cậu ta đã tắt ti vi, và đứng một bên lắng nghe.
“Chủ xe?” Tôi nhìn cậu ta, nhắc lại hai chữ này, rồi nhớ lại một vấn đề nghiêm trọng.
Vấn đề này vừa rồi lúc ở ngoài cửa tôi đã định nói, nhưng bị anh Điên cắt ngang nên quên mất.
Biển số xe của hung thủ rõ ràng là ăn trộm, theo những gì chủ xe khai báo, anh ta không hề biết biển số xe của mình bị lắp vào một chiếc xe khác và xảy ra tai nạn.
Nhưng lúc chiều, khi tôi và Văn Nhã ở Đội Cảnh sát giao thông tra cứu số điện thoại của chủ xe theo biển số đăng kí và gọi điện tới, thì đối phương rõ ràng có biết việc này, còn nói đã hẹn với lái xe sẽ gặp mặt vào tôi ngày mai cơ mà.
Hai người chủ xe, rút cục ai mới là thật đây?
Điều này đồng thời khiến tôi nhớ ra một chuyện khác, buổi tối sau hôm xảy ra tai nạn, tôi đi theo dõi Tăng Đại Chí theo lệnh của anh Điên, khi ở trong ngõ nhỏ bên ngoài khu nhà anh ta ở, tôi đã thấy có hai Tăng Đại Chí.
Lúc đó Thần Côn ở ngay phía sau tôi, sau đó khi ở văn phòng anh Điên tôi có hỏi Thần Côn, nhưng anh ta nói không hề có chuyện này.
Do vụ án này ngay từ đầu đã có vẻ vô cùng quỷ quái, trong lòng tôi không thể hoàn toàn gạt bỏ giả thuyết về việc có ma quỷ, nên đã tạm tin vào lời Thần Côn là “ma dựng tường”.
Giờ đã điều tra rõ ràng mọi hiện tượng ma quái đều do con người gây ra, vậy thì việc xuất hiện hai Tăng Đại Chí phải giải thích thế nào đây?
Tôi nhìn Thần Côn, nhớ ra anh ta bình thường cứ thần thần quỷ quỷ, làm việc rất khiến người khác không yên tâm, hỏi có một bản ghi chép lời khai thôi mà đến cả danh tính đối phương cũng không xác thực.
Hôm đó anh Điên bảo anh ta đi theo sau bảo vệ tôi, anh ta đến đây, nhưng rất có khả năng không để ý, hai tên Tăng Đại Chí cũng chỉ xuất hiện cách nhau có mười mấy giây, anh ta chỉ cần lơ là trong giây lát, thì không nhìn thấy cũng là chuyện thường.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi quyết định, phải tìm thời gian đến con ngõ nhỏ bên ngoài nhà Tăng Đại Chí xem lại xem sao, nói không chừng lại có phát hiện gì mới.
Vừa rồi sau khi nhắc đến hai chữ “chủ xe”, tôi liền rơi vào im lặng, lúc này Thần Côn thấy tôi cau mày thì tò mò hỏi: “Chủ xe làm sao?”
Tôi định thần lại, kể về việc trước đó có liên hệ với một chủ xe khác, Lý Quang Minh lập tức nói: “Việc này xử lí đơn giản thôi, ai có giấy phép vận hành, thì người đó chính là chủ xe.
Nhưng căn cứ vào các đầu mối phân tích hiện nay, thì người mà buổi chiều các anh gọi điện liên hệ, rất có thể là giả.”
“Nếu là giả thì sao có được số điện thoại của chủ xe thật?” Tôi nghĩ mãi vẫn không ra.
Lý Quang Minh cười, nói: “Cái đó quá dễ, thông tin chủ xe có thể sửa đổi, hung thủ trước khi ăn trộm xe đến Ban Quản lí phương tiện giao thông đổi số điện thoại chủ xe lại thành số điện thoại của mình là xong.”
“Thay đổi thông tin phương tiện, ít nhất cũng phải có giấy phép vận hành, có giấy chứng minh nhân dân của chủ xe chứ?” Tôi nhìn Lý Quang Minh, hỏi.
“Đợi kết quả kiểm tra của bên Văn Nhã xem sao, nếu chứng minh nhân dân của lái xe là giả, thì giấy phép vận hành và chứng minh nhân dân của chủ xe cũng có thể làm giả được.” Thần Côn nói.
Tôi lập tức phát hiện ra vấn đề trong đó: “Muốn ngụy tạo chứng minh nhân dân của chủ xe, điều đầu tiên là phải biết thông tin của chủ xe đã, hung thủ làm cách nào mà biết được?”
“Khụ khụ!”Anh Điên vừa đứng bên cửa sổ hút xong điếu thuốc, bước lại gần giường bệnh, nói: “Thôi không phải phân tích nữa, sau khi nhận điện thoại của Đồn Cảnh sát Thành Sương, tôi cũng nghĩ đến những chuyện này rồi, nên đã gọi điện điều tra rõ ngọn ngành.
Đối phương đúng là đã dùng giấy phép vận hành và chứng minh thư giả đến thay đổi thông tin.
Còn về việc hung thủ làm cách nào mà biết được chủ chiếc xe đó là ai, thì đều là “thành tích” của người trong nội bộ chúng ta hết.”
Nói đến đây, ánh mắt anh Điên bỗng nghiêm lại, nhìn về phía tôi.