Kẻ Trừng Phạt

Chương 27: Thi Thể Lái Xe


Đọc truyện Kẻ Trừng Phạt FULL – Chương 27: Thi Thể Lái Xe


Lời của Văn Nhã tiếp tục chĩa mũi nhọn vào khả năng người quen gây án, hung thủ đều quen biết Hồ Viễn, Tăng Đại Chí và Thần Côn, như thế chỉ có thể là đồng nghiệp của chúng tôi mà thôi.
Tôi chợt nhớ ra một vấn đề, trong ga vốn có trộn thêm chất khí mùi thối, nên hung thủ nhất định không thể mở van ga khi Thần Côn còn tỉnh được, mà phải đợi đến khi Thần Côn rơi vào trạng thái ngủ say mới ra tay.

Điều này chứng tỏ hung thủ đã ở lại nhà Thần Côn.
Đồng nghiệp khiến Thần Côn lơ là cảnh giác mà đưa vào nhà và còn ở lại nữa thì có thể là ai?
Lúc đó tôi đang đứng đối diện nhìn thẳng vào trong nhà Thần Côn, đồng nghiệp của Tổ Giám định dấu vết vẫn đang bận rộn ở bên trong, anh Điên đang ngồi trên ghế, miệng ngậm điếu thuốc, làn khói trắng bay lên khiến mắt anh ấy cũng dường như không căng ra nổi.
“Anh Điên?” Khi trong đầu tôi bật ra hai chữ này, đến chính tôi cũng giật mình sợ hãi, sau đó lập tức phủ định suy nghĩ hoang đường đó.
Mặc dù…!đúng là anh Điên đưa Thần Côn về, có khả năng cùng Thần Côn vào nhà.

Nếu anh Điên đến vào lúc nửa đêm Thần Côn cũng nhất định sẽ ra mở cửa, nếu anh Điên muốn ở lại ngủ trên sofa nhà Thần Côn thì cũng chẳng sao.

Đúng thật anh Điên là người phù hợp nhất, nhưng có đánh chết tôi cũng không tin nổi điều đó.
Hơn nữa, trong vụ án Hồ Viễn, từ thời gian gây án, tôi và Văn Nhã đã loại bỏ nghi ngờ với những người trong Tổ chúng tôi rồi.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Văn Nhã vỗ vào người tôi, hỏi.
“À…!không có gì, tôi đang rà soát lại một lượt những người trong Đội.” Tôi hoảng hốt trả lời.
“Đừng phí tế bào não vội, hãy cầu nguyện cho Thần Côn tỉnh lại đã.

Tôi tin là anh ta sẽ cho chúng ta biết đáp án chính xác.” Văn Nhã nói bằng giọng mệt mỏi, không biết là do không được nghỉ ngơi cẩn thận, hay tại tự đáy lòng cô ấy cũng không muốn đối diện với việc hung thủ chính là chiến hữu bên cạnh mình.
Tôi hít một hơi sâu, tiến về phía cửa, hỏi anh Điên có phát hiện gì không.

Anh ấy nhìn tôi, giọng trầm xuống: “Đợi thêm chút nữa xem sao.”
Trong giây lát, tôi nhìn thẳng vào anh Điên, thấy đôi mắt anh giăng đầy mạch máu đỏ.

Suốt mấy ngày xảy ra vụ án, anh ấy là Tổ trưởng, đương nhiên phải chịu áp lực lớn nhất.

Người đàn ông sắt đá thường ngày giờ cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Chờ đợi mãi mới có kết quả của Tổ Giám định dấu vết, nhưng không nằm ngoài dự đoán, họ cũng chỉ thu được một số dấu giày của tên “Tiểu quỷ”, không còn gì khác.
“Mẹ kiếp! Tên hung thủ này đúng là ranh ma!” Tôi không nhịn nổi chửi thề một câu.
“Thôi nào Lục Dương, chúng ta đến xem Thần Côn sao rồi.” Anh Điên ném đầu lọc thuốc trong tay, đi thẳng ra cầu thang máy.
Tôi ngồi xe anh Điên, Văn Nhã tự lái xe, chúng tôi nối đuôi nhau lái xe thẳng hướng bệnh viện.
Suốt quãng đường cả tôi và anh Điên đều không ai lên tiếng, không khí vô cùng nặng nề.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn còn bật, hai đồng nghiệp đang chờ bên ngoài nói tình trạng của Thần Côn rất nghiêm trọng, không chỉ có hiện tượng ngạt thở, mà trong máu còn xét nghiệm thấy thành phần thuốc ngủ.
“Thuốc ngủ? Chẳng trách, làm thế thì có thể bảo đảm dù anh ta có bị sặc khí ga cũng không tỉnh dậy được.” Văn Nhã lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
“Đúng là tính toán rất kĩ lưỡng.” Anh Điên tiếp lời.
Tâm trạng tôi nặng trĩu, cứ nhìn mãi về phía phòng cấp cứu, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Thần Côn.

Khí ga vô cùng nguy hiểm, dễ gây cháy nổ, ngạt thở khí ga có thể dẫn đến cái chết, dù có được cấp cứu kịp thời cũng dễ để lại di chứng.
Anh Điên bảo hai đồng nghiệp ở viện trở về tiếp tục làm việc.

Hành lang giờ chỉ còn lại ba người chúng tôi, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, trong lòng như lửa đốt nhưng vẻ ngoài vẫn yên lặng chờ đợi.
Khoảng gần bảy giờ, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Chúng tôi cùng lúc chạy lại hỏi: “Bác sĩ, bệnh nhân trong đó thế nào rồi?”
“Yên tâm, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.


Tuy nhiên, bệnh nhân cần vài tiếng nữa mới tỉnh lại được.

Nếu mọi người vào thăm, hãy thường xuyên gọi tên và nói chuyện với cậu ấy, sẽ giúp cậu ấy hồi phục sớm hơn đấy.” Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, nói.
“Liệu có để lại di chứng không?” Tôi hỏi.
“Điều này thì khó nói lắm, cần phải quan sát một thời gian.

Y tá sẽ đẩy cậu ấy ra ngay, mọi người cứ đợi ở đây, tôi đi kê đơn thuốc cho cậu ấy đã.”
Một lát sau, Thần Côn đã được mấy y tá đẩy ra, trên tay còn có chai truyền nước.

Y tá cũng không nói gì nhiều, đẩy anh ta thẳng tới phòng bệnh, chúng tôi đi theo phía sau.
Anh Điên thở phào: “Cũng may mà không sao, nếu không bốn cụ già nhà cậu ấy phải làm thế nào đây?”
“Có cần báo cho người nhà anh ấy không?” Tôi hỏi.
“Đừng báo vội, kẻo các cụ lại lo lắng.

Cứ đợi cậu ấy tỉnh lại tự mình quyết định vậy.”
“Vâng!”
Mải nói chuyện, chúng tôi đã đi đến cửa phòng bệnh của Thần Côn.
“Các anh vào trong nhé, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mọi người.” Văn Nhã nói.
Các y tá cẩn thận đặt Thần Côn xuống giường bệnh, dặn dò chúng tôi vài câu rồi mới yên tâm rời đi.
Thần Côn nằm yên trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Nhớ lời bác sĩ, tôi tiến lại phía trước, nhẹ nhàng gọi: “Anh Thân? Anh Thân?”
Thần Côn không hề động đậy.

Thấy tôi thất vọng, anh Điên an ủi tôi, bảo mọi việc đều cần có một quá trình, không thể một chốc một lát tỉnh ngay được.

Tôi chỉ biết nhẹ nhàng đắp chăn cho Thần Côn.
Không bao lâu sau, Văn Nhã mang bánh bao nóng hổi và sữa đậu về, chúng tôi ăn hết bữa sáng trong phòng bệnh.

Anh Điên gọi điện thoại cho Đại đội trưởng, nhờ sắp xếp hai người đến chăm sóc Thần Côn.
Dập máy, anh Điên nhận ở lại đợi người của Đội đến, bảo tôi và Văn Nhã ra xe nghỉ ngơi một lát, vì ngày hôm nay sẽ còn rất nhiều việc.
Tuy hơi mệt mỏi, nhưng biết chắc đằng nào cũng chẳng ngủ được, nên chúng tôi quyết định đến chỗ Đội Cảnh sát giao thông luôn.
Trên đường đi, tôi gọi điện cho đơn vị Trinh sát kĩ thuật của Phòng Cảnh sát thành phố, nhờ họ giúp đỡ kiểm tra số điện thoại tôi qua gửi tin nhắn MMS cho tôi.

Nhưng tu duy của hung thủ vô cùng chặt chẽ, tôi cũng chẳng nuôi hi vọng gì lắm.
Xe đi được một đoạn, tôi phát hiện ra Văn Nhã thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu, tò mò hỏi: “Sao thế?”
Văn Nhã nói: “Chiếc xe taxi phía sau hình như đi theo chúng ta từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ.”
Tôi kinh ngạc nói: “Cái gì? Theo dõi chúng ta ư?”
“Đúng thế!” Văn Nhã trả lời nhỏ nhẹ, mắt vẫn không rời gương chiếu hậu.
“Hay chỉ là trùng hợp thôi? Chúng ta đang đi trên trục đường chính mà.” Nhưng Văn Nhã khẳng định: “Tôi chắc đến chín mươi phần trăm.

Chiếc taxi có vết nứt ở đèn xi-nhan bên phải kia, suốt cả chặng đường, bất kể anh có rẽ, vượt xe, tăng tốc, nó đều làm y hệt.


Nếu chỉ đơn thuần là cùng đường, thì không thể nào đi theo một cách trùng hợp như thế được.”
Lời của Văn Nhã tự nhiên khiến tôi có chút hưng phấn khó tả.

Làm cảnh sát bao nhiêu năm, trước giờ tôi chỉ biết đi theo dõi nghi phạm, đây là lần đầu tiên bị người khác bám đuôi.

Tôi nhìn từ kính chiếu hậu bên phía ghế lái xe, vừa đúng lúc có một chiếc ô tô rẽ sang, chen vào ngay phía sau xe chúng tôi, chặn mất tầm nhìn.
Văn Nhã dặn dò: “Anh đừng vội thể hiện ra, đây là trục đường chính, bỗng nhiên dừng xe sẽ gây tắc đường đấy.

Khoảng một trăm mét phía trước có ngã tư, anh rẽ phải ở đó là vào một ngõ nhỏ, đi tiếp khoảng hai trăm mét sẽ có đèn đỏ, đến lúc đó dừng xe, chúng ta cùng ra sau xem sao.”
Vào những thời điểm như thế này, người có thể theo dõi chúng tôi chắc chắn phải có liên quan đến vụ án, thậm chí có thể chính là hung thủ.

Nghe cách sắp xếp của Văn Nhã, lòng tôi càng thêm phấn khích, bất giác đạp ga tăng tốc thêm, vì tôi mong nhanh chóng đến địa điểm mà Văn Nhã nói.
Khi rẽ phải, tôi liếc thấy phía sau có hai chiếc taxi, liền hỏi Văn Nhã là chiếc nào, Văn Nhã thoáng nhìn rồi nói với tôi: “Chiếc phía sau.”
Chiếc taxi vốn dĩ cách chúng tôi khoảng bảy tám mét, nhưng vì tôi tăng tốc một chút, nên lúc vừa rẽ xong không nhìn thấy nó.
“Anh đi chậm thôi!” Văn Nhã nhắc tôi.
Cứ đi như thế tới tận chỗ đèn đỏ, tôi dừng xe lại.

Đèn đỏ hiển thị còn khoảng sáu mươi giây nữa, thời gian thế là đủ, tôi và Văn Nhã cùng lúc mở hai bên cửa, một trái một phải, bước nhanh về phía chiếc taxi.
Trước khi xuống xe, Văn Nhã đã dặn, đôi phương có thể ngồi ở ghế sau, vì cô ấy hình như thấy ghế phụ lái không có người.

Bốn cửa sổ của taxi đều đóng kín, chúng tôi không có nhiều thời gian suy tính, lập tức mở hai cửa sau.
Kết quả ghế sau trống rỗng, lái xe taxi kéo kính cửa buồng lái xuống, trợn mắt nhìn chúng tôi, quát: “Này! Các người làm gì thế hả?”
Tôi rút thẻ cảnh sát ra: “Vừa rồi có phải có người ngồi sau xe không?”
Lái xe là một người đàn ông trung niên, mặt đen sạm, tóc hơi xoăn.

Lúc đầu giọng rất gắt gỏng, nhưng biết chúng tôi là cảnh sát thì thái độ lập tức thay đổi:
“Có, có, nhưng tôi đang định rẽ phải thì anh ta bảo tôi dừng lại rồi.”
Văn Nhã có vẻ không vui, nói: “Đây là chỗ để taxi trả khách đấy à?”
“Cô cảnh sát ơi, tôi…!anh ta cứ nằng nặc bắt tôi dừng xe, ném lại năm trăm tệ rồi bỏ đi, còn bảo tiền thừa để tôi đi nộp phạt.” Người lái xe sợ chúng tôi không tin, còn rút ra năm tờ một trăm tệ từ hộc trống trước vô lăng.
Thấy đèn đỏ đã sắp hết, tôi bảo Văn Nhã quay về lái xe, còn tôi ngồi lên taxi, yêu cầu ông ta đi theo phía sau xe Văn Nhã.
Tới một chỗ đường rộng, hai chiếc xe đều táp vào lề đường, Văn Nhã quay lại, hỏi tiếp: “Có nhớ người đó trông như nào không?”
Lái xe lắc đầu: “Anh ta mặc một bộ đồ thể thao, đeo khẩu trang, mắt kính, đội mũ lưỡi trai, cả mặt đều che kín, làm sao mà nhìn rõ được.”
Nghe mô tả cách ăn mặc, tôi càng chắc chắn đó chính là hung thủ, hỏi tiếp: “Anh ta lên xe ở đâu?”
“Ở đoạn đường bên ngoài bệnh viện.

Anh ta đã lên xe từ lâu rồi, bảo tôi dừng đợi ở lề đường.

Sau đó xe của cô cậu xuất hiện, anh ta bảo tôi đi theo, mãi tận tới chỗ rẽ phải vừa nãy mới xuống xe.”
Người lái xe còn nói thêm: “Lúc biết anh ta muốn theo dõi người khác, tôi vốn không chịu, nhưng anh ta nói là vợ lăng nhăng, phải đến bắt quả tang, tôi đồng cảm nên mới đồng ý đấy chứ.

Nếu biết cô cậu là cảnh sát, có đánh chết tôi cũng không dám…”
Nghe thấy câu này, tôi dở khóc dở cười.


Thế ra tôi và Văn Nhã còn là gian phu dâm phụ cơ đấy.
Văn Nhã cũng có vẻ không hài lòng, lườm ông ta một cái: “Năm trăm tệ này ông kiếm cũng dễ dàng quá nhỉ?”
Lái xe làm mặt khổ sở nói: “Cô cảnh sát ơi, người đó không phải là tội phạm gϊếŧ người đấy chứ? Thế thì tiền này tôi không dám nhận đâu.”
Mồm nói thế nhưng ông ta vẫn giữ chặt năm trăm tệ trong tay.
Văn Nhã “hừ” một tiếng: “Lần sau thấy có người ăn mặc kì lạ như thế, thì nhớ để ý, có cơ hội thì báo cảnh sát.

Đừng chỉ thấy có tiền, không thì có ngày bị cướp đấy!”
“Vâng, vâng!” Lái xe gật đầu lia lịa.
Không hỏi được manh mối gì có giá trị, Văn Nhã đành để người lái xe đi.

Chúng tôi đến Đồn Cảnh sát gần nhất, lấy phần ghi hình từ camera theo dõi ở đầu đường, nhìn thấy một người đàn ông xuống xe, rồi lại bắt một chiếc taxi rẽ sang hướng khác.

Chúng tôi gọi điện đến công ty taxi, thông qua biển số liên hệ được với người lái xe kia, miêu tả ngoại hình của đối tượng thì hoàn toàn trùng khớp.

Cuối cùng người khách xuống xe ở ngõ An Thông.
Ngõ An Thông nằm trong một khu ổ chuột lâu đời, cơ sở hạ tầng xuống cấp, rất ít camera giám sát.

Nơi đây dân đông, đủ loại người, vô cùng phức tạp.

Người đàn ông xuống xe ở đây, rồi tìm một chỗ kín đáo thay bộ đồ khác, thì khó lòng tìm thấy tung tích.
Thấy không thể điều tra tiếp được nữa, chúng tôi đành theo kế hoạch cũ đi đến Đội Cánh sát hình sự.
Trên đường, tôi hỏi Văn Nhã: “Nếu người đó đúng là hung thủ, hành vi chờ đợi bên ngoài bệnh viện của hắn ta có thể lí giải được, chắc chắn là để xem Thần Côn có được cứu hay không.

Nhưng hắn theo dõi chúng ta vì mục đích gì?”
Văn Nhã trả lời: “Có lẽ hắn ta muốn thám thính tình hình tiến độ điều tra của chúng ta, từ đó có thể biết được mình còn an toàn hay không.”
“Nếu nói như vậy, hung thủ cũng không phải hoàn toàn tự tin vào quá trình gây án của mình, hoặc nói cách khác, hắn ta trong lúc gây án, đã bất cẩn để lại manh mối gì đó, lo ngại sẽ bị chúng ta tìm ra.”
“Không sai, thế nên chúng ta phải kĩ càng hơn nữa, không được để lọt bất cứ manh mối có ích nào!” Sự xuất hiện của người đàn ông thần bí rõ ràng đã kích hoạt ý chí chiến đấu của Văn Nhã.
Nghĩ đến việc bị sổng mất nghi phạm, tôi có phần thiểu não: “Chắc tại lúc đó tôi bất ngờ tăng tốc nên hắn ta phát hiện ra.

Cũng tại tôi nóng vội.”
Văn Nhã an ủi: “Không sao, tôi tin chúng ta sẽ nhanh chóng xé được lớp vỏ ngụy trang của hắn thôi.

Hơn nữa, ngộ nhỡ chúng ta phải đối mặt với hắn thật, với sự gian xảo và ác độc của hắn ta, ai mà biết được liệu có chuyện gì khiến chúng ta không thể kiểm soát nổi không?”
Tới chỗ Đội Cảnh sát giao thông, sau khi tìm thấy viên cảnh sát giao thông xử lí sự cố tại hiện trường tai nạn của Hồ Viễn hôm đó, Văn Nhã hỏi kĩ lại lần nữa tình hình cụ thể cả quá trình sự việc, rồi lại lấy ảnh chụp hiện trường lên xem một hồi lâu.
Những điều này tôi đã biết từ trước rồi, nên cũng chẳng để ý gì lắm.

Đợi Văn Nhã xem xong hết chỗ ảnh, tôi hỏi cô ấy có phát hiện gì không, cô ấy rút một bức ảnh trong đó ra, nói: “Lúc anh đến đã như thế này rồi à?”
Tôi cầm lấy bức ảnh, trên đó là hình hai chiếc xe sau khi đâm vào nhau.

Nhìn kĩ, còn có thể thấy trong xe có người.
“Đây là tình trạng hiện trường ban đầu phía Cảnh sát giao thông chụp lại.

Khi chúng tôi đến nơi, người trong xe đã được đưa ra ngoài, lái xe việt dã cũng được đưa tới bệnh viện rồi, thi thể Hồ Viễn và Tần Hiểu Mai thì đặt dưới đất.” Tôi trả lời thành thật.
Văn Nhã lại hỏi viên cảnh sát giao thông: “Khi hai chiếc xe đâm vào nhau, tốc độ từng xe là bao nhiêu?”
“Chiếc xe việt dã khoảng tám mươi cây số một giờ, còn chiếc Jetta thì khoảng ba mươi.”
Tốc độ chiếc Jetta khiến tôi ngạc nhiên: “Chiếc Jetta để ở số mấy?”
Viên cảnh sát giao thông đáp: “Số một.”
Nếu như vậy, hung thủ hoàn toàn có thể đặt chân của thi thể nữ vào chân ga, để chiếc xe giữ hướng đi thẳng tiến, nhưng không thể khiến thi thể nữ giữa đường vào số hay tăng tốc được.
“Chiếc xe giờ ở đâu?”
“Cả hai chiếc đều ở trong bãi đỗ xe, để tôi đưa hai người tới đó xem.” Nói đoạn, viên cảnh sát giao thông đi trước dẫn đường cho chúng tôi.

“Lái xe việt dã sau khi xuất viện không đến lấy xe sao?” Tôi thấy hơi lạ.
“Cậu ta ra viện rồi sao? Chúng tôi có biết gì đâu, tôi cứ tưởng cậu ta ít nhất cũng phải nằm viện chục ngày đến nửa tháng chứ.”
“Đội Cảnh sát giao thông không theo dõi tiếp vụ này sao?” Văn Nhã hỏi.
“Vụ này nhìn bề ngoài tưởng là tai nạn giao thông, nhưng thực ra là có liên quan đến vụ án mạng bên Cảnh sát hình sự, nên chúng tôi chỉ hỗ trợ các kĩ thuật liên quan đến dấu vết tai nạn thôi.

Hai chiếc xe này cũng chỉ là để nhờ ở đây.” Viên cảnh sát giao thông nói.
“Có thông tin về người lái xe việt dã không?” Văn Nhã hỏi.
Viên cảnh sát giao thông lắc đầu: “Tối hôm đó người lái xe bị va đập bất tỉnh nhân sự, trên người cậu ta lại chẳng có giấy tờ gì.

Sau khi bàn giao lại vụ án cho bên cô cậu, chúng tôi cũng không quản nữa.”
Văn Nhã không nói gì thêm, nhìn biểu hiện cũng thấy rõ cô ấy có phần không hài lòng với cách thức làm việc của phía Đội Cảnh sát giao thông.
Thấy thái độ của Văn Nhã, viên cảnh sát giao thông giải thích: “Trung đội phụ trách tai nạn của chúng tôi vốn dĩ đã ít người, các vụ việc thì nhiều không kể xiết, tất cả những vụ đã bàn giao lại, chúng tôi thường không nhúng tay vào nữa.

Hơn nữa chúng tôi biết bên Đội Cảnh sát hình sự có liên lạc với người lái xe việt dã mà.”
“Đúng là người lái xe đó lúc nào cũng được Thần Côn theo sát.” Tôi đỡ lời.
Nói chuyện một lúc, chúng tôi đã tới bãi để xe.

Tôi thấy bên góc phải có hai chiếc xe đặt cạnh nhau, chính là chiếc Jetta của Hồ Viễn và chiếc xe việt dã.

Chiếc việt dã là một dòng SUV sản xuất trong nước.
Buổi tối xảy ra vụ án, tôi đặt hết chú ý vào Hồ Viễn và Tần Hiểu Mai, nên không để ý kĩ chiếc xe lắm.

Bây giờ xem ra đúng là có chút sơ sót, hai chiếc xe đâm vào nhau, bên ghế lái phụ đã bị đâm biến dạng nghiêm trọng, mà bên ghế lái chính lại gần như không hề hấn gì.
Văn Nhã mở cửa ghế lái chiếc Jetta ra xem, hỏi viên cảnh sát xem xe còn khởi động được không.

Viên cảnh sát nói không rõ, tối hôm đó họ dùng xe cứu hộ kéo xe về đây, sau đó cứ đặt ở đây mãi, chưa có ai thử khởi động, bên Đội Cảnh sát hình sự cũng không ai đến nhận.
Tôi nghĩ bụng, Tổ chúng tôi cũng chỉ có mấy người, đều đang theo dõi những đầu mối có liên quan đến người sống, làm gì còn hơi sức đâu mà kiểm tra xe nữa.
“Chìa khóa đâu?” Văn Nhã hỏi.
“Trong phòng bảo quản, để tôi đi lấy.”
Sau khi viên cảnh sát giao thông đi khỏi, Văn Nhã ngồi vào chiếc Jetta, ở trong đó vừa để cảm nhận ghế ngồi, vừa để thử đạp bộ li hợp và chân ga.

Mặc dù tôi biết cô ấy đang cố phân tích làm thế nào để hiện thực hóa việc một thi thể nữ lái xe, nhưng tôi vẫn thấy hơi e ngại: “Đấy là chỗ xác chết từng ngồi đấy, cô chẳng kiêng kị gì cả à?”
“Anh đừng quên, tôi không chỉ là con gái, mà còn là một nữ cảnh sát nữa đấy.” Văn Nhã cười, nói.
“Vâng thưa nữ cảnh sát, vậy xin hỏi cô đã có phát hiện gì ạ?”
“Chiếc xe này có vẻ hơi cũ rồi, vô lăng nặng quá.”
Tôi nghĩ một lát, nói: “Xe chưa khởi động thì vô lăng đều nặng mà.”
Lúc này, viên cảnh sát giao thông quay lại, đưa chìa khóa đến, Văn Nhã nhận lấy rồi cắm vào ổ khóa, đề nổ máy, khởi động một cách dễ dàng.
Chiếc Jetta đặt ở góc bên phải của bãi để xe, không gian trước mặt khá chật hẹp, Văn Nhã định lái nó ra ngoài, khi xoay vô lăng, tôi thấy cô ấy đúng là có phần phải dùng sức.

Lúc này tôi mới nhớ ra, xe của Hồ Viễn rất cũ, có thể không có vô lăng trợ lực.
Văn Nhã từ từ lái chiếc xe ra chỗ đất trống phía trước.

Sau khi lái mấy vòng, Văn Nhã xuống xe nói với tôi về thu hoạch của mình: “Tốc độ không tải của bộ li hợp xe thấp, chỉ cần hơi thả một chút là xe đã đi được rồi; xe không có vô lăng trợ lực, vô lăng rất nặng.”
Tôi suy nghĩ trong giây lát, liền hiểu ngay hàm ý trong hai câu nói vừa rồi của Văn Nhã.

Nhưng tôi không vội nói luôn, mà tự mình lên xe thử lái mấy vòng xem sao.
Kính chắn gió của chiếc Jetta đã vỡ hoàn toàn trong vụ tai nạn, lúc lái xe, gió lạnh lùa vào, rít ào ào bên tai tôi.

Không biết linh kiện nào của chiếc xe bị đâm lỏng ra khiến lúc lái cứ kêu “keng, keng”, ngoài ra còn pha lẫn cả tiếng gầm của máy nữa.
Chính giữa tạp nham âm thanh như thế, tôi đã hiểu ra sự ảo diệu trong việc thi thể lái xe!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.