Kẻ Trừng Phạt

Chương 21: Phát Hiện Bất Ngờ


Đọc truyện Kẻ Trừng Phạt FULL – Chương 21: Phát Hiện Bất Ngờ


Lời của Văn Nhã khiến tôi giật mình, vội vàng hỏi: “Sao thế?” Văn Nhã ra hiệu bảo tôi đừng lên tiếng.

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, sốt ruột không yên, đợi mãi mới thấy dập máy, cô ấy lập tức lôi tay tôi kéo thẳng lên xe.
“Là Thần Côn.” Lên xe, Văn Nhã nhìn thẳng phía trước, chỉ nói đúng ba chữ.
“Thần Côn? Anh ta thì có liên quan gì đến chuyện này?” Tôi càng thấy đầu óc mụ mẫm.
“Chính Thần Côn yêu cầu trưởng đồn thả Tề Tiểu Thuận ra.

Sự việc mới vừa sáng nay thôi, lí do vì Tề Tiểu Thuận là đầu mối quan trọng của Đội Cảnh sát hình sự chúng ta.

Trưởng đồn vốn dĩ cũng thấy khó xử, nhưng anh ta nói Tề Tiểu Thuận có liên quan đến một vụ án xảy ra gần đây, nếu Tề Tiểu Thuận bị bắt giam, thì đầu mối cũng bị đứt.

Nghe thế, trưởng đồn cũng thấy rõ sự nghiêm trọng của vấn đề, hơn nữa phía Đồn Cảnh sát và Đội Cảnh sát hình sự vốn dĩ có quan hệ công tác qua lại, trưởng đồn và Thần Côn cũng từng tiếp xúc mấy lần, nên cũng chấp thuận giúp anh ta vụ này.

Vì thế, trưởng đồn bỏ ra bao công sức làm việc với nạn nhân bị trộm điện thoại, thì mới dập được vụ này.”
Tôi nghe mà thấy ngẩn cả người.

Quả đúng thật, nếu nhân vật đầu mối do thân phận đặc biệt, nhiều khi cũng được xá miễn một số hành vi phạm pháp không quá nghiêm trọng.

Tuy nhiên, Thần Côn và chúng tôi ở cùng một tổ, cùng điều tra một vụ án, anh ta tiếp nhận một vụ án khác lúc nào không biết?
Huyệt Thái dương của tôi giật mạnh liên hồi.

Sáng sớm nay chẳng phải chính Thần Côn phát hiện ra vị trí Hồ Viễn quay những đoạn ghi hình hay sao? Tề Tiểu Thuận sau khi bị bắt chắc chắn không thể nghe điện thoại được, Thần Côn thì ở Đại đội, làm sao mà biết chuyện này được? Còn nữa, sau đó tôi và Thần Côn cùng đến phòng lưu trữ tìm hồ sơ, khi nhìn thấy tên Tề Tiểu Thuận anh ta cũng đâu có nói gì.
“Về nhà Tề Tiểu Thuận ngay.” Lúc Văn Nhã lên tiếng, tôi đã nổ máy chờ sẵn, Đúng thế, chắc chắn Tề Tiểu Thuận đã giấu chúng tôi điều gì đó.
Ngoài trời giờ đã tối hẳn, anh Điên cũng không gọi điện giục tôi, xem ra những người được điều đi bắt Tần Dương vẫn chưa trở về.


Ngược lại, Thần Côn lại gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, tôi thoáng nghĩ rồi nói thật là đang đi điều tra mấy nữ phạm nhân.

Thần Côn trước tiên hỏi tôi có thu hoạch gì không, nhưng chưa kịp nghe trả lời đã nói luôn: “À mà thôi, cứ để sau đi, lúc sáng tôi còn bảo cậu đừng nói chuyện này với anh Điên, tôi cũng là người trong cuộc, tránh mặt thì tốt hơn, đợi cậu về báo cáo trước cả Tổ vậy.”
Tôi “ừ” một tiếng, rồi lấy lí do đang lái xe để dập máy.
“Thần Côn à?” Văn Nhã hỏi, ánh mắt đầy suy ngẫm.
Tôi gật đầu.
“Có phải anh ta hỏi anh chuyện đi điều tra nữ phạm nhân không?” Cô ấy lại hỏi.
Tôi quay sang nhìn Văn Nhã.

Ánh mắt ấy thật sắc bén, dường như có thể vạch trần tất cả, tôi biết cô ấy đang đoán gì, liền biện minh: “Thần Côn không thể có vấn đề được, anh ta thả Tề Tiểu Thuận ra ắt phải có nguyên nhân.”
“Lục Dương, lúc chiều khi mua quả dại tôi đã nhận thấy con người anh rất trọng tình cảm rồi.

Vốn dĩ điều này là tốt, nhưng không phải là đặc điểm mà một cảnh sát hình sự cần có, nó sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh.”
Tôi không lên tiếng, chỉ thầm nghĩ trong lòng, cảnh sát hình sự cũng là người, sao lại không được có tình cảm chứ.
Đến nhà Tề Tiểu Thuận, tôi bước nhanh về phía trước, vội vã gõ cửa.

Tề Tiểu Thuận thuê nhà ở một khu ổ chuột, bốn phía xung quanh đều có người ở, tiếng gõ cửa khiến một số người chạy ra xem có chuyện gì.
Lúc cửa mở, Tề Tiểu Thuận thấy bản mặt tối sầm của tôi thì ngẩn người ra, ánh mắt thoáng chút hoang mang.
“Vào nhà nói chuyện được không?” Tôi cất giọng nặng trịch.
Tề Tiểu Thuận cúi đầu nhường đường, tôi và Văn Nhã tiến vào trong, chị ta đóng cửa lại, hỏi: “Hai vị cảnh sát sao quay lại thế? Những gì nên nói tôi đều nói hết rồi.”
Lúc nói những lời này, chị ta rõ ràng không còn giữ được sự trôi chảy như lúc chiều nữa.
“Thế còn những thứ không nên nói thì sao?” Tôi lập tức quay lại chất vấn, hỏi thẳng khiến Tề Tiểu Thuận đứng chết chân tại chỗ.
Văn Nhã thấy vậy tiến lên phía trước kéo tay Tề Tiểu Thuận, cười nói: “Chị đừng căng thẳng, vừa rồi chúng tôi có nắm được một số tình hình mới, nên quay lại xác nhận với chị một chút.”

Tề Tiểu Thuận là hạng đàn bà trăng gió, nhiều việc cứ thấy lợi thì làm chứ bản thân chẳng có mấy chính kiến, khi bị tôi và Văn Nhã kẻ nhu người cương, thể hiện thái độ ra mặt thì chẳng mấy chốc đã tuôn hết từ đầu đến cuối.
Tối qua lúc trộm điện thoại, tự bản thân chị ta cũng biết chuyện này có nguy cơ phải ngồi tù lần nữa.

Kết quả là sáng nay khi cảnh sát đột nhiên tháo còng tay và thả chị ta ra, chính chị ta cũng không hiểu chuyện gì.

Sau khi về nhà thì có một người đến tìm, mặc dù thấy người này khá quen nhưng chị ta nghĩ mãi cũng không ra đó là ai.

Khi được gợi ý, chị ta mới nhớ ra đây chính là viên cảnh sát năm xưa từng thẩm vấn mình trong vụ tổ chức bán dâm.
Viên cảnh sát nói anh ta đã nhờ vào mối quan hệ để thả chị ta ra, ngược lại yêu cầu Tề Tiểu Thuận giúp anh ta một việc.
Theo sự mô tả ngoại hình của Tề Tiểu Thuận, thì người cảnh sát đó chính là Thần Côn.

Đến lúc này, Tề Tiểu Thuận mới chịu nói với chúng tôi chân tướng cuộc thẩm vấn năm đó: Giữa cuộc thẩm vấn, Thần Côn ra ngoài nghe điện thoại, và trở về trong lúc chị ta đang phải “phục vụ” Hồ Viễn.

Thấy có người gõ cửa, Hồ Viễn vội vàng kéo quần lên để ra mở cửa.

Thần Côn nói với Hồ Viễn rằng nhà mình xảy ra việc đột xuất phải về gấp, Hồ Viễn đương nhiên lập tức đồng ý, bảo Thần Côn cứ yên tâm về xử lí chuyện gia đình, mọi chuyện còn lại để anh ta lo, sau đó Thần Côn liền rời đi luôn.
Sáng nay Thần Côn nói với Tề Tiểu Thuận rằng chắc chắn sẽ có cảnh sát đến hỏi chị ta về chuyện xảy ra hồi đó, và điều Thần Côn yêu cầu Tề Tiểu Thuận làm, là bảo chị ta trong lúc trả lời hãy nói là viên cảnh sát ra ngoài nghe điện thoại rất lâu mới quay trở lại, và khi quay lại thì mọi chuyện vẫn bình thường.
Tôi giờ mới vỡ lẽ, trước đó Văn Nhã nhận xét thái độ của Tề Tiểu Thuận quá đỗi tự nhiên, thì ra không phải chỉ vì chị ta xuất thân chốn gió trăng, mà còn có một nguyên nhân lớn khác, là đã được chuẩn bị tâm lí từ trước, tất cả những “lời thoại” cần nói đều đã học thuộc lòng rồi.
Những gì Tề Tiểu Thuận nói cũng chỉ có bấy nhiêu, đến cả chuyện của Thần Côn cũng khai bằng sạch, tôi tin chị ta cũng chẳng còn gì giấu giếm nữa.
Trên đường về Đại đội, tôi và Văn Nhã phân tích rồi rút ra kết luận: năm đó Thần Côn đột ngột quay lại, Hồ Viễn vội vã ra mở cửa, Thần Côn có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó, thậm chí có thể biết rõ chuyện Hồ Viễn đang làm, nhưng anh ta cố ý bảo Tề Tiểu Thuận nói dối, mục đích là che giấu không cho chúng tôi biết chuyện này.
Hôm nay tôi ăn sáng ở Đại đội rồi đến văn phòng anh Điên, lúc đi ra thì gặp ngay Thần Côn nên cứ nghĩ anh ta vẫn luôn ở Đội, nhưng thực tế, anh ta đã đến tìm Tề Tiểu Thuận trước rồi mới đi làm.
Đồng thời, tôi cũng hiểu ra một chuyện: Thần Côn không để tôi báo cáo sự việc với anh Điên trước, mà một mình đi điều tra các nữ phạm nhân, chính là vì chắc mẩm rằng tôi không thể nhận ra Tề Tiểu Thuận đang nói dối.


Và thực tế, nếu hôm nay không có Văn Nhã, thì đúng là tôi không phát hiện ra thật.
Chẳng trách lúc sáng khi ba chúng tôi cùng ra khỏi văn phòng anh Điên, Thần Côn cứ cúi gằm mặt không nói gì, chính là vì sự xuất hiện của Văn Nhã khiến anh ta có phần lo lắng.
Đương nhiên, tôi không hề nói cho Văn Nhã biết suy nghĩ này.
“Việc này anh định giải quyết sao?” Lúc gần về tới Đại đội, Văn Nhã hỏi tôi.
Tôi im lặng một hồi lâu.

Trong khoảng thời gian đó, tôi nghĩ rất nhiều, bao gồm cả vụ án, cả những điều Thần Côn đã trải qua, cả những chuyện khi chúng tôi bên nhau, cuối cùng, tôi cầu xin Văn Nhã: “Việc này đừng nói ra vội, đợi lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện riêng với anh ấy.”
Điều khiến tôi bất ngờ là Văn Nhã đồng ý rất thoải mái: “Được, tôi tin anh.”
Khi tôi và Văn Nhã bước vào văn phòng anh Điên, có rất nhiều người đang ngồi trong đó, khói bốc nghi ngút.

Tôi chú ý nhìn, ngoài Đại đội trưởng ra, Phó Phòng Công an thành phố phụ trách hình sự trinh sát cũng có mặt.

Thấy chúng tôi đến, hai vị lãnh đạo đứng dậy, trước lúc đi, Đại đội trưởng dặn dò anh Điên: “Vụ này bên trên theo dõi rất kĩ, cậu cứ suy nghĩ thêm, nếu không nắm chắc thì cứ làm theo phương án của tôi.”
Lúc ra khỏi cửa, Đại đội trưởng lại nói với tôi và Văn Nhã: “Mọi người vất vả rồi, phá án xong tôi nhất định sẽ báo ghi công.”
Đợi họ đều đi khỏi, tôi đóng cửa lại, tiến về phía anh Điên, hỏi: “Tình hình gì thế?”
Anh Điên rít một hơi thuốc, từ từ nhả ra, rồi cất tiếng trong làn khói: “Hai cảnh sát liên tiếp hi sinh một cách bất thường, trên tỉnh đang hỏi về việc này, chuẩn bị phái Tổng đội Hình sự trinh sát xuống tiếp quản, lãnh đạo đến hỏi ý kiến của tôi.”
“Thế anh đồng ý rồi à?”
Anh Điên lắc đầu, đáp: “Không.

Hiện tại các manh mối càng lúc càng nhiều, chúng ta vẫn còn có hi vọng phá án.

Tôi thì chẳng mong ngoi thêm nữa rồi, nhưng các cô cậu còn trẻ, phá được vụ án này sẽ giúp ích rất lớn cho mọi người về sau.”
“Anh Điên, xem tình hình này, chỉ sợ thời gian cho chúng ta không còn nhiều nữa rồi.” Văn Nhã nói có vẻ lo lắng.
“Ừ, nếu vụ án không có tiến triển gì, trên Phòng cũng không trụ được mãi, thì đành phải giao lại vụ án.

Cũng may, khi bắt Tần Dương phát hiện trong tủ quần áo của cậu ta có một số thứ, chỉ cần mở được miệng Tần Dương, thì vụ án sẽ tiến triển nhanh thôi.” Anh Điên vừa nói vừa ngáp dài, rồi đốt thêm điếu thuốc nữa, hít liền mấy hơi.
“Anh Điên, Thần Côn đâu?” Tôi hỏi.
“Trước lúc lãnh đạo đến vẫn còn ở văn phòng tôi, sau khi lãnh đạo vào tôi bảo cậu ta về phòng trực chiến nghỉ trước rồi, chắc vẫn đang ở đó.”

“Được, thế để em đi gọi anh ta.” Nói đoạn, tôi đi thẳng ra ngoài.
“Lục Dương”! Anh Điên gọi giật.

Tôi quay lại vẻ đầy khó hiểu.

Anh Điên đứng dậy tiến về phía tôi, tới trước mặt, anh đưa tay ra nói: “Đưa tôi xem bức ảnh “Tiểu quỷ” tối qua cậu nhận được lần nữa xem nào.”
Thì ra là chuyện này, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, lôi bức ảnh ra đưa cho anh ấy, rồi đi thẳng ra ngoài.

Văn Nhã đi theo tôi, nói cô ấy sẽ tranh thủ đi xem đoạn băng ghi hình, đợi lát nữa nếu Tần Dương được đưa về thì bảo tôi sang phòng điều khiển giám sát tìm cô ấy.
Thời gian vẫn còn sớm, các cảnh sát đều ở bên phòng trực ban, khi tôi vào phòng trực chiến, chỉ có mình Thần Côn ở đó.

Thấy tôi, Thần Côn liền hỏi đã bắt được Tần Dương chưa? Tôi lắc đầu, rồi đưa tay đóng cửa lại.
Tiến tới bên cạnh Thần Côn, tôi ngồi xuống, hỏi vu vơ một câu: “Anh Thân, anh đã nói chuyện với vợ Tăng Đại Chí chưa? Chị ta nói sao?”.
“Vợ cậu ta nói vốn dĩ ngày thường Tăng Đại Chí không có điểm gì kì lạ cả, nhưng tôi thấy biểu hiện của cô ta có phần mất tự nhiên, hình như có gì đó giấu giếm.

Khi được tôi gợi ý, cô ta mới ấp úng thừa nhận trong những lần chăn gối, Tăng Đại Chí vô cùng hào hứng, thậm chí có một số hành vi bạo lực.”
Tôi liên hệ với việc Tăng Đại Chí tìm gái gọi và ngược đãi tử thi, phân tích: “Hai vợ chồng họ thường xuyên sống xa nhau, thời gian gặp mặt ít, nhu cầu sinh lí của Tăng Đại Chí không được thỏa mãn.

Công việc thì ngày ngày chỉ tiếp xúc với xác chết, nên anh ta mới nảy sinh thứ sở thích quái đản như thế.

Nhưng nếu anh ta trút hết những ham muốn này lên tử thi thì rất dễ bị phát hiện, do đó sau mỗi lần sờ mó xác chết nữ xong, phải ra ngoài tìm gái gọi.”
Nghe tôi phân tích một hồi, Thần Côn cười nói: “Tôi cũng nghĩ thế đấy, nhưng không ngờ nhóc con như cậu mà cũng nghiên cứu tâm lí phạm tội sâu ra phết nhỉ.”
“Tôi cũng chỉ đoán mò thế thôi, về phương diện này Văn Nhã giỏi hơn tôi nhiều.

Lúc chiều đi điều tra nữ phạm nhân tôi mới được mở rộng tầm mắt, sau này phải học hỏi cô ấy nhiều.” Tôi cố tình nói với vẻ tự nhiên, sau đó quan sát nét mặt của Thần Côn, xem anh ta có phản ứng gì không.
Nhắc đến Văn Nhã, nụ cười của Thần Côn chợt tắt, rồi sau đó mới lên tiếng: “Thế à, cô ấy xuất thân từ dân chuyên, đương nhiên là lợi hại rồi, cậu đúng là nên học hỏi cô ấy.”
“Anh Thân, có phải anh có một nhân vật đầu mối tên Tề Tiểu Thuận không? Tôi hỏi luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.