Đọc truyện Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người – Chương 65: Phiên ngoại – Kiếp trước (7)
Từ trước đến nay, Thiệu Hiển vốn không phải người ngại ngùng.
Sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, cậu không có ý định trốn tránh mà là muốn thử tiếp xúc với Phó Bách Châu.
Cậu tiếp nhận tình cảm của mình rất dễ dàng, dù sao sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Phó Bách Châu đã bị ánh mắt người ta hấp dẫn rồi.
Trải qua một thời gian dài sống chung mà lại không nhận ra được tâm tư tình cảm của bản thân, đúng là choáng váng thật mà.
Cậu cũng muốn cùng Bách Châu trở thành một đôi chồng chồng thật sự, chứ không phải chỉ là quan hệ trên giấy tờ.
Bây giờ, chướng ngại vật lớn nhất chính là vấn đề tâm lý của Phó Bách Châu.
Phó Bách Châu không thể chịu đựng được đụng chạm của người khác, đây là chuyện mọi người đều biết. Nhưng mấy lần tiếp xúc trước, Bách Châu đều gắng sức chịu đựng, Thiệu Hiển vừa đau lòng, vừa có chút vui mừng bí ẩn.
Theo như lời Tiền bút chì nói, có thể cố gắng như vậy, chứng tỏ rằng Phó Bách Châu cũng đang muốn thử thân cận với mình, có nghĩa là người ta có lòng muốn thay đổi, mà người có thể thúc đẩy sự thay đổi đó, chính là người luôn ở bên cạnh anh ấy – mình.
Buổi tối, Phó Bách Châu về nhà, làm một bàn cơm thơm ngon như cũ, hai người lại im lặng cùng nhau dùng cơm giống như mọi ngày.
Sau khi hiểu được tình cảm của mình, chỉ cần ở gần Phó Bách Châu là Thiệu Hiển đã thấy vui trong lòng rồi.
Cậu vẫn luôn nhìn Phó Bách Châu, ánh mắt nóng hơn lửa, Phó Bách Châu hoàn toàn không chống đỡ được, muốn vờ như không thấy cũng khó.
“Sao vậy?”
Đôi mắt Thiệu Hiển cong thành hình trăng non, cười nói: “Không có gì, chỉ là đồ ăn hợp khẩu vị quá mà thôi.”
Cảm xúc là thứ có thể lây lan, thấy cậu vui vẻ, trong lòng Phó Bách Châu cũng thoải mái hơn không ít, khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Hắn có thể nhận ra, tâm trạng Thiệu Hiển hôm nay rất tốt, nhưng hắn không biết tại sao, cũng không dám hỏi.
“Ăn uống xong hai đứa mình tâm sự chút được không?”
Phó Bách Châu giật mình, “Được.”
Sau bữa ăn, Phó Bách Châu ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, đối mặt với Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không khỏi cười rộ lên, “Chỉ là tùy tiện nói chuyện chút thôi mà, anh không cần bối rối vậy đâu.”
Phó Bách Châu gật gật đầu, ánh mắt dừng trên nét cười dạt dào trên mặt người đối diện.
Trước khi Thiệu Hiển tỉnh lại, dường như tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ nằm trên giường bệnh cả đời, cả Phó Bách Châu cũng nghĩ như vậy.
Hắn thường xuyên lén chạy đến phòng bệnh nhìn thử xem, lần nào cũng chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt hôn mê của cậu.
Tiều tụy, tái nhợt, không chút sức sống, nào có hoạt bát vui tươi như thế này.
Đôi khi, Phó Bách Châu nghĩ rằng, có lẽ mình đã rất may mắn, vì suốt thời niên thiếu, đã có một tia sáng, dẫn đường cho hắn tập tễnh bước đi trong bóng đêm.
Mà giờ đây, hắn chỉ cần giơ tay là có thể với tới ánh sáng đẹp đẽ đó rồi.
Nhưng hắn không dám chạm vào, hắn sợ, một khi tia sáng ấy tiếp xúc với mình, nó sẽ không ở bên cạnh hắn nữa.
Cứ như vậy, cùng chung sống dưới một mái hiên, dù không thể chạm vào cũng đã đủ mãn nguyện.
Nếu những cử chỉ xằng bậy của mình làm Thiệu Hiển cảm thấy khó chịu, hắn sẽ không nhịn được mà chán ghét bản thân nhiều hơn.
Thiệu Hiển không biết chỉ trong nháy mắt mà người kia lại suy nghĩ nhiều thứ như vậy, cậu dựa vào sofa, tùy ý nhẹ nhàng mở lời: “Tôi có thiện cảm với anh, cũng muốn cải thiện tình trạng giữa hai người chúng ta bây giờ một chút, anh có tình nguyện phối hợp không?”
Cậu không thích dông dài lan mang, có thiện cảm chính là có thiện cảm, nếu Phó Bách Châu không bài xích cậu thì hai người bọn họ có thể phát triển một chút.
Cậu nói hết sức nhẹ nhàng, thản nhiên, thế nhưng lại khiến cho Phó Bách Châu đứng hình.
Phó Bách Châu ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ngác nhìn Thiệu Hiển, đầu óc trống không, một câu cũng không nói ra được.
Hắn vừa mới nghe được gì vậy? Là cái ý mà hắn hiểu đúng không? Thật sự không phải đang nằm mơ à?
Thiệu Hiển sẽ nói những câu vậy sao?
Thấy người trước mặt không có chút biểu cảm nào, vốn dĩ Thiệu Hiển còn có chút tự tin, giờ mất hết sạch.
Chẳng lẽ trước đây Phó Bách Châu cố kìm nén là bởi vì tôn trọng người khác?
Mơ tưởng tới sinh hoạt giữa các cặp đôi bình thường sau khi kết hôn, mình đã kì vọng cao quá rồi sao?
“Nếu anh không muốn trả lời,” Giọng Thiệu Hiển thấp đi, lông mi khẽ hạ xuống, “Coi như tôi chưa nói…..”
“Tôi đồng ý!” Phó Bách Châu buột miệng thốt ra, thậm chí còn có chút sơ suất.
Lời vừa bật ra khỏi miệng, không chỉ khiến Thiệu Hiển ngạc nhiên, mà chính chủ câu nói cũng giật mình.
Hắn đối diện với Thiệu Hiển, ánh mắt hoang mang dần chuyển sang bất đắc dĩ, sự xúc động không biết từ đâu dâng lên, tràn đầy trong lồng ngực, khích lệ hắn nói ra những lời vẫn luôn nghẹn trong lòng.
“Tôi kết hôn với em, không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là không muốn nhìn thấy em ở bên người khác thôi.”
Thiệu Hiển kinh ngạc.
Phó Bách Châu đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt Thiệu Hiển, khụy một chân xuống, ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú.
“Ngoài em ra, không còn ai khác cả.”
Đây là lời thâm tình nhất mà Phó Bách Châu từng nói, hơn nữa, vĩnh viễn sẽ không nói với người thứ hai.
Tim Thiệu Hiển như nổi trống, lại như sóng gió nổi lên trên lầu cao ngàn trượng.
“Anh nói… cái gì?” Cậu gặp ảo giác rồi sao?
Biểu cảm trên mặt Phó Bách Châu vẫn không thay đổi, trong mắt lại lấp lánh ý cười, hắn nắm lấy tay trái Thiệu Hiển, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út.
Thiệu Hiển chỉ cần tiến một bước nhỏ, quãng đường còn lại, để hắn đi là được rồi.
“Lấy em, là vì yêu em.”
Ngực phập phồng, cổ họng cũng nghẹn lại, đến nỗi không nói thêm được lời yêu thương nào, Phó Bách Châu chăm chú nhìn Thiệu Hiển thật sâu, từ mắt mũi đến tim gan đều là vui sướng ngập tràn.
Suốt thời niên thiếu, ở sâu trong nội tâm hắn luôn tồn tại một chiếc đèn, giúp hắn không bị thù hận che kín mắt.
Sau nhiều năm dài xa cách, Thiệu Hiển lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, một lần lại thêm một lần, không ngại phiền hà mà cũng hắn “đối nghịch”.
Lúc đầu, Phó Bách Châu chỉ là cảm thấy Thiệu Hiển thật tươi tắn, không giống hắn, tâm can đã sớm khô mục thối nát rồi.
Như thiêu thân lao vào trong lửa đỏ, hắn cứ như vậy mà hướng về phía ánh sáng ấy.
Càng tới gần, lại càng bị hấp dẫn, cuối cùng không thể thoát đi được nữa.
Cứ thế, lồng ngực yên tĩnh ngủ đông, lặng thầm lưu giữ ngọn lửa này.
Thế mà, vào một ngày nọ, ngọn lửa này đột nhiên bị dập tắt. Giây phút hắn biết tin Thiệu Hiển trở thành người thực vật, giống như cả thế giới đều chìm vào trong bóng đêm.
Hắn liều mạng làm việc đến điên cuồng. Tự ép chính bản thân, để cho tất cả hồ sơ phiền phức tràn ngập trong tâm trí, không quản đêm hay ngày.
Mãi cho đến khi nhận được cuộc điện thoại kia của Triệu Tư Khâm.
Hắn cảm thấy bản thân mình như sống lại vậy.
Nhưng Thiệu Hiển đã mất hết ký ức, hắn biết mình không có tư cách gì để đi thăm người ta, nhưng vẫn nhịn không được.
Nhìn thấy sự xa lạ trong mắt Thiệu Hiển, trong chớp mắt, Phó Bách Châu cảm thấy, trời xanh kia đúng là thích đùa với mình.
Tất cả những thứ hắn chờ mong, cuối cùng đều trở thành mơ mộng hão huyền.
Đến khi tin tức Thiệu gia đang tìm đối tượng kết hôn cho Thiệu Hiển được truyền ra, hắn mới bừng tỉnh.
Cả nam lẫn nữ, Phó Bách Châu đều âm thầm điều tra qua, cảm thấy không một ai có thể chăm sóc tốt cho Thiệu Hiển được cả.
Đám người bọn họ chỉ đơn giản là nhìn trúng quyền thế và địa vị của Thiệu gia.
Thiệu Hiển mất đi ký ức giống như một trang giấy trắng, nếu bị bọn họ lừa đảo bắt nạt thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền không ngồi yên được nữa.
Cảm xúc dâng trào, chạy đến Thiệu gia cầu hôn.
Hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị nếu như bị từ chối, nhưng không ngờ, Thiệu Hiển thế mà lại không nghe theo sự sắp xếp của gia đình, tự mình đồng ý.
Sau khi trở về, hắn tự suy ngẫm thật lâu, cuối cùng mới hiểu được dụng ý của Thiệu Hiển.
Người ta muốn người nhà yên tâm, nhưng lại không muốn thân cận với người khác.
Mà mình lại có bệnh sạch sẽ, đối với Thiệu Hiển mà nói, đã có thể mang lại cảm giác đủ an toàn, ít nhất mình sẽ không tùy tiện đụng chạm vào cậu ấy.
Chính vì lí do đó nên Phó Bách Châu luôn cố kiềm để bản thân không chạm vào cậu, mà mỗi lần không cẩn thận chạm phải, đều làm Thiệu Hiển sợ như chim sợ cành cong.
Điều này lại làm cho hắn càng thêm cẩn thận.
Thậm chí, hắn nghĩ, chỉ cần Thiệu Hiển ở bên cạnh hắn cả đời, dù có duy trì trạng thái hôn nhân như vậy đi nữa cũng được.
Thật ra, bệnh tâm lý của hắn từ lâu đã không còn là vấn đề, chỉ là hắn đã nuôi thành thói quen, những người khác cũng biết hắn không bao giờ bắt tay với người khác.
Nhưng mà đây không phải vấn đề chính.
Dù hắn vẫn còn mắc bệnh sạch sẽ, chỉ cần là Thiệu Hiển, hắn đều có thể chấp nhận được.
“Không phải anh…..”
Bị hành động của hắn dọa cho nhảy dựng, Thiệu Hiển vội rụt tay về.
Phó Bách Châu nửa quỳ nửa ngồi trước sofa, dùng một tư thái khiêm tốn cùng ngữ điệu dịu dàng nhất có thể nói: “Trước giờ tôi vẫn không bài xích việc em ở bên cạnh tôi mà.”
Thiệu Hiển im lặng một lúc lâu, mới dần trở về trạng thái ổn định.
Cậu nhìn xuống Phó Bách Châu, bật cười: “Vậy nên anh có thể chấp nhận được việc trao nhẫn kết hôn ngày hôm ấy đúng không?”
“Ừ.”
“Thế sao lại run?” Mặt Thiệu Hiển bắt đầu đanh lại.
Phó Bách Châu: “Chỉ là tôi rất vui thôi.”
Vui đến run rẩy.
“Thế sao lại chỉ thơm má?” Thiệu Hiển đã toát ra một chút không vui.
“Sợ em chán ghét.”
“Lần trước, lúc về nhà thăm bố mẹ, sáng hôm sau anh vào nhà vệ sinh làm gì?” Thiệu Hiển nhướng mày.
“Giải quyết….. chút việc riêng.”
Phòng khách im lặng một lát, Thiệu Hiển bỗng nhiên đứng dậy, mặt không biểu cảm: “Tôi đi ngủ trước, anh cứ tự nhiên.”
Hóa ra cậu thật cẩn thận tránh né người nào đó nhiều như vậy, hoàn toàn đều là tự mình đa tình?
Biết cậu vừa xấu hổ vừa buồn bực, đương nhiên Phó Bách Châu sẽ không để cậu rời đi một mình, vội vàng đứng lên muốn giữ Thiệu Hiển lại.
Nhưng mà, vừa rồi ngồi có hơi lâu, đột nhiên đứng phắt dậy thế này, chân đứng không vững, thế là ngã một đường thẳng tắp về phía trước.
Thuận tiện kéo Thiệu Hiển ngã bổ nhào lên sofa.
Tiếng tim đập thình thịch thình thịch vang lên không ngừng, như là có người vẫn luôn lấy búa gõ tới gõ lui, làm người tâm phiền ý loạn vô cùng.
“Hiển Hiển, tôi vui lắm.”
Phó Bách Châu chỉ cảm thấy căn nhà của mình như đang chứa đầy hạnh phúc, thậm chí, khóe môi hắn còn cong hẳn lên – điều mà từ trước đến nay hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Thì ra mùi vị lưỡng tình tương duyệt lại ngọt ngào đến vậy.
Thiệu Hiển bị hắn ảnh hưởng, vốn định lấy tay đẩy ra, đột nhiên cũng mất hết sức lực.
Hai người nhích lại càng gần, càng gần, đến khi hai cánh môi chạm vào nhau.
Thiệu Hiển nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn dùng chút sức nào.
Trong đầu cậu hình như có gì đó lóe lên rồi biến mất, cảm giác này thật quen thuộc, thật giống như lúc nào đó, ở nơi nào đó, cậu giữ được tay của một người đàn ông, cưỡng ép chậm rãi tiến gần về phía người ta.
Người đàn ông ấy không né tránh, đột nhiên lại bị trợ lý tới phá ngang.
Thiệu Hiển chưa bao giờ làm trò xằng bậy như vậy ở bên ngoài, từ đầu đến cuối, có thể làm cậu trở nên như vậy, chỉ có một người.
Hai người chạm nhau chỉ có mấy giây, tưởng chừng như đã trôi qua nửa thế kỷ.
Phó Bách Châu ngẩng đầu, e sợ động tác càn rỡ của mình dọa đến Thiệu Hiển, lại nghe cậu nói: “Em trước kia…. Chắc là đã thích anh rồi.”
Thấy Phó Bách Châu im lặng, Thiệu Hiện nâng mặt hắn lên, nhanh chóng chạm vào môi người ta một chút, tiếp tục nói: “Dù là quá khứ hay hiện tại, dù có mất trí nhớ hay không thì người em thích, vẫn luôn là anh.”
Bỗng nhiên Phó Bách Châu ôm chặt lấy cậu, chôn mặt vào vai cậu, cánh tay run lên nhè nhẹ.
Qua một lúc lâu sau, Phó Bách Châu mới cất giọng khàn khàn: “Tôi thích em, đã rất lâu, rất lâu.”
Đúng ra thì, tình cảm hắn dành cho Thiệu Hiển, đã vượt rất xa từ “thích” rồi.
Đối với hắn mà nói, Thiệu Hiển chính là tốt nhất, là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể thay thế, trở thành nguồn động lực giúp hắn bước về phía trước.
Hắn trèo đèo lội suối, hắn tập tễnh bước đi, cuối cùng cũng chờ được rồi.
Tựa như tất cả nhưng tối tăm đau khổ trước kia đều được dùng để đổi lấy một khoảnh khắc hạnh phúc ấm áp này.
Người hắn ôm ấp trong lòng, là người hắn mong đợi đã lâu.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hắn khàn giọng hỏi.
Thiệu Hiển lắc đầu, “Chỉ là ít hình ảnh vụn vặt thôi, chúng cho em biết là em đã thích anh từ lâu lắm rồi.”
Tâm đầu ý hợp, lời ngon tiếng ngọt cứ thế mà tuôn ra.
Khuôn mặt Phó Bách Châu dịu dàng đến không thể tưởng tượng, “Tôi cũng vậy.”
Ánh đèn ấm áp phủ lên hai bóng người quấn quít lấy nhau, Thiệu Hiển cẩn thận ngắm nhìn tình ý đong đầy trong ánh mắt Phó Bách Châu, không khỏi nhướng mày cười: “Ngài Phó à, chúng ta ở chung cũng lâu rồi, anh có định tiếp tục không đây?”
Phó Bách Châu bế cậu lên, trực tiếp dùng hành động để đáp lời.
– ——————-
Lời tác giả: Dù có mất trí hay không thì Hiển Hiển vẫn luôn mời gọi thẳng thắn như vậy đấy!
Young: Bắt đầu từ giờ mình sẽ sửa lại ngôi kể từ đầu đến cuối luôn cho đỡ rối như vài bạn đã góp ý (Nào sửa xong mình sẽ xóa cái note này):3 Chỉ còn một chương PN, mình sẽ cố đẩy nhanh, cảm ơn các bạn đã ủng hộ nha >v