Đọc truyện Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người – Chương 62: Phiên ngoại – Kiếp trước (4)
Lúc Thiệu Hiển tỉnh lại, không biết bộ phim đã kết thúc được bao lâu rồi.
Hắn phát hiện mình đang dựa lưng lên ghế, trên người còn đắp một lớp áo khoác, mùi hương dễ chịu thoang thoảng, thanh thanh đạm đạm, vấn vương một lúc lâu.
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ quên mất.”
Ngủ gật lúc cùng nhau xem phim đúng là không phải phép chút nào.
“Là tại tôi chọn phim không hay thôi.” Giọng điệu Phó Bách Châu lạnh băng.
Thiệu Hiển đã quen với thái độ này của hắn, không cảm thấy kì lạ, cười cười nói: “Bây giờ về sao?”
“Tôi đưa cậu về.”
Hai người đứng lên, Thiệu Hiển đem áo khoác trả lại, “Cảm ơn anh.”
Phó Bách Châu không hé răng, trầm mặc nhận lấy.
Không lâu sau, xe dừng trước cửa Thiệu gia, Thiệu Hiển mở cửa bước xuống, đứng bên ngoài cười cười nhìn Phó Bách Châu: “Đi vào ngồi một chút không?”
“Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Dứt khoát không một chút đắn đo.
Thiệu Hiển vừa lòng, xoay người chậm rãi bước vào nhà.
Phó Bách Châu ngồi trong xe, vẫn luôn dõi theo bóng dáng cậu, mãi đến khi không nhìn thấy người đâu nữa mới lái xe rời đi.
Lúc hắn đến công ty đã là tám giờ rưỡi.
Thiệu Tư Khâm đang chờ, thấy hắn mang áo khoác bước vào, cười hì hì hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”
“Tiến triển gì?” Phó Bách Châu thả áo khoác, ngồi xuống bàn làm việc.
Triệu Tư Khâm đưa cho hắn một phần hồ sơ, “Không phải cậu dẫn người ta đi xem phim à?”
“Thì sao?” Phó Bách Châu lật lật xem đống giấy tờ.
Hoàng đế không vội thái giám vội, Triệu Tư Khâm hỏi dò, “Hai người xem phim tình cảm đúng không? Không này nọ gì với nhau hả?”
Đáp lại hắn chỉ có im lặng kéo dài.
Triệu Tư Khâm trong lòng thầm than, mình nghĩ gì thế này, thừa biết người nào đó rõ ràng là không thích đụng chạm với người khác, còn hỏi vậy làm gì không biết.
Lúc hắn định rời đi, Phó Bách Châu bỗng nhiên mở miệng: “Cậu ấy ngủ quên.”
“Phụt——” Triệu Tư Khâm cười sặc.
Xem phim chung mà ngủ quên được, Thiệu Hiển đúng là chơi vui thật đấy, có khi người họ Phó nào đó nghẹn lắm rồi.
Tưởng tượng đến cái cảnh đó liền cảm thấy sảng khoái hết cả người.
“Nếu cậu ta không thích xem phim thì lần sau cậu tặng hoa đi.” Triệu Tư Khâm lại đưa ra một ý kiến sáo rỗng như cũ.
Phó Bách Châu lắc đầu, “Cậu ấy không thích hoa.”
“Bữa tối lãng mạn dưới nến?”
“Bây giờ cậu ấy phải kiêng nhiều món lắm.”
“Ra ngoài du lịch.”
“Thân thể còn chưa hồi phục.”
Triệu Tư Khâm thấy hắn nghiêm túc bác bỏ từng đề nghị một, nhịn không được hỏi: “Cậu có nhận ra là tối nay cậu nói nhiều hơn bình thường không?”
Chỉ cần nhắc đến Thiệu Hiển, Phó Bách Châu luôn phá lệ để ý hơn bình thường.
Phó Bách Châu câm miệng trong nháy mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt nặng nề.
Triệu Tư Khâm lập tức sửa miệng: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Vậy thì tặng nhẫn đi, dù sao hai người cũng sắp kết hôn rồi.”
Phó Bách Châu sửng sốt, nhẫn?
Thấy hắn trầm tư, Triệu Tư Khâm cười hắc hắc rời khỏi văn phòng, tinh ý đóng cửa lại.
Những ngày tiếp theo, Thiệu Hiển với Bách Châu mỗi tuần hẹn hò một lần, có điều cả hai không kéo nhau đi xem phim nữa.
Thân thể Thiệu Hiển vẫn đang dần phục hồi, sẽ không im im mà ngủ mất như lúc trước.
Chủ nhật, Phó Bách Châu dẫn hắn vào một câu lạc bộ mới mở.
“Đây là đâu vậy?”
“Nơi trải nghiệm thực tế ảo.”
Vừa dứt lời, tất cả đèn bên trong đột nhiên tắt ngóm, xung quanh tối đen, không một chút tiếng động.
Thiệu Hiển không sợ tối, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng, hô hấp của người bên cạnh đột nhiên có chút dồn dập, có điều rất khẽ, nếu không phải Thiệu Hiển thính tai thì có khi không tài nào phát hiện được.
“Anh không sao chứ?” Hắn nhíu mày hỏi.
Trong bóng tối, giọng Phó Bách Châu hình như hơi nghẹn lại, “Không sao.”
Thiệu Hiển tựa như đang đứng ở một sân thượng nằm trên tầng mây cao ngất, nhìn thấy toàn bộ thành phố dưới kia. Cảnh phố xá về đêm hoàn toàn hiện ra trước mặt, như hàng trăm bức tranh xa hoa lộng lẫy hợp lại.
Đang lúc hắn định lên tiếng hỏi, một ngọn pháo đột nhiên bay vút lên, nở rộ sáng bừng trước mắt, bên tai truyền đến tiếng pháo nổ đì đùng, tựa như từ xa vọng lại, không ồn ào, lại khiến người ta như hòa vào trong khung cảnh.
Đóa pháo hoa đầu như một tín hiệu, nó còn chưa kịp biến mất trên bầu trời đêm, tiếng pháo tiếp theo đã vang lên khắp nơi, đủ hình đủ dạng, đủ màu đủ sắc.
Một màn pháo này sống động như thật, Thiệu Hiển cảm thấy chính mình như đang thật sự đứng trên nóc thành phố, được vô vàn ánh đèn cùng pháo hoa lộng lẫy vây quanh.
Tâm ý chấn động không lời nào tả xiết.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Bách Châu.
Đủ loại ánh đèn chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, Thiệu Hiển hoảng hốt khi nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng giấu ở hai bên tóc mai.
Chưa kịp mở miệng, đã thấy Phó Bách Châu đưa một hộp gấm tinh xảo qua.
“Anh…”
Dù chưa mở, Thiệu Hiển cũng biết bên trong có gì.
Hắn mỉm cười, đưa tay lên, cố ý đùa giỡn: “Anh đeo giúp tôi hả?”
Đeo nhẫn tất nhiên sẽ có tiếp xúc, Thiệu Hiển vốn chỉ định trêu chọc một chút, không nghĩ hắn sẽ chủ động làm việc này.
Nhưng không ngờ, Phó Bách Châu thế nhưng thật sự lấy nhẫn ra, tay trái hướng về phía bàn tay Thiệu Hiển.
Lúc hai đầu ngón tay đã gần kề trong gang tấc, Thiệu Hiển bỗng ngửa lòng bàn tay ra, mặt đầy áy náy: “Tôi đùa thôi, anh cứ thả vào tay tôi là được, không cần đụng tới tôi đâu.”
Phó Bách Châu sửng sốt, đơ người vài giây mới đem nhẫn thả lên tay Thiệu Hiển.
Một chút cũng không đụng chạm.
Thiệu Hiển cười cười, tự đeo nhẫn lên cho mình, lại hỏi: “Của anh đâu?”
“Ở nhà rồi.”
Hắn hình như có chút mất mát, lông mi nhẹ buông nhìn chằm chằm xuống đất, càng nhìn càng thấy có chút đáng thương.
Trong lòng Thiệu Hiển có chút kì lạ, giây tiếp theo lại cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch, biểu cảm trên gương mặt Bách Châu vẫn không thay đổi, ở đâu ra mất mát với đáng thương chứ?
“Pháo hoa hôm nay đẹp lắm, cảm ơn anh.”
Phó Bách Châu ngước lên, “Ừ, để tôi đưa cậu về.”
“Được.”
Từ khi biết người nào đó không thích không gian tối tăm tù túng, Thiệu Hiển cũng không định ở lại lâu.
Tiếc là lúc bước ra, hai người mới phát hiện bên ngoài mưa rơi tầm tã.
Mưa lớn như ông trời đang trút giận, đi lại có chút khó khăn.
Nơi này cách Thiệu gia hơi xa, chạy xe trong thời tiết thế này thật sự không an toàn chút nào.
“Không cần đưa tôi về đâu, tới khách sạn nào đó là được rồi.”
Phó Bách Châu nhìn hắn một cái, không đáp lại những lời này, chỉ nói: “Chờ một lát.”
Nói xong liền đi về phía bãi đỗ xe.
Không bao lâu sau, hắn đem xe đến chỗ này, Thiệu Hiển đang định đội mưa chạy qua, cửa xe đã mở.
Phó Bách Châu bung dù bước nhanh tới, dừng chân bên cạnh Thiệu Hiển, sau đó dùng dù che cả người cậu ấy lại.
Cây dù không lớn là bao, một người đi thì rộng, nhưng hai người đàn ông đi chung, mưa lại lớn, cuối cùng cũng bị mưa xối trúng.
Thiệu Hiển thấy nửa bả vai người ta trong nháy mắt đã ướt hết, nhịn không được lên tiếng: “Anh nghiêng dù về bên anh một chút đi.”
Đáp lại hắn là một trận im lặng kéo dài.
Thiệu Hiển bất đắc dĩ, đi về phía xe dưới sự hộ tống của Phó Bách Châu.
Không gian dưới dù rất chật chội, hai người khó tránh đụng chạm lẫn nhau, Thiệu Hiển cảm thấy không sao, nhưng Phó Bách Châu căng cứng hết cả người.
Thiệu Hiển nhịn không được đi nhanh hơn một chút, muốn mau chóng kết thúc sự thống khổ của Bách Châu, nhưng hắn chưa quen đi nhanh, nền đất trơn trượt, lòng bàn chân không trụ được, lảo đảo muốn ngã.
Một bàn tay nhanh chóng đỡ sau lưng, mạnh mẽ hữu lực.
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Hiển là may quá, sau đó lại cảm thấy Phó Bách Châu sẽ khó chịu.
Hắn không kịp ổn định trái tim đang thình thịch cuồng loạng của mình, nhanh chóng đứng thẳng lại, “Xin lỗi, à cảm ơn anh.”
Phó Bách Châu thu tay, không hé răng như cũ.
Đến gần xe, hắn đưa tay ra mở cửa, Thiệu Hiển vẫn luôn được chở che, một hạt mưa cũng không chạm đến cậu.
Chờ Thiệu Hiển an ổn ngồi lên xe xong, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phía bên đây lại.
Xe chạy rất chậm, Thiệu Hiển thấy Phó Bách Châu đi ngang qua từng cái từng cái khách sạn một, mãi vẫn không dừng lại mới hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Nhà tôi.” Câu trả lời không chút mờ ám.
Thiệu Hiển sửng sốt, “Tại sao?”
Xe ôm một vòng cung, thanh âm trầm thấp nặng nề vang lên trong xe: “Gần.”
Mới vừa nói xong, xe đã đến tiểu khu rồi.
Mưa vẫn ầm ầm không kiêng nể ai như cũ, Thiệu Hiển theo Phó Bách Châu vào nhà, người không dính một hạt mưa, thế nhưng một bên tay áo của Bách Châu đã ướt đẫm.
“Anh đi tắm trước đi.” Thiệu Hiển nói.
Phó Bách Châu gật đầu, vào trong bếp đun nước, rót một ly nước sôi để nguội đặt lên bàn trà trước mặt Thiệu Hiển, sau đó mới bước lên lầu.
Thiệu Hiển ngồi trên sofa, gọi điện cho Thái Nhã Lan báo đêm nay mình không về.
Biết hai người ở cùng nhau, Thái Nhã Lan thoáng yên tâm hơn.
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc lâu dài, thành kiến Thiệu gia dành cho Phó Bách Châu cũng đã tiêu tán ít nhiều.
Người có chút lạnh lùng, nhưng rất có trách nhiệm.
Thiệu Hiển ngắt điện thoại, nhấc ly nước lên uống mấy ngụm để xua bớt khí lạnh trong người.
Lát sau, Phó Bách Châu đã thay quần áo mặc ở nhà, mặt lạnh tanh nói: “Ống quần cậu bị ướt rồi, quần áo đã chuẩn bị xong, phòng thứ hai bên phải ở trên lầu là phòng của cậu.”
Vốn là quan tâm, thế nhưng lời từ trong miệng hắn nói ra lại làm người ta cảm thấy như đang ra lệnh vậy.
Thiệu Hiển không cảm thấy mình bị xúc phạm chỗ nào, cười cười nói: “Cảm ơn anh.”
Sau đó xoay người đi lên trên.
Phó Bách Châu chăm chú nhìn theo bóng dáng cậu, lông mi lại hạ thấp vài phần, hắn đứng im một lúc lâu mới bước vào trong phòng bếp.
Lúc Thiệu Hiển tắm rửa thay đồ xong, liền nhìn thấy dáng vẻ loay hoay bếp núc của Bách Châu.
Anh ta biết nấu ăn à? Trên tài liệu đâu thấy viết cái này đâu.
Thiệu Hiển như phát hiện ra một quốc gia mới, chậm rì rì tiến về cửa phòng bếp, muốn nhìn xem Phó Bách Châu đang nấu cái gì.
Nghe được tiếng bước chân, Phó Bách Châu quay đầu, thấy đầu tóc Thiệu Hiển vẫn còn ướt, ánh mặt lại lạnh thêm.
“Sấy khô tóc đi chứ.”
Thiệu Hiển lúc trước bị thương rất nặng, bây giờ không thể tùy tiện như vậy được.
“Nhưng tôi sấy kiểu gì đây.”
Chàng trai ôm lấy khung cửa, vô tội nhìn người đứng trong bếp, cặp mắt mới tắm xong, vừa sáng vừa ngây thơ, làm người khác phải mềm lòng.
Phó Bách Châu đơ người vài giây, cởi tạp dề ra, rời khỏi bếp.
“Lại đây.”
Thiểu Hiển ngoan ngoãn chạy theo.
Người đàn ông cố ý đi chậm lại để người đằng sau có thể theo kịp chân mình.
Thiệu Hiển cười trộm trong lòng, càng ở chung với ai đó, liền cảm thấy mấy cái tài liệu kia đúng đồ lừa đảo mà.
Hắn có mắt, cũng có tim, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, Phó Bách Châu không có lạnh lùng vô tình như người ta vẫn hay đồn thổi.
Hai người tới nơi, Phó Bách Châu lấy khăn lông ra lau tóc cho hắn trước, chờ tóc hơi ráo nước mới dùng tới máy sấy.
Tóc vừa mới khô mềm mại vô cùng, nghịch ngợm xõa tung trên lông mày Thiệu Hiển, lặng lẽ che khuất cái trán, làm khuôn mặt vốn dĩ không lớn mấy của Thiệu Hiển trông càng nhỏ hơn.
“Xin lỗi, là tôi suy xét không chu toàn rồi.”
Phó Bách Châu bỗng nhiên mở miệng.
Thiệu Hiển cong cong mi mắt, “Không sao, lần sau anh nói chỗ cất cho tôi là được, tôi tự lo được mà.”
“Ừ.”
Hai người lại quay về phòng khách.
Lăn lộn lâu như vậy, nước trong ly đã sớm lạnh, Phó Bách Châu lại đổi sang một ly nước ấm khác rồi quay lại phòng bếp.
Thiệu Hiển ngồi ở sofa, nhấp một ngụm nước, chỉ cảm thấy ấm áp lan ra toàn thân.
Tắm xong có hơi thoải mái, hắn mơ mơ màng màng, thế mà lại ngủ quên.
Không biết qua bao lâu, Thiệu Hiển đột nhiên bừng tỉnh, bất thình lình đứng phắt dậy, một tấm chăn mỏng rơi xuống, suýt chút nữa đã chạm đất.
“Phó Bách Châu?” Hắn gọi một tiếng, tiện tay nhặt tấm chăn lên.
Vài giây sau, Bách Châu mở cử thư phòng, đứng ở nơi bóng đèn không chiếu tới, lẳng lặng nhìn hắn.
“Dậy rồi sao? Để tôi đi nấu cơm.”
Nói là nấu cơm, thật ra chỉ là làm mì sợi mà thôi.
Lúc trước Phó Bách Châu đã xắt rau dưa xong cả rồi, đang định đặt nồi lên bếp nấu cho xong thì lại nhìn thấy Thiệu Hiển ngủ say trên sofa, không đành lòng quấy rầy, đành tạm dừng chờ đến lúc người ta tỉnh lại.
Thiệu Hiển ngủ một tiếng, hắn ở trong thư phòng làm việc một tiếng đồng hồ.
“Lát nữa chúng ta ăn gì vậy?”
“Mì sợi.”
Buổi sáng trước khi ra ngoài, Phó bách Châu đã hầm một nồi xương sườn, bây giờ vừa kịp lúc nấu mì.
Canh vừa sôi, Thiệu Hiển đã ngửi được mùi, bụng lập tức sôi lên.
“Anh đánh thức tôi là được mà.” Thiệu Hiển tiếc nuối nói.
Nếu không ngủ, không phải đã được ăn canh sớm hơn một chút sao?
Phó Bách Châu: “Ừ, tôi nhớ rồi.”
Mì chín rất nhanh, chỉ trong chốc lát, Phó Bách Châu đã bưng hai tô mì nóng thơm ngon đặt lên bàn.
Thiệu Hiển ngồi chờ trong phòng ăn từ sớm, nhận lấy đũa thìa Phó Bách Châu đưa sang, đầu tiên chậm rãi húp một ngụm nước dùng.
Hai mắt lập tức sáng lên: “Ngon thật đó!”
Phó Bách Châu thấy hắn ăn đến vui vẻ, khóe môi hơi cong cong, ánh mắt lại thêm vài phần dịu dàng.
Mưa ầm ầm tuôn bên ngoài cửa sổ, Phó Bách Châu thả lỏng mặt mày, cũng ăn thêm vài muỗng canh.
Hình như ngon hơn lúc trước rất nhiều.
– ——————————————————
Mình là Young đây. Chương này mình ngâm khá lâu, vì vừa đi học lại, đống Deadline của giảng viên khiến mình muốn ngộp thở nên không dành ra được bao nhiêu thời gian để edit cả TTATT
Cảm ơn các bạn đã nhắc lỗi chính tả mà mình còn thiếu sót, mình sẽ sửa lại ngay khi có thể.
Và cảm ơn sự ủng hộ của các cậu rất nhiều ❤❤❤