Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 7


Đọc truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung – Chương 7


– Ai âm mưu? Ông chỉ toàn nghi bậy nghi bạ, mà thui! Nói túm lại ông tha cho con thì tui tha cho ông.
– Cái gì???????? Bà đặt điều kiện với tui đấy à? Không! Phải phạt nó mới nhớ đời
Thấy chiu kích tướng hok ổn, bã liền đổi sang chiu năn nỉ nịnh nọt và…sướt mướt
– Ông à!!!!!!!!! Ông không thấy con đáng iu lắm sao??? Thân thể “nhỏ bé” của nó sau chịu được roi chứ? Ông nghĩ xem, cái lưng “mảnh mai” này mà bị cái roi cá đuối quất xuống một cái thì…chắc gãy đôi quá…ông!!!!!! Đừng phạt con…hix hix ông mà đánh nó…thì đánh chết tui đi…hixhix tui chết rùi ông sẽ đem mí con vợ bé trẻ đẹp zìa…huhu – hắn nghe mẹ nói mà xanh mặt
– Trời ơi! Lại zậy nữa rùi, chán bà quá…thui được, tui sẽ tha cho nó…
– Yeah!!!!!! – bã nhảy tửng tửng lên rùi nháy mắt với con trai “thấy ****** chưa con”, hắn cũng nheo mắt đáp lại “mẹ iu tuyệt zời”.
– Nhưng… níu tui còn nghe chú nó than phiền gì về nó, tui sẽ phạt nó gấp đôi. Con nghe rõ chưa Hoàng!!!! – ổng nói rùi bước đi
– Dạ! con nghe thưa Pa iu quí, hehe cúm ơn Pa – hắn hí hửng nói với theo
– Oh yeah!!!!!!!!!! Cám ơn mami iu dấu!!!! thương mami quá!!!! ủa seo xìu zạ?????? – hắn đang zui nhưng tự nhiên thấy mami hắn xụ xuống
– Cười đi con, mẹ cú con được lần này nhưng lần sau thì… ổng nói là làm, con mà phá phách nữa thì mẹ pó tay!
– Mẹ yên tâm, từ nay con trai của mẹ sẽ cố gắn học hành ngoan ngoãn, hehe, bye mẹ nha, con đi chơi đây – nói rùi hắn zọt cái zèo
– Ê ê thằng khỉ kia, mới hứa zới mẹ gì hả??????? quay lại đây!!! Thằng nhóc kia!!!!!!!!!!!
Sáng hum sao đến trường, hắn đã chuẩn bị một thứ tặng nó. Giờ ra chơi, nó, Khánh và Vân đang ngồi ăn vui vẻ với nhau thì ổng xăm xăm đi lại, rùi đột ngột thụt thụt ló ló rình mò chỗ nó, hắn vòng ra sao lưng nó (để nó hok thấy ấy mà) ném vào giữa bàn cái gì đoá rùi zọt thiệt lẹ ra lùm cây…núp nghe ngóng tình hình và xem phản ứng cảu nó
– Áaaaaaaaaaaa rắn…rắn…huhu…rắn… – Vân thét lên, nhảy tửng tửng um cổ Khánh
Lão Khánh nhà ta cố nạy tay nhỏ Vân ra như bất lực, dính như sam ấy. nó cầm con rắn lên, nói tỉnh bơ

– Rắn mủ mày ơi! Zậy mà cũng nhảy cà tưng…
– Hả??????? hơi!!!!!! Zậy mà tao tưởng…
– Nè! Buông tui ra được chưa???? – Khánh bi giờ thấy bực bực
– Ơ… Vân xin lỗi – nhỏ đỏ mặt… quay đi hok dám nói thêm lời nào.
Thấy con bạn quê nên nó đánh lảng sang chuyện khác, nó cầm con rắn mủ dài ngoằn xanh lè giơ lên
– Ê hồi nãy bé nào đem đồ chơi zô mà làm rớt nà! Hok ai lại nhận là tui đem bán đấu giá đó
Thấy cái mặt tỉnh bơ của nó hắn ngồi trong bụi mà tức xịt khói. Hắn đã cố công zô cửa hàng đồ chơi lựa con rắn đó nhát nó, zậy mà nó cũng coi như không. “hok lẽ con này hok sợ con gì hết hả trời??”
Vẫn hok bỏ cuộc, mỗi ngày hắn lần lượt thay đổi đồ chơi, nay con này mai con kia, hắn quăng zô nó rùi zọt thiệt lẹ, hok cho nó thấy thủ phạm. coá bữa hắn còn nhảy zô bụi, phục sẵn, canh nó đi qua là thảy ra con sâu tổ bố trông khiếp lắm. mí con nhỏ đi vòng vòng ở đó la làng rùi té xỉu, còn nó vẫn nhởn nhơ cầm con sâu bỏ lại vô lùm, làm hắn mún hồn lìa khỏi xác (giật mình ý mà)
– AAA, Sâu…sâu…gớm quá – hắn nhảy ra khỏi bụi, vẫn chưa nhận ra con sâu đó là kiệt tác của mình.
– Làm gì vậy? sâu mủ mà? Đúng là thằng con gái – nó vẫn thản nhiên đâu bít hắn đã ném ra
– Cô…cô…bít sâu mủ mà còn ném vô bụi, đúng là con tâm thần.
– Hừ! tui phải ném nó zô bụi mới bít có thằng sợ con sâu mủ tới nỗi té xỉu.
– Hứ! tui mà sợ…
– Im lặng… – nó tự nhiên chuyển sang vẻ mặt nghiêm trọng, làm hắn ngạc nhiên
– Gì zậy, điên rùi à?
– Chui zô bụi làm gì zạ??????? – nó hỏi nhưng mắt hok rời cái đầu lĩa chĩa của hắn

– …tại tui kiếm… đom đóm nên mới chui zô thui…
– Đứng im…
– Gì zậy? cô cần vào Biên hoà hok?
– Trên…trên…đầu…có…con…con…
– Cô nói cho rõ ràng cái coi! Nói lí lí lí nhí ông cố ai hỉu nổi
Nó hét lớn
– TRÊN ĐẦU ANH CÓ CON SÂU TO LẮM!!!!!!!
– AAAAAA…SÂU…SÂU….BẮT XUỐNG…
Vậy là hắn chạy nhảy “tung tăng” khắp sân trường, vừa vận động vừa…phủi phủi.
Nó đứng đây mỉm cười đắc chí
– Hừ! thằng khùng, định âm mưu gì đây? Bắt đom đóm à? Ban ngày ban mặt đi bắt đom đóm! Đúng là bịnh hoạn!
– Này! Sau giờ này cậu còn đứng đây! Thầy hiệu trưởng kím nãy giờ! – Khánh ở đâu xăm xăm lại
– Ủa? zậy hả? mình lên liền.
Rùi cả hai sánh bước lên văn phòng. Khánh cũng là cựu hội trưởng hội học sinh đấy nhá, nhưng được một năm cậu nhường chức này cho nó…
Vậy là thấm thoắt đã hai tuần trôi qua, hắn vẫn “vất vả” với công việc. nó cứ bắt bẻ này nọ, không dễ chịu với hắn chút nào

– Chỗ này chưa hết rác nè! Lụm nhanh đi!
– Sao lại thế chứ? Tui mới lụm sạch sẽ rùi còn gì??????? – hắn tức lên
– Sạch à??????? Lại đây mà nhìn cho rõ!!!!!! Cái quái gì nằm chình ình đây???
– Cô…cô quá đáng zừa zừa thui chứ???????? Miếng rác nhỏ xíu như cây tăm mà cũng lụm hả???? vậy cô làm một mình lun đi!!!!!!!! – hắn toan bước đi chợt thấy nó mốc cuốn sổ ra, đành ngậm ngùi nuốt cục nhục to tướng xuống cổ, mém mắc nghẹn
– Axxxxxx! Khốn kiếp! không có cuốn sổ đó thì đừng hòng tui làm ba cái chuyện kinh khủng này! – hắn lầm bầm than thân trách phận. “sao thân mình khổ thế không bít, sao lại xui xẻo chuyển zô cái trường quỷ quái này chứ? Gặp ông chú cà tưng đã mệt mỏi lắm rùi, lại thêm một con tâm thần cứ kè kè theo, chán thật!”
– Chìu nay ra sân nhổ cỏ đấy! hok được trễ dù là một giây.
– Cái con tâm thần kia, cô có ganh tị sắc đẹp với tui thì cứ nói, tui sẵn sàng hi sinh chia sẽ cho cô một chút, sao cô cứ kiếm chuyện zới tui hoài zạ????? bộ tưởng tui hok làm gì rùi lấn tới hả?????
– Tuỳ thui! Hỉu sao thì hỉu, đây là trách nhiệm của tui! Không cần bàn cãi nhìu. Mà nè! Làm ơn, đừng có mà tự tin quá nhé! Thua cả con dog nhà tui…
– Cái gì???????? Cô nói cái gì hả???? thử nhắc lại đi, tui hok nhịn cô nữa đâu!! – hắn lên cơn
– Rùi sao nào??? Mún làm gì nhau???? Thích thì chìu nà, hứ! hotboy hả? hotdog thì coá – nó vẫn tỉnh bơ
– Cô…cô…cô dám nói tui như vậy hả?????/ chờ đó đi, tui mà thoát khỏi cảnh này thì cô sẽ chít zới tui.
Hắn tức điên lên được, hồi đó giờ chưa coá ai dám **** hắn cả, vậy mà nó cứ mắng hắn suốt, lại còn đánh hắn nữa chứ? “mình sẽ trả thù, phải rửa nhục mí được. cái con kia, mi to gan lắm, đại thiếu gia ta chưa ra tay mi chưa sợ à? Chờ đó đi… chít zới ta”. Nó vẫn ngồi dưới gốc cây, nhởn nhơ như nai tơ, vừa quản lí hắn vừa học bài. Lúc này nó phải làm ban đêm, ban ngày mắc zô đây hết thời gian rùi, nên đành ngậm ngùi làm thêm vào ban đêm thui. Hắn dích dích mí búi cỏ, hok biết trời xui đất khiến sao mà dích lên nguyên con giun to chưa chiếc đũa, con giun đen thui to đùn bay thẳng zô nằm gọn trong dép nó, ban đầu nó còn ngỡ ngàng đơ mặt ra…ngắm, khi bít con vật dễ thương kia là con gì rùi thì…
– ÁAAAAAAAA! GIUN…GIUNNNNNN TRÁNH RA…TRÁNH RA…hix hix…ÁAAAAAAA
Hắn đang shok! Shok khinh khủng. con nhỏ này trời hok sợ, đất hok sợ, động vật gớm giếc hok sợ, lại sợ con giun á? Nó nhảy cà tửng lên trong khi con giun vẫn còn an toạ vắt vẻo trên dép của nó, tụi nghiệp bé giun, nó dậm lên dậm xuống, nhảy nhót liên tục cho con vật “kinh khủng” rớt xuống nhưng vô ích, bé vẫn vắt lòng thòng. Nó khóc bù lu bù loa làm hắn rối theo
– Đứng im…trời ơi cô đừng nhảy nữa…cô nhảy như zầy sao tui khìu ra…
– Đem nó đi…lẹ đi…huhu…oái!… – nó vẫn tiếp tục khiêu vũ một mình, vậy là hắn đành nhập cuộc…
– Yên coi!!!!!!!!! Axxxxxxxx cứ nhảy như con điên sao lấy nó ra đc!!! Đúng là con tâm thần
Cứ mặt cho hắn rủa, nó vân nhảy tửng tửng. níu mà nó đứng yên thì nó sẽ xỉu mất… đành phải nhảy thui

Hắn nhào vô nắm chặt hai tay nó cho nó hok…khiêu vũ được nữa, rùi lấy chân khìu khìu con giun bên chân nó, tức thì con giun đứt làm hai, một nữa bên chân hắn, một nữa bên chân nó, giãy giãy trông mún ói. Vậy là nó có bạn nhảy rùi, thì ra hắn cũng sợ hok kém gì nó, con giun mềm mềm lạnh lạnh giãy giãy trong đôi dép mà hok chịu chui ra, thế là hai đứa tha hồ nắm tay nhau..vừa nhảy múa…vừa hát…
Hai tiếng đồng hồ sau bé giun của chúng ta đã ngủm, hok còn giãy giụa nữa, hai đứa nó cũng bỏ dép lun rùi. Thấy hai tụi nó thiệt tụi nghiệp, nhảy múa mệt lữ lại thêm mất cả đôi dép nữa chứ, hai đứa nó đứa nào mà dám mang lại đôi dém đó mới sợ! hum nay thế là đủ, cả hai lủi thủi đi về. trên đường về…
– Ha ha ha, công nhận tâm thần nhảy múa hok khác gì con điên.
– Đừng có mà chọc tui! – nó gằn lên
– Rùi seo nào?? Con gì hok sợ, lại sợ con giun, đúng là…
– Ê! Nói người ta thì nhìn lại mình đi! Mí người cũng nhảy cà tưng chứ có hơn gì tui đâu mà lên mặt!!!! hứ! cái đồ hok phải con trai!!!!
– Ê ê con nhỏ kia, tui có lòn tốt giúp cô mà còn dám nói zới tui giọng đó nữa hả??????
Hắn tức điên lên, nhưng nó đã bỏ đi một nước… còn gì nữa đâu…mà khóc với sầu… chợt cái đầu hắn loé sáng trong 2 giây. Hắn móc điện thoại ra…
– Hè lố! – giọng nói vang lên ở…bên kia thế giới
– Lố cái đầu mày!
– Ê! Tự nhiên gọi tao rùi **** zậy hả mậy?
– Đùa thui! Tối nay đi chơi! Tao khao tới sáng
– Uk! Zậy thì ok! ở đâu, mí giờ, đi mí đứa, coá dẫn em thoe hok??????
– Pà mày! Mày đang trao tấn tao à????
– Hehe! Em tò mò í mà!
– Quán Doremi! 7h! kiu hết bạn bè mày lại, càng nhìu càng tốt!!!!
– Ok! Bye đại ka!!!!!!!! Tao đi rước em đêy! Hẹn mày 7 h!
Xong! Hắn nhoẻn miệng cười đẹp ơi là đẹp nhưng đểu ơi là đểu! hắn định âm mưu gì nhỉ????? zui lém đó hehe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.