Bạn đang đọc Kẻ Thù Không Đội Trời Chung: Chương 4
Chiều nay trời hok nắng hok mưa hok coá sấm sét, hắn lang thanh trên đừng. chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó đang vội vội vàng vàng tấp vào một quán nước sang trọng. hắn mò tới thì thấy nó đang phục vụ bàn, “con nhỏ này làm gì vậy trời! phục vụ bàn á!!!” hắn mỉm cười đắt ý rùi móc trong túi ra tờ giấy nhăn nheo hơn da mèo.
Sau gần một tiếng đồ hồ cúi cùng hắn cũng mò ra nhà nó.
– Hix hix, mệt chết được!
Hắn lắp lắp ló ló lén lút, chợt một giọng oanh vàng dễ thương làm hồn vía hắn bay tút đọt cây
– Ê, tên kia, làm gì đấy! định vào nhà bé Lâm ăn trộm à?
Thì ra là thiên thần của chúng ta, hắn quay lại thấy một nhóc con có gương mặt baby mới hoàn hồn lại, hắn nhận ra ngay nhóc này là em nó (hai gương mặt baby y chang mà)
– Ê, làm gì zậy hả? anh tính trộm gì trong nhà bé Lâm zậy?
– Huh? Trộm hả? hok hok, anh coá trộm gì đâu? Mặt đệp chai zầy mà ăn trộm gì?
– Hứ! đẹp khỉ mốc, thua anh Khánh nhìu – bé con lầm bầm
– Gì hả? Nhóc nói Khánh là thằng nào? – hắn tức lên khi bị chê
– Thui mệt, bé Lâm hok rảnh, bé Lâm bận đi chơi zới mí bạn gái rùi, anh mún ăn trộm gì thì nói đi, để Lâm còn đi báo cảnh sát.
– Saxxxxxx! Đã bảo hok phải ăn trộm, nghe rõ chưa hả???? – hắn điên lên
– Huhu, mí cô mí chú mí dì ơi!!!! Anh nầy ăn híp con, hix hix, sao ai cũng ăn híp bé Lâm hết zậy? huhuhu – chiu cũ nà
– Trời…hui hui, đừng khóc mà, làm ơn, bé đừng khóc, anh mua kẹo cho bé ăn nhá… đừng khóc – hắn lính quính
– Bé Lâm chỉ thik ăn kem hà! Mà kem ở quán MARYDO mới chịu – Lâm được voi đòi tặc răng nà.
– Được được, mún gì anh cũng chìu hết, Lâm ăn bao nhiu cũng được
– Hí hí, anh nói thiệt hok đó!
– Thiệt mà, nhưng em phải giúp anh một chuyện. – hắn nhìn thằng bé cười gian.
– Huh? Chuyện gì?
– Anh sẽ mua cho Lâm nhìu thiệt nhìu kem, chỉ cần Lâm nói anh nghe, chị Lâm sợ con gì nhất?
– Huh? – bé nhìn hắn nghi ngờ “tên này mún gì zậy ta? Tính hù Hai iu dấu của Lâm à? Hok dễ đâu. ủa mà Hai mình coá sợ con gì đâu? Sợ mỗi con giun.”
– Nhóc, sao zậy? nói đi chứ?
– Hok, Lâm hok nói đâu., anh định làm gì Hai của Lâm zậy? – hắn bé nheo mắt.
– Bé Lâm dễ thương, nói đi mừa, anh sẽ dẫn Lâm đi ăn kem, chỗ đoá có mí bạn học mẫu giáo dễ thương lắm.
– Thiệt hả? – mắt bé sáng lên như lụm được vàng – nhưng…anh thiệt là hok làm gì Hai?
– Anh coá làm gì đâu, chỉ tại trong lớp học nhìu gián quá, anh nghĩ chị em sợ – hắn đang dùng kế dương đông kích tây
– Gián thì nhầm nhò gì, Hai hok coá sợ đâu.
–
– Lại còn chuột nữa (mí con này chính hắn mới là người sợ)
– Chuột? Hai cũng hok sợ, mí con đó ăn nhầm gì, Hai chỉ sợ…thằn lằn thui… – chợt bé Lâm tự bịnh miệng lại như vừa nói hố một điều gì đấy. hắn thì cười gian chưa từng coá “phải rùi hén! Con gái đứa nào hok sợ thằn lằn, coá zậy mà cũng hok nghĩ ra, nhưng…” hắn chợt lo, Thằn lằn là thứ hắn sợ nhất nhất trên đời, đồ gớm giếc
– Anh coá dẫn Lâm đi ăn kem hok zậy? Hay anh là thằng nói dóc.
– Hừ, con nít mà ăn nói ghê thế nhóc? Đi thì đi
Zậy là suốt buổi hắn khổ sở với thằng bé, đúng là nhóc siêu quậy.
Nó vừa về đến nhà thì thấy bé Lâm cũng ở đâu hí hửng chạy zìa, trông vui vẻ quá ta.
– Lâm, vào ăn cơm nhanh!
– Dạ!!!!!! Lâm zô liền!!!!!! mẹ zìa chưa Hai?
– Tối mẹ mơi zìa! Mà làm gì hum nay em vui zậy?
– Coá gì đâu, hum nay bé Lâm chơi zui lắm hí hí
Tại một căn biệt thứ sang trọng
– Quản gia đâu???? bắt cho tui năm con thằng lằn, nhanh lên!!!!!!!!!
– Ơ? Thíu gia bắt thằn lằn làm gì? Mà nhà này làm gì coá thằn lằn?
– Hok bít!!!!!!! Ông phải kím được cho tui, níu hok tui cho ông nghĩ ziệc!!
– Dạ dạ tui đi liền
Hai tiếng sau:
– Nè thíu gia
– Áaaaaaaaaaaaaaa gớm quá, tránh xa raaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Thíu gia kiu tui bắt mà????
– Hix , cái thứ gớm giếc, huhu đành vì nghĩ lớn zậy!!! ông để đó và ra ngoài đi
– Dạ!
Ông quản gia để cái hộp thuỷ tinh trong đó là năm chú thnằ lằn xinh xắn dễ thương. Hắn thu hết can đảm của một thằng đàn ông, tiến lại gần. “càng nhìn mí con mày càng cảm thấy kinh khủng, nhưng để hù con tâm thần đó, phải cố lên!! Cố lên” hắn tự động viên và đưa tay nhấc cái hộ lên, tay run run làm cái hủ rớt xuống…xoảng, thằn lằn được giả phóng và bò khaps nời, một con bò lên người hắn. chắc mọi người đoán được hắn sẽ như nthế nào chứ? Đúng rùi, hắn hét lên và nhảy cà tửng khiến ông quản gia hốt hoảng chạy vào mà hok bít chuyện gì
– Áaaaaaaaaaaaaaa! Thằn lằn…thằn lằn!! áaaaaaaaaaaaa cú tui cú tui zới!!!!!!!!!!!! bắt nó xuống Áaaaaaaa
– Thíu gia, thiếu gia, chuyện gì zậy? thằn lằn hả??? thíu gia đứng yên tui bắt xuống cho
– Bắt xuống mau!!!!!!! Yaaaaa biến đi, hix , đồ kinh khủng, ra khỏi người ta – hắn zừa nói zừa nhảy lung tung
#%$^%&^&
Hum nay đẹp trời, nó tung tăng bước vô lớp mà đâu bít có người đang nở nụ cười gian manh.
– Con tâm thần, tui cho cô một cơ hội đấy! chỉ cần cô chấp nhận quỳ xuống xin lỗi tui, và làm osin cho tui một tuần thì tui sẽ tha cho cô – hắn nói gì mà nó chả hỉu gì cả
– Cái đầu mi, tên trời đánh. Bịnh mà hok coá tiền trị hả cưng? Chị thấy cưng nói nhảm nhiều oỳ nha
– Níu cô đã nói zậy thì…tui sẽ cho cô zừa khóc zừa nhảy híp hóp nhá! Há há
Với gương mặt đắc chí nhưng đôi tay run run, hắn móc trong hộp ra một con thằn lằn (cố gắn tập cả đêm mới làm quen đc zới mí em thằn lằn đấy nhá) quơ quơ trước mặt nó. Bít thằng khùng này doạ mình nên nó cũng làm vẻ sợ sệt, co rúm lại
– Đừng nhát tui…tui sợ… lắm…
– Ha ha ha, muộn rùi nhóc ơi, nào! Vừa khóc vừa khiêu vũ nào
Hắn tính bỏ con thằn lằn lên người nó thì nó chụp lại, bỏ vào trong áo hắn. vậy là tình thế đảo ngược. đúng là có một người vừa nhảy híp hớp vừa míu máo nhưng hok phải nó mà là hắn.
– AAAAAAAA thằn lằn, cú…cú…bắt nó xuống….oái!!!!!!!! biến đi, áaaaaaaaaa! – vừa nhảy vừa phủi vừa giũ giũ
– Hừ! i bít tay, íu mà bày đặt ra gió! Định hù ta à? Đâu có dễ, về học thêm nười năm nữa đi cưng!!
Nó bắt mấy con còn lại…gửi hắn giữ dùm, vậy là hắn lại tiếp tục liên khúc hét bay nóc trường
– AAAA đừng! bắt nó xuống, AAAAAAA
Mấy đứa con gái trong lớp đìu sợ thằn lằn nên hok ai giúp hắn, hắn “nhảy” tới đâu là tụi nó cũng chạy toán loạn hết, hét tiếp sức cho hắn
– AAAAAA tránh ra đi, thằn lằn…đừng lại gần tui AAAA
Vậy là cả lớp nháo nhào lên với điệp khúc chữ “AAAAA”, nó ôm bụng cười nắc nẻ thì Khánh vào, Vân cũng bước theo sao.
– Chuyện gì vậy mậy? – Vân trố mắt ra
– Coá gì đâu, thằng chết bầm đó mún nhát tao, ai ngờ nó lại sợ, haha, tức cười quá – nó cười mún rớt cả răng.
– Thôi! Tập trung đi, cô sắp zô rùi! – Khánh bi giờ mới lên tiếng
– OK tập trung zô học
Tiếng nó vừa vang lên là cả lớp lại trật tự đâu vào đấy, hắn bấy giờ cũng đã được mí thằng trong lớp giải thoát khỏi mí em thằn lằn xinh xắn đáng iu, đúng là thái độ hoảng loạn nãy giờ của hắn thật mất phong độ quá đi. Hắn ngồi xuống, nhìn nó bằng con mắt toé lửa
– Cô ngon lắm, dám chơi tui!
– Ai chơi ai hả????? hứ! dám nhát tui à? Về soi gương lại đi, đồ con gái, thằn lằn mà cũng sợ!
– Cô…cô…tui sẽ cho cô nếm mùi!
– Thích thì chìu!
“Rùi cô sẽ bít tay tui! Tui hok tin là trên đời này hok coá thứ làm cô sợ! mà tức thiệt! thằng nhóc con đóa dám lừa mình, nhóc con đáng chết!!!!!!!!”
Hắn bỏ ra khỏi lớp với thái độ bực tức, khó chịu vô cùng! Hum nay thật là mất mặt, phải trả thù mới được.
Nói là làm, giờ ra chơi hắn dụ dỗ được một số bé hám trai. Hắn tập huấn í bé một lớp kĩ thuật chủ íu để đối phó với nó. Xem hắn dạy mí nhóc nì làm gì nè
Reng…reng…reng…
– Chuông reo sao không zô lớp đi Nga?
– ở chút có chết ai đâu?
– Nhưng nội quy ghi rõ là không vào lớp đúng giờ sẽ bị chấm vào sổ đen – nó hù doạ
– Chấm thì cứ chấm, à mà chấm vào nhìu nhìu á! Hí hí, có bị phạt cũng phạt chung anh Hoàng đẹp chai, hok sợ!!! – con đó hớn hở khi nghĩ tới câu nói của hắn “mí bạn đừng lo, níu bị phạt chúng ta sẽ trực chung”
– Axxxxxxx! Vào lớp nhanh! Tui hok mún lôi thôi! – nó tức lên
– Không!
Nó định xử con này thì chợt nghe có tiếng mí đứa con gái cười lớn
– Hí hí! Cái này đẹp hơn nà
– Hok, cái này đẹp hơn!
– Mệt! giẫm cho chết hết! khỏi bàn cãi lung tung.
– Yaaaaaaaaaaaaaaa! Mấy người làm gì zậy hả?????????????
trời ơi!!!! Sao lại giẫm lên bồn hoa của trường? mí người điên hết rùi à????
– Hừ! thì ra là con hội trưởng?
– Đừng sợ, coá anh Hoàng lo cho tụi mình rùi!
– Uk, ảnh hứa trực dùm tụi mình mà!
– Axxxxxxxx! Tui sẽ nói thầy hịu trưởng í người trồng lại bồn hoa! Các người loạn trí hết rùi à?????????
Chợt bên kia có tiếng la lớn, một đám con gái đánh lộn với nhau te tua tơi tả, thường thì mí cụ này nó dẹp loạn trong 30 s, nhưng hum nay nó zô can thì bị đánh lun, tức chết đi đc. Nó nhào zô đánh hai con đang đánh nhau tới tấp. hai con đó bầm dập tùm lum mới chịu dừng lại, nó mệt lử người
– Loạn…loạn hết rùi…mí ngừơi…loạn…hết rùi… đáng chết… – nó hổn hển ngồi xuống
Thật sự nó đã rất mệt mỏi, hum nay đám trong trường loạn lên hết rùi, mí con cá trong hòn non bộ bị tụi nó vớt lên…phơi khô hết, mí chậu bông đang nở đủ sắc cũng bị lặt trụi, bịch ni lon xả đầy sân trường. thầy hịu trưởng đi công tác rùi, ba ngày nữa mới về, nó hok bít phải làm gì nữa…………
Giờ về, mí đứa con gái trong trường đi lộn xộn, chen lấn đùn đẩy, nó không thèm quản nữa, nó thật sự mệt mỏi, chưa bào giờ thấy mệt mỏi như thế này
– Sao zậy? cậu bị gì à? – Khánh hỏi và ngồi xuống cạnh nó bên băng ghế.
– Tớ mệt quá! mí đứa này loạn hết rùi, quản hok nổi nữa!
– Mệt thì nghĩ đi, đừng cố quá sức.
– Uhm… cho tớ mượn vai một chút
Nó ngả đầu vào vai Khánh, đôi bờ vai rắn chắc. trên đời này chỉ có nó là có thể dựa vào vai cậu, nó là người duy nhất. cả trường ai cũng nghĩ hai đứa thật xứng đôi, nhưng nó thật sự chả bít iu là gì cả, chỉ nghĩ Khánh là một người bạn thân, rất thân, thân không giới hạn…
Nó đang ngủ, dựa vào vai Khánh mà ngủ, cậu hok mún đánh thức nó nên cũng để tư thế đó, khẽ vuốt tóc nó và mỉm cười, một nụ cươig hiếm hoi của một coolboy. Vân đứng xa xa thấy cảnh này cũng khó chịu lắm, nhưng tự an ủi rằng nó với hắn chỉ là bạn thân thui! Chả coá gì đặt biệt. kẻ thù hok đội trời chung của nó cũng thấy cái cảnh này đấy! hắn tự nhiên cảm thấy khó chịu, bức rức nhưng cái cảm giác đó chỉ thoáng qua rùi biến mất khi nghĩ đến việc đã chơi nó một vố thật tuyệt