Đọc truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung – Chương 14
Hum nay sinh hoạt lớp! ông thầy bước vô với khuôn mặt… rạng rỡ nắng mai làm mí đứa con gái…(tự hỉu đi hén)
– Thầy thông báo í em tin mừng, thành tích học tập của lớp ta tiến bộ rất tốt! sau kết quả thi học kì I, thầy đã có bảng điểm và thứ hạng, Hà, em đọc ấy bạn nghe.
– Dạ! – Hà hí hửng chạy như bay lên bên cạnh ông thầy
– Em…em xích ra, mà thui em về chỗ đọc đi
Bắt đầu! chờ nhé…
– hạng nhất… bạn Khánh – chả có gì thay đổi
– hạng nhì… ủa, sao có ba người hạng nhì zữ zậy ta? – Hà trố mắt dán vào bảng điểm
– cái gì? Ba hạng nhì à? ai zậy? ai mà có thể sánh zới bà Kim, bà Vân zậy?
cả lớp…xì xầm…xì xầm…
– hạng nhì là bạn Kim, bạn Vân và… – Hà ngập ngừng – không thể nào! Mình có bị cận hok chời! sao có thể chứ?
– Trời ơi bà làm ơn đọc lẹ coi! Lảm nhảm hoài, nôn gần chết nè!
– Đồng hạng nhì là…là… Hoàng! Dương Đông Hoàng
– CÁI GÌ??????????? – cả lớp ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên nhất là nó!
Coá nhầm hok zậy chời! hắn mà ngang hạng với nó á??? Nó vẫn kèm hắn học, thấy sức học hắn có tăng nhưng chỉ chít xíu hà! Sao lại có thể…
– Hô hô hô!(lại là giọng cười ông già noen) Ngạc nhiên lắm à? kì này cô chết rùi tâm thần ui! Hehe
Nó chợt nhớ tới lời hứa… ôi! Vậy là tiu! Đời nó coi như tàn… tự nhiên hắn học giỏi thì nó phải làm osin, vô lí hok chứ?
– Trưa nay cô phải đến nhà tui! Một giờ mười lăm phút, hok được trễ nữa giây! Hỉu chưa?
– Axx! Bịnh hoạn, tại sao tui lại phải đến chứ! Anh lấy quyền gì mà ép tui hả?
– Quyền gì cũng được. tui hok bít! Lúc trước cô đồng ý rùi! Bi giờ nút lời à? mún tui la làng lên là Kim hội trưởng là người thất hứa… hok giữ chữ tín…uhm…uhm…oá…oẹ… – chưa hắn la lên là nó bụm miệng hắn lại rùi! Cả lớp ai cũng nhìn khi nghe hắn cứ…uhm…oe…oa hok nói thành lời
– Đến thì đến! tụi sợ anh à – nó bấy giờ mí tha cho cái miệng của hắn
– Her her – cười đểu – nói rùi đấy nhá! Cô mà hok tới là chết với tui! – hắn đe doạ.
– Hừ!
Giờ về nó xách cặp zọt cái zèo, hok nghe hắn nói nhảm nữa. nó cứ suy nghĩ mãi, hok hỉu sao hắn lại học giỏi lên đột ngột như thế… hồi bữa thi học kì còn nghe hắn than thở đề khó vậy mà điểm môn nào cũng cao chót vót! Hok tin nỗi nữa… hắn đấy sao? Cái thằng lười biếng đấy sao? Vậy mà nó cứ tưởng đầu óc của hắn toàn là đậu hủ…
Một giờ rưỡi… tại nhà hắn…
– Axxxxxxxxx! Cái con diên kia sao bây giờ chưa tới zậy trời!!!!!! tức chết quá!!!! tâm thần! cô mà hok đến thì hok xong zới tui đâu!!!!!!! Quản gia đâu!!!!!!!! Kiu người đến nhà con đó bắt nó đến đây cho tui!!!!!!!!!!! – hắn hét lên
– Thíu gia… con người ta mà đâu phải mún bắt là bắt… ở tù như chơi…
– Axxxxxxxx! Ta kiu đi là đi ngay! Lắm lời ta đuổi cả lũ bay giờ!!!!! Làm bất cứ mọi thủ đoạn phải đem được con đó về đây cho ta!!!!! Con khùng đáng chết!!!!!!!!! dám thất hứa!!!!!!!!!!! – hắn lại hét lên! Ôi thụi nghiệp ông quản gia với mí bà giúp việc quá…
Nó đứng đằng sau cánh cửa, nghe hết! cánh cửa mở ra cái rầm! hắn thấy nó thì… hết hồn… sợ sệt… lo lắng… => teo! Ngồi yên hok nhúc nhích!
– Nói gì nói lại coi – nó gằn lên, mí người kia bít điều… biến hết.
– Uhm… tui… có nói gì đâu! MÀ TẠI SAO CÔ TỚI TRỄ HẢ????? CÔ BÍT CÔ TRỄ BAO NHIU GIÂY RÙI HOK??????/
Ban đầu hắn hơi dè dặt nhưng khi nhớ đến nó tới trễ thì hắn sôi gan lên
– Kẹt xe chứ bộ!!!!!!!
– Đi bộ mà kẹt xe à!
– Đi bộ thì hok kẹt xe được sao???? – nó cãi lại
– Cô… cô nói ngang quá! ai cãi cho lại! mà osin kiủ gì mà bắt chủ chờ cả buổi vậy hả????????? – hắn cũng hok vừa
– Ê ê! Tui hok phải là osin, hỉu chưa!!!!!!!!!! Mà coá ai bắt mí người đợi đâu???????
– Hừ! cãi với cô tốn calo! Chả ra làm sao cả!!!!!!!!!! mà thui! Đi!
– Huh? Đi đâu?
– Đi thì bít! Sao mà nhìu chuyện quá zậy?
– Nhìu chuyện gì???????? Tui phải bít mình đi đâu thì mới quyết định có đi hay hok chứ!!!!!!!!!!
– Ai cho cô quyết định??????????? Hum nay cô chỉ việc ngoan ngoãn nghe lời thui! Hỉu chưa????????????
– Hừ! quá đáng! – nó nhăn nhó bước ra…
Nó đứng lóng ngóng ở cửa chờ hắn… “làm gì mà lâu zữ zậy chờ!!!”. Mười lăm phút sao hắn bước ra…
– Sao hok chết trong đó lun đi! Ra đây làm gì????????? – nó tức điên lên, đúng lag hok có chút xíu kiên nhẫn nào cả.
– Hừ! tui chết cho cô mừng à! đại thíu gia ta tốt số, ít nhất cũng 90 tủi mí theo ông theo bà! Cô nên thất vọng đi!
Nó liếc xéo hắn, khinh miệt trước nụ cười nữa miệng đểu cán của hắn
– Bây giờ ra đấy đứng thế này à???????? rảnh quá há!!!!!!! – hai tay nó chôngd hông, nhìn tức cười hết sức.
Hắn không đáp lời nó mà quay vô trong, hét hết công suất
– Cái ông kia!!!!!!!!! Chết lun rồi à??????????? có chạy xe ra hay hok thì bảo???? hay ông mún về quê dưỡng già hả??????????
Tức thì một chiếc bốn bánh mui trần đỏ chói xuất hiện… ông tài xế nở nụ cười gian tà chưa từng coá…
– Dạ…thíu gia thông cảm, tại tui mắc lau lại mí cái bánh…
– Biến ra! Không được đụng gì đến chiếc xe của tui!
Hắn không chờ ông tài xế hành động mà nhảy phốc lên xe… tiễn ổng xuống đất
– Oái… thíu gia nhẹ tay thui….
– Hừ! lề mề! – rùi hắn quay sang nó – có lên hok hả???????
– Đi… đi xe này sao? – nó nhăn nhó
– Hok đi xe này thì đi xe nào! Hay cô mún tui kiu xe lu thì cô mới chịu đi!
– Hừ! tưởng mình ngon lắm à! – nó lầm bầm nhưng cũng bước lên xe…
Chiếc xe lướt im ru trên đường. phải nói là hắn đang rất phấn khởi… nó ngồi tựa ngắm cảnh đường phố mà thấy lạ! đây là lần đầu nó đi chiếc xe sang trọng này đấy! mà lại còn đi chung với một tên mà đối với nó là không ưa chỗ nào được.
– Cô làm gì mà im ru zậy? bịnh à?
– Bịnh cái đầu ông! Mà bây giờ đi đâu zậy hả?????
– Hzzzzz! Cũng tuỳ hứng, đại thíu gia ta thik đi đâu thì đi! Hok cần phải hỏi! osin mà nhìu chuyện quá!!!!!!!
Lâp tức nó phóng cho hắn ánh nhìn viên đạn. tự nhiên chiếc xe quẹo phải rùi thắng lại, làm nó mém đập đầu. nó nhìn lên, chỗ này quen quá… A! cái shóp thời trang mà kì trước hắn dắt nó tới.
Hắn bước xuống xe tự lúc nào, thấy nó cứ ngồi ngớ ra, hắn liền mở cửa, nắm tay lôi nó ra!
– Oái từ từ… tui té sao????????/
– Hừ! ai mượn cứ ngồi như trời trồng chi? Lẹ lên! Hai giờ rùi!
Hắn kéo nó vào trong shóp, lựa lựa mấy bộ đồ. “A! đây rùi! Cái vày này!” hắn ném cho nó, theo phản xạ tự nhiên… nó chụp… nhìn hắn hok hỉu
– Này! Tui đã nói là anh mún mua đồ í con bồ thì kiu họ đến! tui hok thử! Sao mà cứ bắt tui thử mí cái quỷ này hả??????????
– Tui kiu cô mặc chứ hok phải thử! Lẹ đi!
– Cái gì??????? Mặc? anh khùng à! tự nhiên kiu tui mặc cái thứ này?
– Nhanh đêy! Tui cho cô ba mươi gây đấy nhá!!!!!!!!!!!
Nó tức giận nhưng cũng đành bước zô phòng thay đồ, hum nay hắn có quyền mà…hix hix
Hắn cứ đi tới đi lui như gà mắc đẻ. Nó bước ra… vẫn y như lần trước… hắn đứng hình…
– khó coi lắm à? thui… tui thay ra nha… – nó sượng sượng
– không sao! Cô thì mặc cái gì mà chả… xấu! có thay cũng vậy hà!
Trời ơi không khi nào hắn nói một câu dễ nghe hết nhỉ? Lúc nào cũng làm dây thần kinh điên của nó căng lên. Nhưng hum nay phải nhịn… phải nhịn… chỉ hum nay thui…
Hắn lại lôi nó đến quầy giày dép nà! Lựa cho nó một đôi cao ơi là cao…
– Không! Không mang cái này!
– Mang đi!
– Không!
– Bảo là mang đi mà! Nghe hok hả?
– Hôk là hok!
Thấy có đấu lí với nó cũng vô ích, hắn lền thể hiện… bãn lĩnh đàn ông của mình…hắn bế thốc nó qua đặt lên ghế, mặc cho nó giãy nãy như ai giết nó không bằng. nhanh như chớp… đôi chân nó bị xỏ vô hai chiếc cao gót cực xinh… hắn tự tay làm đấy nhá!
– Axxxxxx! Quá đáng. Hix hix cao thế này sao mà đi.
– Thì đi từ từ, cho cô khỏi chạy nhảy như con điên!
Rùi hắn lại lôi nó ra xe… đương nhiên là sau khi tính tiền rùi.
– Đi đâu nữa zậy? mà tại sao tui phải ăn mặc như thế này chứ?
– Tui thik! Được hem? mà đi đâu thì chừng nào tới thì bít! Tui nhắc lại một lần nữa! nhiệm vụ của cô hum nay là ngoan ngoãn ngồi yên, miễn ý kiến! nghe rõ chưa???????
Nó tức lắm mà chả nói được câu nào. Qua bữa nay thì hắn chết!
Oh! Coá ai bít hắn dẫn nó đi đâu hem? đi zô một hiệu cắt tóc đồ sộ. hắn ấn nó ngồi xuống ghế rùi xì xầm to nhỏ với nhân viên tạo mẫu tóc…
– Làm tóc cho cô ấy! phải đẹp đấy! à mà make up một tí! Ông mà làm không xong thì tui cho ông dẹp tiệm đó!
Nó ngồi đó nhăn nhó, nhìn hắn bằng ánh mắt mún… bóp cổ hắn. hắn chỉ cười huề
– Cô ngồi yên đi, nhúc nhích là ông ta hớt đầu đinh lun bi giờ. Há há, mà biết đâu ổng lỡ cạo trọc lun cũng hok chừng!
Ông nhà tạo mẫu tóc phì cười, còn cái mặt nó thì hiện lên vẻ… chịu đựng.
– Xong!
Vậy là hắn lại kéo nó đi đến chỗ khác… mua hàng phụ kiện. hai đứa cứ săm soi mấy sơi dây chuyền bạch kim, hắn cứ choàng vô cổ nó rùi trề môi, lấy sợi khác
– Tui hok đeo đâu! Mấy thứ này hok hợp với tui!
– Hừ! tui cốc cần bít hợp hay hok hợp! tui bảo đeo thì đeo đêy! Nhìu chuyện!
Cuối cùng hắn dẫn nó vô một hiệu nước hoa. Hắn cũng lựa tới lựa lui rùi xịt xịt lên người nó. Nó phủi phủi rối rít
– Oái, làm gì zậy??????? tui hok mún!!!!!!!!
– Đứng yên coi! Mùi này nồng nàn quá, hok được. phải trẻ trung, ngọt ngào một chút… cái này quyến rũ quá, hok được… cái này thì nồng quá… – hắn cứ lẩm bẩm một mình, cứ như thằng điên.
Thế là xong!!!!!!!!!!! Cuối cùng kế hoạch biến con cóc ghẻ thành con… vịt trời của hắn cũng thành công. Nhìn nó bây giờ ai nói nó là một đứa con nhà nghèo đâu! Cứ như là một vị tiểu thư xinh, xinh đẹp, lộng lẫy, nhưng ngây thơ, đáng iu lắm…
Hắn ngắm nó một hồi, như thích thú và vừa ý lắm, hai mắt nheo lại
– OK! Thế là ổn bước một, tiếp theo bước hai!
Bây giờ cũng chiều rùi còn gì? Thời gian “tân trang” nó chiếm hết cả bủi chìu. Vậy là hắn chở nó vô một nhà hàng sang trọng. cái gì đối với nó cũng lạ nhưng nó thik nghi nhanh lắm nhé!
– Này! Tui đâu có kiu cô zô đây ngồi ngắm tui ăn đâu! Ăn đi chứ!
– Hizzzzzzzz! – nó thở dài và cầm dao, nĩa lên.
Hắn cứ ngỡ nó quê mùa hok bít cách cầm dao, nĩa (khinh người quá), ai ngờ nó làm thành thục hơn cả hắn nữa. nhìn nó pro quá. hắn nhấp nháp li rượu, cười cười nhìn nó.
– Ngon hok?
– Tạm!
– Cái gì mà tạm, đây là nhà hàng ngon nhất rùi đấy nhá! Chả bít thưởng thức gì cả!!!!!!
– Chả lẽ sở thích của tui mà cũng bị gượng ép nữa à??
– Vậy cô thik ăn cái gì????
– Đồ tự nấu! – nó đáp gọn lõn và ực một hơi nước cam.
– Đi thui!
Hắn lại… nắm tay nó kéo đi! Sao hắn cứ thế nhỉ? Cứ lôi nó đi như dẫn thú cưng đi dạo vậy.
– bây giờ đi đâu nữa vậy??????? tối rùi!
– Mới 6 h mà tối gì???? mà thường thường cô đi làm thêm tới 11 h, có sao đâu?
– Sao anh bít? – nó ngây thơ hỏi
– Sao tui bít kệ tui! Nhìu chuyện! đi!
Hắn bít nhìu về nó lắm đấy nhá. Giờ học nè (cái này bít là chắc rùi), giờ đi làm nà, nhà có ai nà, tính tình người nhà như thế nào nà! Bít tút tùn tụt.