Đọc truyện Kẻ Thù Không Đội Trời Chung – Chương 11
– Tôi không ngờ cô tầm thường như thế! Thật là đáng thất vọng! tôi sứ tưởng là cô bản lãnh lắm chứ! Không ngờ lại thấp kém như vậy, lại đi đến những chỗ như vậy, làm những việc như vậy?????? cô điên rùi sao???? Chẳng phải cô ình là người thanh cao lắm sao????? Hừ! cô là một đứa con gái cũng tầm thường như bao đứa con gái khác!!!!!!!
Hắn nói mà như hét vào mặt nó! Mà tại sao hắn lại tức giận chứ?
Tự nhiên nước mắt nó rơi… một giọt…hai giọt…ba giọt… chảy dài trên đôi gò mà xinh xắn. nó đau vì bị lừa, nó đau vì hỉu lầm và nó đau vì hắn đã nặng lời như vậy. sao nó hok mắng hắn lại như thường ngày????? Sao nó hok nạt lại zô mặt hắn?? sao không đánh hắn?????? Nỗi tủi nhục trong nó giờ quá lớn, không thể thốt lên lời!
– Uk! Tui là vậy đấy! tui tầm thường, thấp kém… nhục nhã, không cần anh phải quan tâm!
Rồi nó bước đi, mỗi bước là một nỗi đau đến khó thở, không ngờ bà ta lại lừa nó. Níu hum nay hok có hắn…nó sẽ ra sao??????
Hắn bực tức bước vào trong quán. Bây giờ hắn cảm thấy như thế nào nhỉ? Thật khó diễn tả! thất vọng, cảm giác như mình bị phản bội. “tại sao mình lại tức cơ chứ? Sao mình phải tức giận vì con khùng đó? Hừ! mình điên ròi, điên thật rùi!!”
Hắn an toạ lại trên ghế, thằng bạn ở đâu tiến lại, cái miệng toe toét
– Mày ráng chờ chút nữa, sẽ có một ngạc nhiên lớn. tao sẽ giúp mày rửa nhục…
– Mày nói gì tao hok hỉu…
Vừa lúc đó…
– Trời ơi là trời! vuột mất miếng mồi ngon! Tức quá – bà chủ quán bước ra gương mặt vẫn còn tiếc hùi hụi
– Mẹ nói gì vậy? – thằng bạn hắn hỏi
– Cái con nhỏ xinh tươi mát mẻ ấy bị bọn kia làm sợ quá bỏ chạy mất tiu oỳ! vậy là công toi! Làm tao tốn công dụ nó đã đời!
– Cái gì????? Nó chạy mất tiu oỳ hả????? trời ơi! Có nhiu đó làm cũng hok xong.
Hai mẹ coi đối thoại với nhau cái giống gì mà hắn hok hỉu hỉu gì hết. vả lại hắn cũng đang bực bội nên hok để í lắm
– Vậy là coi như mày xui oỳ! hok xem được kịch hay – thằng bạn quay sang hắn
– Là sao??? Xem kịch gì???????
– À! là zầy nè, con nhỏ kẻ thù của mày á, lúc này nó đang thất nghiệp, nó sợ mày quậy cái quán kia nên nó nghĩ làm rùi… vậy là má tao mới dụ nó, nói là ở đây bán nước giải khát, kiu nó zô làm phục vụ. haha, con nhỏ dữ dằn nhưng ngây thơ lắm, nhận lời ngay! Nhưng khi nãy nó phát hiện ra bị lừa nên chạy mất tiu rùi! Tiếc thiệt, hok ấy là mày có thể xỉ nhục nó khi nó bị làm nhục…
Gương mặt hắn chuyển trở nên tư lự “vậy là mình hỉu lầm nó oỳ!” hắncứ tưởng nó cũng là hạng gái ăn học đua đòi ăn chơi trác tán nên mới nặng lời với nó như vậy, bây giờ…
– Mày hại tao rồi!
Hắn lao ra khỏi quán và buông lại một câu làm thằng bạn ngớ ra hok hỉu.
Mười lăm phút sau bòng nó xuất hiện trước mặt hắn… nó đang ngồi khóc ở công viên, nó không dám về nhà với bộ đò này. nó phải giải thích như thế nào với mẹ nó? Chả nhẽ nói “con về vội quá nên quên thay đồ à?” mẹ sẽ hok tin đâu. Nó hok có can đảm trở lại cái quán ấy một lần nữa…
Hắn từ xa bước tới ôm chầm lấy nó – vẫn đang nức nở
– Xin lỗi…tui đã hỉu lầm…
Vậy là nó khóc còn to hơn lúc nãy…
– Hu hu! Sao bà ta lại lừa tui chứ????? Đò độc ác!!!!!!! Bà ta có nhân tính hok zậy??? bây giờ ngay cả về nhà tui cũng hok dám nữa…huhu, áo quần của tui…
Hắn buông nó ra, nhẹ nhàng nắm tay nó kéo đi
– Đi!
– Đi đâu! Tui hok đi đâu!
– Đi đi mà, đừng có cãi!
Hắn dẫn nó vô một shop thời trang cực lớn, toàn là đồ đẹp.
– zô đây chi? Về thui!
– Vô mua đồ chứ chi? Zậy cũng hỏi?
– Anh là con trai mà vô shop con gái mua đồ à???? bịnh hả??????
– Sao thường cô thông minh mà bây giờ cô chậm tiêu quá zậy?? mua cho cô chứ mua cho tui để cúng ha chi?
– Thui! Tui hok coá tiền!
– Tui có bắt cô trả đâu!
– Thế thì càng hok được! tui hok muốn mắc nợ ai hết!
– Vậy cô mún về nhà với bộ dạng này à? nghe nói mẹ cô khó lắm mà?
– Tui…
Đấy! ngay cả vẫn đề nhỏ như hột tiêu là mua quần áo mà hai đứa cũng cãi nhau cả buổi, buộc bà chủ phải can thiệp
– Hai em mua gì?
– Chị để tụi em tự lựa! – hắn lôi hắn vô
– Nhưng…
– Im lặng và đi theo tôi! nhìu chuyện!
Hắn vẫn nắm tay nó (sợ nó trốn mất í mà) đi tới đi lui lựa quần áo.
– hồi chiều cô mặc đồ gì???? Kím coi có cái giống hôk?
– Uhm… vậy thì coi như tui nợ tiền anh, bữa nào tui sẽ trả.
– Tuỳ cô thui!
– Nè! cái này nè, Y chang lun
Nó chỉ vào một bộ quần áo
– chị ơi lấy em bộ này! – rùi hắn lôi nó đi tiếp qua chỗ áo đầm, váy, đồ dạ hội
– thử cái này coi!
– Thui! Tui hok mua mấy thứ này đâu
– Tui bảo cô thử chứ coá bắt mua đâu!
– Nhưng…
– Tui mún mua ấy con bạn gái! Cô làm ơn thử dùm coi được hok? Size mí con bồ tui cũng cỡ cô nên nhờ một chút! Được hok zậy????
– Hừ! thử thì thử! Bạn gái mà tới mí con! Đúng là lăng nhăng!
Nó bước vào trong với cái mặt phụng phịu làm hắn bậc cười. “cũng dễ thương đó chứ!”. Hai phút sau nó bước ra với bộ váy hồng ngang gối xinh không tả nổi, làm hắn đứng tròng cả mấy chục giây. Nó kéo kéo cái váy xuống khỏi gối.
– Cái quỷ này mặc kì cục quá!!!!!!!!
Hắn giật mình trở lại thực tại
– Đúng là nhà quê! Thử mấy bộ này lun đi!
Nó nhăn mặt lôi một đống áo quần giá tiền lên đến hàng triệu zô phòng thay đồ. Lần nào nó bước ra cũng làm hắn choáng. những bộ cánh tôn thêm vẻ đẹp cho nó, cứ như là được may để dành riêng cho nó vậy. nó phải thử cả chục bộ như thế, rùi đến giày dép. Hắn bắt nó thử mấy đôi guốc cao kinh khủng, nó đi trẹo tới trẹo lui, khổ thật!
– này! Đủ rùi đấy! tui mệt rùi! Mún mua thì bảo mấy con ghệ anh đo theo hok phải tốt hơn sao???? tui hok thử nữa đâu!!!!!!!
– Về! – hắn lạnh lùng kéo nó ra khỏi Shop.
Kì là thật, hok phải hắn bảo mua đồ ấy con ghệ sao? Vậy sao hắn không đem về bộ nào hết zậy? nó thắc mắc nhưng cũng chả thèm hỏi “không thèm quan tâm”
– Này, buông tay tui ra đi!
Hắn lập tức buông tay nó ra, và bước nhanh…
– Weeeee! Chờ cái! Bộ đồ này bao nhiu… mai tui đem tiền trả…
– … – hắn định nói “cũng chẳng bao nhiu cả, cứ coi như tui bố thí mí người ăn xin đi” nhưng nghĩ lại, nói thế thì nó sẽ nỗi lòng tự ái lên… cởi đồ ra trả cho hắn mất! – Rẻ lắm, mà tui cũng quên hok bít bao nhiêu nữa. hồi nãy bà chủ nói thấy tui đẹp trai nên tặng không! Cô không cần phải quan tâm!
– Cái gì??????? – đang shok – chưa thấy ai tự tin như ông!
– Her! Tự tin gì, coá deo nói zậy hà! Thui cô zô nhà đi, tới rùi
Nó mãi nói chuyện mà hok để ý là đã tới nhà! ủa! vậy là nãy giờ hắn đưa nó về đấy à? oh! Hắn làm sao vậy nhỉ? Vừa cứu nó khỏi quán Bar, vừa mua đồ cho nó, lại đưa nó về tận nhà nữa chứ! Ngạc nhiên chưa. Nó đã tuyên bố là kẻ thù của hắn đấy! hắn nghĩ sao mà lại giúp kẻ thù nhìu vậy chứ? Hắn quay lưng bước đi, dáng cao to nhưng rất chuẩn, nhìn đẹp không thể tả dưới ánh đèn đường.
– Weeeeeeee! Cám ơn nha
Nó nói vội rùi bước vào trong. ở xa xa hắn khẽ mỉm cười…
rồi nó và hắn có thể tiến triển gì thêm hok? tình cảm của nó đối với khánh như thế nào? sẽ có những rắc rối gì, chờ nhé!!! à mà ai có ý kiến gì chia sẽ với Huyen với!!!! viết tới đây tự nhiên bí ùi!!!! hok bít sẽ ra sao nữa! huhu
hix hix. thức cả đêm suy nghĩ hok bít viết típ như thế nào… mất ngủ lun… sau 12 tiếng vò đầu bức tóc thì cũng nghĩ ra một ít…mong bè con đừng giận…coi đỡ nhá…
Cùng lúc đó ở nhà hắn…
– Này! Dì trông cậy vào con hết đấy! thằng bé quậy quá! mới có học mấy tháng mà nó chuyển hơn cả chục trường rùi đấy! chả có thầy cô nào dám dạy nó cả. – mẹ hắn than thở…
– Dì cứ yên tâm ạ! Con sẽ giúp Hoàng – một giọng nói quen quen
– Uk! Chú nó cũng đe doạ nó dữ lắm, vậy mà nó cũng chả biết sợ là gì. Mới tháng trước còn rủ rê bạn bè quậy phá trong trường, ông chú mắng vốn nhức cả đầu, xém nữa là ba nó cho nó ăn cây rùi!
– Dạ! mà thôi, tối rồi con về dì ạ! Mai lại lên lớp.
– Này này, đừng làm đám nữ sinh chết hết đấy nhá! – bà ta cười gian gian
– Hihi! Cái đó tránh không khỏi dì ạ! Con giống mẹ, mà mẹ lại giống dì! Tại dì con đẹp quá nên đời con mới khổ zậy đó!
– Cái thằng này, giỏi miệng lưỡi quá! phải chi thằng Hoàng được như con… mà thui con về đi.
– Dạ! con về đây ạ!
Người đó bước ra, hắn cũng bước vào… và hai người đụng mặt nhau
– Là anh à? – hắn hỏi nhưng chẳng cần nghe câu trả lời!
– Chào nhóc! Đi đâu mà về tối thế!
– Dạo chút thui! Mà sao anh lại chuyển về đây zậy?
– Anh thik! Thế thui
– Hừ! tui biết thế nào cũng có liên quan tới mẹ tui mà! Bà kiu anh quản lí tui à?
– Cũng gần như là zậy!
– Anh không làm nổi đâu!
– Hì! Có lẽ như vậy! nhưng anh biết có người làm nổi đấy!
– Huh? – hắn hỏi bằng ánh mắt ngây thơ hết sức
– Hì hì! Thui anh về đây! À mà trong lớp phải kiu anh bằng thầy đấy! anh sẽ không thiên vị đâu!
– Hừm! lên mặt đấy à?? dạ thưa thầy thầy về ạ!!!!!!!!
Hắn làm vẻ cung kính “giả tạo” làm cho tên kia mỉm cười.
– Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiii! Cục cưng về rồi nè!!!!!!!!!! Con đói bụng rùi!!!!!!!!! Kiu bà Hai nấu cum cho con!!!!!!!!!!!
Chưa vào tới nhà là hắn giở giọng cậu ấm ra, y chang con nít.
Hum sau tại lớp học
– tình hình lớp ta học rất tốt! nhưng vẫn còn một trường hợp cá biệt
ông thầy chủ nhiệm nói với gương mặt baby quá, làm mí đứa con gái cứ ngó chăm chăm…
– Tui mún các em giúp đõ bạn Hoàng, và kể cả các bạn khác nữa. bây giờ chúng ta sẽ thành lập đôi bạn học tập. các em thấy thế nào?????????
– Dạ ok!
– Cái gì thầy nói cũng Ok hết!
– Thầy mún sao cũng được
– Uhm… trật tự! bay giờ chúng ta sẽ chọn bạn học! ai thấy mình yếu môn gì thì chọn bạn học giỏi môn đó nhé! – ông thầy dõng dạc
– Thầy giỏi môn nào zậy thầy? – một con hỏi với con mắt hình trái tim
– Tui…à thầy giỏi…tất cả các môn. – ông thầy mỉm cười
– Ôi thầy ơi! Môn nào em cũng dở, thầy… thầy kèm em nhá
– Thầy ơi em dở môn…
– Còn em môn…