Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người

Chương 31


Đọc truyện Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người – Chương 31

Edit: Kitto Katto

– —

Kỳ nghỉ đông qua đi, năm học thứ ba ở trường Trung học sắp kết thúc, chuẩn bị chào đón một năm học mới đầy thăng trầm.

Bài thi bay tán loạn như tuyết trắng, các học sinh múa bút thành văn, lưu lại trên bài thi những vết mực đen, chờ giáo viên phê duyệt.

Thiệu Hiển làm xong bài thi toán trong nửa giờ, Trần Bách Châu cũng đồng thời dừng bút.

Hai người nhìn đối diện nhau một giây, đều đứng dậy nộp bài.

Buổi chiều còn phải thi hai môn cuối, làm xong bài thi là có thể tan học, thời gian còn lại cứ tiếp tục ngồi ở trong phòng học thì thật lãng phí.

Học sinh trong lớp đã sớm quen với việc đó, thậm chí còn nghĩ, lát nữa cũng sẽ đến Tiền Văn Kiệt và Hách Lộ đừng lên rời phòng học.

Quả nhiên không bao lâu sau, hai người cũng nộp bài thi rồi rời khỏi phòng học.

Chưa tới giờ tan học nên cổng trường cũng chưa mở, bốn người đành ngồi trên hàng ghế ở sân vận động của trường ôn tập, cùng nhau đọc sách làm bài.

Lát sau, chuông tan học vang lên, trường học yên tĩnh nhanh chóng náo nhiệt lên trong nháy mắt.

Còn hai tiết cuối cùng, có học sinh đeo cặp sách đi về phía sân vận động, hẳn là đến để học tiết thể dục.

Mấy người Thiệu Hiển vẫn rất có tiếng ở trong trường, dù sao đều là trai xinh gái đẹp, học nhảy cấp, thành tích vẫn luôn đứng hàng đầu cho nên đa số học sinh và giáo viên trường đều biết bọn họ.

Thấy bọn họ đang ngồi ở chỗ này đọc sách làm bài, không nhịn được liếc nhìn mấy lần.

Cách đó không xa, có hai ánh mắt oán giận lia tới.

“Thôi Hàng, mày có muốn báo thù không?” Trần Dục giật vạt áo đồng phục học sinh được giặt đến trắng bệch của cậu ta, hừ lạnh một tiếng hỏi.

Từ khi Trần Xương Kiến vào trại giam, Trần gia liền nhanh chóng tan hoang phải rời khỏi khu biệt thự.

Trên pháp luật Trần Dục chuyển cho Bách Mỹ Quyên nuôi nấng. Nhưng Bách Mỹ Quyên cũng chẳng có mấy năng lực sinh tồn, thậm chí cô ta còn không bằng được Trần Dục.

Hai con người, hai tâm lý dị dạng cùng sống dưới một mái nhà, chẳng thể tưởng tượng được sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Trần Dục vóc người cao lớn, Bách Mỹ Quyên căn bản đánh không lại hắn, chỉ có thể cả ngày chịu hắn bắt nạt.

Không phải là cô ta không muốn phản kháng, nhưng mỗi lần bị Trần Dục uy hiếp cô ta cũng đành chịu.

Dù sao thời kì thụ án của Trần Xương Kiến cũng mất mấy năm, mấy năm sau ông ta ra tù, có lẽ cô ta vẫn phải dựa dẫm vào cha con Trần gia, cho nên cô ta không thể không khuất phục.

Mất đi sinh hoạt xa hoa phú quý, Bách Mỹ Quyên đã không còn ngăn nắp xinh đẹp như trước nữa, không người nào thèm để ý đến cô ta.

Dù sao con gái trẻ đẹp chỗ nào chả có, ai sẽ còn quan tâm đến một “bông hoa tàn ít bướm”, không còn là một người con gái nguyên vẹn chứ?

Cô ta cũng sẽ không bao giờ tìm được mối ngon như Trần Xương Kiến, cho nên cô ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng.


Sau vụ việc kia Thôi gia cũng ngày càng đi xuống, Thôi Hàng từ một đứa con nhà giàu biến thành một đứa nghèo hèn, lòng cậu ta cũng phẫn hận không hề kém cạnh Trần Dục.

Nhưng mà cậu ta bất lực, nói thẳng ra là sợ.

“Không.” Cậu quyết đoán trả lời.

Vì mấy người Thiệu Hiển nhảy cấp nên hai người họ học thấp hơn bọn Thiệu Hiển, bây giờ mới đang học lớp 6.

Tiết cuối của lớp 6 – 2 là tiết thể dục, nếu không có cơ hội thế này, bọn họ rất ít khi có thể nhìn thấy bọn Thiệu Hiển.

Trần Dục cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền tiếp tục giựt giây nói: “Mày thật sự không hận Thiệu gia à? Không hận Thiệu Hiển à?”

Tuy Thôi Hàng đã từng dùng gậy mây đánh mình, nhưng bây giờ Trần Dục không tìm được đồng minh khác, chỉ có thể cho qua, thật ra lúc đó Thôi Hàng cũng là bị Thiệu Hiển uy hiếp.

Nghĩ tới chuyện cũ, Trần Dục liền sinh hận.

Hắn không hận Thôi Hàng, hắn chỉ hận Thiệu Hiển, Tiền Văn Kiệt và Trần Bách Châu.

“Trần Dục, mau đi học thôi, giáo viên thể dục đang điểm danh kìa.” Thôi Hàng còn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình, cũng không muốn bị Trần Dục liên lụy.

Thấy Thôi Hàng cấp tốc chạy mất, Trần Dục cũng chỉ đành nhẫn nhịn oán hận rời đi.

Ngày sau còn dài, dù thế nào đi nữa, hắn vẫn sẽ có cơ hội báo thù.

Hai người xoay người đi về phía sân vận động, vẫn chưa phát hiện phía sau có một ánh mắt lãnh đạm đang nhìn.

“Bách Châu, cậu nhìn cái gì vậy?”

Trên hàng ghế, Tiền Văn Kiệt hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt của cậu.

Thiệu Hiển cũng ngẩng đầu từ đề bài lên, dùng ánh mắt hỏi Trần Bách Châu.

“Không có gì, vừa nhìn thấy hai con chuột chạy qua.” Trần Bách Châu thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu làm bài.

Tiền Văn Kiệt nói thầm một câu: “Sao chỗ này có thể có chuột được chứ?”

Thiệu Hiển liếc mắt nhìn Trần Bách Châu, cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.

Xuân qua hạ đến, khí trời dần dần nóng bức, mặt trời từ từ nướng quả đất khổng lồ, kỳ thi Trung học phổ thông cũng đã đến gần.

Hôm đó, ba người Thiệu Hiển đi vào phòng học, phát hiện trong phòng hơi ồn ào.

Mới vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn ghế trước của Tiền Văn Kiệt liền xoay người lại, đặt hai tờ giấy lên bàn Thiệu Hiển và Trần Bách Châu.

Tiền Văn Kiệt cũng được một tấm, hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Lưu bút của các cậu!” Bạn cùng bàn đẩy kính mắt một cái, “Các cậu viết cho tôi một chút được không? Làm ơn đó!”

Đối với loại xu hướng mới này, Tiền Văn Kiệt vốn hài lòng đón nhận.


Cậu ta tỉ mỉ nghiên cứu tờ giấy, sau đó liền bắt đầu nằm nhoài trên bàn viết.

Bạn cùng bàn Tiền Văn Kiệt tha thiết mong chờ nhìn Thiệu Hiển và Trần Bách Châu, lo lắng sẽ phải bị từ chối.

Tuy nói Thiệu Hiển bình thường coi như là cũng hòa hợp, nhưng dù sao cũng chính là học thân cùng lớp mà mình mãi mãi không thể với tới, cậu còn không dám nhờ vả quá đáng.

Bạn học Trần Bách Châu thì càng đừng nói tới.

“Được, trước khi tan học tôi sẽ trả lại cho cậu.” Thiệu Hiển nhận lời đứa nhỏ, đồng ý rất kiên quyết.

Một khi hắn đã đồng ý, đương nhiên Trần Bách Châu cũng sẽ không từ chối.

Có bạn cùng bàn Tiền Văn Kiệt đi đầu, ngày hôm đó, mỗi khi đến giờ nghỉ giữa giờ, trên bàn học ba người Thiệu Hiển đều sẽ có nhiều thêm mấy tờ giấy, tất cả đều là nhờ viết lưu bút.

Thiệu Hiển nhét tất cả vào trong cặp sách, chuẩn bị để tối mang về nhà từ từ viết.

Lớp tốt nghiệp thường tràn ngập nỗi buồn chia tay, cảm xúc tạm biệt, không quan tâm là thật hay giả, tóm lại là sắp chia tay, Thiệu Hiển viết viết cũng có thể tìm về một ít tâm tư năm đó.

Trần Bách Châu cũng không hiểu viết lưu bút có ý nghĩa gì, nhưng thấy Thiệu Hiển nghiêm túc viết nên cũng không tùy ý xử lý.

Ngày hôm sau các bạn học nhận được lưu bút đều cực kì kinh ngạc.

Vốn tưởng rằng ba người học bá sẽ nhiều nhất chỉ cao lãnh viết vài câu chúc thông dụng, không nghĩ rằng lại nghiêm túc như vậy.

Sau khi tin tức truyền ra, có một ít bạn học lúc trước không dám quấy rầy ba người Thiệu Hiển dồn dập đến nhờ họ viết lưu bút, thậm chí ngay cả bạn ở lớp khác cũng có.

Thiệu Hiển: “…”

Tuy nói như này là không tử tế, nhưng viết cái này thật sự tốn nhiều thời gian lắm đấy!

Vì không muốn trì hoãn tiến độ học tập, lưu bút của những bạn sau, hắn đều cố gắng viết được lời ít mà ý nhiều.

Dần dần, cũng không ai lại đến quấy rầy hắn nữa.

Thi Trung học ngày đó, Thiệu Bác Viễn và Thiệu Uẩn cố ý dành một ngày để tự mình đưa Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đến địa điểm thi.

Bọn họ rất yên tâm trong chuyện học tập của hai đứa trẻ này, hai người thi xong thế nào, bọn họ cũng không cần hỏi.

Thái Nhã Lan thì lại tự mình ở nhà nấu canh, bảo là muốn bồi bổ thân thể cho hai đứa.

Hai ngày thi nay, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đều trải qua tương đối thoải mái, đề bài đối với bọn hắn mà nói, thật sự không tính là khó.

Sau khi Tiền Văn Kiệt thi xong, không thể chờ được liền muốn đối chiếu đáp án với bọn hắn.

Đối chiếu đáp án xong, cậu ta thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Thi đậu Nhất Cao không thành vấn đề rồi!”

Thiệu Hiển gật gật đầu, “Nhất Cao quản lý nghiêm ngặt, học sinh nhất thiết phải ở kí túc xá, dì Uông cam lòng để cậu ở lại trường học sao?”


“Chỉ cần tôi với cậu ở cùng một chỗ, mẹ tôi đều rất yên tâm.” Tiền Văn Kiệt không hề lo lắng nói.

Thiệu Hiển gật đầu tiếp tục nói: “Kí túc xá của Nhất Cao là phòng bốn người, đến lúc đó xem xem ba người chúng ta có thể ở cùng nhau không.”

Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt cũng đều nghĩ như vậy.

Thi cử đã thi xong, hai người Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân tính tính, muốn mang ba đứa trẻ ra ngoài chơi một chuyến, thả lỏng đầu óc một chút.

“Đi chơi ở nông trang?” Thiệu Hiển không khỏi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía mẹ mình.

Kiếp trước sau khi hắn thi xong, mẹ hắn rõ ràng không có đưa hắn đi nông trang chơi.

“Hiển Hiển không thích hả?” Thái Nhã Lan kiên trì giải thích, “Thật ra cái này cũng là ý của ông nội con, vừa là đi chơi, cũng là đi mở rộng tầm mắt.”

Thiệu Thanh Sơn từng trải qua khổ cực, ông vẫn luôn nhắc nhở con cháu Thiệu gia, không thể vì giàu có mà quên đi gian khổ trước kia.

Ông không hy vọng nhìn thấy loại hiện tượng “phú quý nhiều lắm được ba đời” này xuất hiện ở Thiệu gia.

Thiệu Hiển là đứa cháu ông thương yêu nhất, nhưng ông chưa bao giờ nuông chiều hắn, ông hi vọng đứa cháu này sẽ luôn thuận buồm xuôi gió, có thể đi ra ngoài thành phố lớn để xem phong cảnh đồng ruộng, đi trải nghiệm cảm giác làm bạn cùng bùn đất.

Nhưng đến cùng ông cũng không muốn Thiệu Hiển phải chịu khổ, vì vậy đề nghị hành trình đến “nông trang”.

“Không phải là con không thích, ” Thiệu Hiển lắc lắc đầu nói, “Mẹ, định đi mấy ngày ạ? Con muốn xem xem cần mang những gì đi.”

Thái Nhã Lan thấy hắn không phản bác, liền cũng yên lòng.

Ngày hôm sau, mấy người cùng nhau đi tới nông trang.

Nói là nông trang, nhưng thật ra là một cảnh khu sinh thái du lịch, bên trong cung cấp một chút phục vụ kiểu nông trang.

Là do cảnh khu và các hộ nông địa phương hợp tác cộng thành.

Sau khi đến nơi, Thiệu Hiển liền bị quang cảnh ruộng đồng trước mắt hấp dẫn.

“Không khí ở nơi này thật mới mẻ!” Tiền Văn Kiệt vô cùng vui vẻ.

Đập vào mắt căn bản đều là những dân cư thấp bé, không có nhà cao tầng che chắn tầm mắt, bọn họ có thể nhìn được những chỗ rất xa.

Tinh thần quả thật rất sảng khoái.

Năm người vào ở hộ dân cư rất rộng rãi, phù hợp cho một nhà giàu, tạo hình sân vườn có chút tương tự cái sân vuông ở thành phố Yến.

Tổng cộng có bốn gian phòng, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân ở một gian, ba người Thiệu Hiển chen cùng một gian.

Nếu là trải nghiệm cuộc sống, điều kiện đương nhiên sẽ không quá thư thái.

Chủ nhân khu dân cư nhiệt tình dẫn bọn họ tới các gian phòng, vừa đi vừa giới thiệu: “Mùa này có rất nhiều hoa quả chín, có thể mang tụi nhỏ tự mình đi hái chút hoa quả về ăn.”

Nông trang có hạng mục hái quả, chính là trải nghiệm cảm giác thành công khi tự mình hái được trái cây.

Thái Nhã Lan hỏi Thiệu Hiển và Trần Bách Châu: “Hiển Hiển với Tiểu Châu có muốn đi hái trái cây không nè?”

“Có ạ.” Thiệu Hiển đáp đến thẳng thắn, thật ra hắn làm cái gì cũng được.

Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt đều không có dị nghị.

Vì vậy, sau khi ăn cơm trưa xong, Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân dẫn theo ba đứa trẻ, cầm công cụ hái, cùng đi vào vườn hoa quả.


Ở đó cũng đã có một ít du khách đang vui vẻ nô đùa.

Có dưa trên mặt đất, có cả trái ở trên cây, hái trái cây cũng có vài phần thú vị.

“Đây là quả gì vậy ạ?” Thiệu Hiển ngẩng đầu nhìn một thân cây, chỉ vào trái trên cây hỏi.

Thứ cho hắn vì kiến thức nông cạn, thật sự chưa từng thấy loại trái này.

Đề tài này Tiền Văn Kiệt đáp rất nhanh, cậu ta lập tức giải thích: “Cái này gọi là quả dâu, ngọt lắm, cơ mà tôi cảm thấy mùi vị cũng hao hao giống quả anh đào.”

Thiệu Hiển còn không nhớ vị quả anh đào như thế nào, nhân tiện nói: “Con muốn nếm thử cái này, mẹ, dì Uông, chúng ta hái một chút được không ạ.”

Thái Nhã Lan và Uông Thục Phân tự nhiên cười đồng ý.

Ba đứa trẻ không còn thấp nữa, hoàn toàn không cần hai vị mama hỗ trợ, Trần Bách Châu và Tiền Văn Kiệt kéo thấp cành cây xuống, tiện cho Thiệu Hiển hái dâu, đặt vào giỏ trúc của Thái Nhã Lan.

Có quả đỏ thắm, có quả hồng hồng, thoạt nhìn rất đẹp.

Trần Bách Châu vốn đang lo Thiệu Hiển hái khổ cực, nhưng chỉ thấy hắn tràn đầy phấn khởi, liền không quấy rầy hắn nữa còn hái được “trái vui vẻ” từ hắn.

Đương nhiên, Thiệu Hiển cũng không quên thay cho hai tên bạn thân.

Ba người thay phiên nhau hái, rất nhanh hái được đầy nửa cái giỏ trúc.

Sau khi thu hoạch đủ, năm người liền tìm mục tiêu kế tiếp.

Trong đất trồng dưa lưới, vỏ hiện ra màu vàng nhạt, mùi vị rất là thanh, bọn họ đang định hái năm trái, tối về một người một trái.

Tiền Văn Kiệt mắt tinh, phát hiện một người dáng dấp đoan chính, liền định hưng phấn chạy tới chào hỏi, lại bị người kia nhanh chân đến trước.

“Chờ đã!” Anh hai bước gộp ba, cấp tốc chạy tới.

Người đang ôm trái dưa là một nam sinh, dung mạo rất anh tuấn, còn có chút quen mặt.

Tiền Văn Kiệt kinh ngạc, chỉ thấy nam sinh phía trước lộ ra một nụ cười soái khí.

“Thật là đúng dịp, lại gặp mặt.”

Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cùng nhau đến gần, lên tiếng chào hỏi.

“Triệu Tư Khâm, cậu cũng tới đây chơi hả?”

Triệu Tư Khâm không nhịn được liếc mắt nhìn Trần Bách Châu, sau đó trả lời Thiệu Hiển: “Tôi tới nhà bạn chơi, nhà cậu ấy ở trong này.”

Anh nói xong, hướng về phía nam sinh cách xa mấy mét ở ngoài hô một tiếng.

“Đỗ Trạch cậu tới đây đi, tôi tìm được dưa rồi này!”

Trong lòng Thiệu Hiển nhất thời kinh ngạc, không khỏi men theo tầm mắt của anh nhìn sang.

Chỉ thấy một nam sinh đứng thẳng lưng, mặt hướng về bên này, lộ ra một nụ cười có chút ngượng ngùng, tướng mạo rất là thanh tú.

Nếu như hắn nhớ không lầm, ở kiếp trước, Triệu Tư Khâm có một người yêu đồng tính, hình như chính là họ Đỗ.

– —

Ka: Nghỉ dịch ở nhà đọc truyện nha mọi ngừi, không cần đi đâu hớttt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.