Đọc truyện Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người – Chương 29
Vào ngày nhận thưởng, ánh nắng chiếu khắp nơi, không khí có chút nóng nực.
Lúc lấy phần thưởng chỉ cần tới chỗ báo danh, không có nghi thức trao giải, trực tiếp mang giấy khen và phần thưởng về, đúng tiêu chuẩn là được.
Tuy là hai người nhận nhưng lúc đi là ba người.
Tiền Văn Kiệt mang theo tinh thần của người mẹ hiền, chờ đến khi Thiệu Hiển và Trần Bách Châu nhận được bằng khen xong, lấy ra xem kĩ càng.
“Nghĩ nghĩ mình có tên hai bạn là học bá, ta đây liền cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.” Trên mặt cậu ta tràn ngập thoả mãn.
Thiệu Hiển cười nhẹ một tiếng, “Cậu cứ nịnh nọt tiếp đi, dù gì cũng phải học bù thôi.”
Tiền Văn Kiệt kêu rên một tiếng, “Hiển Hiển, cậu tha cho tôi mấy ngày đi mà! Kì nghỉ đông ngắn như vậy, chẳng lẽ ngày nào cũng chỉ ngồi nhà làm bài tập thôi sao?”
“Ai nói là chỉ làm bài tập thôi?” Thiệu Hiển liếc cậu ta một cái, “Chúng ta còn tập võ nữa mà.”
Trần Bách Châu cầm hai cái bằng khen bỏ vào túi giấy.
Tiền Văn Kiệt thường xuyên có một loại cảm giác, từ khi mình kết bạn với hai con người này, cả người đều đã thăng lên một đẳng cấp khác.
Nếu không có Thiệu Hiển và Trần Bách Châu chắc bây giờ cậu vẫn còn đang học hành cẩu thả ở Tiểu học.
Đúng là vừa đau vừa sướng mà.
Ba người đang định rời khỏi chỗ nhận thưởng, bỗng nhiên có mấy người đi tới, nam sinh dẫn đầu nhìn rất anh tuấn, mắt to mày rậm, nhìn có chút quen mắt.
Bên cạnh anh còn có những nam sinh khác vây quanh, có thể thấy danh tiếng không tệ.
Tiền Văn Kiệt nghiêng đầu nói chuyện cùng Thiệu Hiển, không chú ý phía trước, không cẩn thận va vào một nam sinh trong đó.
“A, xin lỗi.” Cậu kinh ngạc một giây, sau đó vội vàng xin lỗi.
Nam sinh bị va trúng trợn mắt nhìn chằm chằm Tiền Văn Kiệt, sau đó nhìn về phía người đi đầu.
Người dẫn đầu đám nam sinh kia căn bản không để ý đến ba người Thiệu Hiển, nhưng lại rất chú ý tới Trần Bách Châu.
Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt mang theo mấy phần sắc bén, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Bách Châu “Chúng ta có từng gặp nhau chưa nhỉ?”
Thiệu Hiển nhận ra anh, nhàn nhạt nói “Có một lần, hồi đi thi học sinh giỏi toán, từng chạm mặt nhau ở nhà vệ sinh.”
Nam sinh nhớ ra, sắc mặt thả lỏng, lại tiếp tục hỏi: “Lúc đó tôi cũng cảm thấy bạn học này rất quen mắt, chúng ta thật sự không có gặp nhau ở những nơi khác nữa sao?”
Sắc mặt Trần Bách Châu cực kỳ lạnh nhạt, “Không có.”
Nam sinh tự nhận mình có trí nhớ tốt, bây giờ lại vẫn luôn không nhớ ra được chuyện gì đó, đúng là đau khổ quá.
Anh tin tưởng trực giác của chính mình, anh nhất định đã gặp nam sinh này trước đây rồi.
Nam sinh nhìn túi giấy trong suốt trong tay Trần Bách Châu, nhìn thấy bằng giải nhất, trong mắt không khỏi lộ ra tia ngưỡng mộ, nói: “Các cậu cũng đến nhận thưởng sao? Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy, có muốn kết bạn không?”
Trần Bách Châu nhìn về phía Thiệu Hiển.
Nam sinh đã hiểu, trong ba người này hẳn Thiệu Hiển là “người cầm đầu”, vì vậy cười nói với Thiệu Hiển: “Xin chào, tôi tên là Triệu Tư Khâm, số báo danh 07.”
Thiệu Hiển biết Triệu Tư Khâm.
Ở kiếp trước, Triệu Tư Khâm vừa là anh họ của Phó Bách Châu vừa là thuộc hạ trung thành nhất của Phó Bách Châu, Thiệu Hiển có cái nhìn không tệ với anh, vì vậy khách khí cười nói: “Số báo danh 09, Thiệu Hiển.”
Trần Bách Châu cùng Tiền Văn Kiệt cũng nêu tên mình ra.
“Thiệu Hiển?” Đôi lông mày ưa nhìn của Triệu Tư Khâm khẽ nhúc nhích, “Thiệu thị, nhị thiếu sao?”
Triệu gia cũng gọi là có chút danh tiếng ở thành phố Yến, hai bên cũng có qua lại với nhau nên tổng thể vẫn biết chút ít về nhau.
Thiệu Hiển khẽ mỉm cười, không phủ nhận.
Triệu gia không so được với Thiệu gia, cơ mà Triệu Tư Khâm cũng không vì vậy mà cảm thấy mình thấp kém hơn Thiệu Hiển, tiếp tục đúng mực nói: “Đã có duyên, không bằng lát nữa chúng ta cùng ăn một bữa đi?”
Mấy nam sinh đi bên cạnh không khỏi đều có chút khiếp sợ.
Bọn họ để Triệu Tư Khâm dẫn đầu vì gia thế tất nhiên không bì kịp với nhà anh, càng không nói gì đến Thiệu gia.
Có thể gặp loại cấp bậc như Thiệu Hiển ở nơi như thế này, quả thực không cần quá kích động.
Nam sinh vừa nãy trừng Tiền Văn Kiệt đã lặng lẽ lùi về phía sau, cúi đầu không dám nhìn cậu ta nữa.
Đối mặt với lời mời chân thành của Triệu Tư Khâm, Thiệu Hiển lộ ra vẻ mặt áy náy, cười nói: “Thật không tiện, hôm nay chúng tôi còn có việc phải làm.”
“Vậy lưu lại cách liên lạc nha?” Triệu Tư Khâm không buông tha.
Anh càng nhìn Trần Bách Châu càng cảm thấy quen mặt. Không làm rõ chuyện, anh sẽ không bỏ qua.
Thiệu Hiển không ghét Triệu Tư Khâm, hơn nữa sau này khi Trần Bách Châu trở lại Phó gia, có Triệu Tư Khâm giúp đỡ có lẽ sẽ thuận lợi hơn.
“Được, cậu ghi lại số điện thoại của tôi đi.”
Triệu Tư Khâm lập tức lấy điện thoại di động ra lưu lại sau đó thử nháy máy.
Chuông điện thoại di động vang lên, Thiệu Hiển tùy tiện ấn mấy cái, đột nhiên nói: “Nếu cậu tham gia kỳ thi toán lần này, chắc hẳn cũng rất có hứng thú đối với học tập nhỉ.”
Triệu Tư Khâm sững sờ, “Có chuyện gì sao?”
Thiệu Hiển khẽ mỉm cười, “Không có gì.”
Hắn biết kiếp trước Triệu Tư Khâm cấp ba cũng là một học bá. Triệu Tư Khâm lớn hơn hắn và Phó Bách Châu hai tuổi, học cao hơn hai lớp.
Nhưng ở kiếp này, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu nhảy cấp, bây giờ cũng học ngang với Triệu Tư Khâm.
Từ thành tích của bọn họ có thể đoán được, sau cấp ba có thể sẽ cùng trường cùng lớp.
Lúc trước hắn có lập một diễn đàn học tập ở trên mạng, qua thời gian dài cố gắng cũng đã phát triển lớn mạnh, một ít học sinh hiếu học thường gửi chút đề bài khó lên diễn đàn để mọi người cùng nhau thảo luận giải ra đáp án.
Nhưng mà lại thiếu người quản lý diễn đàn, Thiệu Hiển lâu lâu cũng nhớ tới nó, nhưng hắn lười làm.
Hắn nhớ rằng Triệu Tư Khâm rất am hiểu về phương diện quản lý, có lẽ lúc đó sẽ mời hắn tham gia diễn đàn.
Triệu Tư Khâm không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ khách khí chào tạm biệt.
Chớp mắt lại tới năm mới, thời tiết bắt dầu trở lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi trên thành phố Yến.
Tiền Văn Kiệt đeo cặp sách đi vào Thiệu gia, đứng ở chỗ để dép, đổi giày.
Dì Tôn mỉm cười đi tới nhận lấy áo lông mà cậu vừa cởi ra.
Thiệu gia đã bật lò sưởi, không khí của toàn bộ ngôi nhà đều ấm áp dễ chịu, Tiền Văn Kiệt nói cảm ơn xong liền mang dép chạy lên lầu.
“Hiển Hiển, Bách Châu, tôi tới rồi này!”
Cậu ta hưng phấn chạy vào phòng, vốn tưởng rằng hai người kia đang học, vậy mà khi cậu bước vào phòng liền chứng kiến một cảnh tượng khinh hoàng, Thiệu Hiển đang chơi game.
Mà Trần Bách Châu còn ngồi sát bên cạnh Thiệu Hiển, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình.
“Các cậu chơi sao không gọi tôi!” Tiền Văn Kiệt sững sờ vài giây, lấy lại tinh thần gào lên một câu, nháy mắt vồ tới.
Ngay lúc cậu ta sắp đụng vào Thiệu Hiển, thì bất chớt có một đôi tay duỗi ra, ngăn cản Tiền Văn Kiệt lại.
Tiền Văn Kiệt quay đầu nhìn Trần Bách Châu oan ức kêu to: “Cậu làm sao? ”
Cậu luôn cảm thấy cánh tay của Trần Mặt Đơ ngày càng khỏe, rất nhiều lần cảm thấy như vậy, ngăn cản không cho cậu lại gần Hiển Hiển.
Sắc mặt Trần Bách Châu nhàn nhạt, nâng đôi mắt đẹp của mình lên nhìn Tiền Văn Kiệt, “Hiển Hiển muốn thắng, đừng quấy rầy cậu ấy.”
Cậu vừa dứt lời, trên màn hình trước mặt Thiệu Hiển hiện lên hai chữ “Chiến thắng”.
Bỏ tai nghe ra, Thiệu Hiển quay đầu nhìn Tiền Văn Kiệt nói, “Hôm nay tuyết rơi nên nghỉ ngơi một ngày đi, chơi game một chút.”
Tiền Văn Kiệt nghe vậy, kìm hãm lại tâm tình kích động của mình, hiếu kỳ hỏi: “Tuyết rơi có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
Thiệu Hiển đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho cậu, đảo mắt cười nói: “Chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu muốn chơi không?”
“Chơi chứ sao!” Sao Tiền Văn Kiệt lại không muốn cơ chứ, trực tiếp ngồi vào chỗ của Thiệu Hiển, một bên điều khiển nhân vật một bên hỏi, “Hiển Hiển cậu biết chơi trò này sao? Cái này mới nha~”
“Tối hôm qua chán quá nên chơi thử một chút, không ngờ lại chơi vui như vậy.” Thiệu Hiển nhìn chằm chằm Tiền Văn Kiệt đang chơi, mắt không khỏi lộ ra tia khen ngợi.
Không thể không nói, Tiền Bút Màu của chúng ta rất có tài trong khoản chơi game nha.
“Bút Màu, cậu từng nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?” Thiệu Hiển đột nhiên hỏi.
Tiền Văn Kiệt hơi dừng tay lại, nhân vật trên màn hình cũng bị dừng lại theo, chịu đòn từ phía địch.
Cậu lập tức né tránh, phóng chiêu, ngăn cơn sóng dữ, tiêu diệt đối phương xong mới trả lời: “Tôi cũng không biết.”
“Kế thừa công ty của ba cậu?”
Tiền Văn Kiệt lập tức lắc đầu một cái, “Tôi không muốn quản lý công ty.”
Lúc này cậu vẫn vô cùng mê man, tuy rằng ba cậu lúc nào cũng nói với cậu rằng phải học thật giỏi, tốt nghiệp đại học sau đó giúp ông quản lý công ty.
Nhưng cậu thật sự không có hứng thú.
“Nếu mẹ tôi sinh thêm một đứa em nữa thì tốt rồi.” Cậu ta ủ rũ nghiêm mặt, cảm thán một câu.
Thiệu Hiển hiểu ý của cậu.
Kiếp trước, Tiền Văn Kiệt cũng có ước mơ của chính mình, nhưng khi đó không có ai ủng hộ cậu ta, tất cả mọi người đều cho rằng cậu cần phải kế thừa công ty của Tiền gia.
Ngay cả Thiệu Hiển cũng không thể giúp được cậu.
Bây giờ nghĩ lại, hắn liền cảm thấy có lỗi với Tiền Văn Kiệt.
Nếu như kiếp này Tiền Bút Màu vẫn muốn theo đuổi ước mơ như trước, hắn nhất định sẽ không cản và sẽ luôn ủng hộ cậu.
“Thật ra tôi cảm thấy, sở dĩ sau này ba cậu muốn chuyển lại công ty cho cậu, hẳn là vì bác ấy lo sau này cậu không có việc làm.” Thiệu Hiển kiên trì phân tích nói, “Nếu như cậu có thể tự mình tìm ra một con đường khác, tôi tin bác Tiền sẽ ủng hộ cậu.”
Tiền Văn Kiệt nghe vậy gật gật đầu, mặt lộ vẻ xoắn xuýt, một bộ muốn nói lại thôi.
“Có phải cậu đã có chuyện muốn làm rồi không?” Thiệu Hiển dẫn dắt để cậu nói ra.
Tiền Văn Kiệt xoắn xuýt một chút, rốt cuộc lấy hết dũng khí, nói cho hai tên bạn thân nghe: “Tôi vẫn luôn rất thích chơi game, các cậu đều biết đó. Sau này tôi cũng muốn tiếp tục chơi game.”
Thiệu Hiển giả vờ nghiêm túc nói: “Theo tôi biết, chơi game rất hao phí, tuy rằng có thể kiếm tiền ở trong game, nhưng đến cuối cùng vẫn không kiếm được lời, cậu cảm thấy liệu bác Tiền có thể yên tâm được không?”
“Tôi biết điều đó, nhưng mà ai nói chơi game là không thể thành danh chứ?” Tiền Văn Kiệt khổ sở cúi đầu,
“Biết là các cậu sẽ không hiểu tôi mà.”
Thiệu Hiển không nhịn được cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai cậu, cố ý khích lệ nói: “Tôi không nói chơi game không thể thành danh, nhưng đến khi cậu tốt nghiệp Trung học xong thì thử quyết định lại xem có muốn chơi game tiếp hay không. Nếu như đến lúc đó cậu có thể nuôi sống chính mình, không dựa vào gia đình thì cậu muốn làm gì tôi và Bách Châu đều ủng hộ.”
“Thật sao?” Tiền Văn Kiệt lập tức không khỏi vui vẻ.
Thiệu Hiển trịnh trọng gật gật đầu.
Lên cấp ba hắn không có ý định nhảy cấp nữa, chờ đến khi tốt nghiệp Trung học, bọn họ cũng tròn mười sáu tuổi. Đối với game thủ mà nói, mười sáu tuổi là thời gian thích hợp để bắt đầu.
Nhớ lại kiếp trước, Tiền Văn Kiệt mỗi khi xem thi đấu game đều rơi nước mắt, Thiệu Hiển lại cảm thấy hổ thẹn.
Bút Màu hoàn toàn có tài năng chơi game.
Khi đó ai cũng thấy chơi game không phải là công việc đàng hoàng, lại đúng lúc ba Tiền bị bệnh nặng, tất cả gánh nặng của Tiền gia đều rơi lên vai Tiền Văn Kiệt, dù Tiền Văn Kiệt có muốn chơi game cũng không có cái gì ủng hộ cậu.
Lỡ mất đổ tuổi tốt nhất để thành danh thì cũng không còn cơ hội nữa.
“Quá tốt rồi!” Tiền Văn Kiệt cảm thấy rất vui vẻ.
Trước khi nói ra cậu đã nghĩ hai tên bạn học bá có thể sẽ phản đối mình, dù sao chơi game ở trong mắt người khác chính là mê muội mất hết ý chí.
Cũng không ngờ rằng hai người họ lại ra sức ủng hộ như thế!
Thật sự là rất rất vui!
Cậu vồ tới muốn ôm Thiệu Hiển, lại bị Trần Bách Châu ghét bỏ đẩy ra.
“Cậu đừng vội mừng, quan trọng nhất bây giờ là cậu phải phát huy thật tốt, thi đậu Nhất Cao.” Đúng lúc đó Thiệu Hiển giội cho cậu một chậu nước lạnh.
Tiền Văn Kiệt nghe vậy cười hì hì, cậu ta kết bạn được với Thiệu Hiển quả thực là không sai mà.
Thiệu Hiển là vì tốt cho cậu, cậu đều biết.
“Ờ ờ ờ.” Cậu ta gật đầu liên tục.
Thiệu Hiển suy nghĩ một chút, vẫn nhắc nhở cậu một câu: “Bác Tiền với dì Uông từng trải qua cuộc sống khổ cực mà gắng gượng đi lên, cậu bình thường cũng phải chú ý tới sức khỏe của bọn họ, nhớ hàng năm đi kiểm tra sức khoẻ một lần để cho an tâm.”
“Được.” Tiền Văn Kiệt yên lặng ghi vào trong lòng.
Gần đây tinh thần của ba đúng là không tốt lắm, có thời gian phải đi bệnh viện kiểm tra một chút.
Chơi mấy trận game xong, Tiền Văn Kiệt rất tự giác đặt máy xuống, nghiêm túc nói: “Hiển Hiển, Bách Châu, chúng ta cùng làm bài tập đi.”
Cậu có hứng thú học tập đương nhiên Thiệu Hiển sẽ không từ chối.
Ba người học tập nửa ngày xong, dì Tôn lên lầu gõ cửa gọi bọn họ xuống ăn cơm.
Tiền Văn Kiệt tính ra đáp án, từ bên trong đề bài rút ra kinh nghiệm, duỗi hai tay vươn mình một cái, cánh tay phải lại bị người nào đó vỗ xuống.
Cậu quay đầu nhìn Trần Bách Châu, “Sao cậu cứ thích đánh tôi thế?”
Trần Bách Châu lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, “Sẽ đụng phải Hiển Hiển.”
“Này này sao cậu phải như thế nhở, ” Tiền Văn Kiệt trợn mắt lên, một đôi lông mày rậm tràn ngập khó chịu, “Tôi chỉ lười biếng duỗi người ra thôi, coi như có đụng tới Hiển Hiển thì sao hả? Hiển Hiển sẽ không hèn mọn ghi thù, cả ngày cậu cứ thích so đo sức lực làm gì hả?”
Thiếu niên tính khí thất thường, sẽ có lúc chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà tranh chấp, Thiệu Hiển đã quen, liền đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát.
Trần Bách Châu nhìn cậu ta, chậm rãi mở miệng nói: “Cậu cũng biết rồi, Hiển Hiển rất dễ bị thương.”
“Ha, ” Tiền Văn Kiệt vén tay áo lên, “Ờ thì dễ bị thương, tôi chạm nhẹ thôi thì đã sao? Trần Bách Châu cậu lo bò trắng răng rồi đấy cậu biết chưa?”
Thiệu Hiển không nói mở cửa phòng, “Còn không mau đi xuống ăn cơm, nguội hết bây giờ.”
Trần Bách Châu nghe lời đi theo hắn xuống lầu.
“Hiển Hiển, cậu phân xử thử xem đi, ” Tiền Văn Kiệt cũng xuống dưới, không tha thứ nói, “Bao nhiêu lần rồi, tôi có thể chịu đựng được đến hôm nay đã là bao thành quả cố gắng rồi đó. Bình thường tôi muốn khoác vai cậu bạn học Trần Bách Châu đây cũng không cho, bây giờ lại càng ngày càng quá đáng.”
Thiệu Hiển cũng cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn về phía Trần Bách Châu.
Trần Bách Châu nhàn nhạt nói: “Sợ cậu ta đè lên cậu.”
“Làm như tôi là còn heo ấy.” Tiền Văn Kiệt phẫn uất trong lòng, rõ ràng là cậu ta quen được Hiển Hiển trước, họ Trần kia dựa vào cái gì mà độc chiếm cậu ấy?
Cậu không cam lòng!
“Như vậy đi, tôi thấy bên ngoài tuyết rơi khá dày, cơm nước xong chúng ta chơi ném tuyết, cho hai người giải quyết chút năng lượng dư thừa.”
Thiệu Hiển vừa ăn cơm vừa đề nghị.
“Ý hay đó!”
Tiền Văn Kiệt khiêu khích liếc mắt nhìn Trần Bách Châu, cấp tốc ăn cơm, nhất định lát nữa ông đây sẽ dạy cho tên họ Trần nhà ngươi một bài học khó quên.
Trần Bách Châu cụp mắt, không thèm cho cậu ta một ánh mắt.
—
Ka: từ ngày nghỉ dịch tui sống giờ Mỹ mí cô ạ (。ì _ í。)