Đọc truyện Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người – Chương 22
Edit + beta: Ka quý phi
– —
Gió nhẹ nhàng lướt qua lá cây, vang lên tiềng ào ào nho nhỏ, Thiệu Hiển cảm thấy bản thân mình đột nhiên kém thính.
“Thư gì cơ?” Hắn cảm thấy phải thật cẩn thận, không được lung lay.
Lông mày nhỏ nhắn của Hách Lộ cau lại một chút, “Cậu không thấy sao? Ở trong ngăn nhỏ ngoài cùng cặp sách của cậu á.”
“Haha, ” Thiệu Hiển cười gượng hai tiếng, “Bình thường tôi không hay dùng ngăn cặp đó nên vẫn chưa biết luôn, xin lỗi nha.”
Có lời gì không thể nói trước mặt sao? Viết thơ hay gì!
Hắn khẳng định Hách Lộ tuyệt đối không viết thư tình.
Trần Bách Châu vừa nghĩ đáp án vừa vểnh tai nghe. Không thể phủ nhận, lúc nghe Hách Lộ nhắc tới lá thư đó, nháy mắt cậu ngay cả bài thi cũng không thấy rõ nữa.
Hiện tại Hách Lộ thản nhiên như vậy đã biểu thị rõ, đó nhất định không phải là thư tình.
Trong lòng nhất thời thả lỏng xuống.
“Không sao, ” Hách Lộ không để ý nói, “Lúc trước tôi nghĩ cậu không dễ tiếp cận, không dám gặp mặt nói chuyện, miễn cho tự tìm lấy phiền phức, bây giờ chúng ta cũng coi như là có quen biết nên mới trực tiếp đến nói với cậu.”
Nói nữ sinh trưởng thành sớm hơn nam sinh quả không sai chút nào.
Thiệu Hiển gật gật đầu, “Cậu cứ nói đi.”
Khuôn mặt Hách Lộ nghiêm túc, “Cho tôi mượn giấy bút dùng một chút được không?”
Giấy bút được đưa lên.
Cô cấp tốc viết một đề bài xuống giấy nháp, đưa cho hai người Thiệu Hiển và Trần Bách Châu, nói: “Bài này có năm cách giải, các cậu xem thử xem sao.”
Thiệu Hiển: “…”
Tư duy của học sinh giỏi đúng là không giống nhau, hắn trố mắt vài giây, không nhịn được hỏi: “Thế tại sao cậu lại dùng phong thư màu hồng nhạt?”
Hách Lộ khẽ nhướng mày, “Không phải cậu nói không biết có phong thư đó sao?”
“Thực sự xin lỗi, nhìn thấy phong thư hồng nhạt, tôi lại tưởng là…” Mặt Thiệu Hiển mang theo vẻ xin lỗi nói, “Tưởng là chuyện gì khó nói mới dùng phong thư màu hồng nhạt?”
Trực tiếp ném một tờ giấy tới bàn của hắn là được rồi mà.
Hách Lộ thở dài, “Tôi thấy cứ dùng một tờ giấy trọc lốc không đủ thành ý cho lắm, nên mới mượn bạn cùng bạn một phong thư, cậu ấy đưa cho cái hồng nhạt nên tôi dùng thôi.”
Việc như vậy cũng chấp nhận được, Thiệu Hiển cũng bái phục luôn.
Dựa vào thành tích và tính cách của Hách Lộ, theo lý thuyết thì ở kiếp trước cũng không đến nỗi không có tên tuổi, trong đầu hắn thực sự không tra ra được người này.
“Có năm cách giải.”
Trong lúc Thiệu Hiển và Hách Lộ đang nói chuyện, Trần Bách Châu đã tóm tắt xong những cách giải xuống giấy, đưa cho Hách Lộ, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Hách Lộ cực kỳ kinh ngạc, cô vội vã nhận lấy tờ nháp, nhìn năm cách giải được tóm tắt dễ hiểu, có chút không thể tin nổi.
Lúc trước cô chỉ nghĩ ra ba cách giải, đã bỏ ra hơn nửa tiếng.
Áp chế lại sự sôi trào mãnh liệt trong lòng, giọng cô lạnh lẽo hỏi: “Cậu từng làm bài như vậy rồi phải không?”
“Không có.” Trần Bách Châu nhàn nhạt nói.
Thiệu Hiển phân xử công minh, nhìn đề bài một lần, trong đầu cấp tốc liệt ra năm cách giải, lại nhìn cách giải Trần Bách Châu viết, càng không khỏi vui vẻ hơn.
“Đúng là chưa từng làm, ” Thiệu Hiển cười nói, “Đề bài này rất thú vị.”
Sau khi trải qua cơn khiếp sợ, Hách Lộ bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bái phục.
“Hai cậu quả thực rất lợi hại.”
Dù vậy, lại càng dậy thêm ý chí chiến đấu.
Thiệu Hiển đánh giá cao những người như vậy, thái độ đối với Hách Lộ không khỏi càng thêm hiền lành.
Trần Bách Châu bên cạnh bỗng nhiên đứng lên nói: “Đến xem Tiền Văn Kiệt thi đấu đi?”
Không phải nói không cần đến xem sao? Thiệu Hiển hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn phụ họa nói: “Đi, để xem cậu ấy có thể vào được vòng chung kết không.”
(còn muốn thảo luận thêm về bài tập) Hách Lộ: “…”
Luôn cảm thấy bạn học Trần Bách Châu có chút địch ý đối với cô, thật là kỳ quái.
Hai người đi tới khu thi đấu môn điền kinh, Tiền Văn Kiệt đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy bọn họ đi tới, hưng phấn vẫy tay với hai người.
Những học sinh vây xem thi đấu nhìn thấy một tốp lớp thảo* năm nhất, không khỏi liên tục hô khẽ, dồn dập nhìn trộm bọn họ.
Sở dĩ là lớp thảo* mà không phải là giáo thảo* là bởi vì Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đều còn nhỏ, còn chưa dậy thì hết, tính trẻ con cũng chưa thoát hẳn, tuy rất xinh trai, nhưng thực sự không phù hợp với hình tượng hot boy Đại học như các nữ sinh trong trường vẫn hay tưởng tượng.
*giáo thảo: là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
*lớp thảo: tác giả dùng từ này để chỉ mấy bé con chưa dậy thì mà đã cực kì xinh trai của chúng ta:3
Đương nhiên, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cũng không quá để ý đến những việc này.
Hai người xem thi đấu một hồi, Tiền Văn Kiệt có ưu thế rất lớn, thuận lợi tiến vào vòng chung kết.
Cậu ta kéo áo thể thao lên xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười cười đi tới trước mặt hai người.
Thiệu Hiển đưa nước, cậu ta liền ừng ực uống mấy hớp, “Khát chết bổn thiếu gia rồi.”
“Cực khổ rồi.” Thiệu Hiển thuận miệng nói.
Ba người trở lại nơi tập trung của lớp, Tiền Văn Kiệt nói: “Buổi chiều là 400 mét chạy tiếp sức, Hiển Hiển cậu phải cố lên đó!”
Thiệu Hiển gật gật đầu, nhìn về cảnh tượng trên sân vận động.
Học sinh của tuổi trẻ, họ tùy ý để mồ hôi rơi, hòa mình vào thanh xuân, bọn họ hoan hô, nhảy nhót, chạy, khiến Thiệu Hiển cảm nhận được sức sống đã phai nhạt từ lâu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt cái đã đến cuộc thi chạy tiếp sức buổi chiều.
Lớp 6 – 1 đề cử bốn người thi đấu, trong đó có ba người đều rất mạnh, nhìn qua đã thấy là chân chạy bộ tốt, chỉ có một mình Thiệu Hiển, thoạt nhìn trắng nõn nà, hai tầng khác biệt.
Học sinh Trung học đại khái cũng đã nghe qua tên của Thiệu Hiển, dù sao cũng là Thiệu gia nhị thiếu, trong trường cũng coi như nổi danh rầm rộ.
Có người chú ý tới gia thế phía sau của hắn, có người thì lại chỉ đơn thuần chú ý tới vẻ ngoài và thành tích của hắn.
Xung quanh sân thi đấu điền kinh vây không ít người.
Thiệu Hiển là người cuối cùng cầm gậy, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đích.
Sức chạy của hắn từ trước đến giờ khá tốt, chỉ cần ba người phía trước trụ vững, hắn sẽ không gây cản trở.
Trần Bách Châu đứng ở vạch đích, lẳng lặng chờ đợi Thiệu Hiển chạy về phía mình.
Lệnh súng ầm ầm nổ vang, người thi đầu bắt đầu ra sức chạy, phóng như bay qua tiếng gào thét của người xung quanh, nhưng chỉ 100 mét ngắn ngủi, lại giống như ép khô mỗi giọt nước trong người bọn họ, cổ họng khô như muốn bốc khói.
Người chạy đầu của lớp 6 – 1 biểu hiện rất khá, chênh lệch không quá lớn.
Rồi đến người thứ hai, người thứ ba, 6 – 1 dần dần bắt kịp, gần như ngang hàng với các lớp khác.
Đến cuối cùng gậy được giao cho Thiệu Hiển, tất cả mọi người xung quanh bắt đầu la to hơn, tiếng cổ vũ tràn ngập bên tai Thiệu Hiển, dường như rất gần, lại như là rất xa.
Hắn đã không còn cách nào để chú ý tới nữa, cũng không để ý người thi đấu bên cạnh ra sao, hắn chỉ biết phát huy hết tốc lực của mình.
100 mét cùng lắm chỉ mười mấy giây, nhưng đối với Thiệu Hiển mà nói thì lại dài đằng đẵng.
Khi hắn dùng hết toàn lực bước lên vạch đích, hai cánh tay đã duỗi về phía hắn, hắn theo bản năng ngã về phía đối phương.
Cách hai tầng vải vóc mỏng manh, khoang ngực kịch liệt nhảy lên dữ dội, truyền cả tới trên người Trần Bách Châu.
Cậu ôm chặt Thiệu Hiển, nghe hắn kịch liệt thở dốc, nhiều tiếng tim còn đập bên tai.
“Hiển Hiển, cậu không sao chứ?” Tiền Văn Kiệt đứng bên cạnh quan tâm hỏi.
Thiệu Hiển đem trọng lượng cơ thể đặt trên người Trần Bách Châu, vừa thở vừa nói: “Không sao, dìu tôi đến bên kia nghỉ một chút.”
Trần Bách Châu buông hắn ra, nắm lấy cánh tay lành lạnh của hắn, nói: “Đi thong thả một chút trước.”
“Ừm.”
Tiền Văn Kiệt và Trần Bách Châu hai bên trái phải đỡ hắn, Thiệu Hiển bất đắc dĩ cười nói: “Tôi thực sự không sao mà, các cậu không cần quá cẩn thận lên như vậy.”
Hắn nói xong, bỏ tay ra khỏi hai người, tiến lên phía trước vài bước.
Đúng lúc đó Trần Bách Châu đưa nước tới, nắp chai đã mở sẵn.
Thiệu Hiển ngửa đầu uống hai ngụm, lớp phó thể dục Nhậm Phong hưng phấn đi tới, dựng thẳng ngón tay cái lên khen ngợi: “Thiệu Hiển cậu cừ lắm, chúng ta về đầu tiên!”
Trước đó chênh lệch không nhiều, Thiệu Hiển dành được vị trí số một là đã chứng minh thực lực của hắn.
“Cũng là công lao của mọi người nữa.” Thiệu Hiển đưa mu bàn tay lau vệt nước trên khóe miệng.
Trần Bách Châu rút từ trong túi quần ra một tờ giấy, tỉ mỉ thay hắn xoa xoa.
“Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi qua bên kia cổ vũ.” Nhậm Phong nói xong liền rời đi.
Ba người trở lại nơi tập hợp của lớp, trên bàn có chút quýt, dùng quỹ lớp mua.
Trần Bách Châu cấp tốc bóc một quả quýt, tỉ mỉ gỡ hết những cái sơ màu trắng, đưa tới bên môi Thiệu Hiển.
Giữa bọn họ thường có quy luật ngầm, một khi đã bón ăn một lần thì từ lâu sẽ quen tay rất nhanh.
Thiệu Hiển mở miệng cắn lấy múi quýt, môi không cẩn thận đụng vào đầu ngón tay của Trần Bách Châu, hắn không thấy có gì khác lạ, còn Trần Bách Châu lại cảm thấy được, hơi giật mình trong lòng.
Cậu vội vã cúi đầu, tiếp tục gỡ sơ quýt.
Tiền Văn Kiệt ngồi bên cạnh nhìn, cảm thấy bản thân mình chính là không khí, hoàn toàn không bị hai người kia nhìn thấy.
“Trần Bách Châu, cậu đối xử với Hiển Hiển cũng quá tốt rồi đó.”
Thiệu Hiển nhíu mày đắc ý trả lời: “Cậu ấy không tốt với tôi thì tốt với ai? Đúng không Bách Châu?”
Hắn nhìn về phía Trần Bách Châu, mặt mày đều hiện ý cười.
Ánh sáng từ khe hở của lá cây khẽ chiếu xuống, nhỏ vụn như ngọc châu, theo gió mà chập chờn trên mặt Thiệu Hiển.
Trần Bách Châu ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt hắn, chỉ cảm thấy tim đập còn mãnh liệt hơn so với lúc Thiệu Hiển mới chạy xong.
Thịch, thịch, thịch, một tiếng lại một âm, tựa như muốn gõ bể tất cả lý trí của cậu.
“Bách Châu?” Thiệu Hiển kinh ngạc phất tay một cái, “Chẳng lẽ cậu còn có những người khác sao?”
Trong mắt tràn đầy khổ sở.
Tim Trần Bách Châu đang đập hơi ngưng lại, bận lắc lắc đầu nói: “Không có, chỉ đối tốt với cậu.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu bỗng nhiên sinh ra mấy phần hiểu rồi.
Đúng vậy, cả đời này cậu chỉ đối tốt với một mình Thiệu Hiển.
“Tôi nhớ kỹ lắm đó nha.” Thiệu Hiển cười rất vui vẻ, hồn nhiên không biết trong lòng Trần Bách Châu là sóng lớn mãnh liệt.
Tiếng ồn ào của sân vận động, tiếng Tiền Văn Kiệt trêu ghẹo, tựa như cũng cách cậu rất xa.
Trong mắt cậu chỉ còn dư lại gò má ướt mồ hôi của Thiệu Hiển.
Xinh đẹp đến vô tận.