Đọc truyện Kẻ Thù Của Tôi Vừa Ngọt Ngào Vừa Dính Người – Chương 19
Trong ngành, trừ phụ nữ, đương nhiên còn phải có đàn ông ưa nhìn.
Ở Hào Giang, chuyện như vậy thực sự quá mức bình thường, hơn nữa một đứa nhỏ xinh trai chất lượng tốt như vậy, thường thường khó mà tìm được.
Đối với những khách hàng có gu lạ mà nói, chi một cái giá cao chỉ để hưởng thụ một đêm, vốn là chuyện thường như cơm bữa.
Một đứa nhỏ đẹp trai mà được bồi dưỡng, chính là một cái gốc cây rụng đầy tiền, cho nên giá bán khá cao.
Mặc dù Trần Xương Kiến không thực sự muốn làm như vậy, nhưng không còn cách nào khác, đành phải coi đó là nhánh cỏ cuối cùng để cứu mạng.
Đại ca kia nghe vậy, đột nhiên đứng lên, vung quyền đánh vào bụng Trần Xương Kiến, miệng hùng hùng hổ hổ: “Con mẹ nó, thật là buồn nôn!”
Giao dịch hoàn thành xong, mấy ngày Trần Xương Kiến ở Hào Giang là mấy ngày nơm nớp lo sợ. Mặc dù ông ta không hiểu tên đại ca kia vì sao lại đánh lão, nhưng việc cấp bách bây giờ là sản nghiệp không thể sụp đổ được, ông ta đã không còn gì nữa rồi.
Vội vàng trở về thành phố Yến, việc đầu tiên ông ta làm là đăng báo tuyên bố, mình và Trần Bách Châu không còn quan hệ cha con trên pháp luật, cũng đến Cục dân chính xóa tên Trần Bách Châu trong sổ hộ khẩu.
Như vậy, Trần Bách Châu và Trần gia không còn quan hệ nữa.
Dù sao tên đại ca có nói, muốn bán người vào Hào Giang, không thể có bất kì quan hệ gì với người thân nữa.
Lão làm xong những việc này, liền tới Thiệu gia đòi người.
Sau khi Thiệu Hiển biết được tin tức, đang còn lo lắng Trần Bách Châu thương tâm khổ sở, kết quả Trần Bách Châu tựa như đã sớm chuẩn bị, cậu bình tĩnh đến khó tin nổi.
Trần gia đòi người, Thiệu gia không thể không trả.
Trần Bách Châu đứng trước xe Trần Xương Kiến.
Cậu lên xe trước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Xương Kiến, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Trần Dục chống gậy cười hì hì nhìn rất vui mừng, Bách Mỹ Quyên che mặt không dám nhìn cậu.
Trần Xương Kiến trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cũng phải bán một chút sản nghiệp, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được căn cơ, đông sơn tái khởi* không thành vấn đề.
*Đông sơn tái khởi (thành ngữ): khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Nếu không có Trần Bách Châu, lão đã phải táng gia bại sản.
Đương nhiên, ông đã tuyên bố với bên ngoài là mình đã tìm được cha ruột cho Trần Bách Châu, bây giờ muốn đưa Trần Bách Châu trả về cho cha ruột.
Về phần cha ruột đứa nhỏ là ai, chưa ai từng được nghe qua, cũng không ai để ý.
Cửa xe ầm một tiếng đóng lại, Trần Bách Châu yên tĩnh ngồi trong xe, trên mặt không biểu cảm gì, ngón tay lại chặt chẽ nắm lại.
Thiệu Hiển trơ mắt nhìn Trần Bách Châu rời đi, trên mặt nửa ý biểu tình cũng không có. Thái Nhã Lan sợ hắn buồn, nhẹ giọng an ủi: “Nếu đã tìm được baba cho Tiểu Châu, cậu ấy đi cùng ba cũng là chuyện tốt.”
Chuyện này từ đầu tới cuối đều là lừa dối Thái Nhã Lan và Thiệu Bác Viễn, Thiệu Hiển không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ rầu rĩ gật đầu.
Chờ lát nữa còn có chuyện náo nhiệt để xem, hắn liếc mắt nhìn về phía Trần gia, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Đứa nhỏ nhìn qua rất yên tĩnh, trong lòng không biết có bao nhiêu khó chịu.
Trần Xương Kiến thật là có can đảm ha!
Quả nhiên, chẳng được bao lâu, khu biệt thự liền vang lên tiếng còi cảnh sát.
Hàng xóm dồn dập đứng từ xa nhòm ngó, ánh mắt đều hướng về phía biệt thự Trần gia.
Trần gia phạm tội gì sao?
Cảnh sát còng Trần Xương Kiến đang la hét om sòm lại, đưa lên xe, Trần Dục nhất thời không đứng vững nổi, trực tiếp ngã nhào xuống đất, Bách Mỹ Quyên thì lại trực tiếp ngây ngốc đứng tại chỗ cũ.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Thái Nhã Lan cũng có chút dự cảm không lành, bà vội vã rút điện thoại ra gọi mấy cuộc, sau khi biết được một ít tin tức, không nhịn được chửi nhỏ một tiếng.
Thì ra Trần Xương Kiến bị tình nghi tham gia phi vụ lừa gạt bán trẻ con.
Ở đặc khu Hào Giang, có một nhóm tội phạm tương đối hung hăng ngang ngược, hay dụ dỗ nhưng đứa trẻ xinh xắn, đem bán cho mấy chỗ buôn da bán thịt.
Cục cảnh sát nhận được không biết bao nhiêu báo cáo của người dân, cho nên phải bắt Trần Xương Kiến về cục cảnh sát tra hỏi, cũng đã ngăn được chiếc xe chở Trần Bách Châu đi.
Uông Thục Phân cũng nhận được một ít tin tức, đến Thiệu gia phụ Thái Nhã Lan cùng nhau đàm luận.
“Thật đúng là mặt người dạ thú, còn dám nói đã tìm được ba ruột của Tiểu Châu rồi, không ngờ là muốn đem bán Tiểu Châu đi cái nơi đó, thực sự là…”
“Mẹ, Bách Châu có bị sao không? Sau này Bách Châu phải làm sao bây giờ?” Thiệu Hiển giả vờ lo lắng hỏi.
Thái Nhã Lan đau lòng cho Trần Bách Châu, thở dài, hạ quyết tâm nói: “Nếu Trần Xương Kiến đã cắt đứt quan hệ với Tiểu Châu, không bằng sau này cứ để Tiểu Châu ở nhà chúng ta đi. May mà có người báo cáo, nếu không, Tiểu Châu mà thật sự bị đưa đi những chỗ đó thì phải làm sao cơ chứ?”
“Đúng vậy, ” Uông Thục Phân cũng tức giận đến cực điểm, “Thật sự chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.”
Chẳng bao lâu sau, Trần Bách Châu bị đuổi về Trần gia, Trần Xương Kiến cũng đã trở về.
Ông ta một mực khẳng định mình bị người khác lừa gạt, cho rằng người của ba ruột của Trần Bách Châu thật sự tìm tới, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.
Việc này liên quan đến đặc khu Hào Giang, cục cảnh sát không có cách thâm nhập, tất nhiên sẽ không biết những chuyện trong sòng bạc ở Hào Giang, vì không có chứng cứ xác thực, không thể làm gì khác ngoài thả Trần Xương Kiến ra.
Thiệu Hiển không phải không nghĩ tới cách đưa Trần Xương Kiến ngồi tù, nhưng đến cùng thì vẫn chưa đủ chứng thực.
Nếu không có Đường Hân trợ giúp, bọn họ cũng không chơi được ván cờ này.
Ở Hào Giang, thế lực của sòng bạc với những thế lực của lãnh đạo ở nhưng khu khác có chút khập khiễng, Đường Hân liền mượn cơ hội lợi dụng sòng bạc, cố ý khiến Trần Xương Kiến phá sản, tiện thể báo cáo bọn tổ chức buôn người rất hung hăng ở Hào Giang luôn.
Đương nhiên, vì không muộn bị bại lộ thân phận, cô không cung cấp tin tức xác thực.
Dù sao bọn họ vốn có mục đích, chính là giúp Trần Bách Châu thoát ly Trần gia. Bây giờ đã đạt được mục đích, không rảnh gây những chuyện khác nữa.
Thiệu Hiển cũng không có gì không cam lòng.
Dù Trần Xương Kiến thật sự bị xét xử tội lừa gạt bán trẻ con đi nữa, cùng lắm là mấy năm tù ngục thôi, nhưng tội của ông ta còn chưa được rõ ràng, có lẽ thời kỳ thụ án còn ít hơn.
Tình hình như vậy vẫn chưa sánh gì sự thế thảm của kiếp trước.
Trần Bách Châu có thù hận gì, thì để bản thân cậu ấy sau này trả lại sau, những chuyện khác, Thiệu Hiển không muốn nhúng tay nhiều, tạm thời cũng chưa có năng lực để nhúng tay vào.
Mặc dù Trần Xương Kiến được cảnh sát thả về, nhưng Trần Bách Châu đã cắt đứt quan hệ với Trần gia là điều chắc chắn.
Trần Bách Châu trầm mặc rời khỏi Trần gia, đến Thiệu gia.
Thái độ của Thiệu gia đã nói rõ rằng họ đối nghịch với Trần gia, Trần gia cũng vì việc này mà mất hết danh tiếng, thêm việc Trần Xương Kiến thua mất một ít sản nghiệp, hiện tại Trần gia đang phải đối mặt với cảnh khốn khó.
Thiệu gia không còn quan hệ gì với Trần gia nữa, những người khác cũng không muốn hợp tác cùng Trần gia, Trần gia chỉ chút nữa thôi sẽ phải suy tàn.
Những việc này đã chẳng còn liên quan đến Thiệu Hiển, Trần Bách Châu đã không còn là người nhà họ Trần nữa, cậu cũng chẳng thèm để chuyện của Trần gia ở trong lòng.
Bây giờ việc quan trọng nhất, là chuyện nhảy lớp.
Buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi, Thái Nhã Lan gọi Thiệu Hiển vào phòng mình, châm chước hỏi: “Hiển Hiển, con có đồng ý để mama nhận nuôi Tiểu Châu không?”
Thiệu Hiển biết thân thế của Trần Bách Châu, có chút gì đó không muốn nhận nuôi Trần Bách Châu, miễn cho sau này lại gặp phiền phức, nhưng nếu không nhận nuôi, Trần Bách Châu cứ như vậy ở lại Thiệu gia sẽ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy áy náy.
“Mẹ, hay là để con đi hỏi xem cậu ấy xem thế nào đi ạ?” Thiệu Hiển trả lời.
Thái Nhã Lan gật gật đầu.
Thiệu Hiển trở về phòng, Trần Bách Châu đang nghiêm túc làm bài, tựa như chuyện buổi sáng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu.
“Bách Châu, mẹ tôi nói muốn nhận nuôi cậu, cậu có đồng ý không?”
Trần Bách Châu ngây ngẩn cả người, cậu nắm bút chì ngẩng đầu nhìn Thiệu Hiển.
Nhận nuôi, có phải là sẽ thành con cái của Thiệu gia không? Có phải là sẽ cùng Thiệu Hiển gọi tiếng “ba mẹ” không? Có phải là sau này sẽ phải gọi Thiệu Hiển là anh trai không?
Lý trí nói cho cậu biết, đây là lựa chọn tốt nhất. Nhưng trong lòng cậu vẫn có chút do dự, tựa như có âm thanh nào đó đang ngăn bản thân mình lại.
Cậu biết Thiệu Hiển sẽ không để tâm, nhưng cậu không muốn giành ba mẹ với Thiệu Hiển, cũng không muốn trở thành em trai của Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển thấy cậu nửa ngày vẫn không nói lời nào, mặt mày có chút khó khăn, hẳn là không biết trả lời như thế nào.
“Cậu không muốn cũng được, sau này cậu cũng ở đây rồi, làm thủ tục hay không cũng giống nhau thôi.” Thiệu Hiển nói xong liền trở lại tìm Thái Nhã Lan.
Thái Nhã Lan nghe vậy, cũng để ý định nhận nuôi lại.
“Hiển Hiển, sau này không cho con bắt nạt Tiểu Châu.” Bà trịnh trọng dặn dò.
Bà cảm thấy sở dĩ đứa nhỏ không muốn được nhận nuôi, là bởi vì đã bị Trần gia làm tổn thương đến thấu tâm can, không còn dám tin tưởng người khác nữa.
Thiệu Hiển cười nói: “Tới tận bây giờ con vẫn chưa hề bắt nạt cậu ấy nha! Mẹ, con còn có việc cần nói cho mẹ.”
“Có ý đồ xấu gì nào?”
Thiệu Hiển duỗi hai tay nhỏ ra nắm lấy vai bà, hơi làm nũng nói: “Mẹ, con muốn nhảy lớp, nghỉ hè xong liền nhảy lên lớp 6, Bách Châu và Tiền Văn Kiệt cũng nhảy cùng con luôn, có được không ạ?”
“Nhảy lớp?” Thái Nhã Lan hơi kinh ngạc, “Tại sao con muốn nhảy lớp?”
Thiệu Hiển bất đắc dĩ nói: “Kiến thức lớp 5 con đều đã học hết rồi, cảm thấy học lại một lần nữa thật là lãng phí thời gian. Với lại ở trường cũng có kì thi nhảy lớp, chỉ cần trước khai giảng qua được bài thi, trường học liền cho nhảy lớp. Mẹ, mẹ giúp chúng con xem thử đi.”
Thái Nhã Lan vừa tự hào vừa vui mừng, con trai nhỏ muốn nhảy lớp, bà có cái gì đâu mà cản?
“Được, đến lúc đó mama dẫn con đến trường nói chuyện.”
“Còn một việc nữa ạ, ” Giọng Thiệu Hiển bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Mẹ, mẹ thấy chị gái Thôi Duyệt kia thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Thái Nhã Lan liếc hắn một cái, “Trẻ con đừng quản chuyện của người lớn.”
Câu này quả thực là biện pháp khiến trẻ con ngậm miệng nhanh nhất.
Nhưng đối với Thiệu Hiển thì vô dụng, hắn tiếp tục nói: “Mẹ còn nhớ cái lần đi Quảng trường không? Hình như con có gặp được chị ấy tay trong tay với một anh trai nào đó á.”
Lời này là chém gió thôi, nhưng trước khi gặp anh hai hắn, Thôi Duyệt chắc chắn có giao du với bạn trai, không chỉ một hai người.
Đã làm tướng đánh giặc thì phải đi trước để bịt đầu mối, Thiệu Hiển chỉ có thể lựa chọn cách làm cái kẻ ác. Đã từng hẹn hò với bao nhiêu bạn trai không hẳn là lý do để bị coi thường, nhưng Thiệu Hiển nói như vậy là có dụng ý, là vì nhắc nhở Thái Nhã Lan và Thiệu Uẩn.
Sắc mặt Thái Nhã Lan hơi ngừng lại, không tiếp tục đề tài này nữa, khẽ mắng yêu: “Thời gian không còn sớm nữa, con mau đi ngủ đi, những chuyện khác ít quản thôi.”
Thấy bà nghe hiểu, Thiệu Hiển cũng không nói nhảm nữa, trở về phòng của mình.
“Bách Châu, tôi không làm bài, ngủ sớm một chút đi.”
Trần Bách Châu đã tự làm xong nửa đề, nhưng sau khi nghe hắn nói thì lập tức bỏ lại, vội vã thu sách gọn gàng, mở cửa định về phòng của mình.
Trước khi rời đi, cậu bỗng nhiên quay người nhìn về phía Thiệu Hiển, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Thiệu Hiển, lộ ra một vệt cười cảm kích.
“Ngủ ngon.”