Kẻ Thù Bên Gối

Chương 210: Sự Bảo Hộ Cuối Cùng


Đọc truyện Kẻ Thù Bên Gối – Chương 210: Sự Bảo Hộ Cuối Cùng


Tang lễ của Cung Thiên Long làm rất hoành tráng, năm gia tộc lớn đều đích thân đến đưa tang, Thân Đồ Dạ thì tham dự toàn bộ quá trình.

Người của gia tộc Cung Thị bất giác biết được tình hình liên quan đến lễ tang, bèn cuống quít chạy đến tham dự, nhìn thấy trận thế này, ai nấy đều kinh sợ, hành động cẩn thận, thái độ với Lăng Tuyết càng thêm cung kính, không chút nào dám chậm trễ.

Hôm nay nhất định phải theo thủ tục, các trình tự trong tang lễ phải làm hết.

Nhà họ Cung từ chối rất nhiều khách khứa, tiến hành âm thầm, đến chạng vạng đã hoàn toàn xử lý xong.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Lăng Tuyết cả ngày chưa ăn gì, Thân Đồ Dạ đích thân bưng cháo thanh đạm đến cho cô, dỗ cô ăn, dạy dày cô lại đau, chỉ ăn chút cháo, cảm giác tốt hơn nhiều, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Thanh Mặc trong đám đông, nhưng không thấy anh.

– Em đang tìm gì vậy?- Thân Đồ Dạ hỏi.

– Hình như không thấy Lãnh Thanh Mặc- Lăng Tuyết lờ mờ có chút bất an- Vừa rồi đã không thấy anh ấy nữa.

– Em lo cho anh ta làm gì?- Thân Đồ Dạ không vui, nhíu mày.

– Em…
Lăng Tuyết đang định nói, Tần Tuệ vội vàng chạy tới báo- Lăng… cô Cung, anh Lãnh ngã bệnh, ngất xỉu…
– Gì?- Lăng Tuyết giật mình- Tại sao như vậy? Giờ anh ấy ở đâu?
– Đang ở phòng nghỉ số sáu- Tần Tuệ hốt hoảng nói- Chắc tối qua ở suốt đêm trong nhà xác, sáng nay sắc mặt không tốt rồi, tôi bảo anh ấy đi khám bác sĩ xem, nhưng anh ấy không chịu đi, chắc chắn là cảm cúm trúng gió dẫn tới ngất xĩu rồi.

– Mau chóng đưa đến bệnh viện- Lăng Tuyết vội thúc giục- Chị gọi xe cấp cứu chưa?
– Tôi gọi điện cho bác sĩ Hoa rồi- Tần Tuệ nói.

– Chắc không có vấn đề gì lớn đâu- Thân Đồ Dạ ra lệnh- Chị gọi người đưa anh ta về đi, gọi điện thoại báo bác sĩ Hoa đến nhà đi.

– Vâng- Tần Tuệ lập tức làm theo ý của Thân Đồ Dạ.

– Anh ấy khó chịu như thế, tại sao không gọi bác sĩ đến thẳng đây kiểm tra cho anh ấy luôn? Còn phải kêu người đưa anh ấy về nhà? Trên đường xóc nảy còn mệt hơn- Lăng Tuyết khó hiểu hỏi.

– Năm gia tộc lớn và người nhà họ Cung còn chưa đi, em muốn để người khác xem náo nhiệt hay để họ nảy sinh nghi ngờ vô căn cứ?- Thân Đồ Dạ nhàn nhạt đáp- Vào lúc này đừng chuốc phiền toái thêm nữa.

Lăng Tuyết càng chẳng thể nào hiểu được:

– Lãnh Thanh Mặc và chị gái em tình cảm sâu nặng, chị em mất rồi, anh ấy u uất rồi sinh bệnh, đây cũng chẳng phải việc không thể lộ ra ngoài, sao lại nói là để người khác xem náo nhiệt chứ?
– Lãnh Thanh Mặc bình thường tạo ấn tượng cho em là một người không dục vọng không mưu cầu, bất luận gặp phải chuyện gì cũng không thể tác động được đến hắn, hiện tại hắn đau lòng đến ngã bệnh, em không thấy lạ à?- Thân Đồ Dạ nhếch môi, trầm thấp nói.

– Có gì lạ chứ?- Lăng Tuyết cảm thấy khó tin- Chị em và anh ấy tình như anh em, chị ấy bất ngờ qua đời, anh ấy không nên thương tâm, khổ sở sao? Con người dù lãnh đạm đến đâu cũng có tình cảm mà?
Thương tâm khổ sở cũng không nên ở bên cạnh quan tài băng suốt đêm chứ nhỉ?
Nơi đó âm mấy chục độ, không bị đông lạnh đến bệnh mới lạ đó.

Vậy mà anh ta còn có thể chịu đựng suốt cả đêm, phải là người có ý chí kiên cường thế nào chứ?
Mà ngay lúc hỏa táng thi thể của Cung Thiên Long, phản ứng của Lãnh Thanh Mặc rất lạ, phản ứng đó không hề giống mối quan hệ bình thường.

Mặc dù trong lòng Thân Đồ Dạ nghĩ vậy, nhưng không nói ra, chỉ đơn giản đáp:
– Được được, chuyện này không quan trọng.

Nơi này quá ồn ào, anh ta sẽ không thoải mái, về nhà điều trị tương đối yên tĩnh hơn.

– Anh nói vậy còn tạm chấp nhận được- Lăng Tuyết có chút không vui- Lãnh Thanh Mặc trưởng thành cùng với chị gái em, như anh em ruột thịt trong nhà, tình cảm này thuần khiết chân thành mãnh liệt, chị em không còn nữa, anh ấy đương nhiên đau lòng khổ sở, ở bên cạnh quan tài của chị em chẳng phải bình thường sao.

– Anh biết rồi, em đúng hết.

Thân Đồ Dạ bây giờ đã biết khôn rồi, anh biết nhiều lúc không nên nói đạo lý với phụ nữ, cho nên, anh không cần phải hơn thua quá rõ ràng với Lăng Tuyết, mà muốn trong cuộc sống sau này, để cô tận mắt nhìn thấy chân tướng của sự thật, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều rất nhiều chuyện.

Cho nên, đừng tranh cãi bằng lời với phụ nữ, vậy sẽ chỉ tự chuốc phiền phức cho mình.

– Vậy còn tạm được.

Lăng Tuyết rất hài lòng, mặc dù hiện tại anh vẫn còn hồ đồ, nhưng anh có thái độ nhận sai rất tốt, sẽ mau chóng tiếp thu được dạy bảo của cô, cứ như vậy, giữa họ sẽ không xảy ra chiến tranh lạnh nữa rồi.

– Em có muốn đi qua xem anh ta một chút không?- Thân Đồ Dạ lần này rất hào phóng, lại chủ động đề nghị đi thăm Lãnh Thanh Mặc một chút.

– Đương nhiên là muốn, mau đẩy em qua đó- Lăng Tuyết vội nói.

– Cho nên nói không nên nuông chiều phụ nữ, em giờ lại dám ra lệnh cho cả anh.


Thân Đồ Dạ mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn đẩy Lăng Tuyết về hướng phòng nghỉ.

– Em nào dám ra lệnh cho anh, đây chỉ là trao đổi bình thường, chẳng lẽ em phải một mực cung kính với anh như những người khác à?- Lăng Tuyết nói rất hùng hồn.

– Được được được, em có lý.

Thân Đồ Dạ gần đây thường xuyên bị Thân Đồ Phong Hoa gọi điện “giáo huấn”, bây giờ đã rút ra được chân lý, vĩnh viễn đừng nên đấu võ mồm với phụ nữ, nếu có tranh chấp gì với phụ nữ, phải luôn nhận thua, nếu không chính là thắng trong cuộc cãi vả, thua mất tình cảm.

– Gần đây anh uống lộn thuốc? Sao lại dễ đàm phán vậy chứ?- Lăng Tuyết hoài nghi hỏi.

– Trong lòng cảm thấy mắc nợ em, cho nên nhường em.

Lời nói trung thực như thế, xảy ra loại chuyện này, Thân Đồ Dạ quả thật có nợ Lăng Tuyết, cho nên anh cố gắng nhường nhịn cô nhiều nhất có thể, nuông chiều cô, để cô vui hơn một chút, mau chóng thoát khỏi ám ảnh.

Hai người chuẩn bị đi tới phòng nghỉ, Cố Huy bước đến báo đã đưa Lãnh Thanh Mặc ra xe, chuẩn bị xuất phát về nhà họ Cung, Thân Đồ Dạ đẩy Lăng Tuyết qua đó nhìn, Lãnh Thanh Mặc vẫn còn bất tỉnh, sắc mặt đặc biệt khó coi, trán lấm tấm mồ hôi, một cô hầu gái trẻ tuổi đi bên cạnh, dùng khăn lau trán giúp anh.

– Sao lại bệnh thành như vậy?- Lăng Tuyết vô cùng lo lắng- Bác sĩ Hoa tới chưa?
– Bác sĩ Hoa đang trên đường đến nhà, chẳng mấy chốc sẽ tới nơi- Tần Tuệ cung kính nói- Tôi kêu họ đưa anh Lãnh về trước.

– Chị cũng đi theo đi, có chuyện gì thì chăm nom cho tốt- Lăng Tuyết dặn.

– Vậy còn cô?- Tần Tuệ hỏi.

– Tôi không sao, chỗ này có Thân Đồ mà- Lăng Tuyết nói- Chị đi mau đi, đừng chần chờ nữa.

– Vâng.

Lăng Tuyết ngồi tại chỗ đưa mắt nhìn xe Lãnh Thanh Mặc đi khuất, trong mắt đầy lo lắng.

– Đừng lo, chỉ là cảm lạnh thường thôi- Thân Đồ Dạ không vui- Là đàn ông, không thể không gánh nổi chút chuyện nhỏ đó, huống hồ chỗ này cách nhà có vài cây số, gần như vậy, chậm trễ cũng chẳng có chuyện gì.


– Được rồi, hiểu rồi- Lăng Tuyết không muốn nhiều lời.

Thân Đồ Dạ đẩy cô vào trong, anh lo cho vết thương của Lăng Tuyết, gọi bác sĩ ngoại khoa đến kiểm tra vết thương cho cô, sau đó thay băng.

Lôi Quân đến thông báo, người của năm gia tộc lớn vẫn còn đợi ở bên ngoài.

– Kêu họ về đi- Thân Đồ Dạ nhàn nhạt dặn.

– Vâng- Lôi Quân nhanh chóng đi thông báo, lát sau, anh lại trở về- Họ nói muốn gặp anh, năm gia tộc không ai chịu về, đặc biệt nhờ em đến xin anh, hơn nữa…
– Cậu đi nói với họ, chờ đến lúc thích hợp, tôi tự nhiên sẽ gọi họ đến gặp.

Hiện giờ tôi không muốn gặp ai hết!
– Còn nhà họ Hoắc…
– Không gặp!
– Dạ- Lôi Quân lại mau đi truyền đạt tin tức.

***
Năm đại gia tộc về hết, nhà tang lễ trở nên yên ắng.

Lăng Tuyết cảm giác nhẹ nhõm hơn, cô biết Thân Đồ Dạ làm nhiều chuyện như vậy là vì cô, cũng vì bù đắp cho họ Cung, cứ như vậy, sau này sẽ không có ai dám chất vấn cô, còn họ Cung nhờ vậy mà lấy lại thể diện, tương lai, địa vị sẽ càng thêm vững chắc.

Quan trọng nhất chính là, Thân Đồ Dạ muốn dùng cách thức này an ủi Cung Thiên Long trên trời có linh thiên!
Tất cả mọi người đều cảm nhận được dụng tâm của anh, chuyện nào cần thiết thì làm, không cần phải phô trương nhiều quá.

Không chỉ Cung Thiên Long dưới chín suối muốn yên nghỉ, ngay cả Lăng Tuyết cũng cần sự yên tĩnh.

***
Cả ngày hôm nay, Lăng Tuyết đều ở chỗ này, cô muốn dùng hết tâm ý sau cùng của mình, tiễn Cung Thiên Long đoạn đường cuối cùng.

Toàn bộ hành trình đều có Thân Đồ Dạ ở bên cô, một tấc không rời.

Mức độ anh xem trọng Lăng Tuyết ai nấy cũng nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, tất cả người trong gia tộc Cung thị càng thêm cung kính với Lăng Tuyết, bao gồm cả Cung Hiếu Cường, một chút cũng không dám thất lễ.

Đến chiều, Lăng Tuyết gọi điện cho Tần Tuệ, hỏi thăm tình hình của Lãnh Thanh Mặc, Tần Tuệ cung kính báo:
– Bác sĩ Hoa nói anh Lãnh bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, hiện tại đang truyền nước biển, có thể đến tối mới tỉnh lại.

– Vậy khi anh ấy tỉnh, báo cho tôi một tiếng- Lăng Tuyết dặn- Chị hỏi bác sĩ cách chăm sóc thế nào, có nên chuẩn bị thức ăn cho anh ấy không, nhất định phải chăm sóc thật tốt.


– Tôi biết rồi, cô hãy yên tâm.

– Chị trông coi Thanh Mặc là được, bên nhà tang lễ có tôi lo liệu, chị không cần lo lắng đâu, ngày mai lúc hạ táng chị hẳn đến.

– Vâng, tôi biết rồi.

Cúp máy, Lăng Tuyết vẫn không yên tâm, quay đầu hỏi Thân Đồ Dạ:
– Anh nói có nên sắp xếp thêm vài bác sĩ làm kiểm tra cho Thanh Mặc không? Em lo một mình bác sĩ Hoa không xử lý tốt.

– Anh thấy không cần thiết- Thân Đồ Dạ thờ ơ nói- Lãnh Thanh Mặc là bị tâm bệnh nhiều hơn, cái chết của Cung Thiên Long là cú sốc quá lớn với anh ta, xem như em mời toàn bộ danh y trên thế giới về cũng vô dụng, ngược lại sẽ càng phiền đến anh ta, lúc này, anh ta rất cần thanh tĩnh.

– Thật ư?- Lăng Tuyết nghĩ, thở dài- Có lẽ vậy, vậy đừng quấy rầy anh ấy, mong anh ấy sẽ mau khỏe lại.

– Ừm, bận rộn cả ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, đừng quá mệt mỏi.

Thân Đồ Dạ ôm cô vào lòng, Lăng Tuyết mệt lả rúc vào lồng ngực anh, nội tâm dâng lên bi thương nồng đậm, thực ra cô cũng rất buồn, nhưng vẫn không sao sánh bằng Lãnh Thanh Mặc, tình cảm anh ấy đối với Cung Thiên Long, có lẽ không ai có thể sánh nổi.

Cho nên mới bi thương quá độ, u uất thành bệnh…
***
Đêm khuya, Lãnh Thanh Mặc tỉnh lại, mơ mơ màng màng, môi mấp máy.

Tần Tuệ liếc mắt phát hiện ra, anh đang gọi tên của Cung Thiên Long, từng tiếng gọi đều thấm đẫm đau thương.

Chị thở dài, không khỏi rơi lệ, mặc dù kết cục này đã được dự đoán trước, thế nhưng sự việc thành ra như vậy, họ vẫn không cách nào tiếp nhận nổi.

Sớm biết như thế, cần gì phải để cô Cung dấn thân vào nguy hiểm chứ?
Chị thật sự không hiểu.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu người xảy ra chuyện là Lăng Tuyết, vậy nhà họ Cung sẽ không còn người nối nghiệp.

Tóm lại vẫn còn một người thay thế cô Cung ở lại nhà họ Cung, đều chảy cùng dòng máu, mà tính cách của Lăng Tuyết càng giống bà Cung lớn, nhanh nhẹn quyết đoán, làm theo ý mình, lại có sự giúp đỡ của Thân Đồ Dạ, con đường tương lai của họ Cung hẳn là không cần lo lắng.

Chỉ là không biết sẽ phát sinh hậu hoạn gì nữa không, ngẫm lại đúng là lo lắng bất an quá.

.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.