Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 81: 81
Kim Thái Hanh vẫn đi làm bình thường nhưng đôi mắt có những tia máu hiện lên rõ ràng không thể giúp hắn che giấu đi sự mệt mỏi.
– Kim tổng, đây là tất cả các dự án mới của năm nay, mời anh xem. _ Thư kí đem tới trên bàn hắn một chồng hồ sơ.
– Cứ để đó đi, báo xuống dưới, dự án năm ngoái đề ra năm nay chúng ta mới khởi công, cứ làm xong những dự án sẽ khởi công năm nay đã, tháng tới chúng ta sẽ xác nhập tập đoàn Hắc Long của Kim Thái Hùng vào Kim thị, cần một khoản vốn lớn để kéo Hắc Long đứng lên nên những dự án mới này ít nhất năm sau hoặc năm sau nữa chúng ta mới có thể tiến hành khởi công được, cứ tập trung vào những dự án khởi công năm nay, chiều nay trong cuộc họp tôi sẽ nói rõ hơn. Bây giờ ra ngoài gọi Giám đốc Yên lên đây cho tôi.
– Vâng. _ Thư kí ra khỏi phòng, không lâu sau, Yên Vũ tới phòng làm việc của hắn.
– Kim tổng, anh muốn gặp tôi…
– Tỉnh S là quê cậu đúng chứ?
– Đúng vậy… _ Yên Vũ gật đầu, sau đó lại nói thêm.
– Tỉnh S là tỉnh miền núi, thành phố S cũng là thành phố nhỏ, vẫn chưa được phát triển nhiều ở ngành dịch vụ vì chủ yếu là ngành nông nghiệp, đường tới tỉnh S xa và rất khó khăn vì đường đang xuống cấp nghiêm trọng…
– Nếu là phát triển dịch vụ ở tỉnh S chúng ta nên?
– Cuộc sống hiện đại nhiều bon chen, nhu cầu thư giãn trong những kì nghỉ để giải tỏa áp lực của cuộc sống thành thị, người ta thường chọn các khu nghỉ dưỡng gần với thiên nhiên, tuy nhiên nếu muốn chọn tỉnh S để phát triển các khu nghỉ dưỡng, dự án này tốn rất nhiều chi phí bởi vì phải khiến giao thông thuận tiện đầu tiên.
– Trong những dự án ở đây, đều là phát triển khu nghỉ dưỡng, có cả bản thiết kế, cậu tìm một dự án phù hợp nhất trong đống dự án này, chiều nay đem tới phòng họp trình bày, tôi sẽ phê duyệt khởi công vào năm sau cậu làm giám đốc dự án, vốn bỏ ra đối với tôi, không có gì là không thể, thế nhưng tôi sẽ không đầu tư vào những thứ không đem lại lợi nhuận lớn, cậu phải biến những mảnh đất mà không ai thèm đặt chân tới trở thành những mảnh đất vàng. Đem ra ngoài đi. _ Kim Thái Hanh đầy chồng dự án tới, mệt mỏi nhắm lại mắt.
– Kim tổng, tôi ra ngoài trước. _ Yên Vũ ôm tài liệu ra ngoài.
Lúc này Kim Thái Hanh mới nhấc điện thoại lên.
– Luật sư Trình, thứ kia tôi nhờ chú, chú đã làm xong hãy chưa?
– Gửi ngay cho tôi đi.
– Được.
Hắn cúp máy, gục xuống bàn nghỉ ngơi một lúc cho cuộc họp sắp tới.
…
Điền Chính Quốc cẩn thận sắp xếp quần áo vào trong vali mặc kệ Kim Thái Minh đã nói không cần nhất thiết phải như vậy. Lòng cậu nặng nề liên tục thở dài, đầu óc không ngừng nghĩ về Kim Thái Hanh. Lắc mạnh đầu không cho mình suy nghĩ lung tung nữa.
Thời gian qua cậu không trực tiếp gặp hắn, thế nhưng qua tin tức trên TV, cậu cũng thấy được hắn thật sự đã tiều tụy đi rất nhiều.
– Tiểu Thái Quốc, ba không hiểu được bản thân mình nữa rồi, ba như thế nào, hiện tại lại đau lòng, ba không muốn như vậy thế nhưng đầu óc lại không ngừng nhớ tới, phải làm thế nào đây? _ Tiểu Thái Quốc ngoan ngoãn nằm chơi bên cạnh, cậu nhìn tới thằng bé lại không kìm được nước mắt, có phủ nhận như thế nào, sự thật Kim Thái Quốc vẫn là con trai của Kim Thái Hanh, thế nhưng trong tương lai nó sẽ chỉ có thể gọi cha ruột của nó là bác…
– Qua đêm nay, chúng ta sẽ không còn ở đây nữa, con có buồn không? Ba không biết, mình sẽ làm gì cho cuộc sống sau này nữa. Kim Thái Minh là người tốt, sẽ yêu thương chúng ta. Chúng ta cũng sẽ phải yêu thương lại chú ấy, có biết hay không?
– Thời tiết hiện tại vẫn còn rét lạnh, thật tiếc, không kịp ngắm hoa anh đào nở rồi. Có lẽ… Sau này cũng không thể quay lại đây nữa, ông bà ngoại sẽ có trách chúng ta không nhỉ? Sáng mai, phải tới chào tạm biệt hai người bọn họ. _ Cậu mỉm cười lau đi nước mắt cậu sẽ sống tốt.
…
Kim Thái Hanh điên cuồng liên tục đấm mạnh vào bao cát, tay hắn đã có vài vết thương chảy máu, trong phòng luyện tập chính là một đống bừa bộn, còn có cát trên sàn nhà từ những bao cát bị đánh thủng chảy xuống.
Những người đứng bên ngoài nhìn vào, người thì lo lắng, người thì tức giận, người thì không biểu lộ ra biểu cảm gì.
Mẫn Doãn Kỳ như phát điên mất khống chế mà quát tháo lung tung. Yên Vũ và Kim Nam Tuấn thì không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ im lặng nhìn vào trong.
– Lão Đại từ 6 giờ tối đã tới đây rồi, anh ấy bắn súng trong vòng 3 tiếng, hiện tại như mọi người đều thấy, trong vòng 3 tiếng tiếp theo đã làm thủng 2 bao cát rồi, cứ như vậy, người sẽ kiệt sức mà chết mất.
– Cậu ta uống rượu sao? _ Kim Nam Tuấn hỏi.
– Chúng tôi không rõ, có lẽ là vậy. _ J nhanh chóng báo cáo lại, lão Đại của bọn họ, đến tổng bộ mỗi ngày là chuyện bình thường, thế nhưng chỉ nhốt mình trong phòng bắn thì không bình thường chút nào.
Phía bên trong, sức lực Kim Thái Hanh cuối cùng cũng cạn kiệt, gục xuống sàn. Lúc này Kim Nam Tuấn đạp cửa xông vào, tiến tới chỗ Kim Thái Hanh không còn một chút sức lực, kéo hắn đứng dậy liền nện vào mặt hắn một cú đấm khiến Kim Thái Hanh ngã nhào xuống sàn.
– Nam Tuấn/ Nam thiếu… _ Người bên ngoài chạy vội vào bên trong kéo Kim Nam Tuấn lại.
– Kim Thái Hanh, cậu, nhìn lại bản thân thân đi, xem bản thân cậu đã thảm hại đến mức nào rồi. Tới gặp Điền Chính Quốc giữ cậu ta lại không được sao? Cái gã máu lạnh trong một đêm giết chết cả trăm người hiện tại cũng chỉ là một tên nát rượu, hèn nhát đêm đêm lại tự hành hạ bản thân, chuyện gì đến cũng sẽ đến, không bằng một lần níu lấy cậu ấy, cho dù chỉ là một phần trăm cơ hội, tên ngốc cậu cũng phải nắm lấy…
– Khi ở bên tôi, cậu ấy chỉ nhận được đau khổ. Bám lấy cậu ấy, tôi và Thái Minh sẽ là hai kẻ đối đầu nhau, với cách của tôi, chỉ cần có kẻ ngáng đường… Giết không tha. Nhưng đó là em trai tôi, và người Chính Quốc yêu nó, chỉ cần tôi mất lý trí, sẽ làm tổn thương cả hai người kia. Chỉ cần tôi cố gắng thêm một chút, Chính Quốc có thể nhận được hạnh phúc mà cậu ấy đã từng khao khát.
– Con trai cậu sau này sẽ gọi cha ruột mình là bác, nhận chú ruột làm cha. À không, như hiện tại, thuốc lá rượu bia với cả cái cách kiềm chế bản thân một cách biến thái này, năm sau chúng tôi sẽ phải xuất hiện trong đám tang của cậu thôi. _ Mẫn Doãn Kỳ đá văng những thứ đổ vỡ lung tung xung quanh mình đè lại cơn tức giận.
– Nếu không níu giữ được, cậu cũng nên dứt khoát kết thúc đi. Kim thị, Kim bang và cả Kim gia sau này đều là cậu chống đỡ. Mẹ của cậu đã lo lắng cho cậu rất nhiều rồi… _ Kim Nam Tuấn thở dài, từ từ nói.
– Tôi ổn… _ Kim Thái Hanh chống đỡ thân thể mình đứng dậy, đi tới góc tường cầm lấy một thứ chuẩn bị rời đi.
– Ngày mai, mọi thứ sẽ kết thúc, các cậu không cần lo lắng cho tôi nữa. _ Kim Thái Hanh bật cười, khoé miệng chảy máu bị hắn sơ xài lau đi, chậm rãi chống tường bước đi.
…
Đã khuya nhưng Chính Quốc vẫn chưa thể ngủ được, nằm trằn trọc suy nghĩ mãi thì điện thoại trên bàn rung lên. Trên màn hình xuất hiện dãy số lạ, cậu do dự một hồi mới nhận cuộc gọi.
“Chính Quốc, là tôi…” _ Giọng Kim Thái Hanh khàn khàn, có lẽ là vừa hút thuốc.
– Thái Hanh, sao anh lại có số điện thoại của tôi?
“Là Doãn Kỳ cho tôi, em xuống đây một chút, tôi đưa em một số thứ.”
– Anh… _ Đi tới kéo rèm cửa một chút, Kim Thái Hanh đúng là đang đứng ở phía trước, ngoài trời rét lạnh, nhưng hắn chỉ mặc mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
– Anh đợi một chút, tôi sẽ xuống ngay. _ Cậu khoác áo khoác dài lên người, nhìn tới đứa nhỏ đang nằm trong nôi một chút, mới cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
Thời tiết bên ngoài quả thực rất lạnh, Điền Chính Quốc khẽ rùng mình, bước nhanh tới chỗ Kim Thái Hanh. Dáng người cao tiều tụy, trên mặt còn có vết thương cậu khẽ đau lòng. Hắn đã làm gì?
– Chính Quốc… _ Kim Thái Hanh nhìn thấy cậu, cảm xúc trong lòng lại dâng lên, muốn tiến tới ôm chặt lấy cậu nhưng lý trí lại ngăn hắn lại.
– Kim Thái Hanh, đã muộn như vây anh tới đây là muốn đưa tôi thứ gì? _ Giọng cậu hơi nâng lên, giống như trách cứ, như một con dao cứa vào tim Kim Thái Hanh.
– Là thứ này… _ Kim Thái Hanh hơi run, chiếc áo trên người vừa nãy ướt đẫm mồ hôi nay đứng giữa trời lạnh khiến hắn không nhịn được run rẩy.
Tay Kim Thái Hanh đưa cho cậu một tập hồ sơ, mu bàn tay hắn vẫn còn vết thương dính cát.
Điền Chính Quốc nhận lấy, bên trong đều là giấy tờ quyền sở hữu tài sản Điền gia, cùng với cổ phần Điền thị. Chính Quốc kinh ngạc lật xem từng tờ giấy, bên trong đều là giấy tờ chứng minh quyền sở hữu, thế nhưng tờ giấy cuối cùng lại làm cậu hoảng sợ. Đơn li hôn.
– Kim Thái Hanh…
– Giá như ngày trước, tôi hiểu thế nào là trân trọng, nhất định, bây giờ chúng ta sẽ không phải bước tới đường này, ngay cả một câu tôi yêu em cũng không còn tư cách để nói, không có tư cách để giữ em lại.
– Không phải chúng ta đã li hôn sao? _ Giọng Chính Quốc run rẩy, đến cuối cùng Kim Thái Hanh đã làm cái gì?
– Tờ giấy li hôn đó… Tôi vẫn chưa nộp. Hiện tại đã hết hạn, chúng ta cũng đã kết thúc, tôi đã giúp em làm lại bản mới, cũng đã kí tên mình lên rồi, sau này nhớ giữ gìn sức khỏe, thay anh nuôi dưỡng Thái Quốc thật tốt.
Chính Quốc không nhịn được nữa bật khóc, tức giận đá vào ống chân Kim Thái Hanh, thế mà người kia nhịn đau, không kêu một tiếng.
– Anh rốt cuộc là đang làm cái gì? Một năm trước cho tôi kí giấy li dị, một năm sau lại đưa cho tôi thêm một tờ nữa, rốt cuộc anh còn giấu tôi bí mật làm chuyện gì nữa, nói ngay đi, không chừng một năm sau lại đưa cho tôi thêm một tờ nữa…
– Anh chính là muốn bí mật yêu em hết phần đời còn lại, yêu tới khi trút hơi thở cuối cùng, bí mật giữ lại nhẫn cưới, bí mật nhớ em đến lúc vào quan tài mới thôi… Thế nhưng… Ngoài hai việc này ra thì còn lại em không cần phải lo lắng, giấy li hôn này em kí xong ngày mai có thể tới cục dân chính nộp đơn, tới tháng 3 là có thể kết hôn, giấy khai sinh của Thái Quốc, em có thể đem đi làm lại. Chuyện chúng ta coi như kết thúc… _ Kim Thái Hanh nhẫn nhịn không cho mình không được rơi nước mắt.
– Chính Quốc, xin lỗi, em yêu Thái Minh, nó sẽ cho em hạnh phúc, nghỉ ngơi đi, tạm biệt… _ Gió lạnh thổi ngang qua, nhưng hắn chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Hắn xoay người rời đi, gió lạnh đến thế nào, có lạnh bằng trái tim hắn lúc này?
Điền Chính Quốc nhìn theo bóng lưng hắn xa dần, rồi chìm vào trong bóng tối.
– Thái Hanh, hãy chăm sóc tốt cho bản thân, xin lỗi…
…
Chính Quốc, tôi lại không có khả năng như Thái Minh, từ bỏ những thứ kia để giữ em lại bên mình. Muốn hôn em, ôm chặt lấy em, thế nhưng chẳng thể…
Ngày còn bé, khi hắn và Kim Thái Minh cùng đứng trên sân thượng của tòa nhà Kim thị. Ông nội của hắn đã tự hào nói với bọn hắn rằng.
– Các con nhìn xem, từ số tiền ít ỏi mà ông bà nội cho ba các con, ba các con đã dựng nên Kim thị này, thật quá tài giỏi… _ Người ông của hắn khi đó đã già, cuộc đời lao lực của ông đều dành để nuôi lớn đại gia đình của mình, ông dùng giọng nói già nua của mình liên tục kể cho hai anh em hắn về việc Kim Thái Phong đã khó khăn như thế nào để xây dựng nên Kim thị, ông dùng gậy chống của mình chỉ cho hai đứa trẻ 5-7 tuổi nhìn những khu đất mà Kim thị chuẩn bị xây nên những toà nhà lớn.
– Ông già rồi, không sống được bao lâu nữa, không có khả năng nhìn hai đứa trưởng thành, ba các con vì sự nghiệp mà kết hôn muộn, rất nhanh các con sẽ phải tiếp quản công việc của ba các con thôi. Nhất định phải khiến Kim thị thật phát triển, biến nó thành một hòn núi cao không ai có thể sánh bằng. Khụ khụ khụ….
– Ông ơi… _ Kim Thái Hanh 7 tuổi, suốt ngày quấn lấy ông nội, lo lắng muốn dìu ông rời khỏi sân thượng.
– Thái Hanh và Thái Minh đã nghe rõ lời ông dạy hay chưa? Khụ khụ… _ ông hỏi lại.
– Ông ơi, cháu nghe rõ rồi, nhất định sẽ như lời ông nói mà, chúng ta đi về thôi. _ Kim Thái Hanh như sắp khóc, muốn kéo ông đi.
– Ai nha, bà nội của các con đã tới đón ông đi rồi đây này, các con nhìn xem ha ha…. _ Khi ấy, bà nội của hắn đã mất được 8 năm rồi.
– Ông ơi, cháu không thích bất động sản như ba đâu… _ Kim Thái Minh im lặng lại bất ngờ lên tiếng.
– Hả?
– Cháu muốn sau này mình cũng muốn được như bác sĩ Tạ hãy tới khám cho ông, cháu muốn được như chú ấy… _ Giọng Kim Thái Minh non nớt, lo lắng sợ ông mắng mình, ông chỉ hiền từ xoa đầu cậu, được rồi, cháu muốn như thế nào thì sẽ là thế đó, ngành nghề nào cũng đều quan trọng cả.
Ngày hôm sau, ông nội của hắn qua đời. Mười mấy năm trôi qua, hai đứa trẻ lớn lên, Kim Thái Hanh nhớ rõ lời dặn mà người ông của mình để lại, dốc sức phát triển Kim thị. Kim Thái Minh lớn lên, theo ý muốn của ba mình mà miễn cưỡng không theo đuổi ngành nghề mà mình thích…