Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 79: 79
Bà Kim đút từng muỗng cháo cho Tiểu Tân, khuôn mặt buồn rầu liên tục thở dài.
Kim gia năm nay ảm đạm quá, Kim Thái Hanh không biết đã đi đâu rồi, đến di động cũng không gọi được, Kim Thái Minh thì nghe nói đã tới nhà bạn chúc Tết, Kim Thái Phong thì luôn im lặng ngồi trong phòng, chỉ còn bà đi đi lại lại, hết bế Tiểu Tân lại đặt nó lên xe đẩy, đẩy đi khắp vườn thế nhưng thời tiết lạnh như vậy, bà cũng không dám đẩy đi xa, chỉ đi một vòng quanh nhỏ sau đó lại bắt đầu bế nó đi khắp nhà.
Ngày Tết, nhân viên Kim thị và các đối tác tới tặng quà chúc Tết không ít, nhưng Kim Thái Hanh không ở nhà, những người kia cũng không ở lâu được.
Tới buổi chiều, cũng không nhịn được nữa, qua những người đầu bếp trong nhà, bà liền tìm được nhà Chính Quốc.
Căn nhà không lớn lắm, nhưng tính ra vẫn có thể sống được. Kéo kéo khăn choàng cổ, bà lấy chút can đảm quyết định nhấn chuông. Rất nhanh, người trong nhà đã ra mở cửa.
Điền Chính Quốc kinh ngạc, không biết nên phản ứng ra sao thì Kim phu nhân đã lên tiếng trước.
– Ta có thể vào trong cùng con nói chuyện một lát không?
Chính Quốc hơi trừng lớn mắt, vội mở lớn cửa để bà đi vào.
Bên trong căn nhà rất ấm áp, được trang trí đơn giản, bên cạnh sofa giữa phòng khách còn có một chiếc nôi trẻ con. Bà vui mừng tiến tới gần chiếc nôi đó, đứa bé trong nôi vẫn còn thức, đôi tay đôi chân đạp loạn trong không trung như muốn được bế trên tay khiến Kim phu nhân không khỏi hạnh phúc đến rớt nước mắt. Đứa trẻ này thực sự rất giống Kim Thái Hanh, từ nụ cười, đôi tai, chiếc mũi, đôi mắt đều giống Kim Thái Hanh.
– Đứa trẻ này thật giống Thái Hanh.
– Kim phu nhân, phu nhân tới đây là vì chuyện gì? _ Chính Quốc đứng phía sau, nhất thời thấy không thoải mái, đành phải kéo lại sự chú ý của bà.
Kim phu nhân quay lại, cười xấu hổ, liền ngồi xuống sofa bên cạnh.
– Chính Quốc, ta chỉ muốn tới cùng con nói chuyện một lúc.
Điền Chính Quốc đi vào bếp, đem ra một cốc trà nóng, sau đó cũng ngồi xuống đối diện.
– Nếu phu nhân muốn nhắc đến Kim tổng thì không cần đâu, chúng cháu đã ly hôn rồi, đã sớm không còn quan hệ. Lần trước anh ấy cứu cháu một mạng, cháu thật sự rất cảm kích, thế nhưng cháu và anh ấy vốn không tốt nên không thể tới thăm, tránh khó xử cho cả hai.
– Ta… Ta không đến để nói về Thái Hanh, mà là chuyện con và Thái Minh.
– …
– Hôm qua Thái Minh, nói muốn được cưới con, cho dù không được cho phép nó cũng sẽ cưới con vào tháng 3 sắp tới. Hai con… Đã suy nghĩ kĩ chưa? Việc kết hôn của hai đứa, ta không cấm đoán gì nữa…
– Thái Minh nói là kết hôn sao? _ Cậu ngạc nhiên, chuyện này anh vẫn chưa nói với cậu.
– Con cũng không cần kinh ngạc gì cả, sự việc tới ngày hôm nay, ta chính là còn nợ con một lời xin lỗi, là ta trước đây có lỗi với con, có lỗi với anh chị Điền…
– Kim phu nhân, mọi chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại làm gì nữa. Cảm ơn phu nhân, đã đồng ý chuyện của con và Thái Minh.
Kim phu không nói gì, khẽ gật đầu một cái. Ngồi lại nhìn Tiểu Thái Quốc một lúc, bà liền trở về Kim gia, giờ này vẫn chưa thấy xe Kim Thái Hanh trở về nhưng lại thấy một chiếc xe khác đậu trong gara để xe.
– Có ai tới sao? _ Kim phu nhân quay sang hỏi một người giúp việc.
– Phu nhân, có Mẫn thiếu gia tới, đang nói chuyện cùng lão gia trên phòng.
Kim phu nhân gật đầu, hướng tới phòng khách ngồi xuống, dặn dò người làm nhanh chóng làm bữa tối, bà dự định gọi thằng nhóc Minh Minh tới đây ăn cơm, căn nhà này ảm đạm chán nản quá, một mình Tiểu Tân chưa biết nói, không đủ làm khuấy động không khí trong nhà.
– Dì Mẫn Tư, năm mới vui vẻ a _ Mẫn Doãn Kỳ vui vẻ bước từ trên lầu đi xuống, lớn tiếng chào hỏi.
– A, Doãn Kỳ…
– Dì, sao nhìn dì có vẻ buồn vậy? _ Mẫn Doãn Kỳ đi tới ngồi xuống. Kim phu nhân vốn dĩ là người em gái của mẹ Mẫn Doãn Kỳ, cậu ta cũng là cùng Kim Thái Hanh lớn lên cùng nhau.
– Không có gì. Cháu làm việc cùng Thái Hanh, sao lại ít tới thăm người dì này quá vậy? Không lẽ Thái Hanh giao quá nhiều việc cho cháu? Cháu nên từ chối nó đi, nói là dặn cháu như vậy. Không thì nó sẽ lại ăn hiếp cháu đó.
– Không việc gì đâu, đó là công việc cháu mong muốn. Dì ơi, dì thật sự là đang buồn đó, nói cho cháu nghe đi, đầu năm u buồn như vậy rất không may mắn a…
Kim phu nhân bật cười sờ sờ cằm Mẫn Doãn Kỳ.
– Trời ạ, đứa con trai út của chị gái của ta sao lại khả ái như vậy nhỉ?
– Cháu chỉ như vậy khi dì buồn thôi mà.
– Cũng không biết nên nói như thế nào, Thái Hanh, dạo này ta rất lo lắng cho nó, cả người nó cũng đã gầy đi rất nhiều rồi. _ Bà Kim thở dài.
– Là cậu ấy vì Chính Quốc?
– Đúng vậy, ta biết nó đang rất đau khổ, nhưng cũng chỉ có thể bất lực nhìn nó như vậy.
– …
– Ngày hôm qua, Thái Minh bất ngờ thông báo, nó muốn kết hôn cùng Chính Quốc vào tháng 3 sắp tới, nó cũng sẽ làm mọi thủ tục chuyển giao lại cổ phần Kim thị của nó cho Thái Hanh rồi sẽ đưa Chính Quốc sang Úc định cư. Chuyện của Thái Minh và Chính Quốc, Thái Hanh đã nói với ta khi còn ở bệnh viện, nó nói, có thể Thái Minh sẽ cưới Chính Quốc, nói ta đừng ngăn cản, nhưng ta không ngờ chuyện này lại nhanh đến vậy. Thái Hanh rời khỏi nhà từ hôm qua, đến giờ vẫn chưa thể liên lạc được với nó. Doãn Kỳ à, ta thực sự rất lo lắng cho Thái Hanh. _ Bà Kim lại đưa khăn lau nước mắt, hai đứa con trai của bà, nhưng bà chỉ có thể bất lực đứng bên ngoài không thể giúp được chuyện gì.
Mẫn Doãn Kỳ nắm chặt lấy tay của bà, cũng thở dài an ủi.
– Dì à, dì đừng lo lắng, cháu sẽ giúp dì đi tìm Thái Hanh về, cũng sẽ khuyên nhủ cậu ấy một chút.
– Cảm ơn cháu, Doãn Kỳ à.
– Vậy cháu đi trước, năm mới dì phải cười thật nhiều mới may mắn, cháu đi trước. _ Mẫn Doãn Kỳ đứng dậy, không ngờ rằng Kim Thái Hanh lại gục ngã như vậy, người bạn này, nên biết phải giúp như thế nào đây?
Kim Thái Hanh biến mất, Mẫn Doãn Kỳ cùng Kim Nam Tuấn gần như là lật tung khắp mọi nơi nhưng vô dụng, Kim Thái Hanh từ trước đến nay, chỉ cần hắn cố ý trốn đi, thì chẳng ai lần được tin tức của hắn. Kì nghỉ tết đã kết thúc, Kim Thái Hanh vẫn chưa xuất hiện, Mẫn Doãn Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn, liền gọi một cuộc điện thoại, khi điện thoại được kết nối, cậu ta lại khựng lại, nhất thời không biết mở lời thế nào, đầu bên kia không nghe được gì, dường như đang chuẩn bị cúp máy.
– Chính Quốc… Là tôi, Mẫn Doãn Kỳ, chúng ta gặp nhau được không?