Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 74: 74
Tại toà nhà đang thi công phía đông thành phố, Thạc Trân bị trói chặt trên một chiếc giường, đôi mắt căm phẫn nhìn về phía Tô Mẫn Y đang thong thả đứng, bên cạnh cô ta còn có một đám người.
– Kim Thạc Trân, cậu biết đây là gì không? _ Tô Mẫn Y lắc lắc trong tay một ống dung dịch trong suốt, quay về phía y cười ngả ngớn.
– Tô Mẫn Y, đê tiện…
– Đê tiện sao? Cũng không trách được mà, cũng là do cuộc đời đưa đẩy, nếu không phải những người kia ngăn cấm tôi và Nam Tuấn, tôi và Nam Tuấn đã kết hôn lâu rồi…
-….
– Ấy vậy mà lúc tôi rời đi, anh ấy không đi tìm tôi, không lâu sau còn cưới cậu, haha, không sao… Không phải chỉ mỗi mình anh ta yêu tôi… vẫn còn kẻ khác yêu tôi. Trong lúc tôi khó khăn đau khổ, anh ấy là người duy nhất quan tâm tôi, những tưởng, khi tôi trở về Kim Nam Tuấn sẽ lại yêu tôi, không ngờ anh ta lại thay lòng đổi dạ đâm đầu vào cậu. Đây cũng là lí do tôi bắt cậu tới đây.
– Kẻ điên, những thứ cô nói lộn xộn như vậy, cô có bệnh sao? Kim Nam Tuấn không yêu cô thì đã không ngày đêm tìm cô trở về rồi.
– Cậu im đi, tất cả chỉ là giả tạo, cậu chính là đứa mà hiện tại tôi muốn giết nhất, giết kẻ đã cướp Nam Tuấn từ tay tôi… _ Tô Mẫn Y trừng mắt ác độc, dùng ống tiêm bơm đầy lấy dung dịch trong ống.
– Thứ này là thứ tôi vừa tạo ra đó, chỉ cần tiêm một lượng nhỏ vào người, người bị tiêm sẽ ngay lập tức mất hết sức lực, 1 giờ sau sẽ giống như người thực vật, vô chi vô giác cả đời, thuốc này tôi chỉ tạo ra cho những người đặc biệt thôi đấy. Để xem nào, ở ngoài còn rất nhiều người đứng đợi Kim Nam Tuấn, hiện tại nếu tôi tiêm thuốc này vào trong người cậu, sau đó để những gã đàn ông này thấy nhau thỏa mãn cậu, đợi Nam Tuấn xử lý xong những người bên ngoài, sau đó tìm ra vị trí căn phòng này, thì cậu đã trở thành một tên người thực vật bẩn thỉu vô cùng rồi, hahaha…
– Tô Mẫn Y, cô bị điên rồi, các người không được đụng vào tôi, chuyện với Kim Nam Tuấn, hai người tự đi mà giải quyết, thả tôi ra! _ Thạc Trân hoảng sợ nhìn ống tiêm trên tay Tô Mẫn Y, liên tục giãy giụa đến cổ tay cổ chân đều bị dây cột cứa đến chảy máu nhưng vẫn không ngừng lại, nếu thực sự bị tiêm thứ đó vào người, cuộc đời của y sẽ chấm dứt hoàn toàn, như vậy chẳng khác nào đã chết cơ chứ?
Đoàng đoàng đoàng…
Phía dưới tòa nhà đã bắt đầu nổ ra tiếng súng, ai cũng đều biết, Kim Nam Tuấn đã tới rồi.
– Lần này ngài Kim về nước đem theo thứ này, thật tốt, dù sao tôi vẫn chưa thử trên cơ thể của một ai, cậu may mắn là người đầu tiên đó…
Tiếng súng vẫn nổ ra ác liệt, Tô Mẫn Y vẫn thong thả, nhìn ngắm ống tiêm trên tay.
– Thực ra, vẫn còn nhiều loại thuốc khác, thế nhưng, ngài Kim muốn tôi kiểm tra tác dụng của loại thuốc này nên tôi đã chọn nó cho cậu đấy, thiếu gia Thạc Trân.
– Chị Mẫn Y, bên dưới người của chúng ta bị hạ hết rồi người của Kim bang đang di chuyển trong toà nhà, chúng ta phải đi ngay thôi.
– Thạc Trân!
Tiếng Kim Nam Tuấn vọng tới, càng khiến Tô Mẫn Y nổi cơn điên.
– Chết tiệt! Mau bịt miệng cậu ta lại, hôm nay dù như thế nào, tôi cũng phải phá hủy cuộc đời cậu ta. Mau đè chặt cậu ta lại cho tôi…
Thạc Trân dùng hết sức lực của mình dãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng đều vô dụng, thứ thuốc kia nhanh chóng được tiêm vào trong người y, rất nhanh đã có phản ứng, nước mắt y bất lực rơi xuống, cảm nhận cơ thể mình dần trở nên mềm nhũn mất hết sức lực.
Y rất nhớ Nam Tuấn, nhớ những ngày tháng được hắn cưng chiều, y cũng nhớ ba mẹ mình, y bất lực nhớ từng người một…
– Kim Thạc Trân, cậu xong rồi haha… “đoàng”… _ Tô Mẫn Y bỗng nhiên ngừng cười, nhìn vào bả vai đang không ngừng chảy máu.
“Đoàng đoàng đoàng…”
Tiếng súng liên tiếp nổ ra, từng người trong gian phòng đều gục xuống, ngay sau đó Kim Nam Tuấn đã vọt tới chỗ Thạc Trân, cởi trói cho y.
– Thạc Trân… Không sao rồi, đừng khóc, anh đã tới cứu em rồi đây, thật xin lỗi… _ Kim Nam Tuấn vội vàng lau nước mắt cho y hoàn toàn không nhận ra sự kì lạ đối với y.
– Haha… Kim Nam Tuấn… Anh nghĩ anh đến kịp sao? Muộn rồi, cậu ta trúng thuốc rồi, suốt đời này kẻ anh yêu chính là một kẻ sống thực vật haha… Sao nào? Bất ngờ không? Đấy là những gì tôi bắt anh phải trả giá khi dám rời bỏ tôi, đây chính là cái giá tôi bắt anh phải trả…aaaaaa, buông tôi raaa, các người không được đụng vào tôi… Buông tôi ra…
Kim Nam Tuấn bàng hoàng, nhìn đôi mắt ngấn lệ của Thạc Trân không nói nên lời nào, Thạc Trân hoạt bát của hắn, không thể như vậy được… không thể… Cậu không đáng phải thay hắn nhận những loại đau đớn này.
– Nam thiếu, chúng tôi đã bắt hết lại những người còn sống, chúng tôi phải làm sao đây?
– Đưa họ tới tổng bộ giam lại, giúp tôi gọi Tô Bân mau gấp rút về nước, đem theo ống dung dịch còn lại về tổng bộ bảo quản giúp tôi… _ Kim Nam Tuấn vẫn chưa hết bàng hoàng, ôm Thạc Trân rời đi, hắn nhất định phải giúp trở lại bình thường, bằng mọi giá…
…
Chính Quốc mơ hồ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng tối, có ánh sáng yếu ớt từ phòng tắm truyền ra, còn có tiếng nước chảy vọng ra ngoài, khiến cậu không khỏi sợ hãi.
Nhớ lại lúc sáng vừa gửi Tiểu Thái Quốc ở chỗ Chí Mẫn trở về, trong lúc đang mở cửa nhà thì bị người khác chụp thuốc mê làm bất tỉnh, hiện tại tỉnh lại đã ở trong phòng này, còn kẻ trong phòng tắm kia là ai, tại sao lại bắt cậu tới đây?
Đang trong lúc tìm cách mở cửa phòng thoát ra ngoài thì tiếng nước ngừng hẳn, cửa phòng tắm liền mở ra. Một người đàn ông trung niên khoảng tầm 50 tuổi, tuy vậy cơ thể cường tráng của ông ta rất khó để người khác nhận ra rõ tuổi tác của mình, ông ta chỉ quấn ngang hông một chiếc khăn tắm bước ra ngoài khiến cậu hoảng hốt, càng vội vàng tìm cách mở cửa phòng.
– Đã tỉnh rồi? _ Người đàn ông kia tiến gần tới chỗ cậu bật đèn phòng.
– Ông là ai? Thái sao lại đưa tôi đến đây? Mau thả tôi ra…
– Không nhận ra tôi sao? Chúng ta đã gặp nhau rồi mà? _ Người đàn ông nhướng mày, tỏ vẻ thất vọng.
Chính Quốc nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, người đàn ông này cậu thấy có chút quen mắt, hình như đúng là đã từng gặp ở đâu đó, người này…
– Kim Thái Hùng! _ Cậu giật mình, con người này đã từng bắt cậu một lần, hiện tại lại một lần nữa muốn bắt cậu lại là muốn làm gì?
– May quá, vẫn còn nhớ… _Ông ta mỉm cười, bỏ qua ánh mắt cảnh giác của cậu.
– Chính Quốc càng ngày càng giống cô ấy… Thật sự không thể không khiến người khác sinh lòng yêu mến. _ Ông ta nhỏ giọng như đang thì thầm, chậm rãi tiến tới chỗ cậu, khiến cậu cảm nhận rõ sự nguy hiểm đang đến gần.
– Ông muốn làm gì? Mau tranh xa tôi ra…! _ Ông ta cũng chính là kẻ đã giết chết ba mẹ cậu, chính là kẻ đã hại cậu tan nhà nát cửa…
– Gần đây tôi rất nhớ cô ấy, lại càng nghĩ tới cậu nhiều hơn, nghĩ tới khuôn mặt này giống với khuôn mặt của cô ấy…
– Ông mau tránh ra! Mau tránh xa tôi ra, đừng lại đây! _ Cậu sợ hãi lùi lại phía sau né tránh, không ngừng tìm kiếm thứ gì trong phòng có thể bảo vệ mình.
– Chính Quốc, Thái Hanh và Thái Minh đều điên cuồng đi tìm cậu, đã một ngày một đêm trôi qua rồi, vẫn chưa một ai tìm được cậu, thế nhưng, tìm ra được chỗ này không phải dễ đâu, ngoan ngoãn cùng tôi đi, tôi sẽ đảm bảo cậu có thể về gặp con trai của mình, nên gọi là gì nhỉ, cậu là cháu dâu, đứa nhỏ kia là con của cháu tôi, người phụ nữ của nó, tôi cũng đã nếm qua nhiều lần rồi, không tệ, quả nhiên là người mà Thái Hanh thích, hiện tại nếu làm tình với cháu dâu có khuôn mặt giống cô ấy, mang dòng máu của cô ấy, cảm giác càng tốt hơn nhiều… _ Kim Thái Hùng chợt lao tới chỗ cậu, điên loạn cởi chiếc áo trên người cậu xuống, mặc kệ sự chống cự của cậu, điên cuồng hôn loạn trên cổ cậu..
– Kim Thái Hùng!!! Mau buông ra!!! Không được!!!!
“Cộc cộc cộc”
– Kim tiên sinh, không hay rồi, khu vực chế sản xuất vũ khí cùng chế thuốc bị đánh úp, người của chúng ta đều bị khống chế cả rồi, bên phía tập đoàn Kinh Nhất cổ phiếu đã xuống mức thấp nhất, tài liệu về những lần… Những lần trốn thuế của chúng ta cũng đã bị hacker đánh cắp, mong ngài hãy về tập đoàn xem xét một chút.
Có người dồn dập đập cửa từ phía bên ngoài, không ngừng thông báo về tình hình đang xảy ra, khiến Kim Thái Hùng phải ngừng lại mọi việc đang làm.
– Chết tiệt, thằng cháu Kim Thái Hanh không ngờ lại có thể làm như vậy. Cậu ngoan ngoãn ở đây đợi tôi, tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ quay về tìm cậu…
Kim Thái Hùng tức tối mặc lại quần áo, sau đó vội vã rời khỏi phòng tiếc nuối vì vẫn chưa làm gì được cậu.