Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]

Chương 71: 71


Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 71: 71

Kim Thái Minh trở về nước, việc đầu tiên chính là chạy tới chỗ Chính Quốc, thế nhưng không tìm thấy cậu đâu cả, nhà của thằng nhóc Yên Vũ không biết đã chuyển đi đâu, mấy người hàng xóm xung quanh nói mấy ngày nay không nhìn thấy cậu lẫn hai bà cháu kia, trong lòng xuất hiện bất an càng lớn. Mấy ngày nay ở nước ngoài làm việc, anh liền cảm thấy không an tâm, liên lạc với cậu cũng không được liền chạy tới Kim bang tìm người đi tìm cậu.

– Lão Nhị, anh không cần đi tìm cậu Điền đâu… _ J lau lau khẩu súng trên tay, khó xử trả lời.

– Cậu biết cậu ấy ở đâu. Cũng không thể không nói anh biết, cậu Điền đang ở bệnh viện Kim gia, đã…đã sinh rồi, hơn nữa Lão Đại dặn không cho báo tin này với anh khi anh đang làm việc. Tại sao anh cả biết chỗ Chính Quốc?

– Chuyện này rất dài dòng, anh cứ tìm Lão Đại và Nam thiếu vẫn tốt hơn. Tôi chỉ rõ chuyện thiếu phu nhân tối hôm tiệc đầy tháng, đã gọi một số người đi theo mình, không ngờ chính là chạy tới chỗ cậu Điền làm loạn, cậu Điền bị đẩy ngã xuống bậc thang được Nam thiếu đưa vào bệnh viện…

– Cô ta dám? _ Kim Thái Minh gằn giọng, mặt đầy tức giận.

– Lão Nhị…

– Được rồi, cậu gọi cho Phác Chí Mẫn tới chăm sóc Chính Quốc giúp tôi, tôi phải về nhà một lúc. _ Kim Thái Minh kéo vali ra ngoài, lòng không ngừng lạnh đi, Trịnh Thiên Mỹ dám chạy tới chỗ cậu khiến cậu bị thương, Kim Thái Hanh đang ở bệnh viện với cậu, chắc chắn không phải chuyện đơn giản gì đang diễn ra, đúng rồi, vẫn còn đứa bé.


– Nhị thiếu đã về rồi. _ Người làm cúi người chào anh, anh cũng mỉm cười gật đầu chào lại, nhưng lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ngồi trong phòng khách, anh chẳng cười nữa, đưa vali cho một người giúp việc, lấy lại khuôn mặt nghiêm túc đi tới ngồi đối diện hắn.

– Anh cả.

– Đã về rồi. _ Kim Thái Hanh chậm rãi mở mắt, ngồi thẳng người.

– Anh cả, anh biết chỗ ở của Chính Quốc khi nào? _ Không chần chừ quá lâu, Kim Thái Minh đã hỏi ngày vấn đề.

– Một tháng trước.

– Cảm ơn anh đã đưa cậu ấy tới bệnh viện, dù sao hai người đã ly hôn, hiện tại cậu ấy là người yêu của em, không cần anh phải bận tâm tới cậu ấy nữa. _ Kim Thái Minh nói xong liền muốn đứng dậy, thế nhưng bị lời nói của Kim Thái Hanh làm khựng lại.

– Không cần biết hai người các người là như thế nào, nhưng đứa bé kia sự thật vẫn là con trai tôi…

– Kim Thái Hanh! Không phải cái gì anh muốn nó như thế nào thì nhất định nó sẽ phải như thế đó. Anh đã bỏ rơi cậu ấy, ngày cả đứa bé cũng là là như vậy. Anh không có quyền đụng vào cậu ấy hay đứa bé kia, người anh chọn chính là Trịnh Thiên Mỹ chứ không phải cậu ấy… Đứa bé là do Chính Quốc sinh, anh không có quyền đụng vào nó… Ngày cả Trịnh Thiên Mỹ cũng vậy, đợi Chính Quốc tỉnh lại, bảo nhiêu đau đớn của Chính Quốc phải chịu… cô ta phải chịu đau đớn gấp mười lần… _ Nói xong liền rời khỏi nhà, tới bệnh viện.

Lúc tìm được tới phòng của cậu thì cậu đã tỉnh, trong lòng cẩn thận ôm đứa bé, bên cạnh là Phác Chí Mẫn đang cười cười nói nói gì đó.

“Cộc cộc”


Gõ gõ lên cánh cửa kính thu hút sự chú ý của người trong phòng, Điền Chính Quốc nhìn thấy là anh bên ngoài, liền mỉm cười.

Cửa phòng bệnh không khoá, Kim Thái Minh có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.

– Thái Minh…

– Em còn mệt ở đâu không? _ Kim Thái Minh đặt giỏ hoa quả lên bàn, kéo ghế tới ngồi bên giường cậu.

– Không có. _ Cậu lắc đầu mỉm cười.

– Lúc nãy, khi vừa tỉnh lại, em nghe y tá nói là người của anh đã tới kịp đưa em vào bệnh viện, là ai đã nói họ biết vậy? _ Cậu tròn mắt nhìn anh, không phải người của Kim Thái Minh theo dõi cậu chứ?

– Là do… Do anh lúc đi có dặn họ thường xuyên tới nhà em xem xét có chỗ nào thiếu ăn toàn hay không, nào ngờ, lúc tới đã tìm thấy em bất tỉnh.

– Vậy sao? Thật may kịp thời, không thì cục cưng đã không còn giữ được nữa rồi. À đúng rồi, là anh làm giấy khai sinh cho cục cưng sao? Giấy tờ đâu hết rồi?

– À… Anh cất đi rồi. _ Kim Thái Minh lấp liếm trả lời cậu, anh không dám nói thật với cậu mọi chuyện, cũng thật may, Kim Thái Hanh đã dàn xếp ổn cả rồi, lời của y tá đã giúp cậu tin tưởng hơn cũng không nghi ngờ gì nhiều nữa.

– Chính Quốc à, cậu tính để thằng bé cứ uống sữa ngoài như vậy sao? _ Chí Mẫn hơi nhíu mày, nếu cứ để như vậy, cũng không tốt cho đứa bé cho lắm.


– Chuyện này… Chắc phải vậy rồi, tôi cũng không còn nghĩ ra được cách nào khác.

– Không cần phải lo chuyện đó, tôi có thể thuê người phụ nữ vừa sinh con tới cho đứa nhỏ bú, việc này không phải là chuyện khó khăn. _ Kim Thái Minh thong thả trả lời, tay với lấy một quả cam chậm rãi bóc vỏ ra cho cậu.

Bên trong không gian thoải mái vui vẻ, ba người lớn cùng đùa giỡn với một đứa trẻ, nhất là với Chính Quốc, đứa con của cậu, Tiểu Thái Quốc của cậu từng ngày mong ngóng đã chào đời an toàn, cậu chỉ cần có nó, nhất định sẽ vượt qua được hết tất cả sóng gió sau này.

Bên trong phòng bệnh không gian hạnh phúc là vậy, bên ngoài tay nắm chặt hộp giữ nhiệt, bên trong là cháo dinh dưỡng cùng những món đều là hồi phục sức khỏe sau sinh mà hắn căn dặn dì Trương nấu suốt buổi sáng hiện tại cũng chỉ có thể đứng một chỗ bên ngoài nhìn cậu quá lớp kính. Một tay còn lại hắn nắm chặt bình sữa mẹ mà lúc nãy qua phòng trẻ sơ sinh hắn bắt gặp một người phụ nữ vừa sinh nhưng không may đứa trẻ đã không còn, luyến tiếc tới phòng trẻ để ngắm nhìn những đứa bé sơ sinh vừa chào đời. Nhờ sự giúp đỡ của một bác sĩ, cho dù có chút ngượng ngùng nhưng hắn đã xin từ người phụ nữ kia một bình sữa thay vào đó hắn đã trả tiền cho cô ấy.

Nhẹ cười một cái, hắn lại nghĩ bản thân mình thật ngu ngốc, hắn nghĩ, hắn làm như vậy, có thể đưa Điền Chính Quốc trở về bên hắn được hay sao? Yên lặng xoay người rời đi, trong lúc hắn đi ngang qua thùng rác, đã giơ tay lên với ý định muốn cho tất cả vào thùng, nhưng hắn lại khựng lại, thu tay trở về.

Suy nghĩ đắn đo một lúc, hắn lại quay vào trong bệnh viện tìm một y tá, đưa giúp hắn những thứ này tới chỗ của cậu.

– Đừng để cậu ấy biết những thứ này là tôi đem tới, cứ nói có người phụ nữ vừa mất con, thương cảm cho hai cha con cậu ấy nên đã đưa những thứ này tới là được. Còn đây là một chút thành ý, cô có thể điền số mà cô mong muốn, mong các cô cùng bác sĩ chăm sóc cho hai người đó thật tốt giúp tôi. _ Kim Thái Hanh dặn dò nữ y tá, xong xuôi còn đưa cho cô ấy một tờ séc đã kí tên của hắn.

– Kim tổng, anh cứ yên tâm, chăm sóc sức khỏe bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi mà.

– Vậy, tôi phải đi trước rồi, nhờ mọi người giúp đỡ. _ Kim Thái Hanh cười lịch thiệp liền xoay người rời đi. Đừng nói tới việc chịu chi, nụ cười vừa rồi của hắn cũng đã đủ để nữ y tá kia đổ gục.


– Cô có biết Điền Chính Quốc không? Trường hợp nam nhân có thể mang thai đó.

– Có, cậu ấy vẫn thường tới khám thai mà, sao vậy?

– Cô xin nghỉ mấy ngày nay không biết đâu, cậu ấy sinh rồi, bé trai rất đáng yêu nữa.

– Vậy sao? Cũng thật thương cảm cậu ấy, trước nay vẫn tới khám một mình, có lẽ là sống một mình thì phải. Phụ nữ mang thai tới đây đều có người thân tận tình chăm sóc. Mỗi lần cậu ấy tới khám tôi vẫn luôn để ý, ánh mắt buồn kia đều là tủi thân mà thôi, cậu ấy sinh rồi, chắc không có người chăm sóc rồi, tôi sẽ để ý cậu ấy nhiều hơn vậy.

– Hừm, cô không biết đó thôi, cậu Điền Chính Quốc kia cũng không phải người bình thường đâu, mấy ngày hôn mê đều là Kim tổng Kim Thái Hanh ngày ngày ở lại chăm sóc, đứa nhỏ cũng là họ Kim nữa kìa. Chính Kim tổng cũng là người làm giấy khai sinh cho nó… Nhưng…

– Làm sao vậy?

– Hôm nay, tôi mới biết Kim nhị thiếu gia mới là bạn trai của cậu Điền này, vậy nên…

….

Kim Thái Hanh thở dài đi tiếp, việc nghe lén chính là việc làm không hay, thế nhưng đây là hắn vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai nữ y tá, tâm lại rối ren điên đảo, khiến lòng hắn nặng nề tâm sự, chỉ muốn tới quán bar yên lặng uống rượu, hôm nay, hắn chỉ muốn bản thân mình thật đấy, để tạm thời quên đi mọi thứ, hắn hiện tại chỉ muốn như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.