Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]

Chương 7: 7


Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 7: 7

Sáng hôm sau thức dậy, có lẽ vì lượng rượu hắn uống vào người đêm qua nên hiện giờ đầu hắn đau như búa bổ, thấy bàn tay được ủ trong một vòng ấm áp, khi nhìn xuống thì thấy Chính Quốc đang ngủ và tay thì cầm lấy tay hắn. Lúc đầu, hắn có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại lạnh lùng giật tay mình ra khỏi tay cậu. Hành động này vô tình làm cậu tỉnh giấc.

– Hưm… Thái Hanh… anh tỉnh rồi sao?

– … _ Hắn lạnh lùng im lặng.

Thấy hắn như vậy, cậu mới giật mình đứng dậy vội vàng xin lỗi.

– Tôi… Tôi xin lỗi, do tôi ngủ quên mất, xin lỗi…

Nói rồi chạy vội vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu trước, tránh ánh mắt như giết người của hắn.

– Chính Quốc, con dậy rồi sao, Thái Hanh đâu? _ Kim phu nhân đang ngồi dùng bữa sáng, thấy cậu bước xuống cầu thang liền gọi.

– C… con chào ba mẹ, Tại…Thái Hanh anh ấy đang chuẩn bị xuống ạ. _ Cậu vì còn cảm thấy hơi buồn sau thái độ Kim Thái Hanh đối với mình lúc nãy nên hơi bối rối khi trả lời.

– Vậy sao? Mau lại đây ăn sáng đi.

– Vâng ạ. _ Cậu tiến tới bàn ăn và ngồi xuống.

– Chính Quốc, đây là hai vé máy bay đến Nhật Bản, lát con và Thái Hanh dọn đồ rồi lát 10h đến sân bay nhé, máy bay sẽ bay lúc 11h đó. _ Kim phu nhân vừa ăn xong rút từ trong túi xách ra hai vé máy bay.

– Mau chuẩn bị đi nhé, còn bây giờ ta và ba các con phải ngoài có việc rồi, không ra tiễn các được, đừng buồn nhé… _ Bà đứng dậy ra khỏi bàn ăn tiếp đó Kim Thái Phong đang đọc báo cũng dừng lại xem đồng hồ rồi cũng đứng dậy theo.

– Chính Quốc, Thái Hanh nó có làm gì con thì nói ba ngay nhé, đừng sợ gì cả…

– Vâng thưa ba mẹ…ba mẹ đừng lo. _ Cậu cũng đứng dậy cúi chào.

Lúc ba mẹ Kim rời đi thì Kim Thái Hanh cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi vào bàn ăn.

– Ba mẹ tôi đi đâu vậy? _ Hắn không nhìn cậu hỏi.

– Ba mẹ nói có việc… _ Cậu cúi đầu ăn, dừng lại trả lời.

– Còn đây là sao? Vé máy bay? Nhật Bản? _ Hắn lạnh lùng cầm hai tấm vé lên, ngữ khí không một chút quan tâm.

– Ừm… _ Cậu gật nhẹ đầu, tiếp tục ăn.

– Chuẩn bị đi… _ Hắn uống một ngụm cà phê rồi rời bàn đi lên phòng.


Sau khi hắn trở về phòng, cậu cũng không còn tâm trạng ăn uống mà đi về phòng.

Bây giờ đã là 10h30 cậu và hắn đã có mặt tại sân bay, còn 30 phút nữa thì máy bay cất cánh rồi, cậu cảm thấy vừa vui vẻ, vừa lo lắng. Vui vẻ là vì cậu sắp được đến Nhật, từ sau khi cha mẹ bị người ta hãm hại thì cậu đã phải đến Úc sống, nhiều khi xem TV nói về cảnh đẹp ở Nhật Bản, trong lòng cũng rất muốn được đến đây một lần, bên cạnh đó, cậu lo lắng sẽ phải ứng xử với Kim Thái Hanh như thế nào đây… Mà hắn lại chẳng có vẻ gì quan tâm đến chuyến đi này, khuôn mặt lạnh băng, tập chung viết gì đó trên điện thoại, chốc chốc hàng lông mày lại nhăn lại. Cậu biết hắn đang làm gì, hắn là đang lệnh cho người của mình đi tìm kiếm Trịnh Thiên Mỹ, nghĩ đến đây tim cậu như thắt lại. Cậu phải làm sao đây?


Sau mấy tiếng đồng hồ, máy bay cuối cùng cũng đã hạ cánh xuống sân bay.

Tokyo bây giờ đã lên đèn, ánh sáng lung linh rực rỡ làm cậu thích thú bất giác nở một nụ cười, tuy Bắc Kinh lúc chiều tối cũng vậy, nhưng đây là Nhật Bản, cảm giác cũng thật khác đi, cảm giác rất tự do và thoải mái. Và nụ cười vu vơ đó, làm tim một người chợt rung lên.

– Kim Thái Hanh, anh… đã bao giờ đến đây chưa? _ Đến cùng ai?

Cậu e dè hỏi, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ của xe, từ lúc mới gặp hắn đến giờ, cậu chưa lần nào nói chuyện như vậy với hắn, ở nhà trước mặt ba mẹ thì nói rất nhiều, nhưng, đó chỉ là đối phó với ba mẹ Kim còn đằng sau đó khi trở về phòng thì ai làm việc nấy, không nói chuyện…

– Đã đến vài lần… _ Hắn không nhìn cậu trả lời, mắt nhìn thẳng tập trung lái xe.

– …

Được một lúc sau, hắn lại tiếp tục nói.


– Cùng với một người…

– …Là bạn gái anh sao? _ Tự dưng muốn cười khinh bỉ vào mặt mình, rõ ràng đã biết tất cả mà còn muốn hỏi như vậy.

– Tôi cùng cô ấy đến đây vài lần, mỗi năm tôi đều dẫn cô ấy đến đây, nhưng bây giờ chắc không được nữa rồi, cô ấy đã bỏ đi… _ Hắn thở dài.

– Tôi xin lỗi… _ Xin lỗi vì tất cả, đều do tôi cả…

– Tới rồi, cậu vào đi, mẹ tôi đã đặt sẵn phòng nên chỉ cần đến hỏi tiếp tân lấy chìa khóa… _ Hắn lạnh nhạt nói, mắt không nhìn đến cậu một lần.

Cậu im lặng xuống xe, hắn sau đó cũng nhanh chóng phóng xe đi, mặc kệ cậu vẫn còn đứng đó.

– Thái Hanh! Lâu không gặp, khỏe chứ hả? _ Đám bạn của hắn Kim Nam Tuấn, Mẫn Doãn Kỳ, Kim Thạc Trân đang du học tại Nhật nghe tin hắn vừa tới Nhật thì đều tập chung lại đợi hắn đến.

– … _ Hắn không nói gì, bình thản gọi rượu tới.

– Này, cô người yêu Trịnh Thiên Mỹ của cậu đâu? Mọi năm tới đây cậu đều dính kè kè bên cô ta cơ mà? Bỏ rồi sao? _ Ba người kia lần lượt hỏi hắn.

– Im đi! _ Hắn gắt lên.

– Này, làm gì mà nóng lên vậy, có chuyện gì rồi sao? _ Kim Nam Tuấn bất bình lên tiếng.

– Tôi kết hôn rồi… _ Hắn bỗng lên tiếng.

– Cái gì!!! _ Ba người kia vì ngạc nhiên mà đang uống rượu lại xuýt phụt ra ngoài. Thật mất mặt…

– Cùng Trịnh Thiên Mỹ sao? ­_ Kim Nam Tuấn.

– Sao không báo chúng tôi??? _ Mẫn Doãn Kỳ.

– Đám cưới đối tác hôm trước ba tôi nói phải đi dự là đám cưới cậu sao? _ Kim Thạc Trân.

Ba người này đi chung lâu quá thành nhiễm nhau hết rồi sao?

– Cậu ta không trả lời như vậy là đúng rồi… Thiệt là, kết hôn không báo nhau tiếng nào hết. Nam Tuấn, anh nói xem có phải cậu ta vì vợ mà quên ba chúng ta không? _ Thạc Trân bĩu môi nói.

– Nam Tuấn, nói vợ cậu im lặng chút đi! _ Hắn khó chịu nói. Thạc Trân theo đó mà cũng chịu im lặng lại.


– Có chuyện gì sao? _ Vẫn là Kim Nam Tuấn cất tiếng hỏi. Anh ta là người có suy nghĩ chín chắn hơn hai người kia.

– Tôi không kết hôn cùng Thiên Mỹ, mà là với một người con trai, tôi không hiểu nổi lí do cậu ta kết hôn với tôi là gì, nhưng chắc chắn cũng chỉ liên quan đến tiền của Kim gia thôi. Vì phải kết hôn cùng cậu ta mà Thiên Mỹ bỏ đi rồi, tôi đang tìm cô ấy.

– Và lí do cậu đến đây là hưởng tuần trăng mật với cậu ấy. Cậu cũng đâu chắc chắn cậu ấy như vậy, biết đâu cậu ấy yêu cậu thì sao giống như Nam Tuấn yêu tôi vậy, ôi, tôi muốn gặp cậu ấy. _ Thạc Trân chắp tay vui vẻ cười nói.

– Này, cậu hận cậu ta vì cậu ta là nguyên nhân làm Thiên Mỹ của cậu đau lòng mà bỏ đi? Ầy nhìn mặt cậu như vậy là tôi đoán được rồi… _ Doãn Kỳ sau một hồi im lặng cũng lên tiếng góp vui.

– Mẫn Doãn Kỳ! Cậu im đi, cái gì mà hận thù chứ hả! _ Thạc Trân bỗng dưng cảm thấy tức giận khi Mẫn Doãn Kỳ nói như vậy.

– Thôi thôi, xin lỗi, lỡ lời được chưa? À, Thái Hanh, tới trường đua không?

Lâu rồi bốn người chúng ta chưa đấu với nhau rồi. Thạc Trân sẽ cùng một xe với Nam Tuấn, cậu và tôi mỗi người một xe. Như mọi lần chúng ta cá cược đi, nếu chúng tôi thua thì sau khi tốt nghiệp sẽ giúp cậu tìm Trịnh Thiên Mỹ của cậu, còn nếu cậu thua, chịu hình phạt do chúng tôi đưa ra… Thế nào? _ Mạc Doãn Kỳ nói một lượt, nhưng cũng đủ hiểu.

– Mấy người tính trò gì nữa đây? _ Hắn lạnh lùng nhấc ly rượu lên uống.

– Ấy, Thái Hanh, chỉ là muốn vui một chút thôi mà, với lại chúng tôi đã thắng cậu bao giờ đâu. Được không? _ Thạc Trân cười xòa.

– Được thôi, đi. _ Dù sao dạo này hắn hơi căng thẳng, thư giãn chút cũng chẳng sao.

Bốn người có mặt tại trường đua xe vào 10 sau đó. Bốn chiếc xe đua đi vào vị trí xuất phát, sẵn sàng bắt đầu vào cuộc đua.

“Đoàng”

Tiếng súng nổ ra, bốn chiếc xe cùng vận tốc đáng sợ lao vút đi. Dẫn đầu là xe Kim Thái Hanh, thứ hai là xe Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân, sau cùng là Mẫn Doãn Kỳ.

Sắp đến đích, Kim Thái Hanh bỗng nhiên giảm tốc độ, nhờ đó hai xe kia vượt lên mà chạm đích trước. Nguyên nhân là do hắn vừa thấy một người rất giống Trịnh Thiên Mỹ, xe dừng hẳn, hắn mở cửa vội vàng chạy theo người kia, nhưng đã không còn thấy đâu nữa.

– Thái Hanh! Cậu tìm gì vậy? _ Thạc Trân từ đằng xa gọi, hắn đành bực tức quay trở lại.

– Thái Hanh… _ Mẫn Doãn Kỳ hí hửng cười.

– Muốn gì? Nói nhanh đi. _ Hắn tâm trạng không vui, chán ghét nói.

– Ờm, tiền chúng tôi không thiếu, phụ nữ thì không cần, thôi thì, muốn cậu làm một việc cậu không hề muốn, thay cho trước kia tôi bị cậu “bắt nạt” đi. Cậu đối xử thật tốt với người vợ của cậu với thời gian 1 năm bắt đầu từ đây, haha, Thái Hanh thực hiện hình phạt đi.

– Đúng vậy. Dù sao chúng tôi cũng sắp tốt nghiệp, sẽ về Bắc Kinh, chúng tôi sẽ đến ghé thăm gia đình nhỏ của cậu thường xuyên đấy, ôi, muộn rồi, Nam Tuấn, em muốn về nhà. _ Kim Thạc Trân cũng chen vào. Sau đó tìm cách tẩu thoát.

– Được, Thái Hanh, chúng tôi về trước, gặp lại sau, hôm khác dẫn vợ cậu ra mắt chúng tôi đó. _ Kim Nam Tuấn vòng tay ôm Thạc Trân, buông lời trêu chọc.

– Thái Hanh, tôi cũng về đây… _ Mẫn Doãn Kỳ cũng nhân cơ hội mau chóng rời đi.

Không lâu sau, hắn cũng trở về khách sạn.


Mở cửa bước vào phòng, trên giường trống trơn, không có ai. Hắn đảo mắt nhìn quanh phòng, phát hiện một cơ thể nhỏ bé, nằm gục trên chiếc bàn gỗ ngoài ban công.

Hắn đi tới ôm cậu trở về giường, cẩn thận ngắm nhìn người kia.

Khuôn mặt thanh tú, lông mi dài như con gái, da trắng mịn,… Trông cậu giờ này có thể nói là… Xinh đẹp?!

– Nếu đã như thế thì… được thôi…

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc hiền mơ màng tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường êm ái còn… nằm trong lòng Kim Thái Hanh. Cậu hoảng hốt bật dậy, xin lỗi rối rít.

– Kim Thái Hanh, xin lỗi, tôi không cố ý… _ Cậu vội vàng rời khỏi hắn, nhưng đột nhiên một lực lớn lại kéo cậu ngã xuống người hắn.

Hắn khó chịu, nhắm chặt mắt, giọng khàn khàn nói.

– Im lặng một chút đi, còn sớm, ngủ thêm đi… _ Nói rồi ôm chặt lấy cậu.

Cậu vì hành động này của hắn mà đơ người, không dám nhúc nhích, trái tim trong lồng ngực cũng vì thế mà đập nhanh không ngừng.

“Hôm nay Kim Thái Hanh bị sao vậy?”

Thắc mắc một hồi cơn buồn ngủ lại kéo tới, một lúc sau đó, cậu cũng thiếp đi.

Tình yêu Điền Chính Quốc dành cho Kim Thái Hanh…

Không phải sét đánh.

Cũng không phải kiểu mưa dầm thấm lâu.

Mà là từ lúc, khoảnh khắc hắn nhất quyết muốn chống lại cuộc hôn nhân này, nhìn hắn vì người kia mà lo lắng, vì người kia mà đau lòng, vì người kia mà cãi nhau với gia đình…

Thời gian một tuần không phải là lâu, nhưng từ những hình đó, từ lúc nào đã len lỏi vào tim một người. Để khi người đó, cảm thấy trái tim mình đau thắt lại khi nhìn thấy hắn quan tâm lo lắng cho người kia, rồi giật mình sợ hãi với suy nghĩ “Khi nào mình mới được như cô ấy?”

Lo lắng, sợ hãi, hoang mang là cảm giác sau đó…

Kim Thái Hanh, tại sao em lại yêu anh?…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.