Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 20: 20
– Thạc Trân, em đã có thể xuất viện chưa? Ở đây rất chán… Anh còn có thể đi làm, còn em suốt mấy ngày nay chỉ có thể loanh quanh trong công viên bệnh viện. _ Cậu ngồi bên cửa sổ nhìn xa xăm lên bầu trời mùa hạ trong xanh sau khi nghe tiếng mở cửa liền lười quay lại nhìn, đoán là Thạc Trân tới, vì mấy ngày nay chỉ có một mình y tới thăm cậu. Thi thoảng Thái Minh cũng tới nhưng tới vào buổi trưa như vậy, chỉ có Thạc Trân.
– Thạc Trân, em đã khỏe rồi, em thực muốn về nhà.
– …
– Thạc Trân? _ Không thấy người kia trả lời, cậu khó hiểu quay lại, sau liền giật mình, người đến không phải là Thạc Trân, mà là người cậu nhung nhớ suốt mấy ngày qua – Kim Thái Hanh.
– Đã đói chưa? _ Giọng trầm thấp lên tiếng.
– Thái Hanh… Anh…
– Sao vậy? Mau ăn đi, Thạc Trân hôm nay đi cùng Nam Tuấn dùng cơm với đối tác rồi.
– Anh không bận việc gì sao? Như vậy rất phiền anh…
– Ăn đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cậu. _ Hắn nhanh chóng rời đi, đưa tay lên ngực trái, nơi trái tim của hắn đập loạn xạ một cách khó hiểu. Mấy ngày qua, ban ngày thì hắn vùi đầu vào công việc và tìm kiếm Trịnh Thiên Mỹ, ban đêm lại vùi mình trong các cuộc hoan ái cùng phụ nữ để loại bớt hình ảnh của cậu trong tâm trí hắn.
– Thiếu gia, mời anh kí vào đây, rồi có thể cho cậu Điền xuất viện. _ Vị y tá xinh đẹp, làm trong bệnh viện của Kim gia, e thẹn đưa giấy tờ cho hắn kí. Một người đàn ông anh tuấn độc thân lại còn lạnh lùng như vậy, phụ nữ nào chẳng thích chứ.
– Sức khỏe cậu ta không còn vấn đề gì chứ? _ Hắn quay sang nói với vị bác sĩ đang đứng bên cạnh.
– Vâng, các vết thương của cậu Điền đã lành, mấy ngày nay sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi thưa thiếu gia.
– Được rồi. Ông đi làm việc của mình đi. _ Hắn nói xong liền sải bước về phía thang máy, trở lại phòng bệnh của cậu. Vừa bước vào phòng đã phát hiện cậu đã thu dọn đồ đạc xong đâu vào đấy rồi.
– Thái Hanh, xong rồi sao? _ Cậu xách túi đồ lên, cảm giác như sắp được tự do vậy.
– Ừ, đi xuống cổng đi. _ Hắn nói xong, thì đi ra ngoài trước. Bước chân của hắn theo thói quen, trừ khi ở nhà, bước rất vội và bước dài, bằng cả hai bước chân của cậu, vì vậy muốn theo kịp hắn, cập phải bước vội như đang chạy mới có thể theo hắn.
– Thái Hanh, anh ăn trưa chưa vậy? _ Cậu vội nói theo hắn đồng thời cố gắng tăng tốc độ.
Đột ngột dứt lời, hắn đã dừng lại khiến cậu không phản ứng kịp mà đâm vào tấm lưng rắn chắc rộng rãi của hắn.
Hắn quay lại nhìn cậu, cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình thật không ổn, ánh mắt lạnh lùng cùng chút tức giận, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống, cậu vội vàng cúi đầu xin lỗi.
– A… Thái Hanh. Em, em xin lỗi, em không cố ý…
– Đừng gọi tên tôi nữa, cậu nghĩ cứ réo tên tôi như vậy, sẽ thay thế được cô ấy sao?
– Em không có.
– Còn nói không? Chẳng phải mấy ngày qua là thời gian tốt nhất để cậu hỏi thói quen của Thiên Mỹ, từ kiểu ngồi bên cửa sổ, cái kiểu cậu réo tên tôi đều giống hệt như cô ấy, cậu lại nói là trùng hợp?
– Thật sự là không có, tại sao không tin em? _ Đôi mắt cậu ngấn nước trong veo. Thật sự cậu không cố ý.
– Thôi đi, tôi chẳng có lí do gì phải tin cậu cả. _ Hắn hừ lạnh một cái rồi bước nhanh hơn, bỏ mặc cậu đứng một mình ở đó.
– Tại sao không thể tin em chứ?
…
– Vào trong nhà đi, tiền tôi đã chuyển vào tài khoản của cậu, muốn mua gì thì tùy.
– Thái… A… Anh đi đâu vậy? _ Cậu e dè hỏi.
– Về tập đoàn.
– Vậy sao? Vậy anh đi đi…
– Điền Chính Quốc! _ Hắn bỗng nhiên gọi cậu.
-…
– Mẹ tôi nói, ờm, hôm mà tôi cùng cậu, à, hôm đó là sinh nhật cậu sao? Xin lỗi, đây là quà, mẹ tôi bắt tôi bù đắp cho cậu… _ Hắn đưa từ trong hộc xe ra một hộp quà nhỏ đưa cho cậu.
– Là cho em sao? Em… _ Cậu ngạc nhiên tột độ, đây là món quà sinh nhật đầu tiên cậu được tặng sau khi ba mẹ cậu qua đời.
– Cầm lấy đi… _ Hắn nhăn mày tỏ vẻ không hài lòng, khiến cậu sợ hắn lại nổi giận nên vội cầm lấy món quà.
– Xin lỗi anh, Thái… A xin lỗi… _ Không gọi tên thì gọi gì đây?
Hắn nhìn bộ dạng cậu hấp tấp lại lo lắng của cậu, không nhịn được khóe môi kéo lên một nụ cười.
– Sao cậu ngốc vậy?
– …?
– Thôi, tôi tới Kim thị đây, vào trong đi. _ Hắn khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Nhìn chiếc xe của Kim Thái Hanh đi xa dần rồi mất dạng khỏi cổng của khu nhà cao cấp Kim thị.
Xách túi đồ vào trong nhà, lúc chuẩn bị mở cổng đi vào, cùng lúc điện thoại trong túi vang lên tiếng nhạc chuông quen thuộc.
– Xin chào, tôi là Điền Chính Quốc…
– Chính Quốc, là tôi, Thái Minh. _ Đầu giây bên kia vang lên câu trả lời.
– Thái Minh? Số điện thoại này… Là của cậu sao? _ Cậu thắc mắc, số điện thoại của Thái Minh không phải số này.
– Ừm, điện thoại của tôi hôm qua vô tình bị rớt xuống bồn rửa mặt. Vừa mua cái mới để đợi đi phục hồi lại số điện thoại, cậu nói xem, có phải tôi bị nhiễm bệnh hậu đậu từ cậu rồi không? _ Anh ở đầu dây bên kia bắt đầu giở trò trêu chọc như mọi khi.
Điện thoại của anh đúng là bị rớt nước, nhưng không phải là xuống bồn rửa mà là làm rớt xuống biển trong khi cùng đám thuộc hạ tới khu huấn luyện trên một hòn đảo để xem xét. Trên đường đi, bỗng nhiên cảm thấy nhớ một người, liền lôi điện thoại ra lướt vài tấm hình chụp lén được lúc còn đi học.
– Lão Nhị, anh đang xem gì vậy? Là chị dâu của tôi sao? Haha, trông cũng xinh đẹp đấy chứ. Haha…
“Bõm”
Chiếc điện thoại rơi ngay xuống biển.
Văn Mục là người dưới chướng của anh, trong hắc đạo được người khác gọi J, là một sát thủ xuất sắc và vô cùng được trọng dụng. Không ngờ lần này có vẻ cái mồm hại cái thân rồi. Nhìn vẻ mặt cười đến hạnh phúc khi nhìn vào màn hình điện thoại cùng với vẻ mặt thẫn thờ khi chiếc điện thoại rơi xuống nước là hiểu được người nam nhân khả ái kia quan trọng với anh như thế nào rồi.
– Anh có biết anh vừa gây ra tội gì không HẢ? _ Anh tức giận quát lớn.
– Lão nhị, thực xin lỗi, mong anh đưa ra hình phạt… _ J vội quỳ xuống xin tội.
– Lão Nhị, mong anh bớt giận, đại ca không cố ý. _ Đám thuộc hạ cũng quỳ theo.
Nhìn bộ dạng thành khẩn kia, anh cũng không thể vì tình cảm riêng mà giết chết những người như J được, còn nếu là kẻ khác, e là chết không toàn thây rồi.
– Thôi được rồi, đứng dậy hết đi. _ Dù sao bao nhiêu dữ liệu của điện thoại đã được anh thường xuyên sang một USB rồi, rớt cũng chẳng sao. Số điện thoại đợi vài ngày nữa phục hồi cũng được .
…
– Gì chứ? Tôi không có hậu đậu, cậu đừng đổ lỗi cho tôi. _ Cậu bĩu môi.
– Haha, đùa xíu thôi. Xuất viện rồi sao? Họ nói anh trai đã tới làm thủ tục cho cậu.
– Ừm, tôi vừa về tới nhà. Có chuyện gì sao?
– Không có gì, chỉ muốn hỏi xem sức khỏe của cậu một chút. _ Anh nhớ em.
– À, cảm ơn nhé. _ Cậu bật cười cảm ơn.
– Không có gì, mà cậu ở Trung Hải Điện (tên khu nhà cao cấp của Kim thị) một mình không cảm thấy buồn sao? _ Anh ngồi trên sofa của phòng làm việc trong căn cứ tổ chức, thoải mái nói chuyện cùng cậu.
– Không có, tôi cảm thấy rất bình thường.
[Lão Nhị, khu huấn luyện ở khu rừng phía đông bị tập kích, Lão Đại anh mau tới đây.] Tai nghe đang đeo ở tai bỗng vang lên tiếng báo cáo của thuộc hạ.
– Chính Quốc, tôi có việc gấp, tạm biệt.
– Vậy sao? Tạm biệt. _ Điện thoại bị cúp ngay sau đó, Chính Quốc nhìn xung quanh căn nhà của mình, trong mấy ngày không ở đây, căn nhà cũng không bừa bộn cho lắm, chỉ là có chút bụi bẩn do không được quét dọn.
“Bụp”
– Ưmm… _ Cậu ngất lịm đi, bên cạnh là hai kẻ mặc đồ đen.
– Đem tới.
…
– J, hiện tại tình hình thế nào rồi? Chuẩn bị xe đi, tôi tới ngay. _ Thái Minh thay một bộ đồ màu đen, cầm theo một khẩu súng lục, nói nhanh vào chiếc tai nghe. Khu huấn luyện ở khu rừng phía Đông là khu huấn luyện đặc biệt, trong đó còn có khu điều chế hóa học và kho vũ khí, mất khu huấn luyện đó chẳng khác gì tổ chức hắc đạo và bạch đạo cũng mất.