Bạn đang đọc Kẻ Thứ Ba… Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver] – Chương 17: 17
Người giúp việc
Người giúp việc
Người giúp việc
– Là người giúp việc sao?
– Ừm… _ Hắn gật đầu một cái rồi cúi xuống định cùng cô ả tiếp tục công việc còn đang dang dở.
– Ưm… Không được, hay chúng ta lên phòng của anh đi.
– Cũng được… _ Hắn gật đầu ôm cô ả lên lầu, bắt đầu một đêm hoan ái cuồng nhiệt, tại căn phòng của hai người…
…và bỏ lại đôi vai gầy kia đang không ngừng run rẩy.
Kim Thái Hanh, thực sự chúng ta không là gì của nhau sao? Không phải sao?
…
– Này cậu giúp việc! Nấu cơm sáng đi…
– …
– Này, gọi cậu mà không trả lời tôi sao? Hả?!! _ Ả tình nhân của Kim Thái Hanh mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng của hắn, hai cúc áo ở trên không cài khiến áo bị trễ xuống vai, để hở ra vùng ngực trắng với những vết xanh tím phơi bày ra ngoài, nhàn nhã ngồi gác chân trên ghế mà thoải mái dũa móng. Không nghe cậu trả lời liền tức giận dùng chất giọng “nhọn hoắt” của mình mà hét lên với cậu, khác hẳn giọng nói dịu dàng mềm mại khi cô ta nói chuyện với Kim Thái Hanh đêm qua.
– Tôi… Cô gọi tôi? _ Đang tập chung quét dọn trong phòng bếp, bởi vì tiếng máy hút bụi khá ồn nên cậu không nghe thấy cô ta nói gì hết.
– Phải, cậu bị điếc sao hả? Còn nữa, bây giờ là mấy giờ rồi? Tại sao còn không mau đi làm đồ ăn sáng? Cậu là đang khinh thường tôi? Tên người làm dơ bẩn này…Chát… _ Dứt lời mắng nhiếc là một âm thanh chua chát vang lên. Không hiểu sao, khi nhìn thấy cậu, trong lòng cô ta lại nổi lên cảm giác giống như một người phụ nữ nóng tính nhìn thấy người tình của chồng mình vậy. Máu điên sôi sùng sục.
[Kim tổng: Cậu ấy mới là vợ tôi!]
Cậu hai tay ôm lấy một bên má bỏng rát của mình, còn có một chút xước da do móng tay của ả tình nhân gây ra.
– Tôi…tôi xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng…làm… _ Tiếng nấc nghẹn ứ lại trong cổ họng, cố nói xin lỗi.
– Em đang làm gì vậy? _ Kim Thái Hanh đứng trên đầu cầu thang, lạnh lùng nói. Cũng nhìn qua phía cậu, cúi gằm mặt ôm lấy má mình.
– Thái Hanh, em đói mà cậu ta không chịu đi nấu đồ ăn sáng, cậu ta khi dễ em. _ Ngước lên nhìn hắn trên đầu cầu thang, đem một bộ dáng mỏng manh dễ vỡ nói với hắn.
– Nấu cơm đi… _ Hắn lạnh lùng nói với cậu, đi tới bên ả.
– Lệ Mẫn, sao dậy sớm vậy? _ Hắn ôn nhu bế cô ta về phía sofa trong phòng khách.
– Tôi biết rồi… _Cậu lủi thủi quay vào trong bếp, nhìn cảnh đó, cậu chỉ có thể cười nhạo chính bản thân mình, ngu ngốc.
Một hồi sau bất chợt quay ra phòng khách.
– Ah, cái kia, hai người…muốn ăn gì? Cháo hay bánh mì?
– Cháo đi. _ Hắn quay sang nói với cậu, nhìn thấy gương mặt của cậu ửng lên vết một bàn tay năm ngón rõ ràng, còn có đôi mắt có chút sưng mọng lên, dấu hiệu của việc khóc quá lâu liền nhíu mày, nhưng khoảnh khắc đó thoáng chốc liền biến mất.
Cậu gật đầu một cái, đi vào bếp thật nhanh nấu một nồi cháo thịt thơm ngon.
– Cháo đã nấu xong, có thể… _ Cậu dừng lại, không thể nói thành lời, Kim Thái Hanh, hắn ôn nhu hôn lên môi Lệ Mẫn rồi cười với cô ta.
Haha, Điền Chính Quốc, mày nhìn xem, nhìn xem này, người kia, chính là chồng của mày.
– Vào ăn sáng đi, chắc em đói rồi. _ Hắn nắm tay Lệ Mẫn vào trong bếp, bỏ qua Chính Quốc đứng nhìn bọn họ.
Múc đầy cháo vào bát, cậu lặng lẽ ngồi vào bàn. Chưa kịp ăn miếng cháo nào thì giọng của Lệ Mẫn lại vang lên.
– Này này, cậu là giúp việc sao lại ngồi ở đây, tự tiện ngồi ăn cùng chủ nhân của mình? _ Lệ Mẫn nhăn mặt nhắc nhở.
Kim Thái Hanh nghe thấy cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ả, sau đó nghĩ gì đó lại mỉm cười lạnh.
Liếc nhìn thấy nụ cười lạnh của Kim Thái Hanh, đau lòng có, thất vọng có, hụt hẫng có, cậu vội cúi đầu xin lỗi rồi dọn bát của mình đi, rời khỏi nhà bếp về phòng.
Mệt mỏi đau đầu, cả đôi tay đang bị thương và phần hạ thân cũng đồng loạt đau rát, cảm giác hơi lạnh cùng với buồn ngủ, vừa đặt lưng xuống giường dành cho khách tự nhủ với bản thân chỉ nhắm mắt lại chút thôi, sau đó sẽ đi dọn dẹp nhà cửa sau đó liền không kiềm được mà ngủ quên lại không ngờ rằng chính mình lại một lần nữa sốt cao.
– Này, cậu giúp việc, mấy giờ rồi mà chưa chuẩn bị cơm trưa vậy hả, trời ơi, nhà cửa tại sao vẫn chưa dọn nữa là sao vậy hả? _ Sau một buổi sáng dạo quanh trong các khu thương mại sa hoa, Lệ Mẫn quay trở về với một đống đồ hiệu trên tay.
– Này đâu rồi hả? _ Lệ Mẫn hung hăng mở cửa phòng dành cho khách, nơi mà cô ta cho rằng đây là phòng của cậu.
– Này, đừng giả chết nữa, cậu nghĩ cậu nằm không nhúc nhích như vậy là cậu không cần phải làm việc sao, Thái Hanh thuê cậu về làm việc nhà chứ không phải thuê cậu về để nuôi bảo cậu, hiểu không hả? _ Cô ả vứt bỏ lớp vỏ mỏng manh yếu ớt trở thành một người phụ nữ ăn nói cay độc.
– Tôi… _ Chính vì chất giọng mắng chửi của Lệ Mẫn quá chua ngoa nên Chính Quốc từ trong cơn mê man bắt đầu tỉnh dậy. Cả người ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt cố đứng dậy rời khỏi giường.
– Tôi tôi gì hả? Mau xuống làm cơm đi, nhà cửa chăn màn chưa giặt giũ dọn dẹp mà vẫn an tâm ngủ cả sáng sao? Có tin tôi cho cậu nghỉ việc luôn không?
– Tôi xin lỗi, tôi đi làm ngay đây… _ Cố bám vào tường mà lần mò xuống lầu dưới một cách khó khăn, toàn bộ cơ thể cậu như bị rút cạn hết sức lực, cứ như thể chỉ cần buông tay khỏi vách tường, cả người cậu sẽ đổ xuống ngay lập tức.
King Kong
– Có khách tới kìa, mau ra mở cửa đi.
– Chính Quốc…