Kế Thê

Chương 326: Chậm giết


Đọc truyện Kế Thê – Chương 326: Chậm giết

Editor: Bộ Yến Tử – Diễn Đàn

“Ngồi đi.”

Thái Xương đế ra hiệu cho Lưu Đồng ngồi xuống, trầm ngâm một lát nói: “Thận Quận vương vẫn chưa chết tâm với ngôi vị Hoàng Đế, lần này được ăn cả ngã về không, chắc là đã tính toán ra sức đánh một đòn. Hành vi này của hắn, là cùng cấp mưu nghịch, Kỳ vương và Lễ vương cũng trốn không thoát. Đợi bắt được hai người, Hình bộ chọn ngày thẩm tra xử lí, bây giờ đệ chưởng quản Hình bộ, đối với việc này, có giải thích gì không?”

Lưu Đồng trầm mặc, sau đó lên tiếng đáp: “Vậy ý của hoàng huynh là gì?”

Thái Xương đế nhếch khóe miệng: “Lúc lâm chung phụ hoàng có di ngôn, lo lắng huynh đệ hoàng gia tương tàn. Nếu như nói tới hiếu đạo, phải tha cho bọn họ một mạng. Nhưng nếu như dùng quốc *** bọn họ không tránh được kết cục xét nhà phán tội chết.”

Lưu Đồng vuốt cằm, nhìn Thái Xương đế nói: “Hoàng huynh nghĩ tới lý luận nào?”

“Đệ thấy sao?” Thái Xương đế lại ném củ khoai lang phỏng tay này lại cho Lưu Đồng.

Lưu Đồng bất đắc dĩ nói: “Tự nhiên là thần đệ nghe theo ý của hoàng huynh.”

Thái Xương đế nhìn hắn một lát, trầm giọng nói: “Tiểu Cửu, lời này đệ đáp sai rồi.”

Lưu Đồng kinh ngạc nhìn hắn ta.

“Ta đã giao cho đệ làm chủ Hình bộ, cho phép đệ toàn quyền xử lí, xử án rõ ràng, làm rõ tình tiết vụ án, tự nhiên hi vọng đệ có thể khắc ghi hai chữ『 quốc pháp 』trong lòng.”

Thái Xương đế chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên thay đổi xưng hô giữa mình và Lưu Đồng.


“Vinh Quận vương, trẫm tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại có thể đáp lại trẫm,『nghe theo ý của hoàng huynh』?”

Lưu Đồng đứng dậy, vén bào quỳ xuống: “Thần đệ biết sai.”

Trên mặt Thái Xương đế chợt lóe lên tươi cười, đến gần đỡ hắn dậy: “Phương pháp độ quốc, không thể buông thả. Hình bộ, là nơi tập trung tất cả quốc pháp. Ngươi thân là chủ sự Hình bộ, Tiểu Cửu, không nên khiến ta thất vọng.”

Lưu Đồng cúi đầu nói: “Thần đệ hiểu rõ.”

“Đi thôi, cung yến sắp bắt đầu. Thận Quận vương bày ra trò hay, cũng muốn trình diễn.”

Thái Xương đế đi ở phía trước, Lưu Đồng theo sát phía sau, trong lòng không ngừng quay cuồng kinh đào hãi lãng.

Hoàng huynh đối với 《Luật Đại Ngụy》chưa bao giờ đình chỉ, huynh ấy đã từng dẫn ra《Luật Đại Ngụy》, biện luận trên triều đình, muốn đem chuyện hai nhà Tề – Lỗ ở Duyện Châu xử lí công bằng, vì thế còn từng cùng nhóm thần tử xảy ra khẩu chiến kịch liệt.

Hai chữ quốc pháp, đối với dân chúng bình thường mà nói, là chuyện lớn của thiên tử.

Nhưng đối với đệ tử hoàng tộc, triều thần quyền quý mà nói, kỳ thực chỉ muốn được tâm ý Hoàng Đế, cho dù phạm vào quốc pháp, Hoàng Đế mở miệng vàng lời ngọc, cũng có thể đem việc này làm tròn đi qua.

Nếu dùng lời lẽ của Thường Nhuận Chi mà nói chính là, có pháp trị, nhưng nhiều hơn, là người trị. Ý tứ của Hoàng Đế, là cao nhất.

Lưu Đồng không biết Thái Xương đế có thật sự muốn mạng của đám người Thận Quận vương hay không, cho nên mới nói ra câu “Nghe theo ý của hoàng huynh”.


Nhưng hiện tại xem ra, ý của hoàng huynh là đang nhắc nhở hắn, muốn hắn xử lí theo lẽ công bằng.

Là do xuất phát từ quốc pháp, hay xuất phát từ… Ý của hoàng huynh?

Nghĩ nhiều vô ích, luôn muốn người ta nắm bắt việc này thẩm tra xử lí.

Lưu Đồng bỏ ưu tư trong đầu sang một bên, theo sát Thái Xương đế, hội hợp cùng chư vị dòng họ.

Trong đại điện tiếng người ồn ào, nâng chén chúc mừng thăm hỏi không ngừng bên tai, Đế Hậu phía trên nói cười vui vẻ, ca múa thăng bình.

Thường Nhuận Chi ngồi ở bên cạnh Lưu Đồng, sâu sắc nhận thấy dường như hắn đang có chút trầm mặc dị thường.

Nàng đưa tay kéo kéo hắn, thấp giọng hỏi: “Chàng xảy ra chuyện gì vậy? Trên mặt không chút vui vẻ.”

Lưu Đồng cười nói: “Không có chuyện gì, chính là ca múa này, không có gì đáng xem.”

“Lời này của chàng thật là không cho Hoàng Hậu nương nương mặt mũi.” Thường Nhuận Chi lại nói: “Dù gì đây cũng là cung yến long trọng do Hoàng Hậu nương nương lần đầu tổ chức, ca múa cũng phải chọn thật lâu. Thiếp thấy cũng không tệ, chàng nhìn Dương Dương bọn họ đi, không phải vui vẻ hớn hở sao?”

Lưu Đồng theo tầm mắt Thường Nhuận Chi nhìn về hướng các nữ nhân, nói: “Bọn họ còn nhỏ ít xem, tự nhiên xem rất vui.”

Dứt lời, Lưu Đồng lại khôi phục dáng dấp nặng nề, trong mắt lóe tinh quang, phảng phất như thời cơ báo đốm hành động.


Thường Nhuận Chi nhìn ra được hắn có chút khẩn trương, nghĩ đến lúc bắt đầu tiến cung, thủ vệ ở cửa cung không giống với năm trước, không khỏi có chút kinh hồn táng đảm.

Lại giương mắt nhìn về phía Thái Xương đế, vẫn là ánh mắt như hồ sâu, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn ta.

Thường Nhuận Chi muốn hỏi Lưu Đồng, nhưng lại cảm thấy lúc trước Lưu Đồng đã không nói, nói vậy mặc dù xảy ra chuyện gì, nhất định là tuyệt mật, vẫn không nên hỏi hắn thì hơn.

Rượu quá ba tuần, ca múa đã lui xuống, Thái Xương đế cùng Hoàng Hậu nâng chén, cùng dòng họ chào đón năm mới.

Vừa uống xong ly rượu, trong nháy mắt trên đại điện trở nên yên tĩnh, một tiếng chén vỡ thanh thúy đột nhiên vang lên.

“Giết!”

Cùng với hét hò đều nhịp, nhảy vào trong đại điện là mười mấy hắc y chỉ lộ đôi mắt, người người thân thủ bất phàm, muốn tới gần chỗ cao nhất trong điện.

Thái Xương đế trầm ổn như núi, Hoàng Thái hậu đã bị dọa lơ mơ, tuy rằng sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch, nhưng vẫn vòng đến phía trước Thái Xương đế, lớn tiếng quát: “Hộ giá!”

Tiếng ma sát đao thương kiếm kích vang lên ngoài điện, nhưng hiển nhiên tốc độ Cấm Vệ quân trong cung, là cản không nổi tốc độ thích khách giết người đoạt mạng.

Lưu Đồng ấn Thường Nhuận Chi xuống, ném ly rượu còn cầm trong tay xuống đất.

Sau tiếng “Xoảng”, đứng thẳng trong đại điện, liên tục sụp mi thuận mắt điều động nhóm nội thị.

Bọn họ rút ra binh khí trong phất trần, đợi bên trong đám người hắc y, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cơ hồ bắt lấy tất cả đám người mặc hắc y.

Nhưng vẫn có hai ba người lọt lưới, từng bước một tới gần chỗ Đế Hậu.


Trong điện kinh hô tiếng kêu sợ hãi, âm thanh đao kiếm va chạm hỗn tạp, khiến cho toàn bộ đại điện vô cùng hỗn loạn.

Cấm Vệ quân cũng đã đuổi tới, bắt lấy đám người mặc hắc y.

Cá lọt lưới, chỉ còn lại một người, đã đụng đến người bên cạnh Thái Xương đế, nâng chủy thủ trong tay lên.

Mắt thấy chủy thủ sắp rơi xuống, Hoàng Hậu thê lương hô: “Bệ hạ!”

Nhưng mà nói thì chậm, hành động lại rất nhanh, bỗng nhiên Thái Xương đế ngăn chặn cánh tay thích khách, tay kia cầm lấy đao ngắn, thoải mái đâm vào ngực thích khách.

Lưu Đồng vừa định mở miệng kinh hô nhất thời ngừng lại, thở phào một hơi, vừa rồi cảm thấy ngực nhảy lên cực nhanh.

Đối với đám người Thái Xương đế mà nói, lần ám sát này xem như là đã định.

Nhưng đối với đám thích khách mà nói, lại không xem như đại thế đã mất.

Trong đám người hắc y bị kiềm kẹp, có một người thấy không thể lấy được tánh mạng Thái Xương đế, nhất thời cười ha ha: “Thụy vương gia mưu đồ soán vị, ngươi thoát được đao rìu trên thân nhưng lại trốn không được rượu độc trong cơ thể! Các ngươi, phàm là có tư cách đăng cơ làm hoàng, đều phải chết!”

Trong điện nhất thời một mảnh kinh hô, dòng họ nhát gan sợ phiền phức hô to truyền ngự y.

Thái Xương đế không chút hoảng loạn, hắn ta đẩy thi thể thích khách đã tắt thở ra, tiếp nhận khăn trắng Gì Sáng đưa tới lau tay, chậm rãi ngồi xuống, cười lạnh nói: “Lôi xuống.”

Đúng là, nửa câu vô nghĩa cũng lười nói.

Trong điện, một mảnh rối loạn rất nhanh được các nội thị cùng cung nhân xử lí tốt, chỉ là mọi người đều đã không còn tâm tư đoàn niên, sợ tiếp tục xảy ra biến cố, tất cả đều nhìn về phía Thái Xương đế, chờ hắn ta an bài bước tiếp theo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.