Kẻ Thắng Cuộc

Chương 96


Đọc truyện Kẻ Thắng Cuộc – Chương 96

Một người đang dưỡng thương, người còn lại có bóng ma ở trong lòng, vị có bóng ma thì suốt ngày chạy nhông nhông ngoài đường, làn da vừa dưỡng trắng được một chút lại đen trở lại, rất có phong thái của năm ấy. Vị đang dưỡng thương thì thui thủi trong căn nhà trống một mình, oán niệm ngày một sâu thêm.

Lại một lần nọ, Du Dã từ bên ngoài trở về, đội mũ che nắng và đeo kính râm, trên bắp chân còn có cát mịn, cưỡi chiếc xe đạp kêu leng keng trở về, mang theo bánh ga tô nhỏ và hoa tươi, nở nụ cười lấy lòng với Quý Khâm Sinh, người vừa mới tổ chức xong hội nghị qua video.

Quý Khâm Sinh thu dọn thiết bị, liếc nhìn Du Dã bằng ánh mắt đầy u oán: “Bữa nay em đi ra ngoài lâu thế.”

Du Dã mang theo mùi của nắng và biển, ngồi xuống bên cạnh Quý Khâm Sinh, trao cho người nọ một nụ hôn dính nhão: “Hàng xóm dẫn em đi đánh bóng chuyền bãi biển.”

Quý Khâm Sinh xoa bờ môi của cậu, ánh mắt sâu thẳm: “Chơi vui không?”

Du Dã cố ý liếm qua ngón tay ở bên môi mình: “Cũng tàm tạm, nếu đêm qua em không tốn quá nhiều thể lực, thì lẽ ra hôm nay đã đánh thắng được rồi.”

Nói xong cậu nắm lấy tay của Quý Khâm Sinh, kéo tay của người nọ đến vùng sau thắt lưng của mình, vạch quần xuống một đoạn, lộ ra một nửa khe mông: “Ở trên còn có dấu tay của anh bấu ra đây này, hôm nay lúc nhảy bật lên, nhức kinh khủng, giống như vẫn có thứ gì đang cắm ở bên trong.”

Quý Khâm Sinh đỏ mặt, Du Dã cảm thấy người yêu của mình quá sức thần kỳ, có những lúc trong sự ôn nhu chứa sự cường thế, lời âu yếm phong phú miên man, có đôi khi lại thẹn thùng dễ chọc, có thể dễ dàng đỏ mặt vì một hai câu nói thô tục của cậu. 

Rõ ràng hồi trước ở trong bệnh viện, còn thẳng thắn bộc trực, bày tỏ ham muốn và nhu cầu mà nói rằng mình muốn.


Hai mặt như vậy, Du Dã cũng rất yêu thích. Rất thần kỳ, có đôi lúc cậu cũng tự hỏi, làm sao cậu có thể yêu thích một người đến như vậy, càng nhìn càng yêu thích, bất kể là mặt nào, cũng làm cho trái tim cậu mềm nhũn xuống, bóp một cái còn có thể chảy ra nước ngọt.

Lúc gọi video call cho Trình Sở, vẻ rạng rỡ trên gương mặt cậu càng khiến cho Trình Sở trợn mắt trắng dã, Trình Sở nói cả người mày bây giờ bốc mùi conditinhyeu, mau chóng hưởng cho xong tuần trăng mật ở nước ngoài rồi hẵng trở về, đừng có tí tởn ngọt ngào mà tới gặp y, y độc thân, đớp không nổi bát cơm chó này.

Du Dã nói với Trình Sở trong video: “Tao cũng chưa định trở về, tao còn có việc ở bên này.”

Bởi vì việc này, Du Dã lại đi sớm về trễ thêm mấy ngày nữa, có lần lúc trở về, còn dẫn theo một đám người.

Quý Khâm Sinh nghe Du Dã giới thiệu, nói là ban nhạc quen biết ở quán bar, ca hát rất hay, người cũng tử tế, tiếng Anh cũng không tồi, miễn cưỡng có thể giao tiếp được.

Bởi vậy cậu bèn ngỏ ý mời ban nhạc này đến nhà làm khách, cậu gọi điện trước cho Quý Khâm Sinh, dặn người ở nhà chuẩn bị một chút.

Khi Du Dã dẫn người của ban nhạc về nhà, Quý Khâm Sinh đã mua pizza và bia, gà rán và món Tàu trở về.

Chủng loại đa dạng, làm cho Du Dã trợn mắt há mồm, trong lòng mặc dù vừa ý, nhưng cậu quan tâm đến thân thể của Quý Khâm Sinh hơn. Sắp chỗ cho đoàn người của ban nhạc ở trong phòng khách xong, Du Dã xuống nhà bếp tìm Quý Khâm Sinh: “Sao anh mua nhiều quá vậy, em chỉ bảo anh chuẩn bị sơ sơ một chút thôi mà, thân thể của anh thế nào, cảm thấy vẫn ổn sao?”

Quý Khâm Sinh có chút buồn cười: “Tôi không bị gãy tay gãy chân, thân thể đâu có yếu ớt như em nghĩ.”


Du Dã vẫn cứ không vui, rờ rẫm Quý Khâm Sinh từ trên xuống dưới hết một lượt, bấy giờ mới nói: “Anh còn chưa ân cần với em như thế bao giờ.”

Đây là ghen tuông, ghen tuông đến mức chẳng thèm tranh luận bằng lý lẽ, cứ như thể những món mà cậu ăn và uống khi trở về nhà mỗi ngày không phải là do Quý Khâm Sinh dày công chuẩn bị.

Các thành viên của ban nhạc chơi rất vui vẻ, hát hò nhảy múa, xem bóng đá, tương đối náo nhiệt, còn có một buổi đàm luận về guitar. Du Dã bảo Quý Khâm Sinh giao lưu học hỏi với người ta, còn yêu cầu ca khúc. Nhưng mà ca khúc bằng tiếng Pháp kia, Quý Khâm Sinh lại không muốn đàn, cũng chẳng biết có phải là do bị ám ảnh tâm lý với ca khúc hay không, chẳng hạn như mỗi một lần Du Dã rời đi, đều khiến cho Quý Khâm Sinh không có cách nào diễn tấu thành công được ca khúc này.

Buổi tối Du Dã sau khi tiễn người đi khỏi, ở dưới lầu thu dọn qua loa một chút, sau đó đi tắm rửa.

Tắm xong, cậu cầm một ly rượu vang đỏ lên lầu tìm Quý Khâm Sinh, Quý Khâm Sinh không ở trong phòng ngủ, đang ở ngoài ban công.

Cửa kính sát đất ngoài ban công mở toang, Quý Khâm Sinh tựa vào ghế nằm, mặt hướng lên bầu trời đầy ánh sao. 

Du Dã không ngồi lên chiếc ghế nằm còn lại, mà trèo lên ghế của Quý Khâm Sinh, ghế nằm chịu tải trọng lượng của hai người, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Cậu cưỡi lên người Quý Khâm Sinh, cầm ly rượu, lại nốc xuống hơn một nửa.


Quý Khâm Sinh duỗi tay giành lấy ly rượu: “Tối nay em uống đủ nhiều rồi, còn nữa, sao em lại dừng thuốc.”

Mấy ngày nay bọn họ vẫn làm chuyện đó thường xuyên, Quý Khâm Sinh biết, nếu Du Dã uống thuốc chống trầm cảm đúng giờ, sẽ không có phản ứng. Mới đầu hắn cho rằng Du Dã ra nước ngoài đột xuất, cho nên không mang thuốc, nhưng rồi sau khi hắn mua thuốc về, Du Dã vẫn cứ y nguyên như vậy.

Du Dã hôn Quý Khâm Sinh, trên môi là vị vang đỏ ngọt ngào, cậu nói: “Em không cần uống thuốc.”

Cậu mở to đôi mắt hơi say: “Em khỏe rồi.”

Quả thực cứ như người đã say lại nói mình chưa say, Quý Khâm Sinh đỡ mông của cậu, ngồi thẳng lưng dậy, ôm trọn người yêu vào lòng, nói giọng có phần nghiêm khắc: “Đêm nay uống rượu rồi nên không uống thuốc, ngày mai nhất định phải uống thuốc đúng giờ.”

Cằm của Du Dã áp vào lồng ngực của Quý Khâm Sinh, cọ nhè nhẹ tựa như làm nũng: “Em khỏe thật rồi mà, không cần uống thuốc, lâu lắm rồi em không gặp ác mộng, cũng thích anh, rất thích.”

Lời tỏ tình đột ngột làm cho Quý Khâm Sinh ngừng động tác, hắn xoa đầu Du Dã: “Có phải là muốn nghỉ uống thuốc, nên giở trò bịp bợm chứ gì, miệng ngọt như vậy.”

Du Dã nhoẻn cười ngửa đầu lên: “Miệng em ngọt hay không ngọt, anh nếm thử rồi mới biết chứ.”

Quý Khâm Sinh không cưỡng lại được sự cám dỗ, bế người lên rồi quay trở về phòng.

Hai người quần nhau đến nửa đêm, lúc Quý Khâm Sinh đã say giấc nồng, Du Dã bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức, cậu khẽ khàng tắt điện thoại, cuối cùng đỡ thắt lưng đau nhức, lén lút nhoài người đến trước mặt của Quý Khâm Sinh, giơ tay lên mặt người quơ quơ, Quý Khâm Sinh không có động tĩnh gì, Du Dã không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Ngày hôm sau, Quý Khâm Sinh lúc tỉnh dậy, phát hiện ở trong phòng đã chẳng còn ai.

Bên kia giường có một bộ đồ tây, ngay cả cà vạt cũng có, trên cà vạt có kim băng, đính đá quý, là chiếc kim băng mà trước đây ở trong quán bar, hắn nhét vào trong quần của Du Dã.

Quý Khâm Sinh lúng túng ho khan một tiếng, lại phát hiện hoa hồng nằm rải rác trên mặt sàn, một cành nối tiếp một cành, dẫn ra ngoài cửa.

Trên âu phục có để một tờ giấy, Quý Khâm Sinh cầm lên, mở ra đọc: Mặc bộ âu phục này vào, đi theo hoa hồng.

Hắn thầm nghĩ không biết Du Dã lại định chơi trò gì, có lẽ lại là tình thú gì đấy, giống hệt như hai năm trước, Du Dã rải hoa hồng đầy ắp giữa hai chân, cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Chỉ là ngày hôm nay cũng không phải là sinh nhật của hắn, cũng không phải là ngày lễ gì đặc biệt, chỉ là một buổi sáng bình thường, hai ngày nữa bọn họ sẽ trở về nước, hôm qua trong lúc tổ chức hội nghị, hắn cũng đang cân nhắc việc mua vé máy bay.

Nơi này đúng là rất tuyệt, hắn nghĩ về sau hắn và Du Dã có thể đến đây nghỉ mát.

Mỗi một mùa hè đều sẽ đến.

Quý Khâm Sinh mặc âu phục vào, đi đến trước tấm gương soi toàn thân, đột nhiên phát hiện những dấu hôn bị mút thành một đường tròn trên cổ mình, trông giống như dây chuyền, hết sức buồn cười.

======================================================


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.