Đọc truyện Kẻ Thắng Cuộc – Chương 94
Ngày hôm sau làm kiểm tra thân thể một lần nữa, cuối cùng cũng xác định được rằng Quý Khâm Sinh không có gì đáng lo ngại. Dự tính của Du Dã là dưỡng thương cho lành trước, lập tức về nhà, cậu thực sự không có ấn tượng quá tốt với nước Pháp, nếu như có thể, sau này hẳn là sẽ không đến nữa.
Quý Khâm Sinh có lẽ là nhận thấy sự cấp thiết trong ý định muốn trở về nước của cậu, hỏi cậu nghĩ thế nào, Du Dã cũng nói luôn, cậu không muốn ở lại đây.
Quý Khâm Sinh nghe vậy đồng ý: “Vậy tối nay đặt vé về thôi.”
Du Dã vừa nghe liền sửng sốt: “Anh gấp cái gì, dưỡng thêm mấy ngày đã.”
Quý Khâm Sinh cứ như là không nghe thấy, dùng cánh tay không bị trật khớp lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đặt vé. Du Dã nổi cáu, vừa thận trọng vừa cương quyết giằng lấy chiếc điện thoại của Quý Khâm Sinh: “Đừng có lộn xộn!” Cậu chuẩn bị đặt phòng khách sạn, trước hết ở tạm một thời gian, Quý Khâm Sinh tuy rằng không bị thương nặng, nhưng cũng thương tích đầy người.
Tình trạng như thế mà phải ngồi máy bay mười mấy tiếng trở về, Quý Khâm Sinh thì bằng lòng đấy, nhưng cậu thì không bằng lòng.
Du Dã xách theo một túi thuốc to trở về, vừa khéo đụng phải Kiều Trọng đến khám bệnh, Kiều Trọng nhân tiện mang hành lý mà Quý Khâm Sinh bỏ lại ở khách sạn đến, một chiếc vali và một chiếc ba-lô được đặt ở bên giường, trong ba-lô là đồ dùng điện tử, webcam và máy chiếu dùng để mở họp, máy vi tính xách tay.
Đủ để chứng minh ngay cả trong quãng thời gian này ở nước Pháp, Quý Khâm Sinh vẫn luôn tất bật công chuyện như ở nhà.
Du Dã nhìn chiếc va-li, lúc này mới nhớ ra rằng Quý Khâm Sinh vốn đã có phòng ở khách sạn, xem tình hình thì có vẻ như là Kiều Trọng đã giúp Quý Khâm Sinh trả phòng.
Quý Khâm Sinh ngồi trên mép giường bệnh, chiếc bàn bên cạnh có đặt táo mà Du Dã đã cắt gọt sẵn cho hắn. Ban nãy Du Dã đã bắt người ăn một nửa, Quý Khâm Sinh lại nói mình hơi đói bụng, nhờ Du Dã đi mua một ít đồ ăn. Du Dã hiểu được là hắn có lời muốn nói riêng với Kiều Trọng, chỉ là muốn điều mình đi chỗ khác mà thôi.
Nhưng cậu rất hợp tác, bắt taxi đi đến một nhà hàng cao cấp ở cách đó khá xa để mua đồ ăn cho Quý Khâm Sinh. Đến lúc cậu trở về, Kiều Trọng đã không còn ở trong phòng bệnh.
Thực ra, cậu cũng có thể đoán được Quý Khâm Sinh muốn đàm luận với Kiều Trọng về chuyện gì, còn gì khác đâu ngoài chuyện xử lý mấy tên bắt cóc kia như thế nào.
Quý Khâm Sinh không muốn để cho cậu nghe, có lẽ là vì lo lắng rằng cậu sẽ nhớ lại những hồi ức không hay khi nghe nhắc về bọn bắt cóc.
Du Dã muốn nói cho Quý Khâm Sinh biết, trải qua biến cố ngày hôm qua, cậu cũng không còn sợ quá khứ đến như vậy nữa, nếu như bây giờ có thể gặp mặt bác sĩ Lâm, cậu tin tưởng rằng bác sĩ Lâm cũng sẽ nói cho cậu biết, quá trình chẩn trị của cậu đã có thể kết thúc được rồi.
Hiện tại cách làm của Quý Khâm Sinh cậu cũng sẽ không phản đối, cứ tùy theo Quý Khâm Sinh thôi, để cho hắn xử lý, dù sao cũng tốt hơn là cậu tự mình xử lý.
Du Dã xách theo rất nhiều hộp thức ăn ngoài, cẩn thận tránh khỏi dòng người ở hành lang đi vào trong phòng bệnh. Quý Khâm Sinh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, dùng tiếng Pháp, Du Dã nghe không hiểu. Cậu kéo ghế ở bên giường ra, ngồi xuống, vươn tay chạm vào cốc nước của Quý Khâm Sinh, đã không còn ấm, cậu chuẩn bị đứng dậy đi lấy nước nóng, lại bị Quý Khâm Sinh kéo ống tay áo.
Du Dã không dám nhúc nhích, đây chính là cánh tay trật khớp của Quý Khâm Sinh, cậu ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế: “Thả ra, em không đi.”
Quý Khâm Sinh mỉm cười nhìn cậu, thả tay ra, Du Dã mở bàn ăn gập trên giường, cậu chạy rất lâu mới tìm được một nhà hàng món Hoa, cố ý gọi riêng một phần cháo dễ tiêu.
Mùi cháo lan tỏa ra theo làn hơi nóng hầm hập, khiến cảm giác thèm ăn của con người tăng thêm. Quý Khâm Sinh nhìn Du Dã dùng thìa khuấy trong bát vài cái, nếm một tí như là để thử nhiệt độ, rồi mới đưa thìa cho hắn, hành vi như thế, cứ như thể xem hắn là trẻ con để chăm sóc, Quý Khâm Sinh lại cười.
Hắn dặn dò vắn tắt vài câu với người ở đầu kia của điện thoại, cuối cùng gác máy. Mà Du Dã đang ở bên cạnh ăn cơm hộp, trong hộp đồ ăn chính là cơm xá xíu, nghe mùi thơm hơn món cháo của Quý Khâm Sinh rất nhiều.
Du Dã cắn một miếng thịt, mùi vị bất ngờ thay cũng khá chuẩn chỉ, nhìn Quý Khâm Sinh đáng thương đang húp cháo, đôi mắt dòm lén hộp cơm của mình, Du Dã cảm thấy có hứng đùa giỡn, gắp một miếng thịt, quơ quơ trước mặt Quý Khâm Sinh: “Muốn không?”
Quý Khâm Sinh lại không nhìn miếng thịt kia, mà thay vào đó, lia tầm mắt dọc một đường từ môi, hầu kết, xuống đến xương quai xanh của Du Dã, tưởng chừng như sắp nhìn xuyên qua quần áo, rồi lại đến eo hông và hai chân của cậu, dùng ngữ điệu trầm thấp và đầy ẩn ý sâu xa mà nói: “Muốn.”
Gương mặt của Du Dã lập tức cháy phừng lên, nóng dữ dội, chữ “muốn” này rất hiển nhiên không phải là muốn miếng thịt cậu đang gắp, mà là miếng “thịt” cậu.
Cậu nhét thịt vào trong miệng mình, nhai ngấu nghiến, cuối cùng lầu bầu nói: “Muốn cũng không cho anh.”
Người này đang thương tích đầy mình, cậu sợ rằng nếu vận động kịch liệt hơn một chút, có thể sẽ khiến cho Quý Khâm Sinh phải quay trở lại bệnh viện.
Quý Khâm Sinh nghe lời này cũng không nhụt chí, lại dùng ánh mắt mang nhiệt độ kia, thiêu đốt Du Dã từ đầu đến chân, sau đó mới từ từ húp hết cháo.
Du Dã chẳng biết làm sao mà, cứ cảm thấy rằng mình đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của Quý Khâm Sinh.
Dường như Quý Khâm Sinh muốn ăn miếng thịt là cậu, không dựa vào việc cậu đưa cho, mà dựa cả vào việc tự mình đoạt lấy.
Sau khi ăn cơm xong, Du Dã giành việc thu dọn bát đũa, hiện tại cậu rất hiếm khi chịu để cho Quý Khâm Sinh làm việc gì, tựa như Quý Khâm Sinh không phải là bị thương nhẹ, mà là bị thương nặng đến nỗi không thể động đậy.
Cậu đi ra ngoài vứt rác, lại đi lấy nước nóng về, bóc thuốc ra khỏi vỉ, đưa cho Quý Khâm Sinh uống, sau khi giám sát người uống xong, cậu mới lấy di động ra, nói: “Anh có số điện thoại của khách sạn chỗ anh ở không, em đi đặt một gian phòng.”
Quý Khâm Sinh lại lắc đầu: “Tôi đã thu xếp mọi thứ xong cả rồi.”
Du Dã có chút không hiểu nổi, sáng nay Quý Khâm Sinh còn đang nói muốn trở về, sao đột nhiên lại đã thu xếp xong cả rồi, động tác nhanh như vậy?
Xế chiều hôm đó, cậu giúp Quý Khâm Sinh xách theo hành lý, làm xong hết thủ tục xuất viện. Kiều Trọng lái một chiếc xe màu đen tuyền chờ bọn cậu ở dưới cổng bệnh viện, gã ngậm điếu thuốc, dựa vào xe, tà khí trên người lộ ra ngoài, ngổ ngáo dã man, dẫn đến tầm mắt xung quanh đều giống như là ong mật thấy hoa, dính cả vào gã.
Kiều Trọng thấy bọn họ, tháo kính râm xuống, hết sức nhiệt tình mà sán lại gần quàng một tay qua eo của Quý Khâm Sinh, thơm má chào hỏi hắn.
Toàn là người gốc Á với nhau, bày đặt thơm má theo kiểu của người nước ngoài để làm gì?!
Du Dã lập tức có cảm giác nguy cơ rình rập, ánh mắt nhìn Kiều Trọng chằm chặp đến mấy lần, cau mày đánh giá người ta một hồi lâu, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng, Kiều Trọng quả thật có “vốn liếng” để trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thế nhưng Kiều Trọng thích trêu ghẹo người là chuyện của gã, dám thò bàn tay vào trong nồi của cậu cướp Quý Khâm Sinh của cậu, cậu sẽ chặt đứt phăng cả hai bàn tay của Kiều Trọng.
Kiều Trọng chăm chú lái xe, tự dưng cảm thấy sau lưng của mình lạnh toát.
Quý Khâm Sinh ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay của Du Dã, ra sức bóp nặn ngón tay của người nọ, cuối cùng cũng lôi kéo được sự chú ý của Du Dã trở về từ trên người của Kiều Trọng.
Quý Khâm Sinh dịu dàng nhìn Du Dã: “Lại đây.”
Du Dã phối hợp mà tới gần, Quý Khâm Sinh như có lời muốn nói, lại ngoắc ngoắc ngón tay, đầu ngón tay cào vào lòng bàn tay của cậu, ngứa kinh khủng.
Du Dã đành phải ghé lỗ tai vào bên miệng của người nọ, cậu cảm giác được Quý Khâm Sinh há miệng, hơi ẩm nóng hầm hập bao bọc vành tai của cậu, khiến cho cậu không nhịn được mà co rúm một chút, bụng dưới hơi thắt lại.
Cậu nghe thấy Quý Khâm Sinh nói giọng cương quyết và bá đạo, hệt như ra lệnh: “Không cho nhìn hắn.”
Vành tai của Du Dã chẳng khác nào bị một dòng điện nhỏ đánh trúng, cậu đột nhiên ngồi thẳng người dậy, toàn bộ gương mặt đều đỏ chót.
Cậu cảm thấy cả người nóng dã man, đang định quạt gió cho chính mình một chút, lại phát hiện tầm mắt ở bên ngoài cửa sổ bỗng trở nên rất quen thuộc.
Biển rộng, bãi cát, thị trấn nhỏ, hết thảy đều giống hệt như dáng dấp của hai năm về trước, mãi cho đến lúc chiếc xe dừng trước căn biệt thự nơi bọn họ từng ở, mọi thứ vẫn không có gì đổi thay.
Du Dã kinh ngạc mà nhìn cánh cổng lớn của căn biệt thự kia, là một chiếc cổng gỗ màu trắng, ổ khóa màu xanh da trời, còn có một hòm thư hình ngôi nhà, cột chống màu đỏ, mái tôn màu xanh lục.
Quý Khâm Sinh xuống xe trước, đi vòng qua cửa xe bên chỗ cậu ngồi, mở cửa ra, duỗi hai tay về phía cậu ở trong xe.
Du Dã ngơ ngác nắm lấy tay của Quý Khâm Sinh, xuống xe. Những ngày hè còn chưa kết thúc, gió nóng lượn quanh mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng kết thành một vòng tròn. Cậu ngửi thấy một mùi hoa quen thuộc, dường như là mộc lan được trồng xuống ở trong khu vườn sau căn biệt thự này hai năm trước đã nở hoa, hương thơm vượt xuyên qua hai năm, cuối cùng cũng đến được trước mũi cậu.
Quý Khâm Sinh kéo tay cậu, dẫn cậu đến trước cổng căn biệt thự, đưa chìa khóa cho cậu.
Du Dã cầm chìa khóa, mãi một lúc lâu sau mới mở ổ khóa màu xanh da trời này ra, đẩy cửa mà vào. Ánh mặt trời và hương hoa ùa tới một cách nhiệt liệt, còn có mỗi một tấc, mỗi một góc sân nhà, đều trùng khớp với ký ức đã qua.
Quý Khâm Sinh ở phía sau cậu nói: “Tôi mua lại nơi này.”
Đôi mắt của Du Dã thoáng chốc ướt nhẹp, cậu quay đầu lại nhìn về phía Quý Khâm Sinh, há miệng, lại nói không nên lời. Nơi này không có thay đổi gì nhiều so với lúc cậu rời đi, như thể lần đó cậu đi không phải là đi hai năm, chỉ là đơn giản bước ra cửa, sau đó quay đầu, tất cả vẫn không khác gì ngày hôm qua.
Quý Khâm Sinh dang hai tay ra hướng về phía cậu: “Tôi nghĩ tôi sẽ đợi được em, đợi em một lần nữa về lại nơi này.” +
Du Dã hoàn toàn không nhịn được, cậu tiến lên ôm chặt lấy người này, mãi một lúc sau mới trì hoãn được nỗi xúc động muốn gào khóc thật to ở trong lòng, cả đôi mắt của cậu đều chua xót, nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi, em đã về rồi.”
=====================================================