Kẻ Thắng Cuộc

Chương 69


Đọc truyện Kẻ Thắng Cuộc – Chương 69

Chiếc laptop vỡ nát và đống quần áo lộn xộn đều bị cậu ép vào trong vali, cậu lấy khăn giấy bọc ngón chân lại một cách tùy ý, sau đó xỏ chân vào dép lê. 

Du Dã cầm thẻ ngân hàng, vác một gương mặt thảm hại, tính toán ra đến sân bay rồi mua vé, cậu chẳng lo nghĩ được gì nữa cả, chỉ muốn rời đi.

Cậu kéo vali hành lý, bước dọc theo con phố, một chiếc xe màu đen trờ tới, hỏi cậu muốn đi đâu. Du Dã xoa mí mắt cay xè, khàn giọng nói: “Sân bay.”

Đây là xe dù, thỏa thuận giá cả xong xuôi cậu liền lên xe. Cậu nhìn vào khuôn mặt của gã tài xế trong gương chiếu hậu, không hiểu sao lại cảm thấy hơi quen mắt. Thế nhưng trong lòng cậu giờ đây chỉ toàn là chuyện của Quý Khâm Sinh, thực sự không còn sức để nghĩ quá nhiều, chỉ tựa trán vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mãi cho đến lúc phong cảnh ngoài cửa sổ xe càng lúc càng hoang vắng, cùng lúc đó trên xe lại xuất hiện thêm một người khác, có một khẩu súng chĩa ra từ chỗ ngồi của tài xế, họng súng nhắm thẳng vào cậu. 

Du Dã mở mắt, nghe thấy gã tài xế dùng tiếng Anh với giọng địa phương, thô lỗ quát lên: “Đồng hồ đeo tay, lấy ra!”

Du Dã lúc đầu còn hơi đơ ra, gã tài xế thiếu kiên nhẫn mà giáng một cú đấm vào mặt cậu. Du Dã đau đến mức thét lên một tiếng, cậu nghe thấy gã tài xế đang nói: “Đồng hồ đeo tay! Chiếc đồng hồ đeo tay đó!!”

Ban đầu cậu cho rằng đây chỉ là một vụ cướp thông thường, cố gắng hết sức để làm cho bản thân không nghĩ theo chiều hướng đáng sợ nhất, mãi cho đến lúc cậu rốt cuộc nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu, ở trên chiếc du thuyền mà Quý Khâm Sinh thuê để tổ chức sinh nhật cho cậu, chính là người đàn ông trung niên lái thuyền. 

Du Dã ho ra một ngụm máu: “Đồng hồ đeo tay ở trong vali.”

Người đàn ông này nhìn cậu bằng ánh mắt hung ác, Du Dã dần dần ý thức được trong nỗi sợ hãi, rằng người đàn ông này nhớ mặt cậu.

Một tên cướp xa lạ và một kẻ bắt cóc biết rõ bạn là ai, hoàn toàn khác nhau về tính chất.


Người này chẳng hề kiêng kỵ mà để lộ ra toàn bộ gương mặt, e rằng bọn họ tuyệt nhiên không có ý định giữ lại mạng sống của cậu. Ý thức được điểm này, trái tim của Du Dã dần dần trĩu xuống.

Ví tiền của cậu bị giật mất, một người dí súng vào cậu, người kia trèo ra hàng ghế sau, trói hai tay của cậu lại bằng một sợi dây thừng thô ráp.

Du Dã siết chặt nắm tay, cậu rụt đầu thật sâu vào cổ, xin tha bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, tôi thật sự chỉ có ngần này, tôi sẽ nói hết mật mã của thẻ ngân hàng cho các anh, cầu xin các anh hãy thả tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ một ai.”

Hai người Pháp kia liếc mắt nhìn nhau, một người trông chừng cậu, người còn lại xuống xe lục lọi vali hành lý của cậu. Đồng hồ đeo tay, laptop, điện thoại di động, ví tiền, tất cả những đồ vật có giá trị đều bị trấn lột hết rồi, bọn họ vẫn không có ý định thả cậu ra, mà chiếc xe lại được khởi động một lần nữa, hướng xe chạy cũng càng lúc càng hoang vắng.

Du Dã ý thức được, những người này thật sự không có ý định thả cậu đi.

Điểm đến là một nhà xưởng bỏ hoang, bọn họ đẩy cậu vào một căn phòng trống.

Hai người Pháp kia sau khi chia chác ví tiền của cậu, đang thảo luận về gì đó. Tiếng Pháp của cậu không tốt, có thể nghe hiểu loáng thoáng một ít. Bọn họ đang nói về Quý Khâm Sinh, mục tiêu của bọn họ ngay từ đầu là Quý Khâm Sinh, mà cậu chỉ là một bia ngắm.

Du Dã hối hận mãi không thôi, tại sao mình lại lên xe một cách khinh suất như vậy, cậu rõ ràng có thể đợi thêm lâu một chút, tại sao cậu lại không nhận ra tài xế là thuyền viên, nếu như Quý Khâm Sinh thật sự bởi vì cậu mà xảy ra chuyện gì, thì cậu sẽ hối hận vô cùng.

Hai kẻ bắt cóc nói rì rầm một lúc, gã thuyền viên kia đi về phía cậu, lấy điện thoại di động ra, dùng tiếng Anh không thuần thục, bắt cậu gọi điện thoại cho Quý Khâm Sinh. Du Dã không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì.

Người kia nhìn cậu chằm chằm, bỗng nhiên nở một nụ cười dữ tợn. Gã quay đầu lại, cao giọng mà nói gì đó, người còn lại cũng bật cười. Gã thuyền viên lật cậu lại, đè chặt cậu xuống mặt đất, một bóng đen khác tiến đến gần, dần dần che khuất cậu. 


Du Dã ngọ nguậy một cách khó khăn trên mặt đất, cậu nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt xách một hòm dụng cụ trên tay, tên này ném chiếc hòm xuống đất, móc từ bên trong ra một cây kìm sắt.

Gã thuyền viên bước tới banh miệng cậu ra: “Nếu như mày không chịu nói, vậy cứ nhổ lần lượt từng cái răng của mày, cho tới khi nào mày muốn nói, thì tụi tao sẽ dừng lại.”

Khóe mắt của Du Dã như muốn nứt ra, cậu thấy cây kìm sắt kia cách mình càng lúc càng gần, điên cuồng mà vùng vẫy.

Động tác của cậu quá mạnh, gã thuyền viên suýt nữa thì không đè được cậu lại. Gã thô bỉ mà nhổ mấy bãi nước bọt, lại giáng cho Du Dã một cú đấm. Bụng, xương sườn, mặt của cậu không ngừng bị đả thương trầm trọng.

Gã thuyền viên như là đánh rồi thành nghiện, gã đứng dậy, dùng đôi chân mang ủng dày khục mà đá thật mạnh vào bụng của Du Dã. Một cú rồi lại một cú, Du Dã dường như cảm nhận được có tiếng của một thứ gì đó vỡ nứt ở bên trong, cậu nôn ọe ra một ngụm máu, tầm nhìn chỉ toàn một màu đỏ, đau đến mức cậu gần như không thở nổi.

Nhưng rồi tên đồng bọn vẫn lớn tiếng ngăn gã thuyền viên lại: “Adolf, chết rồi thì không đổi lấy tiền được nữa đâu!”

Adoff hậm hực ngừng tay, lại giẫm thật mạnh lên mặt Du Dã một cái, bấy giờ mới ngừng hẳn: “Đồng tính luyến ái ghê tởm.”

Du Dã há mồm hít thở sâu, cố gắng làm dịu bớt cơn đau dữ dội. Cậu không ngừng tự hỏi mình nên làm gì, có nên liên lạc Quý Khâm Sinh hay không.

Nếu liên lạc được rồi, thì sẽ bị đòi lấy bao nhiêu tiền, cậu có khả năng hoàn trả nổi ư, Quý Khâm Sinh sẽ giao nộp sao? Quý Khâm Sinh có một vị hôn thê, tình cảm giữa cậu và hắn liệu có đáng để cho hắn làm như vậy hay không? Một ngày trước Du Dã vẫn tự cho rằng bọn họ là chân ái, nhưng lúc này đây cậu lại không chắc chắn đến như vậy.

Nhưng cậu muốn bảo vệ hắn, nực cười thay chính là đã ở trong tình huống như vậy rồi, rõ ràng là cậu đang ở trong tay đám người hung ác này, chưa biết chừng còn không thể sống sót nổi, cậu vẫn cứ không thiết thực mà thiết tha muốn bảo vệ hắn.


Cậu đúng là thật lòng yêu hắn mà, nước mắt của Du Dã chảy xuống dọc theo hai bên gò má, hòa cùng với máu thành một thứ chất lỏng màu hồng nhạt. 

Adolf và tên đồng bọn nhanh chóng thảo luận chuyện gì đó, cuối cùng là Adolf thỏa hiệp, gã ngồi xổm xuống trước mặt Du Dã, trong nét mặt có chứa một loại thú vui tàn ác: “Mày mà ở trong tay tao thì đỡ rồi, cứ phải đợi cho thằng Barr động thủ mới chịu.”

Du Dã hoàn toàn không hiểu được ý của gã, cậu cảm thấy xương sườn của mình nhất định đã xảy ra vấn đề, cậu hít thở thôi cũng khó khăn, có lẽ nếu tình hình tiếp tục kéo dài, cậu thật sự sẽ chết ở nơi này. Quý Khâm Sinh sẽ biết ư, hoặc cũng có thể là sẽ chẳng bao giờ biết, hắn sẽ kết hôn với vị hôn thê của hắn, sống một cuộc đời hạnh phúc bình thường.

Mãi cho đến lúc Adolf hung hăng đè chặt hai bàn tay của cậu xuống mặt đất. Barr cầm cây đinh to dài nhắm thẳng vào mu bàn tay của cậu, cậu mới biết, mình rốt cuộc đã rơi vào trong tay của hạng người nào. 

Những người này e rằng sẽ không giết chết cậu ngay lập tức, nhưng bọn họ sẽ tra tấn cậu cho đủ, sau đó mới giết chết cậu. Cho dù nhận được tiền rồi, cũng sẽ không buông tha cho cậu.

Búa sắt đập vào cây đinh, đầu đinh sắc nhọn trực tiếp đâm xuyên qua lòng bàn tay, máu tươi thoáng chốc tuôn ra, Du Dã kêu la thảm thiết, cầu xin bọn họ buông tha cho cậu, cậu gào thét lên, gần như không giống với tiếng người. 

Cậu dùng tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp, lặp đi lặp lại mà nói mình sẵn lòng gọi điện thoại: “Van xin các người mà!!! A!!!!” Kìm sắt kẹp vào ngón tay trỏ của cậu, rút toàn bộ phần móng tay ra.

Cơn đau đớn và sự tra tấn dã man khiến cho Du Dã rơi vào hôn mê, nhưng cậu cũng chẳng thể nào thoát được vài giây. Một dòng nước nóng tanh hôi tưới lên đầu cậu, Adolf huýt sáo, đi tiểu vào người cậu.

Gã nở nụ cười tràn ngập ác ý: “Mày thích mấy thằng đực rựa tụi tao lắm mà, không phải sao?”

Nước tiểu văng lên người Barr, Barr ré lên một tiếng, mắng chửi Adolf bằng những lời lẽ thô tục. Tuy rằng như vậy, nhưng bên dưới thì tay gã vẫn không dừng công việc đang làm, chẳng mấy chốc, bàn tay của Du Dã chỉ còn sót lại ngón tay cái và ngón tay út là còn vẹn nguyên không bị tổn hại.

Adolf xách quần lên, kéo khóa lại: “Chừa cho nó mấy ngón tay để gọi điện thoại.”

Cây đinh bị rút ra, mang theo máu thịt, máu bắn lên mặt của Du Dã, cậu nhìn chòng chọc vào bàn tay phải không thành hình của mình, toàn thân từ trên xuống dưới đều run rẩy. Cơn đau dữ dội làm cho phản ứng của cậu trở nên chậm chạp, nhưng cũng không còn dám phản kháng nữa.


Adoff hỏi cậu tên là gì, ý thức của cậu đã không còn tỉnh táo, nói một cách chậm rì và đờ đẫn: “Du Dã.”

Lúc điện thoại di động được cầm đến trước mặt, những ngón tay be bét máu thịt của Du Dã chậm rãi di chuyển trên màn hình di động mấy lần, phát ra một cuộc gọi.

Thời gian đợi chờ quả là dài lê thê quá đỗi, một tiếng tu, hai tiếng tu, sức tập trung của Du Dã dần dần trở lại. Cậu cuộn tròn người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cuộc gọi kia, cuối cùng, cậu nghe được giọng nói của Quý Khâm Sinh. 

Nước mắt chảy xuống ngay trong khoảnh khắc đó, cậu há miệng, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh, chỉ có thể phát ra tiếng thở “hờ hờ”. Dây thanh quản của cậu ban nãy đã bị đứt trong lúc gào thét xin tha, trong cổ họng toàn là máu.

Miệng của Du Dã há ra ngậm lại, nói không ra âm thanh: Cứu em, cứu em với Quý Khâm Sinh. Cầu xin anh, cứu em.

Adolf cầm di động lên, nói vài câu với đầu dây bên kia, tiếng Anh và tiếng Pháp trộn lẫn vào nhau, cuối cùng học theo cách phát âm của tiếng Trung, nói ra tên của Du Dã.

Sau đó, bọn họ đều nhận được câu trả lời.

Giọng nói lạnh nhạt ở đầu dây bên kia, vang lên một cách rõ ràng ở bên tai Du Dã.

Mỗi một âm tiết, cậu đều nghe hết sức tỏ tường.

Quý Khâm Sinh nói: “Tôi không biết cậu ta.”

=====================================================================

Editor: TT______TT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.