Đọc truyện Kẻ Tâm Thần Biết Yêu FULL – Chương 5: Thiên Sứ Của Chủ Nhân
Một đám người áo đen to lớn, vẻ mặt cực kì hung tợn tiến thẳng vào trong trường học, bất cứ ai ngăn cản và có thái độ chống đối đều bị giết ngay tức khắc…
“Chia nhau ra tìm…”
Trợ Lý ra lệnh cho đám người đó khiến bọn chúng tản ra khắp trường để tìm người con gái mà chủ nhân yêu cầu…
Trong khi đó, Khương Tử Ân vẫn đang ngồi ăn vui vẻ với Tử Toàn, cô biết chuyện này không hề liên quan gì đến mình nên cũng kệ bọn họ.
Nhưng Tử Ân đã lầm, giờ phút cô ngước mặt lên nhìn cùng là lúc vị trợ lý kia nhìn cô, mặt đối mặt khiến vị trợ lý đó mỉm cười…
“Tìm thấy rồi…”
Trợ lý tiến lại chỗ Tử Ân, cười quỷ dị liền cung kính cúi người chào…
“Thiên Sứ của chủ nhân…”
Khương Tử Toàn cảm thấy có mùi nguy hiểm tản ra từ người đàn ông có vẻ lịch thiệp này, anh nhanh chóng chắn trước mặt Tử Ân…
“Anh là ai…”
Trợ lý nhìn Tử Toàn đầy khinh bỉ, phất tay cho bọn vệ sĩ đến khống chế Tử Toàn, bắt anh phải quỳ xuống…
“Dơ bẩn…giết…”
Khương Tử Ân nghe trợ lý nói, liền chạy đến ôm lấy Tử Toàn, khuôn mặt ánh lên vẻ sợ hãi nhìn đám người hung tợn đó, run rẩy mở miệng…
“Chúng tôi đã làm gì các người hả…”
“Chủ nhân muốn đưa người về…”
“Điên à…tôi không biết chủ nhân gì đó của các người…”
Tử Ân tức giận nhìn trợ lý có vẻ khó chịu, nhưng vẫn nụ cười quỷ dị đó, không nhẹ nhàng như hồi nãy mà âm lãnh đến cực độ…
“Đưa tiểu Thiên Sứ về…ai chống đối…GIẾT!”
Tử Ân dãy dụa cố gắng thoát khỏi đám người đó nhưng không thành, cô đưa mắt nhìn những người khác cầu cứu nhưng bọn họ không dám làm gì, chỉ biết nhìn cô bị mang đi…
“Buông Tử Ân…A…”
Viên đạn do trợ lý bắn ra được ghim thẳng vào chân Tử Toàn khiến anh đau đớn liền ngã xuống, máu thấm qua lớp vải một vùng đỏ thẫm.
Tử Ân không muốn anh trai cô bị bọn họ đả thương liền liều mạng hét lớn…
“Tôi đi theo các người…làm ơn đừng tổn thương anh ấy…”
Vị trợ lý nhìn Tử Ân liền thu hồi lại súng, trực tiếp lên xe đi về biệt thự nơi vị chủ nhân đáng kính đang chờ sẵn.
Suốt quãng đường, Tử Ân bị bọn họ bịt mắt, tay bị trói chặt bằng dây thừng, hai bên có vệ sĩ kèm chặt, không khác bắt cóc là mấy.
Đến nơi, bọn họ đưa cô vào bên trong, đến một căn phòng nào đó trong tòa lâu đài này, cánh cửa được đóng mạnh vào cùng lúc với mắt cô được mở ra.
Trước mặt là bóng dáng một người nào đó vô cùng cao lớn, nhìn chung chắc là một người đàn ông tầm ba mươi, nhưng cô lại cảm nhận được một khí thế bức người từ hắn, thân thể không khỏi run lên vì sợ hãi…
Người đàn ông vỗ tay, đèn trong căn phòng được sáng lên nhanh chóng khiến Tử Ân hơi nhíu mày…
“Đúng là em rồi…Thiên Sứ…”
Lục Diệp Thần nắm chặt hai vai Tử Ân, ép cô đối diện với mình, trực tiếp hôn mạnh xuống môi cô khiến Tử Ân sợ hãi tột độ, tránh đầu sang một bên khiến nụ hôn bị hụt.
Sắc mặt Lục Diệp Thần đen lại nhanh chóng…
“Anh bị điên à…thả tôi ra…”
Lục Diệp Thần hơi nhăn mày đẹp, ra lệnh cho trợ lý tiến vào mang theo một chiếc vali, trong đó có NDP…
“Thưa chủ nhân…Thiên Sứ của ngài một mực bảo vệ một người đàn ông, khiến việc đưa Thiên Sứ trở về vô cùng khó khăn…”
Lục Diệp Thần đen mặt, cười quỷ dị, nhìn còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần tên trợ lý đó.
Hắn kéo Tử Ân ném mạnh lên chiếc giường gần đó, nhanh chóng khóa hai tay hai chân cô lại bằng còng sắt, dang ra thành hình chữ X khiến tim Tử Ân đập nhanh hơn, luôn miệng la hét…
“Cút ra…thả tôi ra…”
Lục Diệp Thần ngắm nhìn thân thể nhỏ đang cố gắng cựa quẩy để thoát ra nhưng vô ích, theo đánh giá của hắn thì Thiên Sứ luôn rất xinh đẹp vào hoàn mỹ…
“Vốn không định để em thử NDP, nhưng việc em tiếp xúc với tên đàn ông khác làm anh không vui chút nào…”
Khương Tử Ân xanh mặt, từ lúc cô có ý thức không hề biết cô và hắn có quan hệ gì, tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy…
“Anh nhầm người rồi…tôi không phải Thiên Sứ gì đó…tôi là Tử Ân…Khương Tử Ân.”
Lục Diệp Thần hơi dừng động tác, ngả người nhìn về phía cô mà cười lớn tiến, đem NDP tiến lại phía Tử Ân…
“Thiên Sứ của tôi tên Tử Ân sao…đẹp thật đấy…đến cả tên của em cũng đẹp như vậy…em làm tôi phát điên lên đấy…”
Trợ lý liền lui xuống để lại không gian riêng cho Lục Diệp Thần làm việc.
Anh đưa ống tiêm NDP vào người Tử Ân, chưa đầy một phút thì toàn bộ cơ thể cô dường như không thể hoạt động được, nằm im bất động nhưng Tử Ân vẫn giữ được ý thức…
“Đến lúc vui vẻ rồi…Thiên Sứ”
—–