Bạn đang đọc Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp – Chương 5
Thẩm Đại trầm giọng nói, “Vâng, nghe theo sắp xếp của Cù tổng.”
Cù Mạt Dư hài lòng gật đầu, “Ăn cơm chưa?”
“Tôi chưa.”
“Ăn rồi hẵng đi, nói cho chú Hằng biết thói quen ăn uống của anh.”
“Vâng, cảm ơn Cù tổng.”
Cù Mạt Dư đứng dậy, một mùi hương nhàn nhạt xâm nhập vào hơi thở của Thẩm Đại.
Trầm ổn, khô ráo, hơi chát, hương thơm của gỗ mang đến cảm giác kiên định lạ thường.
Đây là pheromone mùi gỗ hắc đàn của Cù Mạt Dư, vô cùng phù hợp với khí chất của hắn.
Mùi hương vô thức khơi gợi hồi ức sâu xa của Thẩm Đại.
Ba năm trước, anh bị một đàn anh cùng cạnh tranh trong chương trình phát triển nhân tài hãm hại, bỏ thuốc cưỡng ép phát tình.
Thuốc ức chế anh mang theo hoàn toàn mất hiệu lực.
Anh thống khổ giãy dụa trong phòng thí nghiệm, bị giày vò đến mất hết lí trí, hận không thể túm bừa lấy một alpha bất kì nào đó giải toả dục vọng nguyên thủy trong cơ thể.
Pheromone của anh là mùi hoa quỳnh, bởi vậy cơ thể anh cũng mang một vài đặc tính của hoa quỳnh.
Giả dụ như omega bình thường một năm phát tình bốn lần, mỗi lần khoảng bảy ngày.
Còn anh một năm chỉ phát tình một, hai lần, mỗi lần chỉ khoảng ba, bốn ngày.
Ngày thường mùi chất dẫn dụ của anh rất nhạt, nhất là khi dán giấy ngăn mùi lên tuyến thể, mùi nhạt đến mức hay bị mọi người hiểu nhầm là beta.
Nhưng đến khi phát tình, nồng độ pheromone của anh cao gấp mấy lần so với các omega khác.
Mỗi lần phát tình anh phải sử dụng thuốc ức chế liều cao hơn người bình thường.
Sau khi bị bỏ thuốc, phát tình quá mãnh liệt, không có cách nào khống chế nổi.
Khi ấy Thẩm Đại nghĩ mình chết chắc rồi.
Phát tình ở nơi công cộng, lại còn là trong phòng thí nghiệm nơi mình làm việc.
Cơ thể của anh, tiền đồ của anh, danh dự của anh, tôn nghiêm của anh, tất cả đều bị phá hủy hết rồi.
Hương thơm ngào ngạt của hoa quỳnh lan tỏa khắp viện nghiên cứu.
Gần như tất cả các alpha đều bị mất khống chế.
Nếu không có các đồng nghiệp beta ngăn cản, chắc chắn bọn họ sẽ liều mạng xông tới.
Hôm đó, trùng hợp đúng lúc Cù Mạt Dư đi thị sát viện nghiên cứu.
Năm ấy hắn mới hai mươi mốt tuổi, vừa tốt nghiệp trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, trở về nước chính thức tiến vào công ty rèn luyện.
Chỉ có alpha cấp S từ nhỏ đã trải qua huấn luyện khống chế pheromone tàn khốc mới có năng lực chống cự lại omega phát tình.
Khi Cù Mạt Dư tiến lại gần, Thẩm Đại vừa sợ hãi lại vừa khát vọng.
Anh sợ đến toàn thân phát run, nhưng vẫn ôm chặt lấy đối phương không chịu thả ra.
Anh muốn lấy được thứ làm dịu đi nỗi thống khổ từ cơ thể của đối phương.
Song người kia chỉ giữ chặt cơ thể anh, ghé vào tai anh nhẹ giọng trấn an.
Anh đã rơi vào trạng thái mơ hồ nghe không hiểu bất kì cái gì, chỉ cảm thấy giọng nói kia như dòng suối róc rách chảy qua khe núi, phần nào hóa giải khô nóng trong cơ thể anh.
Sau đó anh ngửi thấy mùi gỗ hắc đàn, cường đại, trấn tĩnh, bao dung.
Nó thanh tẩy tâm trí, gột rửa linh hồn anh trong nháy mắt.
Nó giống như ngọn hải đăng nằm giữa mênh mông hỗn độn, phát ra ánh sáng chỉ đường dẫn lối cho anh.
Thẩm Đại thoải mái phóng thích pheromone đuổi theo ánh sáng kia.
Anh có thể cảm nhận hương hoa quỳnh và gỗ hắc đàn đang dây dưa, giằng co trong không khí.
Có cương có nhu, một lùi một tiến.
Ngọn hải đăng mà anh vững tin cũng nghiêng ngả trong mưa gió, có những khoảnh khắc chần chừ và dao động ngắn ngủi, nhưng cuối cùng vẫn ổn định trở lại, kiên định dùng pheromone chế trụ anh.
Cuối cùng, anh cảm thấy sau gáy mình nhói lên.
Cù Mạt Dư đánh dấu tạm thời cho anh, giúp anh dẹp yên những hỗn loạn trong cơ thể.
Cho đến khi bộ phận xử lý sự cố đến tiêm cho anh một liều thuốc ức chế.
Chưa trải qua nỗi tuyệt vọng khôn cùng, sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác quyến luyến không muốn xa rời người cứu giúp mình.
Cù Mạt Dư chỉ đánh dấu tạm thời, nhưng đã để lại dấu ấn mãi mãi trong lòng anh.
Thẩm Đại biết từ nay về sau hai người không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, anh cũng đã qua cái tuổi mơ mộng hão huyền.
Anh chỉ coi đó là một lần gặp gỡ đặc biệt, che giấu rung động của trái tim, nhìn người đó từ xa cũng đã cảm thấy vui vẻ.
Đáng tiếc vận mệnh lại cưỡng ép bọn họ buộc chung một chỗ.
Trong mắt anh là quan hệ mập mờ, còn trong mắt đối phương chỉ là một cuộc giao dịch.
Thật lòng anh không muốn lại gần, không dám tới gần.
Anh có thể làm một người đem lòng ngưỡng mộ từ xa, chứ không thể ở bên cạnh đối phương mà giữ tâm lặng như nước.
Anh sợ bản thân không khống chế được ảo tưởng và hy vọng.
Anh sợ không quản được trái tim của mình.
Cù Mạt Dư không hề biết người bạn đời hợp pháp đứng bên cạnh hắn đang rối như tơ vò, hắn nói, “Buổi tối sẽ có người dẫn anh đi lấy số đo, may mấy bộ âu phục thiết kế riêng.
Vài ngày nữa là tới tiệc mừng sinh nhật của cha tôi, tôi cần đưa anh về nhà.” Nói xong đầu cũng chẳng buồn ngoảnh lại mà đi thẳng lên tầng.
Thẩm Đại quay về viện nghiên cứu, thu dọn quần áo với vật dụng hàng ngày trong kí túc xá.
Anh không cần mang quá nhiều đồ, trong căn phòng quản gia chuẩn bị cho anh cái gì cũng có.
Phòng kí túc của anh còn không rộng bằng nhà vệ sinh của nhà người ta.
Nhưng nơi này mang lại cho anh cảm giác an toàn, còn nhà của Cù Mạt Dư chỉ mang đến cảm giác bất an.
Tan làm, xe của Cù gia tới đón anh.
Quản gia cũng ở trên xe, cùng anh đi đến cửa tiệm chuyên may âu phục cho giới thượng lưu.
Trong lúc quản gia trao đổi yêu cầu với thợ may, Thẩm Đại cũng đưa ra yêu cầu của mình.
Dáng người của anh hơi gầy, chất liệu vải dạ lông cừu có thể tăng cảm giác ổn trọng cho anh.
Quản gia nhìn Thẩm Đại bằng ánh mắt bất ngờ, chắc là thấy anh ăn mặc giản dị, không giống người hiểu về âu phục thiết kế.
Thẩm Đại hiểu ánh mắt kia nhưng trong lòng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Anh rất hiếm khi bị tác động bởi ánh nhìn của người mình không quan tâm, anh cũng có thể lí giải sự kinh ngạc của quản gia.
Từ nhỏ anh đã sống trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật, lúc nào cũng chìm trong bầu không khí lãng mạn nhu tình.
Mặc dù không đại phú đại quý, nhưng vấn đề ăn mặc đều được chú trọng.
Chẳng qua sau này nghèo quá, không còn chăm chút được như xưa.
Hơn nữa, sau khi trưởng thành, anh bắt đầu kháng cự những thứ liên quan đến nghệ thuật.
Lên đại học anh nhất quyết lựa chọn ngành kỹ thuật.
Không phải anh không thích cuộc sống thời niên thiếu, mà vì anh đã chứng kiến người bố của mình bị gia đình nuông chiều thành một kẻ hồn nhiên ngây thơ, ích kỉ ngu xuẩn.
Anh biết ông bà ngoại nuôi dạy con cái xuất phát từ lòng bao dung, ủng hộ con sống theo ý mình, theo đuổi cái đẹp, tình yêu và thơ ca lãng mạn.
Nhưng cách giáo dục ấy lại khuyết thiếu trách nhiệm và thực tế.
Kết quả bố của anh biến thành một kẻ chỉ biết đến bản thân mình, suy nghĩ viển vông, vì tình yêu sẵn sàng làm ra những chuyện ngu xuẩn.
Thời trẻ tưởng mình đang cùng thiếu gia nhà giàu yêu đương oanh liệt, sau mới phát hiện đối phương là đồ cặn bã.
Bị người ta vứt bỏ vẫn cố sinh anh ra bằng được.
Về sau lại tưởng mình tìm được chân ái từ một tên lừa đảo, thế là phản bội gia đình, mang tất cả tài sản đi thế chấp cho người tình.
So với Vưu Hưng Hải cả đời chỉ gặp mặt có hai lần, anh còn chán ghét và khinh bỉ người bố omega của mình hơn gấp trăm lần.
Thẩm Đại nhìn bản thân ở trong gương, thấy khuôn mặt có vài phần giống với người bố kia thì không khỏi nhướn mày.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Đại kết hợp giữa tàu điện ngầm và taxi làm phương tiện đi làm.
Tuy phiền phức hơn nhiều so với trước kia, nhưng may là anh không cần phải chấm công, thời gian đi làm tương đối tự do.
Anh đang suy nghĩ xem có nên mua một chiếc xe điện hay không.
Tối thứ sáu, anh thay bộ âu phục vừa đưa tới, yên lặng ngồi chờ trong phòng.
Khi quản gia gọi anh mới ra ngoài, ngồi lên chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản đặc biệt đang chờ sẵn.
Cù Mạt Dư đang ngồi trong xe xem tài liệu.
Hắn mặc âu phục đi giày da, trang phục có chất liệu tốt được may đo cẩn thận tôn lên dáng người hoàn hảo của hắn.
Làn da trơn nhẵn như đang tỏa sáng.
Từ xương lông mày đến mũi rồi đến cằm, nét nào ra nét ấy, tạo thành những đường cong sắc bén mà xinh đẹp.
Từng sợi tóc cũng đều nằm ở vị trí thích hợp.
Mọi góc độ của khuôn mặt nếu chụp lại đều đẹp như ảnh trên tạp chí, tràn đầy khí chất quý tộc, ưu nhã.
Tấm ngăn phía sau được kéo xuống, tạo ra một không gian riêng tư xa hoa, rộng rãi.
Nơi đây hệt như văn phòng di động của Cù Mạt Dư.
Trong không gian này, đương nhiên cũng tràn ngập mùi hương của gỗ hắc đàn.
Thẩm Đại lẳng lặng ngồi xuống, “Cù tổng.”
Cù Mạt Dư ngẩng đầu nhìn Thẩm Đại, ánh mắt thoáng dừng lại, “Trang phục rất hợp với anh.”
“Vâng.”
Xe bắt đầu xuất phát, hơn nửa quãng đường Cù Mạt Dư dùng để xem tài liệu, Thẩm Đại đành ngồi ngắm phong cảnh bên ngoài.
Dù sao chơi điện thoại trước mặt sếp cũng là không lễ phép.
Sau đó, Cù Mạt Dư cất tài liệu đi, điều chỉnh tư thế ngồi.
Thẩm Đại cảm thấy Cù Mạt Dư có lời muốn nói, nên hơi quay người sang phía hắn.
“Hôm nay đưa anh về nhà, là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của anh với gia đình tôi.
Anh không cần lo, trưởng bối hỏi anh cái gì anh trả lời cái đó.
Không cần nhiều lời, không chủ động phát biểu, giữ thái độ lễ phép và mỉm cười là được.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi có một người em họ.” Cù Mạt Dư dừng lại một chút, “Có thể nó sẽ hỏi anh rất nhiều vấn đề, thậm chí cố tình làm khó anh.
Anh phải tận lực né tránh.
Tóm lại, tuyệt đối không được nhắc đến quan hệ hợp tác của chúng ta, bởi vì ông cụ trong nhà không muốn thấy cảnh chúng tôi đấu đá lẫn nhau.”
Thẩm Đại nghe mà không hiểu lắm, chỉ biết tiếp tục gật gù.
“Sớm muộn gì anh cũng phải biết, tôi sẽ nói trước cho anh biết một số chuyện.” Cù Mạt Dư nhìn ra vẻ mờ mịt trên mặt Thẩm Đại, hắn bình tĩnh nói tiếp, “Chắc hẳn anh từng nghe qua câu này, trong gia tộc có một alpha cấp S thì là may mắn, nhưng có hai alpha cấp S thì là tai họa.
Em họ tôi chính là alpha cấp S thứ hai trong nhà, nó cũng chính là người đã đánh dấu vị hôn thê của tôi.”
Thẩm Đại lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Quan hệ giữa một alpha cấp S này và một alpha cấp S khác, đơn giản mà nói, chính là một núi không thể có hai hổ.
Alpha là giới tính có tính công kích và cạnh tranh lớn nhất.
Bọn họ trời sinh hiếu chiến, khát vọng chinh phục ngất trời, có tham vọng vô tận đối với quyền lực.
Alpha cấp S mang pheromone đẳng cấp nhất, đứng đầu chuỗi thức ăn, trời sinh vương giả.
Bọn họ có vẻ ngoài hoàn mỹ, thể lực cường tráng và trí tuệ đỉnh cao, còn sở hữu pheromone mang sức áp chế tương đương với một loại vũ khí sinh học.
Bọn họ lũng đoạn phần lớn tài nguyên của thế giới, đứng đầu hầu hết các lĩnh vực.
Bọn họ là kẻ thống trị, là đế vương không mang vương miện trong xã hội hiện đại.
Nhân loại còn dành cho họ danh xưng kẻ săn mồi đỉnh cấp.
Với những lợi thế ưu việt như trên, đương nhiên alpha cấp S là sự tồn tại vô cùng hiếm có.
Trong một gia tộc đồng thời xuất hiện hai người, nghĩa là cả đời họ phải sống trong tranh đấu nội bộ tàn khốc, cho đến ngày phân rõ thắng bại cuối cùng.
Thẩm Đại cảm thấy da đầu mình run lên..