Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 37


Bạn đang đọc Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp – Chương 37


Người nhà họ Cù lần lượt có mặt.

Có những người Thẩm Đại đã từng gặp qua, song chủ yếu toàn là những gương mặt xa lạ.

Cù lão gia có tổng cộng bốn người con, mỗi người tự mình khai chi tán diệp, đến giờ đã trở thành một gia đình bốn thế hệ, con đàn cháu đống.
Thẩm Đại im lặng ngồi bên cạnh Cù Mạt Dư, nghe hắn trò chuyện với họ hàng.

Bố mẹ Cù Mạt Dư đang hàn huyên với người khác.

Hôm nay Cù Thừa Trần cũng đến, đang chơi bài poker với mọi người.

Có hai đứa trẻ cười đùa chạy quanh phòng khách, thỉnh thoảng lại la hét chói tai.

Giờ khắc này, trang viên trống trải và tĩnh mịch mới mang dáng vẻ ồn ào, náo nhiệt của một gia đình.
Bỗng nhiên, có một bé gái alpha đi đến trước mặt hai người.

Cô bé trạc khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặt mày xinh xắn.

Cô lễ phép chào hỏi từng trưởng bối, rất ra dáng bà cụ non, “Chúc mừng năm mới anh họ, chúc mừng năm mới chị dâu.”
“Nhân Nhân lại cao hơn rồi.” Cù Mạt Dư xoa đầu cô bé, liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Đại.
Trong túi Thẩm Đại có mấy bao lì xì chuẩn bị sẵn từ trước.

Anh lấy một bao đưa cho cô bé, “Chúc em năm mới vui vẻ.”
Nhân Nhân nhận lì xì, nhìn Thẩm Đại hỏi, “Mọi người nói anh tốt nghiệp đại học Bách khoa, hiện đang làm việc tại Viện nghiên cứu.

Anh là thạc sĩ đúng không? Anh có học lên tiến sĩ không ạ?”
“Anh đang học.”
Nhân Nhân gật gật đầu, nhanh chóng đánh giá Thẩm Đại một phen, “Kỳ nghỉ hè năm ngoái trường của anh tổ chức cuộc thi dành cho thanh thiếu niên.

Em đạt giải đặc biệt toàn quốc môn toán học.

Sau này em có cơ hội được tuyển thẳng vào trường.

Đương nhiên em còn có nhiều lựa chọn tốt hơn.

Anh thấy cuộc sống ở trường đại học thế nào?”
Thẩm Đại sửng sốt trước sự chững chạc, tự tin của cô bé.

Đây là cách giáo dục alpha của gia đình giàu có sao? IQ và EQ cao hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa, giỏi giao tiếp, thể hiện bản thân.


Hồi ở tuổi này, người lớn cho tiền mừng tuổi anh còn ngại ngùng trốn tránh, chưa biết cách dẫn dắt chủ đề trôi chảy như vậy.

Anh chợt nghĩ đến người chị họ của Cù Mạt Dư.

Một alpha sinh ra trong gia đình danh giá sở hữu lòng tự trọng cao đến mức nào.

Đến khi thất bại trong cuộc cạnh tranh nội bộ cảm xúc sẽ tuyệt vọng bao nhiêu.

Đây là chuyện càng nghĩ lại càng cảm thấy đau lòng.
Thẩm Đại cười bảo, “Anh thấy rất tốt, không biết có thể đáp ứng yêu cầu của em không.”
“Em cũng không biết.

Bây giờ em rất thích trường Bách khoa, nhưng em còn nhỏ, chưa lên kế hoạch hoàn chỉnh cho tương lai.” Nhân Nhân cười với Thẩm Đại, “Hay là anh kết bạn Wechat với em đi, sau này có vấn đề gì thắc mắc em sẽ hỏi anh.”
Sau khi Nhân Nhân đi, mọi người đều tấm tắc khen ngợi cô bé.

Thẩm Đại nghiêng người sang phía Cù Mạt Dư, nhỏ giọng hỏi, “Hồi bé cậu cũng giống như vậy hả?”
Cù Mạt Dư cười ha hả, “Anh không thấy đáng yêu sao?”
“Đáng yêu.

Cơ mà không giống trẻ con tẹo nào.”
“Tôi thông minh hơn em ấy.” Cù Mạt Dư nắm tay Thẩm Đại dưới gầm bàn, siết nhẹ một cái.
Thẩm Đại lập tức đáp lại, đan tay mình vào tay Cù Mạt Dư.

Hai người đã làm những chuyện thân mật nhất trên đời, vậy mà hành động len lén nắm tay ở chỗ đông người vẫn khiến anh rung động lạ thường.

Anh cầu mong khoảnh khắc ngọt ngào có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
Một lát sau, Cù lão gia xuất hiện.

Ông cụ ngồi trên xe lăn, khuôn mặt gầy gò vàng như nghệ.

Hai bên tóc mai bạc gần hết, đôi mắt đục ngầu, trên mu bàn tay chi chít vết tiêm truyền, tình trạng sức khỏe không được tốt lắm.
Thẩm Đại nhớ tới bức ảnh treo ở công ty, chụp Cù lão gia thuở còn phong độ.

Quá trình Cù lão gia lập nghiệp năm xưa thật sự rất đáng kinh ngạc, là chủ đề bàn luận sôi nổi của mọi người trong ngành.

Trong mắt Thẩm Đại, Cù lão gia giống như một nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, là vị nguyên lão mở đường cho ngành khai thác đất hiếm trong nước, có những cống hiến xứng đáng đi vào lịch sử.

Đáng tiếc, bệnh tật đã làm suy yếu một người cường đại như vậy.

Con cháu của ông quy củ đứng ở hai bên, đồng thanh chúc mừng năm mới.
Cù lão gia gật đầu, “Cả nhà về đông đủ, tốt lắm.”
“Hôm nay trông sắc mặt bố khá hơn nhiều.” Cù Thận cười nói.
Y tá đứng sau Cù lão gia nhanh miệng bảo, “Hôm nay lão gia ăn được nửa bát cơm với đồ ăn.

Buổi chiều vừa ngủ một giấc, tích lũy đủ sức lực ăn Tết rồi.”
Mọi người lại vui mừng vỗ tay.
Cù lão gia mỉm cười hài lòng, “Nhìn đám người lớn các con chẳng thấy thay đổi gì.

Còn bọn nhỏ ba ngày không gặp đã thấy khác.

Tốt, tốt lắm.”
Y tá đẩy xe lăn đưa ông đến vị trí chủ vị trên bàn ăn.

Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống, bắt đầu bữa cơm tất niên.
Trong bữa ăn, Cù lão gia nói rất nhiều chuyện.

Lúc thì nói chuyện công ty, lúc thì dặn dò con cháu, như khuyên nhủ mâu thuẫn vợ chồng hay là vấn đề giáo dục con trẻ.

Kết hợp với trạng thái sức khoẻ của ông, thật khiến mọi người không khỏi bùi ngùi.
Cơm nước xong xuôi, con cháu lần lượt ra chúc Tết ông cụ.

Bố của Cù Thừa Trần là con trưởng, được cùng vợ ra kính trà đầu tiên.

Các con kính trà xong là đến lượt Cù Mạt Dư.
Thẩm Đại đi theo Cù Mạt Dư, trong lòng có hơi hồi hộp.

Từ ngày đầu tiên thực tập ở Tinh Châu, anh đã muốn gặp nhân vật trong truyền thuyết này một lần.

Tiếc rằng khi ấy Cù lão gia đã lui về sau.

Ai ngờ có một ngày anh lại trở thành cháu dâu Cù gia, cho dù chỉ là tạm thời.

Truyền kỳ về Cù lão gia và lịch sử phát triển của Tinh Châu hiện rõ mồn một trong đầu Thẩm Đại.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được một cách rõ rệt khí thế lớn mạnh của Cù gia, và sự chênh lệch như trời với đất giữa anh và Cù Mạt Dư.
Hai người nâng chén trà, cung kính khom người, “Kính chúc ông nội năm mới tốt lành.”

Cù lão gia gật đầu mỉm cười.

Vừa nhìn thấy Cù Mạt Dư, nét mặt của ông lập tức vui vẻ hơn nhiều.

Bởi đây là người thừa kế mà ông gửi gắm nhiều hy vọng nhất.
“Công ty dạo này sao rồi?”
“Mọi chuyện đều tốt, ông có thể yên tâm ạ.”
“Làm gì thì làm, nhớ phải chú ý sức khoẻ đấy nhé.”
“Vâng.”
Cù lão gia nhìn sang phía Thẩm Đại, “Ông có nghe mọi người kể về con.

Một omega làm nên sự nghiệp như vậy thật không dễ dàng.

Nhưng bây giờ con đã gả vào Cù gia, phải biết đặt gia đình lên trên hết, hàng ngày nhớ chăm sóc Mạt Dư thật tốt.”
Thẩm Đại thấp giọng đáp, “Con hiểu ạ.”
“Đừng quên sinh cho Cù gia vài alpha nữa.”
Thẩm Đại kính cẩn lắng nghe rồi lại kính cẩn vâng dạ, kì thực trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

Nhân vật trong truyền thuyết đột nhiên mất đi vài phần hào quang trong mắt anh.
Cù lão gia ra hiệu cho y tá đứng sau, ông nói, “Đây là một phần lễ gặp mặt, chúc hai con năm mới tốt lành.” Y tá lấy ra một bao lì xì màu đỏ đưa cho Thẩm Đại.
“Con cảm ơn ông.”
Các cháu kính trà xong, Cù lão gia đã mệt nên được y tá đưa về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người ngồi xem tivi, đánh bài, nói chuyện phiếm, chờ tiếng chuông báo năm mới vang lên, trải qua đêm tất niên một cách trọn vẹn.
Cù Mạt Dư bị trưởng bối kéo đi đánh bài.

Thẩm Đại cầm điện thoại ra một góc không người, gọi video với bà ngoại.
Căn biệt thự bài trí theo phong cách Châu Âu, vừa hay có thể ngụy trang thành khách sạn nước ngoài.
Bà ngoại hỏi rất nhiều chuyện, lo anh ở nước ngoài không quen, hoặc là đi máy bay bị mệt.

Thỉnh thoảng Thẩm Tần lại xuất hiện trong màn hình, khoe với Thẩm Đại các món trong mâm cơm tất niên ở nhà.

Một nhà ba người vui vẻ trò chuyện, bầu không khí hài hoà, ấm áp, Thẩm Đại nhìn Thẩm Tần cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Hàn huyên nửa tiếng đồng hồ, bà ngoại sợ anh mệt mỏi vì chênh lệch múi giờ, mới cúp máy để anh được nghỉ ngơi.
Thẩm Đại đang định đi ra ngoài, Cù Thừa Trần chợt từ ngoài bước vào.

Không biết là trùng hợp, hay là cậu ta cố tình ngáng đường anh.

Cho dù là giả thiết nào, Thẩm Đại cũng lập tức đề cao cảnh giác.
Cù Thừa Trần nín cười bảo, “Sao anh lại sợ tôi thế, tôi có làm gì anh đâu?”
“Lần nào gặp cậu cũng nói những lời không hay.” Thẩm Đại không nể mặt nói thẳng, “Lần này cậu muốn nói gì?”
“Oan cho tôi quá mà.” Cù Thừa Trần vô tội bĩu môi, “Tôi chỉ muốn giúp anh, nhưng anh kiên quyết từ chối lòng tốt của tôi.”
Thẩm Đại cau mày nhìn cậu ta chằm chằm.
Cù Thừa Trần bước mấy bước lại gần Thẩm Đại, “Ồ….!Trên người anh toàn là mùi của anh ấy.”
Thẩm Đại vô thức cau mũi ngửi, rồi ngay lập tức nhận ra Cù Thừa Trần đang lừa mình.

Cù Mạt Dư không đánh dấu anh, cũng không phóng thích pheromone với anh, cho dù hai người kề cận bên nhau, mùi hương bám trên người đối phương cũng sẽ bay đi rất nhanh.

Cù Thừa Trần cười khẽ, “Điều tôi muốn nói vẫn giống như lần trước.

Tôi giúp anh đạt được đánh dấu của anh tôi.

Đó là thứ anh muốn có nhất, phải không?”
“…..” Thẩm Đại lạnh lùng nói, “Tôi không tin cậu, cũng sẽ không để cho cậu lợi dụng.

Thay vì dụ dỗ tôi, chi bằng cậu tiết kiệm công sức đó vào việc nâng cao thành tích của mình thì hơn.”
“Anh cần gì phải cứng đầu như thế, rõ ràng đây là chuyện đôi bên cùng có lợi.” Cù Thừa Trần khoanh tay trước ngực, “Chẳng lẽ anh không muốn biến anh ấy thành alpha của anh?”
“Chuyện đó không liên quan đến cậu.”
“Muốn? Hay là không muốn?” Cù Thừa Trần nhìn chằm chằm Thẩm Đại bằng ánh mắt thâm thúy.
Đứng trước sự áp bách của alpha đỉnh cấp, Thẩm Đại cảm giác chân mình như đang nhũn ra.

Bị ánh mắt kia chiếu thẳng vào người, anh mất đi dũng khí nói lời ngụy biện.

Anh cắn răng, âm thầm siết chặt nắm đấm, “Tôi muốn thứ gì, sẽ giành lấy thứ đó một cách đường đường chính chính.”
“Đường đường chính chính?” Cù Thừa Trần bật cười chế nhạo, “Trong tình huống bình thường, anh trai tôi sẽ không bao giờ đánh dấu một omega không quyền không thế, thậm chí không có cả gen ưu việt.

Có thể bây giờ anh ấy thấy anh thuận mắt, lên giường với anh cũng thoả mãn, nên mới giữ anh ở bên người.

Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Anh ấy ban cho anh vài ơn huệ nho nhỏ, đến khi người bạn đời xứng tầm xuất hiện, anh chỉ có thể giương mắt nhìn anh ấy kết hôn với người khác.

Đường, đường, chính, chính? Chỉ dựa vào anh?”
Thẩm Đại giận đến mức cả người phát run.

Cù Thừa Trần hết lần này đến lần khác gây sự với anh, nhục mạ anh, câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim.

Đáng buồn hơn hết, tất cả những lời nói đó đều phản ánh đúng sự thật.
“Bởi vì số chip đặt cược trong tay anh quá ít, vậy nên anh chỉ có thể lấy nhỏ thắng lớn.

Sao phải đường đường chính chính, chỉ cần anh có được đánh dấu, bất luận là dùng cách gì đi chăng nữa, anh cũng đã thành công được một nửa.” Cù Thừa Trần nháy mắt với anh, “Thấy sao hả, có muốn thử không?”
Thẩm Đại lạnh nhạt nói, “Cậu nghĩ đời này mình có thể thắng được Mạt Dư sao.

Dựa vào đâu mà chuyện quan trọng như vậy lại do cậu điều khiển.”
“Đúng là anh trai tôi kiên cố đến mức không thể phá vỡ, gần như không có nhược điểm.

Nhưng anh ấy cũng chỉ là con người mà thôi.

Alpha đỉnh cấp dù có cường đại đến đâu, mỗi năm một lần vào kỳ nhạy cảm đều sẽ trở nên yếu ớt như một đứa trẻ.”
Thẩm Đại hơi khựng lại, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh nghe thấy tiếng lòng mình đang run rẩy.

Cảm xúc đó gọi là dao động..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.