Bạn đang đọc Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp – Chương 27
Thẩm Đại cài lại khuy áo sơ mi, đeo cà vạt lên, còn cẩn thận thay một chiếc áo khoác thí nghiệm mới.
Anh sờ đuôi tóc, thấy hơi dài, tại lâu rồi chưa cắt.
Anh lấy nước vuốt ngược tóc mái ra sau.
Người trong gương trông thật chính trực, già dặn, anh cảm thấy tương đối hài lòng.
Bọn họ chờ đến gần giờ tan làm, Cù Mạt Dư mới dẫn các lãnh đạo đến phòng thí nghiệm.
“Chào Cù tổng, chào các vị lãnh đạo.” Thẩm Đại cung kính chào xã giao, “Chào mừng mọi người đến với phòng thí nghiệm của chúng tôi.”
Có người chỉ vào Thẩm Đại cười bảo, “Cậu là nghiên cứu viên thuyết trình ngày hôm đó đúng không.
Tôi rất ấn tượng với cậu, làm tốt lắm.”
“Cảm ơn ngài.”
“Tôi rất ngạc nhiên khi biết cậu là omega, không ngờ còn có omega làm công việc nghiên cứu.
Không tệ, không tệ.”
“Tôi nhớ hôm đó Cù tổng còn đứng ra bảo vệ cậu.” Một lãnh đạo lớn tuổi nói, “Cù tổng à, nghiên cứu viên tuổi trẻ tài cao như cậu Thẩm đây, khó trách cậu quý trọng người tài.”
Thẩm Đại kín đáo mỉm cười, vụng trộm liếc nhìn phản ứng của Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư cười nhạt, gật đầu nói phải.
Song ánh mắt khi nhìn sang Thẩm Đại như đang nhìn vào một người xa lạ.
Trình Tử Mai nói, “Các vị lãnh đạo, mời mọi người vào phòng họp xem tư liệu về dự án mới nhất của chúng tôi.”
Đoàn người tiến vào phòng họp ổn định chỗ ngồi.
Thẩm Đại mở đoạn phim tư liệu đã chuẩn bị từ trước, vừa chiếu video vừa giảng giải.
Cù Mạt Dư khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt tưởng như đang tập trung vào màn chiếu, thực chất là đang nhắm vào Thẩm Đại.
Áo khoác thí nghiệm trắng tinh làm nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú.
Thiết kế rộng rãi tạo nên cảm giác thần bí, khiến người ta nảy sinh ham muốn loại bỏ khoảng trống giữa hai lớp vải, dùng tay đo đạc xem lưng anh mảnh mai ra sao, vòng eo thon thả cỡ nào.
Cù Mạt Dư tưởng tượng ra cảnh Thẩm Đại trần truồng, chỉ mặc độc một chiếc áo khoác thí nghiệm.
Hắn sẽ luồn tay qua lớp áo có cũng như không, chạm vào làn da mềm mại.
Kể ra cũng là một loại tình thú.
Đúng lúc ấy, có hai thực tập sinh bưng trà đến.
Chu Lam đến chỗ Cù Mạt Dư đầu tiên.
Vì không muốn làm lãnh đạo mất tập trung, cậu khom lưng, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Cậu nhẹ nhàng đặt trà ngon vừa mới pha xuống trước mặt Cù Mạt Dư.
Cảnh tượng kiều diễm trong đầu Cù Mạt Dư đứt quãng ngay khi Chu Lam lại gần.
Khứu giác mẫn cảm đánh hơi thấy mùi hương alpha quen thuộc.
Đó là mùi hương từng lưu lại trên người Thẩm Đại.
Cù Mạt Dư quay mặt sang, trông thấy alpha trẻ tuổi cao gầy, tràn đầy khí khái.
Từ dáng người, kiểu tóc, đến pheromone, có thể xác định đây chính là người thân mật với Thẩm Đại ở buổi triển lãm, cũng là kẻ đã lưu lại mùi hương trên người anh.
Cù Mạt Dư đột nhiên quay đầu sang dọa Chu Lam giật nảy người.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu trông thấy ác cảm rõ rệt trong mắt alpha đỉnh cấp, thậm chí gần như là căm thù.
Chu Lam vội vàng xin lỗi, ngay cả khi cậu không biết mình đã làm sai điều gì.
Cù Mạt Dư không nói lời nào quay mặt đi.
Lí do hôm nay hắn bất chợt nổi hứng ra quyết định đi thị sát, là vì muốn kiểm tra xem Thẩm Đại có đi xem triển lãm với đồng nghiệp thật hay không.
Bây giờ hắn nên cảm thấy may mắn vì Thẩm Đại không lừa hắn, hay nên phẫn nộ vì Thẩm Đại đã ở bên cạnh alpha kia suốt thời gian dài, đến mức nhiễm cả mùi hương của đối phương.
Chu Lam lần lượt đặt trà xuống trước mặt các vị lãnh đạo.
Khi đến chỗ Thẩm Đại, cậu lấy từ trong túi áo rộng rãi ra một chiếc bình giữ nhiệt.
Đó là bình giữ nhiệt của anh.
Chu Lam đặt nó xuống bàn, cười cười với Thẩm Đại.
Anh cũng gật đầu đáp lại.
Cù Mạt Dư nheo mắt, hiện tại hắn có thể khẳng định alpha này có ý với Thẩm Đại.
Hôm đó cậu ta cố tình giải phóng pheromone, người thông minh như anh liệu có phát hiện ra không? Nếu có, tại sao không tìm cách tránh hiềm nghi, mà lại ngang nhiên mang mùi hương của alpha khác về nhà của hắn?!
Cù Mạt Dư thâm trầm cầm điện thoại lên, bảo trợ lý gửi cho hắn hồ sơ nhân sự của viện nghiên cứu.
Phát xong đoạn phim tư liệu, như thường lệ Thẩm Đại sẽ hỏi mọi người có thắc mắc gì không.
Sau đó sẽ dẫn họ đi tham quan phòng thí nghiệm.
Đây là chu trình đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Cù Mạt Dư bất chợt chỉ lên màn hình, tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.
Cù Mạt Dư lạnh nhạt hỏi, “Anh Thẩm, đoạn phim tư liệu này được quay từ khi nào?”
“Khoảng nửa năm trước.”
“Nửa năm trước? Nghĩa là anh vẫn luôn cho các đối tác và lãnh đạo xem cái này, không hề đổi mới nội dung?”
Thẩm Đại sửng sốt, “Đây chỉ là giới thiệu vắn tắt.
Khi tham quan phòng thí nghiệm tôi sẽ trình bày kỹ hơn……”
“Anh còn nhớ bài thuyết trình của anh không.” Cù Mạt Dư thẳng thừng cắt ngang lời anh, biểu cảm lạnh lùng, “Anh bị Cù Thừa Trần chất vấn liên tục, suýt thì không đối đáp lại được.
Cho dù bài thuyết trình đó chỉ mang tính hình thức, nhưng các cổ đông và các nhà đầu tư sẽ để ý.
Có thể dự toán năm nay không bị ảnh hưởng, nhưng còn năm sau, năm sau nữa thì sao? Chất vấn của Cù Thừa Trần liệu có biến thành chất vấn của bọn họ hay không? Anh đã cân nhắc đến vấn đề này chưa? Nội dung của đoạn phim tư liệu hôm nay, trùng hợp chính là những điểm yếu mà Cù Thừa Trần đã nắm rõ, tại sao vẫn chưa giải quyết?”
Mọi ánh mắt đều tập trung vào người Thẩm Đại.
Anh bị đẩy lên đoạn đầu đài bởi chính người vài ngày trước thôi còn cùng anh ôm nhau ngủ say, trò chuyện thân mật.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Người sáng suốt đều nhìn ra Cù Mạt Dư cố tình làm khó.
Phim tư liệu dùng để giới thiệu sơ lược cho người ngoại đạo, căn bản không đáng đầu tư quá nhiều chi phí vào việc đổi mới nội dung.
Thẩm Đại nắm chặt bút trình chiếu trong tay.
Cù Mạt Dư ngồi cuối bàn bầu dục, cả người toát lên vẻ uy quyền.
Bộ âu phục tối màu là áo giáp, ánh mắt và lời nói không cảm xúc là đao kiếm.
Hắn là vị tướng được võ trang đầy đủ, trở nên thật xa lạ trong mắt anh.
Sao trên đời này lại có người khi thì dịu dàng tình tứ, khi thì lạnh lùng xa cách? Thẩm Đại suy đoán, Cù Mạt Dư làm vậy với mục đích phủi sạch quan hệ với anh.
Hắn dùng thái độ nghiêm khắc, không nể mặt anh nhằm trấn áp vụ bê bối nho nhỏ lần trước.
Không một alpha đỉnh cấp nào muốn dính vào tin đồn với một omega bình thường, chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân.
Như vậy, có thể lí giải nguyên nhân tại sao hôm nay Cù Mạt Dư lại nổi hứng tới đây.
Nực cười là anh còn ôm tâm trạng chờ mong, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người mình thích.
Thật đáng xấu hổ.
Lòng tự tin của anh lụi tàn trong chớp mắt.
Anh nén đau, nở nụ cười miễn cưỡng, “Cù tổng nói đúng, chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm, chỉnh đốn lại ngay.”
Đến màn tham quan phòng thí nghiệm, Thẩm Đại lấy cớ phải họp trực tuyến với giáo sư, để Trình Tử Mai giới thiệu thay mình.
Còn anh quay về phòng làm việc bình ổn lại cảm xúc.
Khoảng nửa tiếng sau, có người đến gõ cửa.
Thẩm Đại đang ngồi ngẩn người, giật mình choàng tỉnh, “Mời vào.”
Người bước vào là Cù Mạt Dư, Thẩm Đại vội vàng đứng dậy.
Cù Mạt Dư tiện tay đóng cửa, dạo một vòng quanh văn phòng.
Nơi này chất đầy sách, vật liệu và tiêu bản, còn có cả giấy khen và các loại cúp.
Thẩm Đại yên lặng đứng một bên, chờ Cù Mạt Dư lên tiếng trước.
Cù Mạt Dư đi đến bên cạnh anh, nâng cằm anh lên, nở nụ cười hờ hững, “Làm sao? Không vui à?”
“Tôi không.” Thẩm Đại vô thức lùi về sau một bước.
Cù Mạt Dư tiến lên theo bước chân của anh, đột nhiên túm lấy bả vai đẩy anh vào tường.
Nụ hôn cường bạo ập tới, ngăn tiếng kêu của Thẩm Đại ở trong cổ họng.
Hắn thô lỗ nghiền ép đôi môi non mềm, trêu đùa với đầu lưỡi, cướp đoạt hơi thở của anh.
Thẩm Đại cảm nhận được Cù Mạt Dư đang giận.
Anh không biết cơn giận của hắn bắt nguồn từ đâu.
Anh bị hôn đến thở không nổi, nhưng vẫn còn nhớ hai người đang ở văn phòng.
Thế là anh dùng sức đẩy Cù Mạt Dư ra.
Hắn lập tức giữ chặt hai cổ tay Thẩm Đại, đầu gối chen vào giữa hai chân, toàn bộ tứ chi của anh đã bị hắn khống chế.
Pheromone gỗ hắc đàn bắt đầu lan tỏa, bao vây lấy người Thẩm Đại.
Cơ thể anh bị ép phải tiếp nhận lượng lớn pheromone alpha nên mất đi khả năng chống cự.
Chỉ cần alpha đỉnh cấp này muốn, hắn thừa sức làm anh phát tình ngay tại chỗ, buộc anh quỳ xuống van xin alpha chiếm lấy mình.
Đó chính là bản năng đáng buồn của omega.
Đại não Thẩm Đại thiếu khí, cần nương nhờ vào không khí Cù Mạt Dư mang đến để duy trì sự sống.
Cả người anh mềm nhũn ngã vào lòng Cù Mạt Dư, cho đến khi kẻ săn mồi đỉnh cấp dừng cuộc đi săn.
Cù Mạt Dư ôm anh ngồi xuống ghế, tỏ vẻ thương tiếc vỗ về đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, ngả ngớn hỏi, “Anh đã bao giờ tưởng tượng ra cảnh làm tình ở văn phòng chưa?”
“Tôi không muốn…..” Mắt Thẩm Đại rưng rưng như sắp khóc, anh run rẩy van nài, “Xin cậu đấy.”
Đây là văn phòng của anh, là phòng thí nghiệm của anh, là nơi anh học tập và làm việc, chứng kiến và đồng hành cùng anh trên con đường sự nghiệp, là thành tựu, là giấc mộng đời anh.
Ở đây, anh được làm người có năng lực, có học thức, là nghiên cứu viên được mọi người tôn trọng, không phải là món đồ tiết dục.
Đến giờ phút này anh mới hiểu thì ra mình quá đỗi ngây thơ.
Bất luận là ở đâu, khi nào, vị thế giữa anh với Cù Mạt Dư luôn chênh lệch như trời và đất.
Anh tưởng mình có giá trị, trong mắt Cù Mạt Dư lại chẳng đáng một đồng.
Tâm trạng Cù Mạt Dư thay đổi thất thường, vui thì dịu dàng với anh như một chiêu trò tán tỉnh.
Còn anh cứ tự mình mơ mộng, trong khi từ đầu tới cuối, thân phận, địa vị của anh không hề thay đổi, vẫn luôn là người bạn giường tạm bợ.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Thẩm Đại kinh hoảng giật nảy mình, định nhảy xuống khỏi người Cù Mạt Dư.
Nhưng hắn lại giữ chặt lấy eo anh, lên tiếng, “Vào đi.”
Cù Mạt Dư chờ đến lúc Chu Lam mở cửa bước vào mới chịu buông tay, mặc kệ Thẩm Đại chật vật đứng dậy.
Vì bị thả ra đột ngột nên anh bị mất thăng bằng, đứng còn không vững.
Chu Lam đúng lúc trông thấy cảnh tượng mờ ám ấy.
Cho dù không thấy, chỉ cần nhìn Thẩm Đại áo quần xộc xệch, đầu tóc rối bời, khoé mắt ướt át, bờ môi sưng đỏ là đủ hiểu rõ hết thảy.
Huống hồ, trên người Thẩm Đại toàn là mùi hương alpha của Cù Mạt Dư.
Chu Lam suýt đánh rơi khay trà xuống đất.
Cậu sững người đứng ở cửa ra vào, đầu óc trống rỗng.
“Mang vào đây đi.” Cù Mạt Dư hất cằm về phía bàn, ra lệnh, “Đóng cửa lại.”
Chu Lam hoàn hồn, máy móc đóng cửa, đặt khay trà lên bàn.
Trong lòng cậu sóng nổi cuồn cuộn, trăm mối ngổn ngang.
Chu Lam không dám nhìn Thẩm Đại, Thẩm Đại cũng không dám nhìn cậu.
Cù Mạt Dư cười với Chu Lam, “Cậu là thực tập sinh mới à? Tên là gì?”
“Vâng, Cù tổng, tôi tên là Chu Lam.” Giọng Chu Lam mang theo run rẩy.
“Sắp hết kỳ thực tập chưa?”
“Sắp rồi ạ.”
“Có được giữ lại không?”
“…..! Chắc là được ạ.” Chu Lam mơ hồ đoán ra lí do vì sao Cù Mạt Dư lại có thái độ thù địch với mình.
Cậu căng thẳng đến mức lồng ngực phát đau.
Cù Mạt Dư thậm chí không cần trấn áp cậu bằng pheromone.
Địa vị chênh lệch giữa hai người vốn dĩ đã là một loại áp lực.
“Có tên trong danh sách thực tập sinh của viện nghiên cứu đã là ưu tú lắm rồi.
Nếu cậu không làm chuyện gì sai chắc chắn sẽ được giữ lại.” Cù Mạt Dư nhấn mạnh chữ “Sai”.
Hắn nhấp một ngụm trà, cười nói, “Tôi tin dưới sự dẫn dắt của anh Thẩm, cậu sẽ tạo ra nhiều giá trị cho công ty.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Rất tốt.
Chuyện ban nãy, tôi sẽ không bổ sung vào điều khoản bảo mật trong hợp đồng.
Nhưng trong lòng cậu tự hiểu, phải không?”
“Vâng.” Chu Lam cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Cảm ơn cậu đã mang trà vào.
Ra ngoài đi.”
Chu Lam cúi gằm mặt bước vội ra ngoài.
Khi lướt qua người Thẩm Đại, cậu để lại ánh mắt đầy phức tạp.
Thẩm Đại đứng đó như bị lột sạch quần áo.
Phẫn nộ, nhục nhã, đau đớn, anh không dám tin đây chính là người anh thích.
Kông thể tưởng tượng con người hoàn hảo trong mắt anh lại có thể khốn nạn đến vậy.
Anh khắc chế, anh cẩn thận, anh giữ chừng mực, cũng vì muốn giữ lại cho mình chút tôn nghiêm trong mối quan hệ thiếu cân bằng.
Nhưng Cù Mạt Dư dễ dàng nghiền nát tất cả không cần suy nghĩ..