Đọc truyện Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại – Chương 16: Đường về kinh
Xe ngựa lắc lư chạy đi, ngồi trong xe, không kìm nén được đáy lòng vui sướng, Lâm Thư đã nhiều lần vén màn vải lên nhìn đường. Lúc không có chuyện gì làm, Hàn Lạc Tuyển chỉ thích nhắm mắt dưỡng thần, thấy nàng vén rèm nhiều lần, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, hắn hơi phiền não mở miệng: “Ngươi có thể an tĩnh chút được không? Đường đường là tiểu thư thế gia, có chút giáo dưỡng của thế gia hay không?”
“Ta đây là quá kích động mà! Chúng ta đã sống khổ một tháng, chỉ lát nữa là trở lại kinh thành, vừa nghĩ tới sắp gặp được người thân, ta không kìm được vui mừng mà!” Bị hắn ghét bỏ như vậy nhưng nàng không chút buồn chán, vui vẻ trả lời.
Liếc nàng một cái, hắn lười biếng nói: “Ngươi không thể đi thẳng về, trước tiên quay về phủ Dịch Vương với bản công tử đã, chờ ta về phủ sẽ sai người hộ tống ngươi trở về.”
Nghe hắn nói như thế, Lâm Thư liền nhớ lại những lời hắn đã nói ở trên đảo. Đúng vậy, nàng không thể đi thẳng về phủ, có xe ngựa của phủ Dịch Vương đưa tiễn, mới có thể thuận lợi vào phủ. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai biết Tô di nương và Lâm Thiến có thực sự lưu lại tay chân, chờ nàng ở trước cửa phủ Định Quốc công hay không.
“Ừm, nghe lời huynh! Ai, đúng rồi! Hàn Lạc Tuyển, ngân lượng lấy từ cửa hàng lương thực của Tiền viên ngoại còn bao nhiêu nữa? Đợi lát nữa đi ngang qua Phúc Lai Cư, ta muốn mua một ít điểm tâm.”
Điểm tâm của Phúc Lai Cư đấy! Đó là mỹ vị nổi danh trong kinh thành, người ăn rồi sẽ không quên được điểm tâm của nơi đó. Đã hơn mười năm nàng chưa được ăn rồi, kể từ lúc vào cung và trở thành người đứng đầu lục cung, nàng vẫn chưa từng ra khỏi cung. Chờ sau này muốn ăn điểm tâm của Phúc Lai Cư, mới phát hiện ra Phúc Lai Cư không còn nữa, nàng cảm thấy rất tiếc nuối. Có thể may mắn được làm lại, nàng liền muốn nếm thử điểm tâm của Phúc Lai Cư một chút, xem có còn mùi vị giống như trong ký ức không.
Thấy bộ dạng tham ăn của nàng, Hàn Lạc Tuyển xùy một tiếng, đáp: “Không ngờ một cửa hàng lương thực nho nhỏ vậy mà bên trong lại có một vạn lượng. Yên tâm, ngay lúc đó ta đã lấy hết, dọc đường đi chúng ta ăn, mặc, ở, đi lại mất hơn năm trăm hai, vẫn còn không ít. Đợi lát nữa đi ngang qua Phúc Lai Cư, sẽ mua toàn bộ điểm tâm hôm nay của bọn họ, cho ngươi ăn đủ. Nhìn dáng vẻ ngươi như sói đói, không hề có chút thục nữ nào, thật là tò mò Định Quốc công dạy dỗ thế nào đây. Chẳng lẽ bình thường ngươi cũng không có quy củ như vậy à, trưởng bối trong nhà không ai khiển trách ngươi sao?”
“Không có, từ nhỏ ta đã được các trưởng bối trong nhà rất cưng chiều. Bởi vì diện mạo của ta giống tổ mẫu nên tổ phụ và tổ mẫu cực kỳ sủng ái, với cả, ta còn là tiểu thư duy nhất của chính thất trong phủ Định Quốc công nên các trưởng bối hận không thể cưng chiều ta lên tận trời.”
Nhắc tới người thân, nàng liền cong cong khóe miệng. Người thân đối với nàng tốt như vậy, kiếp trước nàng bị mù mới đi theo tên cặn bã Triệu Á Thanh kia, hại bọn họ. Làm lại lần nữa, nàng sẽ không như thế, nhất định sẽ đặt người thân làm đầu.
“Đã nhìn ra, nếu không, trước khi lâm chung, lão Định Quốc công đã không giao vật báu trấn tộc của Lâm thị cho ngươi. Ngay cả phụ thân ngươi cũng chưa được sờ qua vật đó, đã truyền thẳng cho ngươi, có thể thấy được tổ phụ ngươi rất yêu thương ngươi.” Chống cằm, Hàn Lạc Tuyển nhàn nhạt nói.
“Ừ. Tổ phụ yêu thương tổ mẫu tận xương, diện mạo ta lại theo tổ mẫu nên rất được người yêu thích. Phụ thân đã từng vì chuyện này mà nói đùa oán giận tổ phụ, nói tổ phụ thật quá thiên vị, từ nhỏ không phải bày ra gương mặt đen thì cũng là hung ác khiển trách phụ thân. Ta còn nhớ, lúc ấy tổ phụ nghe xong, giận đến lập tức tìm một cây gậy đuổi theo phụ thân khắp sân.” Nói đến đây, Lâm Thư thu lại ý cười, thở dài. Nếu như tổ phụ còn sống thì tốt biết bao.
Phát hiện cảm xúc của nàng có chút sai sai, hắn liền đổi đề tài, hỏi: “Đợi về phủ rồi, ngươi định làm thế nào? Ngươi sẽ xử trí di nương và thứ tỷ ra sao?”
Nhắc tới Lâm Thiến và Tô di nương, nàng liền tức giận, cắn chặt răng, nói: “Ta nhất định phải tố giác bọn họ với tổ mẫu, lòng dạ họ thật ác độc, vì chuyện hôn sự mà lại muốn giết chết ta. Từ nhỏ đến lớn, ta từng bị Lâm Thiến ức hiếp bao nhiêu lần, ta đều không so đo, nhưng lần này, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Tô di nương ỷ vào năm đó đã cứu phụ thân ta một mạng, khiến phụ thân nạp bà ta vào phủ, sinh ra Lâm Thiến. Biết được phụ thân ta thích khuê nữ, trước khi ta ra đời, đã nhiều lần dùng Lâm Thiến chọc cho mẫu thân ta uất ức. Mỗi lần phạm sai lầm, đều lấy cớ năm đó cứu phụ thân ta, để ông mềm lòng, rồi trôi qua bình yên vô sự. Lần này, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, cho dù phụ thân lại mềm lòng cầu xin cho bọn họ, ta cũng không lui bước, ta nhất định phải kêu tổ mẫu trừng phạt họ thật nặng!” Nói xong, nàng liền nắm chặt tay.
“Tốt lắm.” Hài lòng gật đầu, Hàn Lạc Tuyển vén rèm lên nhìn sơ qua phong cảnh bên ngoài.
Kinh thành à! Bà nó, cuối cùng cũng trở lại rồi! Hắn vậy mà trở về trước một tháng so với dự tính, hơn nữa còn là tự mình quay về! Đợi trở về phủ rồi, để lão đầu kia biết được, chắc chắn sẽ kinh hãi đi! Nghĩ tới đây, hắn liền nhếch mép.
Không thể không nói, Hàn Lạc Tuyển thật sự rất tuấn tú, mặc dù có đôi khi đáng đánh đòn, nhưng hắn thật sự có vốn liếng đó. Si ngốc thưởng thức tuấn nhan của hắn, Lâm Thư đột nhiên thở dài nói: “Trở về kinh thành rồi, chúng ta sẽ phải tách ra sao? Ta thật sự không nỡ đâu, không biết sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt nữa không.”
Hàn Lạc Tuyển không ngờ nàng sẽ nói thẳng ra như thế, trong lòng bị hù sợ. Đúng lúc này, không biết xe ngựa đi qua cái hố nào, bị lay động kịch liệt, Hàn Lạc Tuyển ngồi không vững, sơ ý ngã về phía Lâm Thư, mặt đập trúng ngực nàng.
Trong phút chốc, mặc dù xe ngựa vẫn lắc lư, nhưng cả hai đều sững người. Đôi bên đều khiếp sợ, không ai dám lộn xộn.
Bị đầu Hàn Lạc Tuyển đột nhiên đập tới khiến ngực Lâm Thư hơi đau. Nhưng lúc này tư thế của hai người mập mờ tựa sát nhau nên nàng không dám lộn xộn. Hàn Lạc Tuyển không lên tiếng, nàng cũng không dám nói gì.
Mặt dán vào ngực Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển chỉ cảm thấy mềm nhũn. Hắn không hiểu tại sao nàng có sức lực kinh người như vậy mà cơ thể lại mềm mại quá. Chờ xe ngựa dần dần vững vàng, hắn mới phục hồi tinh thần, ho hai cái, chống dậy khỏi người nàng, ngồi vào trong góc u ám khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn.
Thấy hắn rời đi, trong lòng Lâm Thư chợt có chút mất mát. Thật ra, ở chung một tháng, Hàn Lạc Tuyển cũng không có một chút tình cảm nào với nàng chăng? Bình thường nhìn dáng vẻ ghét bỏ của hắn với nàng thì nàng cũng đoán được. Nhưng trong lòng nàng vẫn uất ức, thậm chí có chút không cam lòng. Nàng không hiểu, kiếp trước hắn có thể yêu nàng vô cùng sâu đậm, vì sao kiếp này hắn toàn ghét bỏ và chê bai nàng? Chẳng lẽ nàng làm sai chỗ nào sao?
Trong xe, hai người đều im lặng. Lâm Thư thì đang nghĩ đến mình còn Hàn Lạc Tuyển ở trong góc thì đang cố gắng bình ổn trái tim đập nhanh của mình, mặt hắn còn hơi nóng lên.
Cứ giữ yên lặng như vậy, không biết qua bao lâu, cả hai đều cảm thấy xe ngựa đã dừng lại, rồi màn vải bị người vén lên, một lão hán thật thà thò đầu vào, cất cao giọng nói: “Hai vị công tử, đến phủ Dịch Vương rồi!”
Lâm Thư nghe thế, sốt ruột lên tiếng hỏi: “Sao lại nhanh như vậy! Còn chưa đến Phúc Lai cư mà!”
“Phúc Lai cư? Tiểu công tử, hai vị cũng không nói cho tiểu nhân biết là muốn đến Phúc Lai cư. Nếu như hai vị dặn dò sớm, tiểu nhân cũng không vòng đường tắt, đi thẳng đến phủ Dịch Vương.” Lão hán có chút lúng túng giải thích.
Hàn Lạc Tuyển biết cái này không liên quan đến ông ta, là do hắn đã quên dặn phu xe đi đến Phúc Lai cư. Ho khan hai tiếng, bèn nói: “Được rồi, nếu đã đến thì chúng ta xuống xe thôi, ngày khác ta sẽ sai người mua điểm tâm của Phúc Lai cư đưa đến để ngươi ăn đủ.”
Lâm Thư nghe thấy liền được an ủi. Ngoan ngoãn cầm tay nải xuống xe, chờ Hàn Lạc Tuyển trả tiền lộ phí cho phu xe, liền đi theo sau Hàn Lạc Tuyển, thành thật đi vào phủ Dịch Vương.
Hàn Lạc Tuyển không đi cửa chính mà dẫn Lâm Thư đi cửa sau. Hắn muốn xử lý tốt chuyện của nàng trước mới đi thỉnh an nhị lão sau. Hù dọa lão đầu kia giật mình, cho mẫu phi một kinh hỉ.
Hàn Cửu thấy Thế tử nhà mình xuất hiện ngay trước mắt, còn tưởng bị hoa mắt, hung hăng dụi mắt mấy cái.
Hàn Lạc Tuyển thấy vậy, không nhịn được đi tới gõ đầu hắn một cái, lạnh giọng nói: “Đúng là công tử nhà ngươi! Ta đã trở về, phụ vương và mẫu phi vẫn chưa biết, trước tiên đừng kinh động đến bọn họ, ta có chuyện muốn giao cho ngươi làm. Thấy người đứng đằng sau ta không, ngươi đưa nàng an toàn đến phủ Định Quốc công đi. Nếu người của phủ Định Quốc công hỏi đây là ai, ngươi cứ nói là người của phủ Dịch Vương, là phụ vương ta phái nàng tới gặp Định Quốc công, có chuyện quan trọng cần thương nghị. Nghe rõ chưa?”
“Thuộc hạ hiểu, nhưng Thế tử à, vị tiểu công tử này là ai vậy?” Hàn Cửu không hiểu vì sao Thế tử nhà mình biến mất lâu như vậy, lại đột nhiên xuất hiện, còn mang một nam tử xa lạ về. Vừa trở lại đã muốn hắn đưa nam tử xa lạ này đến phủ Định Quốc công.
“Cái gì mà tiểu công tử! Nàng không phải nam tử! Ngươi đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên cứ làm xong chuyện ta giao đi, đợi lúc rảnh bản công tử sẽ nói với ngươi.” Ngại Hàn Cửu quá dài dòng, hắn phất tay ý bảo đừng nói nữa.
“Hả? Nàng không phải là nam tử! Nàng là một cô nương ư!”
Bộ dạng này khí khái quá đi mất! Ở Đại Chu, có nữ tử nào mà không lông mày lá liễu đâu? Coi như là trời sinh sai sót thì cũng nghĩ hết cách để biến thành lông mày lá liễu, hiếm có cô nương nào có lông mày hình chữ nhất. Không phải kiểu lông mày đó khó coi, ngược lại còn khiến cho người ta có cảm giác khá anh tuấn. Nam tử càng lộ vẻ dịu dàng, nữ tử càng thêm khí khái. Nam tử luôn thiên vị những cô nương có lông mày lá liễu vì lộ vẻ dịu dàng, bình thường, đúng là có rất ít nữ tử để kiểu lông mày hình chữ nhất. Cho nên, Hàn Cửu vừa nhìn Lâm Thư mới tưởng nàng là một nam tử.
Thấy dáng vẻ ngu ngơ của Hàn Cửu ở trước mặt Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy hơi mất mặt, vội vàng trách cứ: “Đã bảo ngươi bớt nói nhảm đi, còn nhiều lời như vậy hả! Còn nói nữa thì đi gọi Hàn Thập tới cho ta, ta kêu hắn đi làm, để mình ngươi ở đây nói nhảm.”
“Thuộc hạ không nói nữa, lập tức đi chuẩn bị xe ngựa, đưa vị cô nương này về phủ Định Quốc công.” Hàn Cửu nói xong, bỏ chạy nhanh như một làn khói.
Thấy hắn đã đi, Hàn Lạc Tuyển hất cằm với Lâm Thư, nói: “Đi theo ta, ta kêu người đưa đấu lạp có màn che dài cho ngươi đội.Chờ đến lúc về phủ Định Quốc công, bất kỳ ai hỏi cái gì, ngươi cũng không cần trả lời. Người của phủ Định Quốc công đều biết dáng điệu, giọng nói của ngươi, nếu để cho người có tà tâm phát hiện, sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
Lâm Thư ra vẻ khéo léo, gật đầu một cái.
Sực nhớ ra gì đó, Hàn Lạc Tuyển lại hỏi: “Lúc trước ta dạy ngươi giải thích, ngươi còn nhớ không?”
“Đương nhiên là nhớ. Huynh bảo ta giấu diếm khoảng thời gian hai ta ở chung, chỉ nói cho các trưởng bối là tự ta chạy về, lúc chạy về đến bên ngoài phủ Định Quốc công thì bị người của Tô di nương trói lại lần nữa, may mắn được huynh cứu giúp, hộ tống trở về.”
“Nhớ tốt lắm! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để cho ai biết ta và ngươi sống nương tựa lẫn nhau qua một tháng, sẽ gây bất lợi cho thanh danh của ngươi đó, cũng không hay cho bản công tử.” Hàn Lạc Tuyển liên tục dặn dò.
Lâm Thư gật gật đầu. Nếu như có thể lợi dụng thanh danh để trói buộc nàng và Hàn Lạc Tuyển ở cùng một chỗ, bảo hắn cưới nàng, nàng dĩ nhiên là nguyện ý. Nhưng nàng cũng biết hắn là kiểu người gì, trừ phi hắn nguyện ý, nếu không, không ai có thể bức bách hắn. Vì muốn chiếm được sự yêu mến của hắn, nàng liền mặc cho hắn nói.
Hàn Lạc Tuyển rất hài lòng, dẫn nàng vào viện của hắn.