Đọc truyện Kế Phi Thượng Vị Công Lược – Chương 90
Vân Dật đạo nhân gật đầu nói: “Được, một khi đã như vậy. Phu nhân có từng nghe chuyện xưa Hoa Tư Thị ở Lôi Trạch dẫm dấu chân người khổng lồ, vì thế mang thai, sau đó sinh hạ Phục Hi?”
thần thoại thượng cổ, Sầm Thoa đương nhiên đã nghe, liền gật đầu nói: “đã nghe qua, truyền thuyết dấu chân kia chính là lôi thần thượng cổ lưu lại, dấu chân này thấm địa tinh khí thần ngàn năm mà thành, Hoa Tư Thị mới có thể thụ thai…” nói đến đây, Sầm Thoa trong mắt lại dấy lên hi vọng, “Đạo trưởng ý tứ là, ta cũng có thể giống Hoa Tư Thị như vậy mượn dùng tinh khí thần linh mà thụ thai?”
Vân Dật đạo nhân lại gật đầu, “Bần đạo đúng là ý tứ này.” Sau đó bà dừng một chút, nói: “Bất quá bần đạo pháp lực kém cỏi, không giống lôi thần có thể ngưng kết địa tinh khí thần bên ngoài cơ thể như vậy. Cho nên cần giống người thường, thông qua tứ chi tiếp xúc.”
Thân cận một phen? Sầm Thoa hồ nghi nhìn nàng, “Nhưng đạo trưởng không phải là nữ tử sao?”
Vân Dật đạo nhân giải thích: “Bần đạo không phải đã nói cùng phu nhân sao, đứa nhỏ này chính là địa tinh khí thần, không có quan hệ với giới tính nam nữ.” nói xong lại lắc đầu nói, “Thôi thôi, phu nhân đã không tin, cho dù bần đạo đường đột, cũng là bần đạo say mê thuật pháp, gần đây vừa vặn nghiên tập ra, muốn thử một phen mà thôi. Coi như bần đạo không nói gì.”
Sầm Thoa vừa nghe cũng nóng nảy, vội hỏi: “Đạo trưởng, ta không phải không tín nhiệm ngài, nhưng đây là có chút… Có chút…”
Vân Dật đạo nhân thở dài một tiếng, kéo tay Sầm Thoa thủ đặt lên ngực mình. Ngực bà ta mềm nhuyễn, bàn tay Sầm Thoa cảm giác được, Vân Dật đạo nhân liền buông tay nàng ra, nói: “Chúng ta đều là nữ tử, chẳng lẽ phu nhân còn sợ bần đạo là tiểu nhân ham muốn sắc đẹp phu nhân mà mượn cơ hội chiếm tiện nghi?”
Sầm Thoa hổ thẹn nói: “Là ta suy nghĩ nhiều, đạo trưởng không nên trách móc. Ta tin tưởng đạo trưởng, đạo trưởng có thể vì ta thử một lần?”
Vân Dật đạo trưởng nói: “Được, vậy thỉnh phu nhân cởi quần áo, có thể nằm một chỗ cùng ta.” nói xong bà đứng dậy, kéo ra một cái giường.
Trong phòng tuy chỉ có hai người, nhưng Sầm Thoa chưa bao giờ thử ở một chỗ đơn sơ như vậy, trước mặt người ngoài cởi áo tháo thắt lưng. Nhưng trong đầu nàng chấp niệm muốn trốn thoát Thập vương phủ vẫn đánh bại hổ thẹn.
Rất nhanh, Sầm Thoa thoát áo ngoài, chỉ còn lại một cái yếm cùng một cái tiết khố.
Vân Dật đạo nhân cũng cởi đạo bào, bất quá bà không mặc yếm, chỉ dùng vài vòng vải quấn ngực, hạ thân cũng không phải tiết khố mỏng nữ tử thường mặc, mà là một cái quần dài vải trắng Tùng Giang.
Hai người song song nằm cùng nhau, Sầm Thoa nhích lại gần, cách một khoảng với Vân Dật đạo nhân.
Vân Dật đạo nhân nhắm mắt, miệng nói: “Phu nhân nhắm mắt lại, giữ quyết tâm, minh tư tĩnh tưởng.”
Sầm Thoa theo lời mà làm, rất nhanh nhắm mắt lại.
Cũng không biết thế nào, nàng thế nhưng không lâu đã ngủ mất, thậm chí còn có một giấc mộng hoang đường.
Trong mộng Vân Dật đạo nhân khuôn mặt không thay đổi, thân hình lại biến thành một nam tử, cùng nàng mây mưa, lửa nóng dây dưa, nàng lại cũng không biết xấu hổ, ở trong mộng điên cuồng đón ý nói hùa hắn…
Chờ lúc Sầm Thoa mở mắt, trong phòng đã tối, Vân Dật đạo nhân còn nằm bên cạnh nàng như trước.
Sau đó Vân Dật đạo nhân cũng mở mắt nói: “Tốt lắm, hôm nay đã thành, phu nhân ngày mai lại đến là tốt rồi.”
Nghĩ đến cảnh hương diễm hoang đường trong mơ kia, Sầm Thoa mặt ửng hồng, rũ mắt nói: “Ta cáo từ, đa tạ đạo trưởng.”
****
đêm hôm đó, Lâm Cẩm Nghi nhận được tin tức. Nàng không khỏi cảm thán nói với Tiêu Tiềm: “Quả nhiên thiếu Kỷ thị, sự tình thuận lợi hơn.”
Tiêu Tiềm cũng cười nói: “Đúng vậy, Sầm Thoa không có đầu óc, nay lại bị Thập đệ dọa hỏng lá gan, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, để người tùy ý đùa nghịch.”
Lâm Cẩm Nghi gật đầu, nói: “Vẫn để Kỷ thị về Thập vương phủ đi.” Dù sao cuối cùng nàng phải đối phó là Kỷ thị, Sầm Thoa bất quá là thuận đường. Nếu chỉ có Sầm Thoa tham dự trong đó, về sau chắc chắn không thể không đắc tội Kỷ thị.
Tiêu Tiềm nói: “Ừ, ta đã thông qua quan hệ đưa một vị đại phu am hiểu nối xương đi Sầm gia, chân Sầm Ngọc qua một hai tháng là vô sự.”
“một hai tháng a” ngón tay Lâm Cẩm Nghi như có như không gõ nhẹ trên mặt bàn, “Cũng không biết Sầm Thoa có phải thai hay không.”
Tiêu Tiềm cũng rất chắc chắn nói: “sẽ có, cho dù không có, ta cũng có thể nghĩ biện pháp để nàng giống như có thai.”
Tiêu Tiềm hứa son sắt, đương nhiên hắn có biện pháp, Lâm Cẩm Nghi không nhiều nghĩ nữa.
Hai người nói xong, Tiêu Tiềm đứng lên: “Sắc mặt nàng thoạt nhìn không được tốt như trước, hàng ngày nhớ uống thuốc bổ, sắc trời không còn sớm, nàng nghỉ ngơi đi.”
Lời này vừa ra, Thiên Ti và Nhụy Hương bên cạnh thập phần ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt hai người đều hiện ra vẻ lo lắng. Vương gia và vương phi nay lại xa cách như vậy, sau này khó có thể hòa dịu!
Thiên Ti mở miệng nói: “Vương gia thư phòng gần hồ nước, gần đây có nhiều muỗi rất đáng ghét.”
Nhụy Hương cũng nói: “Năm trước mùa hè nghe vương gia nói muỗi ở thư phòng quả thật phiền lòng, cũng không biết năm nay thế nào.”
Hai người kẻ xướng người hoạ, Lâm Cẩm Nghi sao không hiểu. Lúc trước nàng biết được Tiêu Tiềm đã phát hiện bí mật cảu mình, quả thật là sợ hãi cũng không dám đối mặt. Nhưng mấy tháng tỉnh táo lại, tâm tình đã sớm bình phục. Kỳ thật đời trước lúc nàng vẫn là Sầm Cẩm, Tiêu Tiềm cũng không làm gì sai, đời này hắn đã biết thân phận của mình, còn tận tâm tận lực tìm cách giúp đỡ… Từ đầu đến cuối, trừ chuyện không thích nàng, Tiêu Tiềm dường như cũng chưa bao giờ làm gì quá đáng.
“Thư phòng đã có muỗi, vương gia ở lại đi.” Lâm Cẩm Nghi mượn nước đẩy thuyền nói.
Tiêu Tiềm nghe vậy không khỏi vui vẻ, “thật sự?”
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, quay đầu phân phó Thiên Ti lấy thêm chăn mỏng ra.
Thiên Ti và Nhụy Hương cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi trải giường.
Lâm Cẩm Nghi và Tiêu Tiềm hai người tự thay quần áo, rửa mặt, rồi thay đổi tẩm y lên giường ngủ. Giống trước đây, Tiêu Tiềm ngủ phía ngoài, Lâm Cẩm Nghi ngủ bên trong.
Trong phòng thả bồn băng, rất mát mẻ, hai người đều đắp chăn mỏng, nhất thời nhưng chưa buồn ngủ.
Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Cẩm Nghi mở miệng trước: “Lại nói vẫn không hỏi vương gia, làm sao phát hiện ta không phải là Lâm Cẩm Nghi?”
Tiêu Tiềm cười nhẹ, nói: “Chúng ta vợ chồng thiếu niên, rất nhiều thói quen nhỏ của nàng chưa từng thay đổi, chỉ cần có tâm lưu ý, sẽ phát giác được. nói cũng khéo, khi đó Kinh Giao xảy ra chuyện lạ tương tự, ta tới điều tra, cũng đoán được tám chín phần.”
“Kinh giao phát sinh chuyện như vậy? Người nọ hiện tại thế nào?”
“Ừ, bất quá người nọ và nàng tình huống không giống, hắn chết rồi phục sinh lại nói không phải người triều đại này, mà là đến từ tương lai mấy trăm năm sau, cũng trước mặt mọi người nói rất nhiều lời bất lợi với triều đình, yêu ngôn hoặc chúng. Sau này hoàng huynh bảo ta lén đi xử trí.”
Tiêu Tiềm động thủ xử trí, người nọ đương nhiên không còn đường sống. Nghe nói như vậy, Lâm Cẩm Nghi không khỏi choàng vàng, nếu không phải Tiêu Tiềm phát hiện bí mật của nàng, có phải hiện tại nàng cũng bị coi thành yêu nhân để xử lí hay không?
Nàng trầm mặc không nói, Tiêu Tiềm đã nhận ra, lại ra tiếng trấn an: “Nàng thì khác, nàng yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện nữa.”
Lâm Cẩm Nghi rầu rĩ “Ừ” một tiếng, nói: “không nói nữa, chúng ta ngủ đi.”
Tiêu Tiềm đáp lời, nhắm mắt lại.
Kỳ thật trong lòng Lâm Cẩm Nghi còn có một nghi vấn, Tiêu Tiềm đã sớm biết bí mật, vì sao đời này vẫn cưới nàng? Chẳng lẽ thật sự là ý tứ của Phong Khánh đế, cho nên hắn không thể cãi lại?
Trước mắt thù lớn chưa trả, không phải lúc nghĩ chuyện này, nàng cũng ấn xuống nghi vấn trong lòng.
******
thượng tuần tháng tám, Thập vương phủ truyền ra tin vui, Thập vương phi Sầm Thoa sinh non nửa năm, rốt cục lại mang thai.
Đồng thời, thanh danh Vân Dật đạo nhân ở kinh thành lan truyền rộng, dân chúng đều truyền Vân Dật đạo nhân pháp thuật siêu nhiên, ngay cả Thập vương phi sanh non không lâu cũng lại hoài thai.
Thập vương gia thập phần coi trọng đứa nhỏ này, để Sầm Thoa ở vương phủ an tâm dưỡng thai, lúc này chân Sầm Ngọc cũng tốt lên, Thập vương gia đón Kỷ thị đến vương phủ, để bà chăm sóc Sầm Thoa.
Sầm Thoa cũng cao hứng, chỉ ngóng trông mười tháng mang thai mau qua, nàng có thể lập tức thoát thân.
Kỷ thị thậm chí đã bắt đầu tìm nơi đi cho Sầm Thoa sau này, Sầm phủ không trở về được, tuy rằng tức phụ Sầm Ngọc bị bà kìm kẹp gắt gao, khôngdám có ý kiến gì, nhưng Sầm Thanh Sơn hiển nhiên không dung nữ nhi đã lập gia đình lại cùng cách về nhà. Nhà mẹ đẻ Kỷ thị ở vùng Giang Chiết, bà liền chuẩn bị để nữ nhi về nhà mẹ đẻ mình ở trước một năm rưỡi, sau đó chờ chuyện qua đi, bà lại khuyên giải Sầm Thanh Sơn, có thể đón nữ nhi trở lại.
Ai ngờ bà đã an bày xong, Sầm Thoa lại không đồng ý, nàng nói: “Nương cần gì phiền toái như vậy, trước mắt ở nhà ngoại tổ, mợ là đương gia, tuy rằng mợ đáp ứng ngài, nhưng nữ nhi phải ở lại một thời gian dài, ăn nhờ ở đậu, đến lúc đó còn không biết phải chịu tức giận gì. Còn không bằng vào Vị Nguyệt am ngoài thành, cách kinh thành cũng gần, đến lúc đó nương và ca ca thăm ta cũng thuận tiện.”
Sầm Thoa lo lắng không phải không có lý, Kỷ thị cũng lo lắng huynh trưởng và tẩu tử sẽ bạc đãi nữ nhi, nhưng bà vẫn lo lắng nói: “Vị Nguyệt am kham khổ, con có thể chịu được như vậy sao?” Sầm Thoa cũng được nuông chiều từ bé lớn lên, thực đưa tới am ni cô kia đến thịt cũng không được ăn, sao Kỷ thị có thể yên tâm.
Sầm Thoa tựa hồ nhớ tới cái gì, cắn môi cười cười, “Nữ nhi nguyện ý đi, không sợ kham khổ.”
Kỷ thị xưa nay mẫn cảm đa nghi, Sầm Thoa mang thai mỗi ngày vẫn đi Vị nguyệt am, lúc đó bà còn kỳ quái không phải chỉ làm phép bảy ngày sao, nhưng nữ nhi lại ngày ngày đều đi. Khi đó bà chiếu cố Sầm Ngọc không thể phân thân, chỉ cho người đến hỏi vài câu, Sầm Thoa nói mình và Vân Dật đạo nhân hữu duyên, Vân Dật đạo nhân nguyện ý để nàng vào thêm, cũng hồ lộng cho qua. Lúc này nhìn thấy nữ nhi lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng, Kỷ thị lập tức tỉnh táo, cho lui nha hoàn, trầm mặt hỏi Sầm Thoa: “A Thoa, con thành thật nói cho nương, thời gian này đến cùng phát sinh chuyện gì?”