Đọc truyện Kế Phi Thượng Vị Công Lược – Chương 57
Đầu tháng mười, sinh nhật Lâm Cẩm Nghi mười lăm tuổi, nàng cũng tổ chức ngày lễ cập kê.
Trung Dũng hầu vừa lập chiến công, Trung Dũng hầu phủ xưa đâu bằng nay, Lâm Cẩm Nghi là đích xuất cô nương duy nhất trong phủ, đương nhiên để bát phương chú mục. Nhưng lễ cập kê của nàng, Tô thị không làm lớn, chỉ mời một ít gia đình thế giao.
Nguyên Vấn Khanh làm người tán giả, Gia Định hầu phu nhân làm chính tân.
Lâm Cẩm Nghi tắm rửa xong, xõa tóc xuất trướng, tiếp khách, vào chỗ, khai lễ, tân quán, thêm lần đầu, cúi đầu bái, thêm lần hai, bái lần hai, thêm lần ba, bái lần ba, trí lễ, tiếu tử vân vân một loạt lễ nghi làm xong, búi tóc nàng được Gia Định hầu phu nhân quấn lên, cài trâm dài. Tiếp theo Gia Định hầu phu nhân đứng dậy mặt quay hướng đông, đọc lời cầu chúc viết cho Lâm Cẩm Nghi: “Chuẩn bị nghi lễ, ngày tốt trong tháng, chọn tên cho con. Theo chữ Khổng gia, làm một nữ tử, vĩnh được bảo vệ, gọi là Tĩnh Uyển.” Tĩnh Uyển, chính là Gia Định hầu phu nhân thương lượng với Tô thị chọn ra tiểu tự cho Lâm Cẩm Nghi.
(PS: Đoạn bà phu nhân kia đọc là cổ văn 4 chữ chi hồ giả dã, ta dịch thoát ý thôi)
Lâm Cẩm Nghi đáp: “Con dù khờ dại, không dám chậm trễ.” nói xong vái Gia Định hầu phu nhân hành lễ, Gia Định hầu phu nhân đáp lễ, tiếp theo trở lại vị trí cũ.
Sau đó Lâm Cẩm Nghi quỳ trước mặt Tô thị và Lâm Ngọc Trạch, nghe hai người dạy bảo. Lâm Ngọc Trạch không có gì để nói, Tô thị đơn giản nói vài câu. Sau khi nghe xong, Lâm Cẩm Nghi đáp: “Con dù khờ dại, không dám không nghe!”. Tiếp theo bái lễ bọn họ.
Lập tức Lâm Cẩm Nghi quay về chính tân, khách nhân, nhạc giả, tán giả mọi người dự lễ vái một vái, coi như cảm tạ.
Cuối cùng kết thúc buổi lễ, Lâm Cẩm Nghi cùng Lâm Ngọc Trạch, Tô thị đứng song song, mọi người ở đây tất cả đều đứng dậy, Lâm Ngọc Trạch hướng về toàn thể khách dự lễ tuyên bố: “kê lễ của tiểu nữ Tĩnh Uyển đã thành, cảm tạ các vị khách và bằng hữu thịnh tình tham dự!” Dứt lời đồng loạt hướng mọi người vái tạ, xem như xong lễ.
Tân khách cứ như vậy hồi phủ, tán giả Nguyên Vấn Khanh cùng chính tân Gia Định hầu phu nhân ở lại.
Gia Định hầu phu nhân nói chuyện với Tô thị, ánh mắt hướng sang phía Lâm Cẩm Nghi, khóe môi cũng không tự giác cong lên. Tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, tháng này có thể định về nhà bà. Nếu không phải hai ngày qua trong cung làm tiệc mừng công, hai nhà còn bận việc khác, bà không nghĩ lần sau lại tới.
Bất quá làm tiệc mừng công kết thúc, hai nhà nhận được phong thưởng quan tước, đến lúc đó mới nghị thân, càng phong cảnh hơn.
Nguyên Vấn Khanh kéo tay Lâm Cẩm Nghi nói chuyện, cũng cảm nhận được ánh mắt Gia Định hầu phu nhân thường thường đưa tới.
Nàng cười chọc chọc Lâm Cẩm Nghi, nói: “Ta nghe nói chuyện tốtcủa ngươi tới gần. Trước mắt xem bộ dáng Gia Định hầu phu nhân này, là đối với ngươi phi thường vừa lòng.”
Lâm Cẩm Nghi không lộ ra vẻ nữ nhi thẹn thùng chờ gả, ngược lại có chút rầu rĩ không vui nói: “Ừ, ta biết.”
Nguyên Vấn Khanh kinh ngạc nói: ” tam công tử Gia Định hầu phủ nhân phẩm dáng vẻ thế nào, khôngcần ta nhiều lời. Hai nhà lại luôn luôn giao hảo, Gia Định hầu phu nhân làm người hòa khí, cũng thích ngươi, sao ngươi còn rầu rĩ không vui? Đổi thành người khác, sợ là buổi tối đi ngủ còn vụng trộm cười tỉnh.”
Lâm Cẩm Nghi vô tâm nói lời dí dỏm với nàng, chỉ thở dài nói: “Ta biết hết thảy an bày đều tốt, chỉ không vui vẻ nổi. không gạt ngươi, ta căn bản không muốn lập gia đình.”
Nguyên Vấn Khanh vỗ vỗ bàn tay nàng, an ủi: “Ta lúc trước ở nhà cũng nghĩ như vậy, gả đến nhà người khác, sao có thể so sánh với nhà mình ngày ngày tiêu dao khoái hoạt? Thầm nghĩ luôn làm bạn ở bên người cha mẹ… Nhưng chúng ta là nữ tử, nào có thể đến tuổi không gả. Nếu ngươi luyến tiếc, định hôn kỳ muộn lại, ở nhà làm bạn với cha mẹ ngươi thêm hai năm…”
Lâm Cẩm Nghi quả thật luyến tiếc người nhà, nhưng không chỉ có luyến tiếc, nàng và Tống Diễn Hi tuy rằng trước sau gặp mặt hai lần, cơ bản hiểu biết đối phương, nhưng căn bản không có cảm giác gì. Hơn nữa nàng đối với hôn nhân vốn cực kì thất vọng, nay lại để nàng gả một người không phải trong lòng mình, làm sao có thể cao hứng được?
Tô thị giữ Gia Định hầu phu nhân và Nguyên Vấn Khanh dùng cơm, Nguyên Vấn Khanh dù sao trong nhà còn có cha mẹ chồng ở trên, không thể ở lâu bên ngoài, chối từ rồi đi về.
Sau khi ăn xong, Gia Định hầu phu nhân và Tô thị, Lâm Cẩm Nghi cùng nhau uống trà một lát, cũng cáo từ.
Lâm Cẩm Nghi cả một ngày này cũng không nói nhiều, Tô thị đương nhiên nhìn ra nàng cảm xúc khôngtốt, tiễn bước Gia Định hầu phu nhân rồi, Tô thị kéo nàng, tự mình đưa nàng về Cẩm Tú Uyển.
Tô thị thấy nàng thần sắc cô đơn, đương nhiên là muốn khuyên nàng, nhưng lời đến miệng, lại khôngbiết nói ra thế nào. Làm nữ tử, nào có không trải qua chuyện này. Đừng nói hiện tại Tống Diễn Hi là ngàn chọn vạn tuyển, các mặt xem xét chọn ra rể hiền. Lại nói lúc trước chính bản thân bà, bởi vì tiên đế hạ một đạo thánh chỉ, cũng phải gả đến kinh thành đó thôi? Càng đừng nói lúc đó gả cho Lâm Ngọc Trạch có thanh danh hoàn khố bên ngoài. Lúc đó bà tuổi nhỏ, trong lòng đương nhiên cũng có phẫn uất và bất mãn, nhưng gả tới rồi dốc lòng nhiều năm, ngày tháng cũng hòa thuận mĩ mãn. Nữ nhi bây giờ trong lòng nhất thời khó chịu, vẫn tốt hơn đi sai bước nhầm, sau này chịu khổ cả đời.
Mẹ con trở về Cẩm Tú Uyển, Lâm Cẩm Nghi dỡ thoa hoàn, thay đổi xiêm y tron nhà. Hai người câu được câu không hàn huyên, Lâm Cẩm Nghi cũng biết Tô thị nhìn mình như bây giờ trong lòng sẽ không cao hứng, bắt nàng giả bộ hân hoan lại thực sự không làm được, đành nỗ lực mỉm cười nói: “Qua mấy ngày tổ phụ phải vào cung tham dự tiệc mừng công, đến lúc đó khắp nơi tới tặng lễ, nương hẳn còn có rất nhiều sự vụ bận rộn, cũng không cần luôn ở cùng con.”
Tô thị đứng lên vỗ vỗ bờ vai nàng, nói: “Vậy con hảo hảo nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều, mọi việc có nương ở đây.”
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, đứng dậy tiễn Tô thị ra cửa.
Thiên Ti hầu hạ bên người Lâm Cẩm Nghi, đương nhiên biết nàng đã nhiều ngày ban đêm ngủ khôngđược tốt, ngày lễ cập kê, nàng lại dậy sớm, tính toán ra cũng mớ ngủ hơn hai canh giờ.
Lập tức, Thiên Ti nhân tiện nói: “Nô tì đi thu thập giường một chút, cô nương lại nằm trên giường mộtlát.”
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cứ dù biết mình nằm lên giường cũng không ngủ được, vẫn đi lên giường.
Thiên Ti đắp chăn cho nàng xong, cùng nha hoàn khác khẽ khàng lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, Lâm Cẩm Nghi thở dài ——đời này về sau, giống như đã định hết mọi sự.
*****
Ba ngày sau, Phong Khánh đế tổ chức khánh công yến trong cung.
nhân vật chính trên yến đương nhiên là Tiêu Tiềm bị trọng thương, nghỉ ngơi đã lâu mới có thể cố gắng xuống giường.
Tiêu Tiềm mặc mãng bào màu giáng tử, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện hành động so với ngày xưa chậm chạp không ít.
hắn đi tiền tuyến, bên ngoài còn đồn đãi là Phong Khánh đế nghi kị hắn công cao lấn chủ, muốn nhân cơ hội này trừ bỏ hắn, không ít người đều thấy gió đổi chiều, phân rõ giới hạn cùng Tiêu Tiềm. Nay hắnthu được toàn thắng, khải hoàn hồi triều, những người đó như quên lúc trước sở tác sở vi, lại lần nữa thân thiện cùng hắn bắt chuyện.
Tiêu Tiềm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói chuyện với mọi người, bộ dáng không chút để ý, nhưng chỉ có lúc nói chuyện cùng đám người Trung Dũng hầu, Gia Định hầu, ngữ khí và sắc mặt sẽ hòa hoãn vài phần.
Khoảnh khắc, thánh giá Phong Khánh đế đã tới, mọi người quỳ xuống đón chào, sau đó theo thứ tự ngồi xuống.
Trước khi khai yến, Phong Khánh đế còn quan tâm hỏi Tiêu Tiềm hai câu.
Tiêu Tiềm đứng dậy tạ hắn quan tâm, nói: “Ngự y nói trên người thần thương thế đã không nguy đến tính mạng, nhưng sau này không thể động võ, không thể vì hoàng huynh phân ưu, thần thật sự thẹn với hoàng huynh.”
nói một phen, mọi người ở đây nghe được trong lòng cả kinh. Đây chính là Trấn Nam vương lấy chiến công lập nghiệp, quân công hiển hách a! Trước mắt Trấn Nam vương phủ lửa mạnh thêm dầu, gấm hoa rực rỡ, nhưng đều là Tiêu Tiềm dùng mệnh đổi về. Nếu hắn về sau không thể lãnh binh, Trấn Nam vương phủ sau này phải như thế nào?
Thế cục trong kinh, sợ là sẽ đại biến a!
Phong Khánh đế nghe xong lời này, cũng hiện ra vẻ đáng tiếc nói: “Ngươi là tướng tài cầm quân, nay rời vào cảnh đau xót này, đến cùng là vì dân chúng triều ta. Là trẫm có lỗi với ngươi a.”
Tiêu Tiềm vội đáp không dám.
Phong Khánh đế lại nói: “Nguyên phi của ngươi đã mất sắp được một năm, nay thân mình ngươi như vậy, bên người không ai chăm sóc.” nói xong, hắn trầm ngâm một lúc lâu, quay đầu hỏi: “Trẫm nghe nói đích cô nương nhà Trung Dũng hầu phủ mấy ngày trước đây vừa mới cập kê, còn chưa có hôn phối?”
Tuy rằng là hỏi, nhưng ở đây có người nào không nghe ra ý tứ trong lời nói.
Trung Dũng hầu và Gia Định hầu hai người nghe xong lời này, liếc nhau, đều thay đổi sắc mặt.
Còn không chờ hai người xuất thần, Tiêu Tiềm ho khan hai tiếng, đã mở miệng nói: “Hoàng huynh việc này vạn vạn không thể. Thần nay bản thân bị trọng thương, sau này có khỏi hẳn không còn chưa biết, nửa thân tàn sao có thể cưới Lâm nhị cô nương? Liên lụy cả đời Lâm nhị cô nương, còn thỉnh hoàng huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban!”
Phong Khánh đế lại trầm ngâm không nói, trên mặt lộ ra thần sắc không vui.
Trung Dũng hầu và Gia Định hầu đều là người ngay thẳng trung hậu, sao có thể nghe được lời này. Hai người đều minh bạch, bốn chữ không thể tập võ nghe nhẹ bổng, nhưng đối với một người hàng năm luyện võ mà nói có ý nghĩa gì. Tiêu Tiềm có ân cứu mạng, vì bọn họ rơi vào kết cục này, lần này nếu không muốn liên lụy bọn họ mà kháng chỉ không tuân, thánh nhan tức giận, hai người thật sự là muôn lần chết không bù được.
Ngay khi Phong Khánh đế còn trầm mặc không nói, Trung Dũng hầu và Gia Định hầu suy tư, rốt cục có quyết đoán. Gia Định hầu thở dài với Trung Dũng hầu, sau đó thong thả mà trầm trọng gật gật đầu.
Trung Dũng hầu đứng dậy chắp tay nói: “Thần lĩnh chỉ, tạ thánh thượng thành toàn!”
Phong Khánh đế trên mặt lúc này mới có ý cười, nói với Tiêu Tiềm: “Ngươi xem, Trung Dũng hầu đãkhông ghét bỏ ngươi, ngươi còn chối từ cái gì?”
Tiêu Tiềm trên mặt hiện ra vẻ áy náy làm khó, vẫn do dự, không tạ ơn.
Trung Dũng hầu cũng nóng nảy, sợ hắn chọc mặt rồng giận dữ, khuyên nhủ: “Vương gia, chúng ta vốn là quan hệ thông gia, ngài lại có ân cứu mạng với ta, nay thân càng thêm thân, sao lại không tốt?”
Tiêu Tiềm thở dài một tiếng, nói: “Hầu gia đã nói như vậy…” Sau đó quỳ xuống với Phong Khánh đế, “Thần lĩnh chỉ tạ ơn!”
Phong Khánh đế thập phần cao hứng, lúc này viết thánh chỉ, để đại thái giám bên cạnh tự mình ra cung ban chỉ.
*****
Trung Dũng hầu phủ, Tô thị đang ở Thuận Hoà đường nói chuyện cùng Trung Dũng hầu phu nhân. Mắt thấy Lâm Cẩm Nghi sẽ đính hôn, trong phủ đương nhiên là có rất nhiều sự tình bận rộn.
Hai người đang đưng trí bừng bừng thảo luận, bỗng nhiên có nha hoàn cước bộ vội vàng tiến vào bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân, trong cung người tới ban chỉ!”
Tô thị và Trung Dũng hầu phu nhân vẫn chưa nghĩ nhiều, còn cho là thánh chỉ phong thưởng trong cung đến, lúc này sai người đi gọi Lâm Bác Chí, Trịnh Kiểu Nguyệt và Lâm Cẩm Nghi tới, cùng nhau quỳ xuống tiếp chỉ.
Nhưng mà ý chỉ tuyên đọc xong, toàn gia đều mơ hồ…