Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 44


Đọc truyện Kế Phi Thượng Vị Công Lược – Chương 44

Tiêu Tiềm xuống nước mới phát hiện dưới nước còn có những người khác.

Những người này đều là nam tử dân chúng phổ thông, thủy tính cũng rất giỏi, đang bơi về chỗ Lâm Cẩm Nghi bị ngã xuống.

Tiêu Tiềm cố gắng cũng không kịp, lập tức dùng chưởng phong bổ về phía những người này, thật vất vả tạo ra một con đường.

Những người đó tuy rằng được an bày ở chỗ này, nhưng hiển nhiên không trải qua huấn luyện, rất nhanh trận tuyến liền rối loạn.

Tiêu Tiềm nhân cơ hội lao mạnh đến, kéo Lâm Cẩm Nghi lên.

Những người đó cũng không dám tới gần, bơi lên bờ.

Tiêu Tiềm vận khí đi trước, rất nhanh kéo Lâm Cẩm Nghi lên thuyền hoa của mình.

Lâm Cẩm Nghi cả người đều ướt đẫm, nằm ở trên sàn thuyền suy yếu thở phì phò.

Tiêu Tiềm ấn bụng nàng, để nàng ói ra nước. Nàng mới có ý thức, có chút mờ mịt nhìn hắn.

Thấy nàng không có gì đáng ngại, Tiêu Tiềm đưa nàng vào trong khoang thuyền, đứng lên chuẩn bị đitìm quần áo, sau đó thấy vải mềm và quần áo đã được chuẩn bị sửa sang để đó.

Vương Đồng này, cũng không phải ngốc. Tiêu Tiềm khó được trong lòng khen hắn một câu.

Lâm Cẩm Nghi quá sợ hãi, hơn nữa cả người ướt sũng bị gió thổi, hàm run lên.

Tiêu Tiềm cầm vải mềm, lau mặt và đầu nàng, sau đó nhân tiện nói: “Ở đây chỉ có quần áo của ta, nàng thay trước đi.” nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Lâm Cẩm Nghi đứng lên, phát giác chân mình mềm nhũn, nàng ngã xuống nước còn tưởng là ngoài ý muốn, nhưng vừa vào trong nước đã thấy nam nhân này mai phục sẵn từ trước.

Nàng biết mình bị thiết kế!


Hai đời cho tới bây giờ không nghĩ tới có người hại, không nghĩ tới hóa ra sẽ có người trăm phương ngàn kế muốn hại nàng.

Lâm Cẩm Nghi nhắm chặt mắt, nỗ lực để mình trấn định xuống, thay quần áo.

Tiêu Tiềm bên ngoài nghe động tĩnh, sau một lúc lâu mới vào.

Lâm Cẩm Nghi rũ tóc, mặc quần áo rộng rãi của hắn, trên người vẫn mang theo hơi nước, hiện ra vẻ đẹp thanh lệ mênh mông, lúc này đang ngồi ở trên ghế đẩu vừa lau tóc, vừa ngẩn người.

Thấy hắn tiến vào, Lâm Cẩm Nghi vẻ mặt cảnh giác hỏi hắn: “Vương gia sao đúng dịp xuất hiện tại nơi này như thế?”

Tiêu Tiềm bị nàng hỏi nghẹn họng, hừ giọng nói: “Thế nào, chẳng lẽ nàng còn cảm thấy là bổn vương an bày nàng rơi xuống nước, sau đó tới cứu?” Tuy rằng lúc trước hắn từng động cái ý niệm như vậy, nhưng sau này không phải không động thủ sao!

Lâm Cẩm Nghi đương nhiên không ngốc như vậy, nếu Tiêu Tiềm an bày, hắn chỉ cần chính mình xuống nước cứu người, không cần an bài những người khác, lại càng sẽ không đánh nhau dưới nước, khiến cho nàng cảnh giác. Nếu hắn ra tay, hôm nay việc này hẳn là càng giống “Trùng hợp” mới đúng.

Nàng khẽ lắc đầu, “Chính là cảm thấy chuyện này không đơn giản, vương gia lại tới đúng dịp.”

“Vậy nàng cũng không phải rất ngốc, ít nhất biết là có người muốn hại mình. May mắn bổn vương kịp thời ra tay, bằng không, không nói có phải có người ở dưới nước hạ độc thủ hay không, dù không hạ độc thủ, chỉ cần ôm nàng lên bờ…”

Vậy nàng sẽ bị hủy.

Lâm Cẩm Nghi đương nhiên minh bạch quan hệ trong đó, cho nên mới nghĩ mà sợ thành như vậy.

Bất quá được Tiêu Tiềm cứu, hoặc là những người khác cứu… Tựa hồ cũng không có gì khác biệt. Đều là danh tiết bị hao tổn. Khác nhau chính là Tiêu Tiềm không cố ý đưa nàng ra trước mặt mọi người, mà là lặng lẽ đưa nàng vào trong thuyền. Cũng chính là chỉ cần hắn không nói ra, việc hôm nay có thể nhẹnhàng cho qua.

Lâm Cẩm Nghi trầm ngâm một lát, đứng dậy phúc thân nói với Tiêu Tiềm: “Vương gia cao thượng, tiểu nữ ở trong này tạ ân vương gia cứu mạng. Tiểu nữ không thể báo…”

Tiêu Tiềm sung sướng nghĩ, không thể báo vậy chỉ có thể lấy thân báo đáp. Lại nghe nàng nói: “Chỉ có thể về sau hàng ngày tụng kinh niệm phật, cầu ngài mọi sự thuận ý, xuất nhập bình an.”


Hay thật, đến “Kiếp sau làm trâu làm ngựa” cũng không có!

Tiêu Tiềm nhất thời tức giận, cắn mạnh răng nói: “Lâm nhị cô nương thật đúng là hiểu cách cảm ơn người!”

Lâm Cẩm Nghi quay đầu đi, né tránh tầm mắt hắn bức người, nói: “Gia nhân đang sốt ruột tìm kiếm, tiểu nữ không quấy rầy vương gia nữa.”

Tiêu Tiềm khoanh tay không nói, Lâm Cẩm Nghi liền ra khỏi khoang thuyền, đi lên sàn thuyền.

Thuyền hoa neo cách bờ không xa, từ trên sàn thuyền có thể nhìn rõ ràng Trịnh Kiểu Nguyệt và người liên can đứng sát bên bờ bị thị vệ Tiêu Tiềm ngăn lại. Quanh Bách tử kiều đám đông vẫn kích đông, nhưng hiển nhiên cũng không có dấu hiệu cầu sập. Lúc này dân chúng như trước lại vô cùng náo nhiệt “đi bách bệnh”, tựa hồ một phen xô đẩy mới vừa rồi chưa từng phát sinh.

Tiêu Tiềm cũng đi theo nàng ra ngoài, cầm lấy sào thuyền đẩy thuyền tới. Thuyền hoa đi về bờ.

Lâm Cẩm Nghi cũng không nghĩ tới, đường đường Trấn Nam vương cư nhiên còn có thể chèo thuyền, không khỏi nhìn thêm hai mắt.

Tiêu Tiềm luôn luôn ấm ức không nói gì, thuyền hoa sắp cập bờ, hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Nàng có muốn biết ai muốn hại nàng hay không?”

Lâm Cẩm Nghi đang chuẩn bị lên bờ, lập tức đứng lại, quay đầu hỏi: “Ngươi biết?”

Tiêu Tiềm gật gật đầu, “Nàng muốn biết sao?”

Lâm Cẩm Nghi sửng sốt một lát, nhìn về phía đám người Trịnh Kiểu Nguyệt trên bờ, bọn họ thấy nàng an toàn vô sự, đều lộ ra vui sướng tươi cười.

Trong Trung Dũng hầu phủ còn có vợ chồng Trung Dũng hầu, Tô thị, Lâm Ngọc Trạch, bọn họ đều thậttình thực lòng quan tâm nàng, hiện tại nàng tuyệt đối không thể giống như nàng lúc trước vô duyên vô cớ chịu chết. Như vậy bọn họ sẽ thương tâm a…

“Ta muốn biết.” Nàng chắc chắn nói.

Tiêu Tiềm gật gật đầu, “Được, chân tướng thường thường sẽ rất tàn nhẫn…”


“Ta muốn biết, ” Lâm Cẩm Nghi ngắt lời hắn, “Cầu vương gia thành toàn!”

Mặc dù biết được chân tướng rồi sẽ bị thương đến huyết nhục đầm đìa, nàng cũng không muốn hồ đồ ngây thơ mãi!

Tiêu Tiềm dẫn kéo cánh tay nàng, phi thân lên bờ.

Bọn họ đứng xuống rồi, Tiêu Tiềm gật gật đầu với thị vệ, bọn thị vệ liền ngầm hiểu thả Trịnh Kiểu Nguyệt tiến lên.

Trịnh Kiểu Nguyệt lập tức xông lên bắt lấy hai tay Lâm Cẩm Nghi, miệng nói: “Cẩm Nghi, ngươi khôngsao chứ! Làm ta sợ muốn chết! Ngươi mau để ta xem, trên người có chỗ nào không tốt?”

Lâm Cẩm Nghi an ủi cười cười, nói: “Để tẩu tử bị sợ hãi, ta không sao.”

Trịnh Kiểu Nguyệt cẩn thận nhìn nàng, cuối cùng i thở ra một hơithật dà, “không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Chúng ta mau về phủ thôi, để đại phu chẩn trị cho ngươi.” Nàng không nói ra miệng, Lâm Cẩm Nghi trước mắt mặc quần áo Tiêu Tiềm, nếu rơi vào mắt người có tâm, không biết sẽdiễn ra phong ba gì.

Lâm Cẩm Nghi vỗ vỗ tay nàng, nói: “Ta còn có chút việc muốn làm, tẩu tử tiếp tục “đi bách bệnh”, sau đó chúng ta hội họp trong phủ.” nói xong cũng không chờ nàng đáp lời, liền đi tới đám Thiên Ti bị ngăn lại phía trước, đem thoa hoàn mới từ trên đầu dỡ xuống đưa cho Thiên Ti, lại cầm mũ chùm trong tay Thiên Ti chùm lên đỉnh đầu.

Tiêu Tiềm đứng bên cạnh, hỏi Vương Đồng có đuổi kịp đám người mới vừa rồi mai phục ở dưới nước hay không.

Đám người Vương Đồng tuy rằng lui lên bờ, nhưng đều xuất thân quân lữ, trải qua huấn luyện, phía sau nhìn thấy vài nam tử từ trong nước lên bờ, đã biết sự tình không thích hợp, không cần Tiêu Tiềm phân phó, đã chia người ra đuổi.

Lúc này Tiêu Tiềm hỏi đến, Vương Đồng nhân tiện nói: “đã đuổi kịp, ven đường đều để lại dấu hiệu, muốn truy tung cũng không phiền toái.”

Tiêu Tiềm gật gật đầu, cho người dẫn hai con ngựa đến.

Tiêu Tiềm lưu loát xoay người lên ngựa, Lâm Cẩm Nghi cũng đạp bàn đạp lên ngựa theo.

Thiên Ti nhìn một bên, lập tức kinh hô: “cô nương, ngươi không biết cưỡi ngựa, cẩn thận đừng ngã!”

Lâm Cẩm Nghi không biết cưỡi ngựa, nhưng Sầm Cẩm biết. Từ trước lúc bọn họ vừa thành thân, Tiêu Tiềm là vương gia nhàn tản, hai người không có việc để làm, thường xuyên ra ngoại ô đạp thanh. Tiêu Tiềm tự mình dạy nàng cưỡi ngựa, đi thường xuyên và lần nàng học nên hình nên dạng, cũng khôngkém nam tử tầm thường.

Lâm Cẩm Nghi hậu tri hậu giác để lộ mình, Tiêu Tiềm lại nói với Vương Đồng: “Vương Đồng đi gọi Nhụy Hương đến, những người khác đi trước mở đường!”


Đám người Vương Đồng lĩnh mệnh mà đi, trên chân phát lực, vài cái ấn xuống liền phi thân mà đi.

một lúc sau, Nhụy Hương theo hắn đi đến.

trên đường Vương Đồng đã nói rõ mọi chuyện cho Nhụy Hương, lúc này Nhụy Hương đến chào hỏi Tiêu Tiềm, lên ngựa của Lâm Cẩm Nghi, bảo hộ nàng ở phái trước.

Lâm Cẩm Nghi không nghĩ tới Nhụy Hương cư nhiên cũng biết võ, mang theo chút kinh ngạc nói: “cônương giỏi võ nghệ.”

Nhụy Hương nói: “Tạ Lâm cô nương tán thưởng, là chút tạp kĩ không quan trọng, không đáng nhắc đến.”

Lúc này Tiêu Tiềm rung dây cương, giục ngựa đi trước. Nhụy Hương cũng giục ngựa đi theo.

Ba người hai ngựa, một trước một sau, một đường đi theo dấu hiệu.

Thành Nam người tấp nập, nhưng cũng may bọn thị vệ đã sớm dùng lệnh bài Trấn Nam vương phủ mở ra một con đường, bọn họ đi cũng không chậm. Ra khỏi thành, không bị ngăn trở. Hai cỗ lương câu ngàn dặm một đường chạy như điên, rất nhanh đưa bọn họ đến một tòa miếu hoang vu đổ nát ngoài thành.

Tiêu Tiềm xoay người xuống ngựa, Nhụy Hương cũng xuống theo, sau đó đỡ Lâm Cẩm Nghi xuống.

Lúc này bóng đêm càng sâu, quanh miếu cỏ cây dày đặc, vết chân vắng vẻ, có vẻ thập phần âm trầm thanh lãnh.

Lâm Cẩm Nghi có chút khẩn trương, xuống ngựa rồi không tự giác nắm chặt tay Nhụy Hương.

Nhụy Hương để nàng nắm chặt, từ đầu đến cuối không rên một tiếng.

đi về phía trước, Tiêu Tiềm hơi đứng lại, nói với Lâm Cẩm Nghi: “Nàng có thể chuẩn bị tốt rồi?”

Lâm Cẩm Nghi nhắm chặt mắt, trong lòng đã có dự cảm không tốt, vẫn chắc chắn gật gật đầu.

Tiêu Tiềm cũng không nhiều lời nữa, vuốt cằm ý bảo Nhụy Hương.

Nhụy Hương nghe lời ôm lấy Lâm Cẩm Nghi nhắc người đề khí, lập tức đưa nàng lên nóc nhà.

Tiêu Tiềm cũng đuổi kịp phía sau, ba người khinh thủ khinh cước dỡ mái ngói, đến nóc nhà chính điện phía trên miếu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.