Đọc truyện Kẻ Phá Đám – Chương 10
Giọng chị đàn bà nghe như một kẻ điên loạn.
Khi cắt máy chị ta cười khanh khách. Avery cảm
thấy ớn lạnh, đưa ống nói cho Oliver, và khi vừa
đưa ống nói, cô vừa cúi người xuống trên quầy,
lồng tay vào ba lô, bấm số cấp cứu trên máy
điện thoại để gọi về phòng làm việc. Cô đợi một
giây sau, bấm vào nút ngôi sao để ra dấu báo
động. Cannon đi vội về phía cô, thả tờ giấy in
các thông tin mà cô yêu cầu xuống trên quầy.
– Ông nói đúng. — Cô nói, cô giữ giọng nói rất tự
nhiên như thể cô vừa được tin vui. – Carrie vừa
nói qua điện thoại. Chỉ là chuyện lẫn lộn buồn
cười thôi. Bây giờ xin lỗi ông. John Paul và tôi đi
chơi một vòng.
Cô cố không để cho họ thấy cô đang bấn loạn
trong lòng. Cô lấy giấy tờ Cannon vừa để trên
quầy tộng vào xách trước khi ông ta lấy lại, lấy
máy di động và bản đồ, rồi bước nhanh ra tiền
sảnh.
Khi đi ra, cô nhìn vào mọi người, nhưng người
đông đúc ngoài hành lang rộng, nên cô không
nhìn kỹ hết các phụ nữ được. Buồng điện thoại
ở đâu nhỉ? Khắp nơi đều có nhiều cây cọ và cây
sung khổng lồ. Người gọi điện thoại có thể núp
sau gốc cây để nhìn Avery.
– Ta đi thôi. — Cô nói lớn với John Paul trước khi
cô nhận ra anh đi ngay sau lưng cô.
– Chuyện như thế nào?
Cô không trả lời, đi nhanh đến hồ nước, thả
máy điện thoại di động xuống hồ, rồi chạy ra
cửa trước và tông phải người lao công.
– Cô Delaney, nếu cô cho tôi biết số phòng, tôi
sẽ mang hành lý của cô lên.
Không để ý đến anh ta, cô chạy xuống tầng cấp,
đứng giữa đường xe chạy có hình vòng tròn để
tìm xem xe thuê của cô để ở đâu. Nó đâu rồi
nhỉ?
John Paul lấy cái xách đen có dây buộc rút lại ở
một đầu trên giá hành lý xuống và hỏi người lao
công:
– Hành lý của cô ấy phải không?
– Phải, thưa ngài. Có tên của cô ấy đây nè. Cô
chưa đăng lý nhận phòng à?
Ngay lúc ấy cô hét lớn:
– Anh làm gì với xe tôi rồi?
Cô chạy về phía phòng của nhân công thì bỗng
John Paul chắn cô lại. Cô sẽ không được đi đâu
hết nếu anh không để cô đi, và anh sẽ không để
cô đi nếu cô không nói cho anh biết câu chuyện
vừa rồi xảy ra như thế nào. Cô run lẩy bẩy cả
người.
– Hãy thở mạnh vào cho bình tĩnh. Cô không xỉu
chứ? — Anh hỏi.
– Không.
– Được rồi, nói cho tôi nghe chuyện gì vừa xảy
ra. Mẹ kiếp, nói đi. Ai nói trên điện thoại?
– Một phụ nữ. Tôi không nhận ra giọng chị ta.
Chị ta nói chúng đã bắt dì tôi.
– Chúng à? – Anh hỏi. – Cô nhớ chị ta nói chúng
à?
– Phải. — Cô đáp. – Mỗi giây phút trôi qua, cô
trở nên hoảng hốt hơn. – Carrie đang lâm nguy,
tôi phải đến chỗ dì ấy ngay kẻo quá trễ.
– Chị đàn bà biểu cô vứt máy di động à?
Vừa cố vùng ra khỏi anh, cô vừa nói nho nhỏ:
– Phải. Chuyện này không phải trò đùa tinh
nghịch đâu. Tôi tin thế. Chị ta nói nếu chúng ta
không đến đấy, chúng sẽ giết Carrie và hai
người đàn bà đi cùng với dì ấy luôn. Xin anh vui
lòng. — Cô cầu xin tha thiết. – Anh phải đi với
tôi. Chị ta nói bây giờ anh đã vào cuộc rồi.
Chúng ta phải đi gấp. Chị ta cho chúng ta hai
giờ đển đến một nơi chị ta có làm dấu trên ban
đồ và tôi không biết chúng ta có kịp thời gian
không. Trông rất xa.
– Cô có nghĩ đây là cái bẫy không? Cô phải biết…
– Phải. — Cô hét to, không cần để ý đến người
khác nghe nữa. – Khi trên đường đi tôi sẽ nghĩ
ra cách để tự vệ và giúp Carrie. Anh hãy nghe
đây. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu đây
là chuyện của mẹ anh hay con gái anh, anh có
đứng đây để phân tích tình hình không? Tôi biết
anh sẽ không làm như thế. Anh sẽ làm giống
như tôi sắp làm thôi. Cứ vào cuộc và nắm lấy cơ
may hiện đến. Bây giờ ta đi thôi, Renard. Hết thì
giờ rồi.
– Ta đi thôi. — Anh đáp. – Chúng ta đi xe tôi.
Quá mừng vì anh không tranh cãi nữa, cô bèn
nói thật khẽ:
– Cảm ơn anh.
Anh nắm tay cô lôi chạy đến chỗ đậu xe, cô hụt
hơi chạy theo. Chiếc SUV đậu không đúng chỗ
trước lối đi. Người bảo vệ đứng bên nắp xe,
nhìn anh lắc đầu.
– Có phải ông là chủ chiếc xe… — Anh ta bỏ lửng
câu nói khi thấy nét mặt John Paul. Rồi anh ta
vội bước lui, dẫm lên luống hoa păng-xê.
John Paul không để ý đến anh ta. Anh mở cửa,
ném cái xách của Avery ra ghế sau với áo quần
của anh trong khi cô chạy vòng qua bên kia, mở
cửa ở chỗ ngồi phía trước bên phải.
Khi anh ngồi vào tay lái, cô mở bản đồ, chỉ vào
chỗ có chữ X.
– Chúng taphải đi hai giờ. Không, bây giờ chỉ còn
một giờ năm mươi bảy phút thôi, để đến chỗ
này. Ta đi thôi.
John Paul nghiên cứu bản đồ chừng mười giây.
Khi nổ máy, anh nói:
– Cũng gần thôi.
– Nhưng chúng ta có đi kịp không?
– Có lẽ kịp. — Anh đáp, thầm nghĩ chắc dư sức
kịp. – Chúng ta sẽ chạy nhanh đấy. Buộc dây
thắt lưng lại đi.
– Anh không thể chạy nhanh cho đến khi ra khỏi
bãi đậu xe, nhưng phải đợi cho đến khi đã chạy
hết con đường dài ngoằn ngoèo, ra khỏi cổng,
anh mới tăng tốc độ lên 50 dặm được.
Avery chồm người tới trước, lắc lư, như thể
động tác di động ấy sẽ giúp họ mau đến địa
điểm hơn. Cô nhận ra điều phải làm, nên cô
ngồi dựa người, tập trung vào việc hướng dẫn
anh lái xe.
Anh cho xe chạy nhanh trên xa lộ. Khi thấy tấm
biển chỉ đường, cô hét lớn:
– Đấy. Rẽ sang đường cắt ngang phía trước. Còn
quãng một dặm nữa. Anh sẽ đi theo con đường
có hai làn ít ra hai mươi dặm, có thể ba mươi
dặm. – Hai bàn tay cô vặn vào nhau, cô nhìn
con đường cho đến khi thấy con đường cắt
ngang hiện ra. – Chậm lại. Đường cắt ngang sắp
đến rồi. Anh sơ ý là không thấy đấy.
– Tôi thấy rồi. – Anh bình tĩnh đáp.
Anh rẽ sang con đường cắt ngang trên hai bánh
xe. Avery chống tay vào bản đồng hồ xe. Lái thế
này mà xe không lật nhỉ? Họ phải đi như thế
này thôi, miễn John Paul đừng để lật xe là được.
Carrie sẽ chết mất.
Hãy bình tĩnh, cô tự nhủ. Chúng ta sẽ thành
công. Chúng ta phải thành công.
Cô nhìn xuống, thấy cái đồng hồ Swatch nằm
che hết một nửa mặt chiếc đồng hồ Timex nhỏ
của cô, cô vội tháo ra. Sau khi đã nhìn trước
nhìn sau, cô để nó trong chỗ đựng ly giữa hai
người.
Con đường thẳng tắp trước mắt, anh nhìn mặt
đường và nói:
– Bây giờ cô nói đi. Nói cho tôi biết chị ta nói cái
gì.
Cô kể cho anh nghe những điều cô còn nhớ, rồi
nói:
– Chị ta ở đấy nhìn chúng ta. Khi đi ra tôi đã tìm
chị ta, nhưng có nhiều người quá, không nhận
ra.
– Có thể chị ta không ở đây, trong khách sạn có
nhiều máy camêra giám sát à?
Cô lắc đầu.
– Không.
– Chị ta chỉ có việc câu máy vào hệ thống
camêra của khách sạn mà thôi. Chị ta không cần
ở khách sạn mà vẫn thấy cô nơi quầy. Giọng nói
của chị ta có gì đặc biệt không?
– Không, không có gì. Chỉ có điều giọng chị ta
nghe…
– Như thế nào?
– Rùng rợn. Chị ta bảo tôi đừng làm kẻ phá
đám. Chị ta gọi những điều chị đang làm trò
chơi. Chị ta không muốn tôi phá hỏng cuộc chơi
của chị.
Avery nhớ số giấy tờ cô đã nhét vào ba lô hồi
nãy, cô bèn lấy ra xem.
– Cái gì thế?
– Tôi yêu cầu Cannon cung cấp cho tôi thông tin
về hai người phụ nữ đã hủy chỗ giữ trước vào
phút chót. Bây giờ chị ta nói có hai người phụ
nữ cùng với Carrie. Đúng là hai người ấy. Người
đầu tiên là Anne Trapp. Bà ta sống ở Cleveland,
chủ nhân công ty tàu biển Trapp. Bà thứ hai là
thẩm phán Sara Collins ở Miami. Hình như cả ba
chỗ giữ trước đều được trả tiền bằng thẻ tín
dụng. Mỗi thẻ đều có tên khác. — Cô đọc các tên
cho anh nghe.
– Những cái tên có ý nghĩa gì với cô không?
– Không. — Cô đáp. – Chưa bao giờ Carrie nói
với tôi về các tên này, và tôi không biết bà ấy
quen biết những người này như thế nào. Carrie
và dượng tôi sống ở Bel Air.
– Tôi đoán chắc cô cũng ở đấy.
– Chỉ ở đấy một thời gian thôi. Hiện giờ tôi sống
ở Virginia. – Cô lấy đồng hồ lên, xem lại giờ. –
Chúng ta không đi nhanh hơn được nữa à?
– Hiện tôi đang cho xe chạy gần 80 dặm/giờ. Tốc
độ tối đa cho phép là 55 dặm. Tôi mong sao
cảnh sát tuần tra xa lộ không có ở đây.
Ôi, lạy Chúa, cô không nghĩ đến chuyện ấy. Nếu
bị cảnh sát chặn lại, thế nào họ cũng trễ giờ.
– Vậy chạy chậm lại.
– Quyết định đi cưng. Chạy nhanh hay chậm?
Tùy ở cô đấy.
– Ở đoạn đường gần đến, chúng ta sẽ chạy
nhanh. Bây giờ chạy bớt lại.
Anh làm theo lời cô.
– Cô có chắc người đàn bà nói trên điện thoại đã
nói “chúng tao bắt nó rồi” không? – Anh hỏi,
nhấn mạnh từ số nhiều chúng tao.
– Anh đã hỏi tôi câu ấy rồi, đúng chị ta đã nói
thế, tôi tin chắc chị ta đã nói. Chúng tao bắt bà
ấy rồi. Tại sao từ này quan trọng đến thế?
Anh không thể nào kiềm chế được sự kích thích.
– Vì có thể Monk đang đợi cô ở cái chỗ làm dấu
trong bản đồ, và đây là cơ hội độc nhất vô nhị
để tôi giết thằng con hoang này. Nếu tôi nghĩ ra
được cách để đến trước hắn…
Anh không nói tiếp, nhưng cô lại thấy anh tăng
tốc độ. Cô nói:
– Tôi nghĩ đã đến lúc anh trả lời tôi vài câu hỏi.
– Câu hỏi như thế nào?
– Tại sao anh tìm Carrie? Làm sao anh biết bà
ấy?
Anh phải thú thật:
– Tôi không biết bà ấy.
– Nhưng anh đã nói…
– Tôi nói láo. – Anh đáp cộc lốc. – tôi biết tên
đàn ông đã…
– Đã sao?
Anh định nói tên đàn ông đã giết bà vì, nếu
Monk tiếp tục cái mô hình của hắn, thì chắc ba
người đàn bà ấy đã bị hắn giết vứt xác rồi.
Nhưng John Paul đã thay đổi lời nói, vì rõ ràng
bây giờ anh đang hành động như người hợp tác.
Anh bèn trả lời:
– … đã theo đuổi ba người đàn bà. Thằng ấy tên
Monk. Tôi không tin đấy là tên khai sinh của
hắn.
– Anh cho tôi biết về hắn đi. Hắn là ai thế?
– Là tên giết người chuyên nghiệp.
– Tên gì? – Cô gay gắt hỏi.
Anh lặp lại rồi nhìn vào mặt cô để xem cô như
thế nào khi nghe anh nói. Anh thấy không hay.
Không hay chút nào. Mặt cô tái mét rất nhanh.
– Cô sắp bệnh phải không? – Anh hỏi, giọng
không xúc động.
– Không.
Anh không tin.
– Hạ cửa kính xuống và cúi đầu ra ngoài nếu cô
cảm thấy khó chịu.
– Tôi khỏe mà. — Cô đáp, mặc dù cô ấn nút tự
động để hạ cửa xuống. Cô hít vào hai hơi thật
sâu. Không khí nặng mùi đất ẩm mốc, khiến cô
muốn ngộp thở. Không, không khí trong lành
chẳng giúp gì.
Tên giết người chuyên nghiệp. Lạy Chúa tôi, cô
nghĩ.
Cô thở ra, cố không nghĩ gì hết. Cô tự nhủ, chỉ
nghĩ đến điều mình biết có thật mà thôi. Hãy
suy nghĩ đến điều đó thôi.
Anne Trapp, Sara Collins. Hai người đàn bà này
đã làm cho cô thêm rối trí. Mẫu số chung của
bài toán này là gì nhỉ?
– Chắc có sự liên hệ gì ở đây. — Cô nói, và khi
lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng, cô liền lắc đầu. –
Không, tôi không hiểu nổi chuyện này.
Anh tập trung chú ý vào con đường. Anh lại tăng
tốc độ lần nữa vì trên đường không có chiếc xe
nào, anh nghĩ chắc cảnh sát tuần tra xa lộ đang
bận giám sát các khu vực nhiều xe hơn. Khi
thấy kim chỉ tốc độ lên đến 70 dặm, anh giữ
chân ga tại mức ấy.
– Chừng năm dặm nữa hết đường.
Cô lấy bản đồ.
– Tại sao anh biết?
– Tôi vừa đọc trên tấm biển chỉ đường.
– Chúng ta phải đi theo một con đường nhỏ để
vào đấy.
– Tôi đang nhìn đây. — Anh đáp.
Cô nhìn đồng hồ xem giờ cũng đã đến lần thứ
100, cô thấy đã hai mươi phút trôi qua ở đây.
Rồi cô tính trong óc khoảng cách đến dấu X đỏ.
Anh nhìn thoáng sang cô.
– Không có đường tốt, thế là sắp đến gần địa
điểm rồi. Chắc chúng ta không đến đấy được
đâu, Avery.
– Chúng ta sẽ đến được. — Cô nhất quyết nói. –
Chúng ta phải đến cho được.
– A, chúng ta đến đây rồi. — Anh nói rồi rẽ xa
vào con đường nhỏ chạy đến địa điểm. Đá sỏi
văng tứ tung dưới các bánh xe, và khi anh lái xe
leo lên dốc ngoằn ngoèo, đá sỏi văng cả vào kính
chắn gió. Đường hẹp vừa đủ cho một chiếc xe
chạy qua, cây cối hai bên đường quét vào sườn
xe.
– Chúng ta đã đi đúng hướng, thế là được rồi. —
Anh nói.
– Nếu may ra, có thể đến một đoạn đường nữa
chúng ta sẽ gặp đường tốt hơn.
– Hay là không có đường.
– Làm sao anh biết Monk?
– Thực ra tôi chưa hề gặp hắn. Hắn là người tôi
đang săn lùng, vì hắn đã bám theo người thân
của tôi.
– Có người thuê hắn giết bạn của anh à?
– Không. — Anh đáp. – Người hắn muốn giết là
em gái tôi. Có kẻ thuê hắn lấy một vài thông tin
mà em gái tôi đang cất giữ, hắn muốn giết để
lấy thông tin ấy. May thay kế hoạch của hắn bị
hỏng, nên hắn bị lộ.
– Vì thế mà anh lùng theo tung tích của hắn.
– Phải. — Anh đáp. – Người đàn ông mà tôi gọi ở
văn phòng Cannon hồi nãy cũng mong được lợi
về vụ thằng Monk này.
– Anh ta là ai vậy?
– Clayborne. — Anh đáp. – Noah Clayborne. Anh
ta là nhân viên FBI. — Anh nói thêm với giọng
khinh bỉ.
– Nhưng anh ta là bạn của anh phải không?
Cô nghiêng đầu nhìn anh ta. Anh ta gặp chuyện
rắc rối gì nhỉ?
– Như tôi đã nói, Monk mất tích một năm trời
không thấy tăm hơi của hắn đâu hết… cho đến
bây giờ.
– Làm sao anh biết hắn ở tại Colorado?
– Hắn dùng thẻ tín dụng giả mà hắn đã từng
dùng trước đây ở Bowen, Lousiana.
– Thế là cơ quan FBI cũng biết hắn ở Colorado?
– Không, họ không biết. — Anh đáp.
– Nhưng anh theo dấu hắn bằng giấy biên nhận
của thẻ tín dụng, thì đương nhiên cơ quan FBI…
– Họ không biết gì về giấy biên nhận thẻ tín
dụng.
– Anh không thông báo cho họ biết à?
– Không, thông báo để làm cái quái gì!
Rồi, lại với vẻ căm thù. Cô hỏi:
– Tại sao không?
– Vì tôi không muốn họ làm ồn chuyện này lên.
– Cơ quan FBI không làm ồn việc điều tra. Họ
đều là chuyên viên và rất có tài trong việc…
Anh cắt ngang lời cô.
– Đừng nói với tôi những lời tầm phào như thế.
Tôi nghe có nhiều lời tuyên truyền như thế này
rồi. Tôi không tin chút nào hết, và bây giờ tôi
cũng không tin. Cục điều tra chỉ toàn là những
kẻ lợi dụng sức lao động của các nhân viên mật
vụ dưới quyền để hưởng lợi, để thăng quan tiến
chức. Bây giờ không còn sự trung thành nữa. Mà
chỉ còn cảnh cá lớn nuốt cá bé. Họ đều là…
quan liêu hết. — Anh nói thêm vừa nhún vai
thật mạnh.
– Anh quá hoài nghi.
– Quả đúng.
Cô nhìn ra ngoài cửa.
– Nhưng dù sao cũng cám ơn anh.
– Cô cám ơn tôi về việc gì?
– Vì anh đã đi với tôi. Anh có thể không đi.
– Cô nghĩ thế là sai rồi. Tôi làm việc này không
phải cho cô hay cho dì cô. Tôi muốn tóm cổ
thằng Monk để hắn khỏi sát hại người khác nữa.
– Nói tóm lại, anh đã có chương trình hành
động, anh không làm ơn gì cho tôi hết. Tôi hiểu
rồi.
Nhưng cô không hiểu đâu. Làm sao có người lại
quá cứng rắn như thế này? Cô tự hỏi phải chăng
anh chịu bỏ công xông pha vào nguy hiểm để
cứu giúp người khác đang lâm nguy. Có lẽ
không đâu. Anh ta là loại người làm ngơ trước
tai nạn xảy ra và thờ ơ trước các nạn nhân đau
tim.
Họ yên lặng trong nhiều phút, rồi Avery nói:
– Anh cho tôi biết anh đã biết gì về Monk. Chắc
hắn có một mô hình hành động. Tất cả chúng
đều có.
Anh nghĩ cô biết về chuyện này kể cũng kỳ lạ.
– Đúng là hắn có mô hình, nhưng thường thay
đổi.
– Thay đổi như thế nào?
– Monk luôn luôn hành động rất kín đáo. Xuất
hiện rồi biến mất rất nhanh, xuất quỉ nhập
thần.
– Anh nói có vẻ như khâm phục hắn.
– Không, tôi không khâm phục hắn. Tôi chỉ nói
trước đây mô hình của hắn không thay đổi
nhiều. Lúc đầu những vụ giết người hắn nhúng
tay vào đều xảy ra trong khoảng thời gian hai
tuần mỗi năm. Mô hình này của hắn không thay
đổi suốt 7 năm. Tôi tin điều tôi nghĩ là đúng.
– Anh tin là hắn duy trì một công việc thường
xuyên ở đâu đó à? Anh tin hắn có hai cuộc sống
riêng biệt à?
Tôi tin hắn thường sống như thế. — Anh chỉnh
lại. – Giết người, rõ ràng người ta phải trả cho
hắn rất nhiều tiền, cho nên tôi đoán có lẽ hắn
rời bỏ công việc kia. Cô không thể nghĩ đến việc
hắn làm việc cần mẫn ở bàn giấy. Chắc hắn là
một thằng dễ thương. Là thằng thảo ra kế
hoạch cá cược bóng đá và vì hắn được nhiều
người ưa thích, nên chắc thế nào cũng có nhiều
người nói cho hắn biết những sự khó khăn của
họ. Tôi cam đoan với cô như thế đấy, Avery à.
Khi hắn bị bắt, chắc thế nào những người mà
hắn đã cùng làm việc sẽ rất sửng sốt. Tất cả sẽ
cùng nói một luận điệu. Bob cũng là một thằng
duyên dáng, dễ thương như thế.
– Ted Bundy cũng thế.
– Rất giống ý của tôi.
– Tại sao anh biết những vụ giết người đầu tiên
là do hắn thực hiện? Hắn có để lại danh thiếp
hay cái gì đó chứng tỏ thủ phạm là hắn à?
– Đại loại như thế. — Anh đáp. — Hắn thích hoa
hồng. Hắn để lại hoa hồng đỏ có cọng dài.
– Chuyện kỳ lạ đấy. Vậy hắn là người thường
làm việc theo giờ hành chánh, còn chuyện giết
người là công việc nghỉ hè giải trí, nhưng bây giờ
hắn trở thành kẻ giết người chuyên nghiệp…
làm việc bất cứ giờ nào trong năm. Bây giờ đời
hắn có chuyện gì khác rồi hay sao? Hình như
anh nghiên cứu về hành động của hắn rất kỹ.
Anh gật đầu.
– Hắn chưa bao giờ làm một công việc như thế
này… bắt ba nạn nhân. Hắn không phải là ông
bầu. Và trước đây hắn chỉ hành động một mình.
Bây giờ hình như hắn cấu kết với một phụ nữ.
Có thể hắn trình diễn để gây ấn tượng với chị
ta.
Xe vấp phải chỗ gồ ghề trên đường. Avery vịn
bảng đồng hồ lại còn đầu va vào xe.
– Chúng ta vẫn còn chạy theo hướng Bắc à? —
Không thể nào nói được. Cây cối cao che khuất
bầu trời, đường băng qua rừng rậm tối u.
– Hướng Tây Bắc. — Anh đáp.
Cô nghe có tiếng hét từ xa. Không, tiếng kêu
giống như tiếng rú của con thú. Âm thanh làm
cô lạnh người.
– Anh có biết cách hắn làm hợp đồng không?
– Không, nhưng tôi đoán hắn làm hợp đồng qua
mạng Internet. — Anh đáp. – Làm thế này dễ
dàng không ai hay biết, và mãi cho đến bây giờ,
hắn rất thận trọng trong việc lựa chọn mục tiêu.
Có lẽ hắn có đủ công việc để làm trong 50 năm
tiếp theo. Chắc cô muốn biết có bao nhiêu ông
chồng muốn giết vợ và bao nhiêu bà vợ muốn
trả tiền thật nhiều để loại chồng đi.
– Dượng Tony của tôi không dính dáng gì đến
chuyện này.
– Cô tin chắc thế à?
– Tôi tin chắc. — Cô đáp một cách khẳng khái.
Anh ta im lặng một lát mới nói:
– Cô đã nói chắc có mối liên quan gì giữa ba
người phụ nữ…
– Tôi phân tích tình hình như chúng ta đã biết,
cố kết hợp chúng lại với nhau. Tôi cho rằng có
tên đàn ông hay mụ đàn bà nào đó đã thuê
Monk để giết ba người đàn bà, vì thế mà tôi
nghĩ rằng chắc họ có một điểm chung gì đấy.
Nhưng có thể tiền đề của tôi không đúng.
– Theo cô thì tình hình như thế nào?
– Chúng ta phải đưa ra giả thuyết rằng có ba
người khác nhau thuê Monk cho nên, dù với lý
do gì đi nữa, thì hắn cũng đã quyết định giết các
nạn nhân cùng một lúc.
Anh phải xác nhận cô nói đúng.
– Tình hình chắc là như thế. Monk được trả rất
nhiều tiền để giết ba người đàn bà này. Hắn
không nhận rõ đâu. Nếu hắn gộp họ lại như
thế, thì vấn đề cần đặt ra là ai muốn giết dì cô?
Anh nghĩ cô sẽ nói ngay với anh rằng dì cô là
người rất dễ thương, dịu hiền, không có kẻ thù
trên đời này. Nhưng cô đã nói những điều
không đúng như ý nghĩ của anh:
– Rất nhiều người không ưa dì tôi. Thậm chí có
người còn ghét bà ấy nữa.
Anh cười, hỏi cô:
– Thật thế à?
– Đôi lúc… Carrie còn rất khắc nghiệt nữa.
– Thật thế sao?
Avery gật đầu.
– Bả làm công việc cạnh tranh tàn khốc.
– Ồ thế à? Công việc gì thế?
– Quảng cáo.
– Xin lỗi cô nói gì?
– Bả làm công việc quảng cáo.
Anh cười, giọng cười gay gắt trong chiếc xe bịt
bùng.
– Tuy nhiên. — Cô nói tiếp, tảng lờ không để ý
đến phản ứng của anh. – Không có ai trong giới
quảng cáo nghĩ đến chuyện phải loại bà ấy đi.
– Tại sao cô quả quyết như thế?
– Tôi quả quyết thế.
– Thôi được rồi, vì thế mà chúng ta phải trở lại
với ông dượng Tony của cô. Cuộc hôn nhân của
họ có thuận buồm xuôi gió không? Cô có thấy
họ gặp vài khó khăn gì không?
Bỗng cô cảm thấy đau quặn ruột.
– Carrie tin là Tony đã lừa gạt bà.
– À.
– Hai người đến gặp người cố vấn về hôn nhân.
– Thật thế à?
– Tony yêu Carrie. — Cô nói.
– Làm sao cô hiểu rõ dượng cô như thế?
– Đáng ra tôi không nên quả quyết như thế. —
Cô xác nhận. – Tôi đi học nội trú xa, chỉ nghỉ hè
mới về nhà, và tôi làm việc trong văn phòng của
dì tôi. Thế nhưng, tôi tin tôi có tài xét đoán
nhân cách con người. Tony chắc không bao giờ
phản bội đâu.
– Các bà vợ thường biết rõ chồng hơn.
– Carrie không phải loại người vợ điển hình của
anh đâu. Bà ấy có tính rất đa nghi. Tôi nghĩ là
tự thâm tâm, bả không tin người đàn ông nào
yêu bả hết. Bả không muốn bất kỳ người nào
cũng xem bả là loại đàn bà chân yếu tay mềm.
– Vậy thì chuyện này đưa chúng ta trở lại với…
– Nếu họ có những hợp đồng riêng biệt, và nếu
có người thuê Monk để giết Carrie và tôi, thì…
– Thì sao?
– Tôi biết hắn là ai rồi.