Đọc truyện Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng (Tender Rebel) – Chương 9
– Cậu không giúp được gì đâu, Frances – Roslynn phàn nàn, nhại lại – ” Cứ đi nếu cậu muốn”. Đó là câu trả lời kiểu gì vậy, mình đang muốn biết đây?
Francres dừng lại một chút trên con đường đông đúc trước dãy cửa hàng trên đường Oxford, mải mê rẽ những hàng người để Nettie đi theo sau lưng cô, hoàn toàn không để ý câu hỏi của Roslynn. Hai túi hàng rơi khỏi tay của Nettie, một chiếc hộp tròn đựng mũ rơi về phía lề đường. Anne, người hầu gái của Frances, lao tới chụp lại một cách nhanh chóng trước khi nó tiếp tục rơi xuống đường.
Frances thậm chí còn chẳng để ý
– Có chuyện gì với cậu vậy, Roslynn? Nếu cậu có rắc rối trong việc quyết định cả những chuyện đơn giản như vậy, mình thấy rùng mình khi nghĩ tới những chuyện đau đầu khi mà cậu phải lựa chọn một người chồng. Cậu có muốn tới vũ hội nhà Eden không? Chỉ đơn giản là Có hay Không thôi mà, đúng không?
Roslynn nhăn nhó. Frances nói đúng, ít ra theo như nàng biết thì đúng thế. Nhưng nàng vẫn chưa kể cho cô ấy nghe về cuộc gặp gỡ với Anthony Malory tại vũ hội Crandal.
Nàng đã định kể, chỉ vì cuộc trò chuyện của họ trên đường về nhà hôm ấy lại bắt đầu khi nàng hỏi về chuyện có phải chồng của tiểu thư Eden cũng từng là một kẻ ăn chơi trước khi họ kết hôn không. ” Anh ta đúng là như vậy”. Câu trả lời đó được thốt ra cùng với sự căm ghét, và Roslynn vẫn còn một câu hỏi nữa :
– Vậy bây giờ họ có hạnh phúc không?
– Thực ra mà nói, mình chưa bao giờ thấy đôi vợ chồng nào hạnh phúc hơn thế – Câu trả lời nhẹ nhàng và đầy hoài nghi, như thể chính Frances cũng không thể nào tin chuyện đó lại có thể.
Nhưng sau chuyện đó, Roslynn hiểu rằng bạn nàng sẽ thấy rất buồn nếu cô ấy biết Roslynn cho rằng Anthony Malory là một người rất quyến rũ, cho nên nàng không đề cập tới chuyện đó nữa. Rõ ràng là Frances thấy cực kỳ ghê tởm kiểu đàn ông giống như vậy. ( Chắc chắn chuyện này có dính tới anh chàng George Amherst, bạn ông Anthony rùi, hi hi…)
Nhưng bất chấp việc hiểu rõ cảm giác của bạn mình, và cũng đồng tình như vậy, tâm trí của Roslynn vẫn tràn ngập những hình ảnh của Anthony đêm hôm ấy, quá nhiều tới mức khiến cho Nettie phá hiện ra ngay giây phút Roslynn bước vào phòng ngủ của nàng tối hôm đó.
Những lời đầu tiên mà bà nói là
– Ta thấy là cháu đã gặp được người đàn ông của mình rồi. Nào, tên anh ta là gì thế?
Dứt ra khỏi tâm trạng của chính mình, Roslynn nhanh chóng khẳng định là không phải chỉ có một, mà có những bốn quý ngài, và nàng ngay lập tức nhanh chóng tuôn ra mọi điều nàng biết về họ, những chuyện không nhiều nhưng đủ để dập tắt những giả định ban đầu của Nettie một cách khá tốt đẹp.
Giờ thì nàng đang cân nhắc cẩn thận lời mời của tiểu thư Eden, trong khi mọi lời mời khác nàng nhận được chỉ được quyết định trong giây lát. Chắc chắn là không tiêu biểu. Không nghi ngờ chuyện Frances nghĩ rằng có vấn đề gì với nàng. Nhưng ít nhất cô ấy cũng không đoán được thực sự có chuyện gì.
Trái ngược lại, Nettie lại canh chừng nàng như là diều hâu kể từ khi nàng trở về từ cuộc đi ngựa với Timmy ngày hôm qua. Chính nàng cũng không biết làm sao để từ bỏ cả.
– Quyết định có thể rất đơn giản đối với cậu – Nàng nói với Frances một cách phòng thủ – Nhưng mình còn có những việc khác cần cân nhắc tới.
– Ví dụ như ?
– Thời gian liên quan, là một việc. Đi khỏi thành phố 3 hoặc 4 ngày có thể làm trì hoãn việc-
– Không phải cậu nói với mình là Regina cũng đã mời các quý ông của cậu tới rồi hay sao?
– Điều đó không có nghĩa là họ sẽ tới, Frances. Hội mùa chỉ vừa mới bắt đầu. Cô ấy lại tạo nên một khoảng thời gian ngắt quãng khi mà tổ chức một bữa tiệc cuối tuần ở thôn quê.
– Lâu đài Silverley ở Hampshire, cũng không cách bao xa. Và bên cạnh đó, cậu cũng kể là cô ấy hứa nói chuyện với chồng và cho cậu biết tất cả những thông tin anh ấy biết về những quý ông của cậu ngay khi cậu tới đó. Chỉ với lý do đó thôi, mình nghĩ cậu đã nên đi rồi-
Thật là hợp lý, làm thế nào để chối điều này nhỉ.
– Ai nói là anh ấy biết mọi thứ thích hợp nhỉ? Có thể chuyện này hóa ra chỉ là tốn thời gian mà thôi.
– Vậy cậu có thể đổi ý và trở về London ngay tối hôm đó.
– Và để cậu ở đó? – Roslynn phản đối – Làm thế nào mà cậu trở về được?
Frances gật đầu
– Mình cũng bỏ cuộc, cậu rõ ràng là không muốn đi, cho nên mình cũng không đi. Mình có tới nửa tá lời mời khác cho cuối tuần này, nên chúng ta sẽ-
– Giờ thì đừng có mớm lời cho mình, mình đã nói là không đi đâu nào.
– Vậy thì?
Roslynn tiếp tục đi, hất đầu qua vai khi nói với Frances:
– Mình vẫn cần suy nghĩ về chuyện này.
Nàng sẽ không bao giờ nêu lại chuyện về buổi tiệc này nữa, để lại bắt đầu với việc bộc lộ nỗi lo lắng của nàng về nó. Nàng gần như có thể nghe thấy những thắc mắc không lời vang lên trong suy nghĩ của Nettie. Ít nhất thì Frances cũng không có ý niệm gì về những rắc rối trong trường hợp này.
Nhưng Nettie thì biết nàng quá rõ. Và làm sao mà nàng có thể nói với Nettie khi nàng còn đang hỏi lòng vòng, và nàng có nên nói không? Các lời biện hộ đều như nhau cả, cho dù Frances đã chỉ ra là nàng thật sự không có lý do nào.
Quỷ thật! Nàng đang phải vò đầu bứt tai vì chuyện này. Mọi thứ hợp lý tới mức chẳng cần phải quyết định điều gì. Nàng cần tới Silverley không vì lý do nào khác ngoài chuyện lấy những thông tin Regina đã có cho nàng.
Nàng chỉ tự hỏi, nếu nàng không đi, nhưng tất cả bốn “khả năng”- bốn ứng cử viên của nàng đều đi thì sao? Vậy thì nàng sẽ kẹt ở London mà không đạt được gì hết, và đó mới thực sự là lãng phí thời gian cực kỳ.
Mặt khác, và thực sự là một khả năng to lớn khác là, Anthony Malory có thể có mặt ở bữa tiệc tại lâu đài Silverley cuối tuần này, và việc gặp lại anh một lần nữa là chuyện mà Roslynn không muốn mạo hiểm, và cũng không dám mạo hiểm.
Anh ta quá ư là cám dỗ. Cái phản ứng ngu ngốc của phụ nữ nàng đã có với anh ngày hôm qua trong công viên, dưới ánh sáng ban ngày, khi mà có cả những người khác bên cạnh, đã chứng mình điều đó rõ ràng.
Nàng rõ ràng nên hỏi quý cô Eden liệu có người nhà Malory nào nàng không muốn chạm mặt lại ở bữa tiệc hay không.
Nhưng nàng đã không muốn phải tự mình bỏ cuộc. Nàng phải , ôi, không lo nghĩ thay vì hỏi xem liệu có ai mang họ Malory ở đó hay không. Vậy nên nàng mong chờ vì sự thoái thác của Regina ” Tôi không biết liệu có một hay nhiều người trong số họ ghé qua hay không. Cô biết đấy, họ hiểu là họ luôn được đón chào ở ngôi nhà của tôi mà.”
Đó là những gì nàng nhận được khi quá kín đáo, vì đã giả bộ như cảm xúc của nàng không có gì khác biệt. Giờ thì đó là vấn đề về việc trì hoãn mục đích của nàng một vài ngày hay là chấp nhận chuyện có thể tình cờ chạm mặt lại cái anh chàng phóng đãng ấy một lần nữa.
Thực sự thì chỉ có một quyết định, cho nên nàng cũng cần phải chấm dứt việc nói quanh co về chuyện này thôi. Một cuộc gặp mặt nữa với Anthony Malory cần phải tránh bằng mọi giá. Nàng phải chấp nhận chuyện hoãn lại mà thôi.
– Chúng ta tới rồi, Ros. “Dickens and Smith”, điểm dừng cuối của mình ngày hôm nay – Frances nói, và than phiền ngay sau đó – Cậu biết mà, cậu không thích thú gì chuyện đi mua sắm hết. Nhưng ít ra thì cậu cũng nên vào cửa hàng với mình, cho dù cậu không muốn mua gì.
Roslynn không thể nặn ra một nụ cười trong tâm trạng ủ rũ hiện nay để Frances thấy thái độ không bằng lòng của nàng.
– Mình có thể thấy thích nếu cậu không kéo mình đi trong một ngày nóng bức như vậy. Cám ơn, vào cửa hàng nước hoa và vớ là quá đủ với mình rồi. Mình không hiểu sao cậu chịu nổi ở cửa hàng mũ và những người buôn bán tơ lụa. Mình cho rằng cậu đã quen với chuyện này. Nhưng cậu quên là Scotland là một vùng lạnh hơn. Mấy cửa hàng này thì quá ngột ngạt. Ít ra thì ngoài này cũng mát hơn, cho dù cậu khó mà nhận ra điều này. Cứ vào trong đi, mình sẽ đứng ở ngoài cùng Nettie một lần nữa.
Nettie không mất tới hai giây để bắt đầu nói với nàng ngay khi cánh cửa của cửa hàng vải đóng lại sau lưng Frances và Anne.
– Giờ, con gái, hãy nói cô biết-
– Ôi, Nettie, cô đừng làm thế với cháu lúc này – Roslynn nhanh chóng chặn bà lại – Cháu chẳng có tâm trạng nào mà nói chuyện bây giờ, không chút nào đâu.
Nettie chẳng phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy.
– Cháu không thể chối cãi rằng cháu đang cư xử rất kỳ lạ.
– Cháu công nhận vậy, tính tới những chuyện như chúng ta đang ở đâu và tại sao và tất cả những chuyện cháu phải suy nghĩ tới – Roslynn đáp trả, giọng nói bào chữa sắc nhọn – Cô có nghĩ cái chuyện tìm chồng này là một công việc dễ dàng không? Chết tiệt! Đôi lúc cháu nghĩ về nó mà thấy lo lắng!
Điều đó khiến cho Nettie có vẻ thông cảm hơn
– Nào, cháu yêu quý, mọi thứ sẽ qua trước khi cháu-
– Suỵt – Roslynn cắt ngang với nét mặt nghiêm trọng – Lại nữa rồi, Nettie, cô có cảm thấy nó không?
– Chuyện gì?
– Ai đó đang theo dõi chúng ta.
Nettie nhìn nàng đầy nghi ngờ, không chắc là Roslynn chỉ muốn lái đề tài ra khỏi chuyện của nàng hay là nàng đang lo lắng thật sự. Nhưng nàng chắc chắn là định xem xét kỹ con đường theo những hướng khác nhau.
– Nếu có ai đó đang theo dõi, thì đó không phải là theo dõi chúng ta, mà là theo dõi cháu. Không nghi ngờ gì, đó hẳn là một người hâm mộ.
Roslynn nhìn lại Nettie một cách mất kiên nhẫn
– Cháu biết bị một người ngưỡng mộ nhìn thì thấy thế nào, và lần này không phải như vậy. Cháu đã cảm thấy nó ngay khi mình đứng ngoài cửa hàng mũ chờ Frances. Cháu cố lờ nó đi, nhưng cảm giác đó vẫn còn.
– Vậy thì, không nghi ngờ chuyện một vài tên móc túi đang chú ý tới chúng ta, không đáng ngạc nhiên khi nhìn tất cả những trang sức cháu đang đeo. Giữ chặt ví của cháu đi.
Roslynn gật đầu
– Có thể cô nói đúng. Giờ vẫn là quá sớm để Geordie tìm thấy cháu, phải không? Vậy thì, cháu nên đợi ở xe ngựa thay vì đợi ngoài cửa như thế này. Cô có thấy người đánh xe của chúng ta không?
Nettie duỗi những ngón chân
– Ôi, cách chúng ta 5 cửa hàng kia kìa, nhưng có vẻ như anh ta đang kẹt đằng trước một cái xe bò. Thấy anh ta không? Tuy nhiên, chúng ta có thể đi bộ,cháu có thể vào trong xe. Và cô sẽ quay lại để nói với quý cô Frances.
Không phải là Roslynn đã hoang tưởng, nhưng nàng vẫn cảm thấy một cảm giác lạ lùng chưa hề có trước đó. Không phải là trí tưởng tượng của nàng đi quá xa, mà vẫn vậy, không nghi ngờ gì khi nàng đang đứng ngoài cửa hàng vải khi mà chiếc xe ngựa đã trong tầm mắt.
Nàng tiếp tục liếc mắt xung quanh, nhưng có quá nhiều người đi bộ trên đường cùng với xe cộ, không thể nào thấy được ai là người đang nhìn nàng.
Họ bắt đầu xuống đường nhưng không đi xa hơn 20 feet khi mà một cánh tay vòng quanh eo của Roslynn từ đằng trước, nhấc nàng lên khỏi mặt đất. Nàng không nghĩ tới chuyện la hét, bởi vì nàng biết những nghi ngờ của mình không hề sai, và nàng đã được chuẩn bị.
Không hoảng loạn, không sợ hãi. Nàng chỉ đơn giản để cho phần trên cơ thể rơi trên cánh tay cứng như thép đang giữ mình, túm lấy mép váy nàng đang mặc, và giật con dao găm ra khỏi đôi ủng nàng đang đi.
Nettie, trong lúc đó, hét lên một tiếng dường như có thể đánh thức toàn London. Ngay lâp tức bà túm lấy gã đàn ông trước khi hắn bước một chân đi, quay tròn cái túi của bà sang phải và trái, tóm lấy tai gã, đập vào mặt gã khiến cho mũi gã bẹp dí.
Khi Roslynn giơ con dao lên, đâm thẳng về sau cho dù cái mũ rơi xuống làm nàng không thấy. Nhưng mục tiêu của nàng đã cảm thấy, cắt đứt luồng không khí của nàng. Nàng không cần nhìn cánh tay lực lưỡng để thấy được phần lớn của nó. Gã đàn ông rít lên và chạy đi, Roslynn thấy nàng ngồi bệt ngay chính giữa con đường.
Nàng nhặt lại cái mũ của mình ngay lúc nhìn thấy Nettie vẫn còn đuổi theo gã, đập thêm vài cái vào đầu và vai gã trước khi gã nhảy vào một chiếc xe ngựa hư nát và gã đánh xe khởi hành, quất roi vào những con người một cách điên cuồng.
Điều đó làm Roslynn thấy rùng mình khi biết chiếc xe ngựa đó ở rất gần, chỉ cách vài bước và nàng có thể đã bị quăng lên đó. Và mọi thứ diễn ra quá nhanh. Có nhiều người đứng cạnh nàng trên đường, nhưng rõ ràng tất cả đều quá chậm để có những phản ứng giúp đỡ. Giờ thì chỉ có một trong những người giữ ngựa từ xe của mình tới giúp đỡ, quá muộn.
Nettie quay xung quanh, kéo mạnh cái áo vét len ngắn của mình, cái bị xộc xệch đi bởi cuộc tấn công của bà dành cho kẻ cướp đường, không thể ngăn được một nụ cười chiến thắng khiến cho những khóe môi bà nhếch lên.
Kể cả chuyện nhìn thấy RosLyn còn đang ngồi trên đường cũng không làm giảm bớt khoảnh khắc chiến thắng của bà chút nào, cho tới khi bà thấy con dao nằm trong bàn tay nắm chặt của Roslynn.
Nhưng bà vẫn khiến tên đê tiện đó phải chạy bán sống, kể cả khi Roslynn đã đảm bảo là nàng không bị bắt đi cùng hắn. Họ đã thắng thế, và bà quá sức hài lòng. Roslynn cũng vậy, kể cả khi mông nàng ê ẩm. Ông ngoại chắc sẽ rất tự hào về nàng vì đã giữ được bình tĩnh và làm những gì cần làm mà không do dự gì hết. Nàng đã gây ra đổ máu lần đầu tiên, nhưng giờ nàng vẫn không thấy đắn đo gì hết về chuyện đó.
Những gì nàng cảm thấy là một giải pháp an toàn hơn, biết chắc rằng nàng thực sự có thể tự bảo vệ mình. Dĩ nhiên, nàng đã được chuẩn bị. Nàng có thể không phải luôn luôn được trực giác cảnh báo. Và nếu có hơn một người đàn ông cố gắng bắt nàng, đó có thể lại là một chuyện khác. Nàng không dám tự mãn với thành công lần này.
Roslynn chấp nhận sự giúp đỡ từ người giữ ngựa để đứng lên và bình tĩnh để lại con dao găm vào ủng của nàng trước khi phủi bụi trên chiếc váy. Nettie xua đi người đàn ông tỏ vẻ lo lắng và đám đông, với một vài lời nói về sự quan tâm không cần thiết khi mà tới giúp muộn như vậy.
Một cách gắt gỏng bà thu gom lại những gói hàng đã rơi, quăng chúng vào tay người giữ ngựa, và tóm lấy cánh tay của Roslynn, kéo nàng về phía xe ngựa.
– Cô đáng ra nên nghe lời cảnh báo của cháu, con gái. Lần sau cô sẽ làm vậy.
– Vậy cô có nghĩ đó là tay chân của Geordie không?
Nettie cân nhắc trong một thoáng.
– Nói thực là, điều đó không thể, nhưng cô vẫn nghi ngờ.
– Vậy, chuyện gì nữa?
– Chỉ nhìn cháu kìa, đeo những hạt sapphia đó quanh cổ như là đèn hiệu vậy. Bọn chúng có thể nghĩ cháu là vợ của một nhà quý tộc giàu có nào đó sẽ trả một cái giá hời để chuộc cháu về.
– Cháu có thể thấy điều này.
Cả hai trong một thoáng rơi vào yên lặng, và Roslynn thêm vào một cách không mong đợi
– Cháu nghĩ cháu sẽ tới bữa tiệc nhà Eden, việc rời London một vài ngày không hại gì cả, chỉ an toàn hơn mà thôi. Nếu Geordie đang ở đây và quan sát cháu, hắn sẽ nghĩ cháu phát hiện ra hắn và chạy trốn lần nữa. Và khi đó, cháu sẽ phải giữ những người hầu của Frances ở bên cạnh khi ra ngoài lần nữa.
– Đúng thế, cô đồng ý. Cháu cần cẩn trọng hơn nữa.