Đọc truyện Kẻ May Mắn – Chương 6- Part 02
Chương 3
Mải suy nghĩ, cô không nhìn thấy Ben đang đến gần. Khuôn mặt lấm tấm tàn nhang của cu cậu nhễ nhại mồ hôi. Nước nhỏ tong tong từ bộ đồ của nó, áo thì lấm lem vết cỏ ố mà cô không chắc liệu có giặt sạch được không.
“Sao vậy con?”
“Mẹ cho con ở nhà Zach tối nay mẹ nhé?”
“Mẹ tưởng bạn ấy có buổi tập bóng.
“Sau buổi tập cơ ạ. Nhiều bạn khác cũng ngủ lại nhà nó. Nó được mẹ tặng một bộ Guitar Hero làm quà sinh nhật.”
Nhưng cô biết lý do thật sự khiến thằng bé muốn ngủ lại nhà bạn.
“Tối nay thì không được. Bố sẽ đến đón lúc năm giờ.”
“Mẹ có thể gọi xin bố được không ạ?”
“Mẹ sẽ cố. Nhưng con biết đấy…”
Ben gật đầu, và như thường lệ, mỗi khi việc này diễn ra, Beth lại thấy nhói đau trong tim. “Vâng, con biết.”
Nắng chiếu qua cửa kính ô tô nóng như thiêu đốt, và cô ước gì mình đã đi sửa điều hòa xe. Cô kéo cửa kính thấp xuống, gió thổi tóc quất vào mặt ran rát. Cô lại tự nhủ mình cần phải đi cắt tóc. Cô tưởng tượng ra cảnh sẽ nói với anh thợ cắt tóc, Cứ tỉa hết đi, Terri. Cắt sao cho tôi giống con trai ấy! Nhưng cô biết đến lúc ấy rồi thì mình vẫn phải bảo anh ta tỉa cho một cái đầu bình thường mà thôi. Trong một vài chuyện, cô rất là nhát.
“Nom các con chơi rất vui.”
“Vâng.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Mẹ, con mệt lắm.”
Beth chỉ vào quầy Dairy Queen ở đằng xa. “Con có muốn ra đó mua kem không?”
“Kem không tốt cho con ạ.”
“Nào, mẹ của con. Chắc mẹ mới là người phải nói câu đó chứ nhỉ. Mẹ chỉ nghĩ rằng nếu con thấy nóng thì chắc con sẽ thích ăn kem thôi.”
“Con không đói. Con vừa ăn bánh.”
“Được rồi. Tùy con. Nhưng về đến nhà thì đừng có trách mẹ nếu lúc đấy mới nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội nhé.”
“Vâng,” Ben quay mặt ra phía cửa sổ.
“Này, nhà vô địch. Con ổn chứ?”
Giọng thằng bé gần như bị gió thổi bạt đi. “Tại sao con phải đến chỗ bố? Ở đó chẳng có gì vui hết. Bố bắt con phải đi ngủ lúc chín giờ, cứ như là con vẫn học lớp Hai hay gì đó. Con thì thậm chí còn chẳng thấy mệt nữa là. Còn ngày mai, bố sẽ bắt con phải làm việc nhà cả ngày cho xem.”
“Mẹ tưởng bố sẽ đưa con tới nhà ông nội ăn trưa sau khi đi nhà thờ chứ.”
“Con vẫn không muốn đi.”
Mẹ cũng không muốn con đi, Beth nghĩ. Nhưng cô có thể làm gì được chứ?
“Sao con không mang một quyển sách đi đọc nhỉ?” cô gợi ý. “Con có thể đọc truyện ở phòng con tối nay, rồi nếu ngày mai con thấy chán, con lại đọc tiếp ở đó.”
“Lúc nào mẹ cũng nói vậy.”
Bởi vì mẹ chẳng biết nói gì với con nữa, cô nghĩ. “Hay con muốn đi hiệu sách không?” “Không,” thằng bé đáp. Nhưng Beth hiểu nó không có ý như thế.
“Dù sao thì con cũng đi cùng mẹ chứ. Mẹ muốn mua sách.”
“Dạ.”
“Mẹ rất tiếc vì chuyện này, con biết mà.”
“Vâng, con hiểu.”
Đi hiệu sách có làm Ben phấn chấn hơn một chút. Mặc dù cuối cùng thì nó cũng chọn hai cuốn truyện trinh thám Hardy Boys nhưng Beth nhận ra dáng đi lừ đừ của thằng bé khi họ xếp hàng đợi tính tiền. Trên đường trở về. Ben vờ mở một cuốn ra đọc. Beth biết thằng bé làm vậy để cô khỏi hỏi han hay miễn cưỡng pha trò hòng làm nó thấy thoải mái hơn trước viễn cảnh phải ngủ ở nhà bố. Mười tuổi, Ben đã tỏ ra rất giỏi trong việc phán đoán hành vi của mẹ.
Beth ghét cái thực tế là thằng bé không thích đến chỗ bố. Cô nhìn Ben đi vào trong nhà, biết nó đang lên phòng lấy đồ đạc. Thay vì đi theo, cô ngồi lại bậc cửa và lần thứ một nghìn lẻ một, cô ước rằng mình có một cái xích đu. Trời vẫn nóng phát rồ, và qua những tiếng gầm gừ vọng lại từ chó sau vườn, có thể thấy rõ là lũ chó cũng đang phải chịu đựng cái nóng này. Cô căng tai nghe ngóng tiếng bà trong nhà. Nếu bà ở trong bếp khi Ben đi qua thì chắc chắn cô đã nghe thấy tiếng bà rồi. Bà đúng là một đài phát thanh di động. Không phải vì cơn đột quỵ ngày trước, mà đó là một phần cá tính của bà. Bảy mươi sáu tuổi mà cứ như muời sáu mười bảy, bà cười to, khua muỗng ầm ĩ trong chảo khi nấu nướng, mê bóng chuyền, vặn đài đến váng óc mỗi khi kênh NPR phát nhạc Big Band[1]. “Thứ âm nhạc như vậy không tự dưng mà mọc lên như nấm, đúng không.” Ngày nào bà cũng chân xỏ ủng cao su, mình khoác áo che bụi, đầu đội chiếc mũ rơm quá khổ, đi qua khu vườn sang bên trại chó, huấn luyện lũ chó theo chủ, đi đứng, dừng lại theo mệnh lệnh, mãi đến khi bị đột quỵ bà mới chịu nghỉ ngơi.
[1]. Big Band là một kiểu nhạc đồng diễn kết hợp với nhạc Jazz, loại nhạc thịnh hành từ những năm 1930 đến cuối những năm 1950, sau thời đại nhạc Swing.
Nhiều năm về trước, cùng với chồng, bà đã dạy lũ chó làm gần như tất cả mọi thứ. Họ cùng nhau nuôi dưỡng và huấn luyện chó săn, chó giúp việc cho người mù, chó dò tìm ma túy cho cảnh sát, chó giữ nhà. Giờ ông đã mất, bà chỉ thỉnh thoảng mới làm những việc đó. Không phải vì bà không biết cách huấn luyện; bà thường đảm nhiệm phần lớn công việc huấn luyện là đằng khác. Nhưng huấn luyện một con chó giữ nhà thì phải mất đến mười bốn tháng, mà bà thì có thể yêu quý con vật ngay từ khi mới nhìn thấy chúng, thành thử mỗi khi phải trả nó lại cho chủ sau một thời gian dài gắn bó như vậy trái tim bà luôn luôn nhói đau. Giờ đây, chẳng còn ông bên cạnh bà để an ủi, “Ta đã bán nó rồi, ta không có quyền lựa chọn bà ạ”, bà thấy dễ dàng hơn khi quyết định từ bỏ phần việc này.
Thay vào đó, bà mở trường huấn luyện chó biết nghe lời. Mọi người sẽ gửi chó đến đây một vài tuần – trại lính cún, bà gọi như vậy – và bà sẽ dạy chúng thực hiện các mệnh lệnh ngồi, nằm, đứng im, đi, theo chủ. Đó là những lệnh đơn giản mà hầu như chú chó nào cũng có thể hiểu rất nhanh. Thường cứ hai tuần là có khoảng mười lăm đến hai nhăm con “tốt nghiệp”, và mỗi con cần độ hai mươi phút huấn luyện mỗi ngày. Nếu kéo dài thời gian huấn luyện hơn chút nữa thì lũ chó sẽ mất hứng thú ngay. Dạy khoảng mười lăm con thì không sao, nhưng lên đến hai lăm con thì sẽ rất mệt, đã thế con nào cũng cần được dắt đi dạo hằng ngày. Đấy là còn chưa kể đến việc cho ăn, dọn chuồng, gọi điện trao đổi với khách hàng và những công việc giấy tờ khác. Gần như suốt cả mùa hè, Beth đã phải làm việc mười hai, mười ba tiếng một ngày.
Họ luôn luôn bận rộn. Huấn luyện một con chó không có gì khó khăn – từ khi mười hai tuổi, Beth đã giúp đỡ bà những lúc có thể – rồi còn hàng tá sách về chủ đề này nữa. Ngoài ra, bệnh viện thú y cũng có các buổi dạy dành cho chó và chủ của chúng vào mỗi sáng thứ Bảy với học phí không đáng kể. Beth biết hầu như ai cũng có thể dành ra hai mươi phút mỗi ngày trong vài tuần để huấn luyện chó của họ. Nhưng họ lại không làm thế. Thay vào đó, họ cất công lặn lội từ những nơi rất xa như Florida hay Tennessee để nhờ người khác huấn luyện chúng. Cứ cho là bà Nana nổi tiếng là người huấn luyện chó tốt đi, nhưng thực tế là bà chỉ dạy chúng tuân lệnh ngồi, đi theo chủ và đứng im. Chẳng phải là môn khoa học cao siêu gì cho cam. Ấy thế mà người ta lại vô cùng biết ơn. Và trăm lần như một, họ luôn luôn tỏ ra sửng sốt.
Beth xem đồng hồ. Keith – chồng cũ của cô – sắp tới đây. Mặc dù cô có một số vấn đề với người đàn ông này – Chúa chứng giám, những vấn đề rất nghiêm trọng – nhưng anh ta được chung quyền chăm sóc con, đơn giản như vậy, và cô đã cố hết sức để chấp nhận điều đó. Beth hay an ủi mình rằng việc ở cùng bố rất quan trọng đối với Ben. Con trai cần dành thời gian bên bố của chúng, đặc biệt là giai đoạn thanh thiếu niên, và Beth thừa nhận rằng Keith không phải người xấu. Chưa chín chắn, nhưng không xấu. Đôi khi Keith cũng làm vài ly bia, nhưng không nghiện bia rượu; anh ta không hút chích; và cũng chưa từng lạm dụng cả ba thứ đó. Chủ nhật nào Keith cũng đến nhà thờ, anh ta có công việc ổn định và luôn gửi tiền nuôi con đúng hạn. Hay, đúng hơn là, gia đình anh ta luôn gửi tiền đúng hạn. Họ gửi tiền vì ý thức trách nhiệm, một trong nhiều điều mà gia đình đó đã củng cố qua hàng bao nhiêu năm nay. Và trong phần lớn những dịp cuối tuần dành cho cậu con trai, Keith luôn tránh đưa các cô bạn gái mà anh ta thay như thay áo về nhà mình. Từ khóa ở đây là: “phần lớn”. Gần đây anh ta có tiến bộ hơn, nhưng cô khá chắc rằng điều này liên quan tới mối quan hệ hiện tại của anh ta với mấy cô bồ hơn là tới lời tái cam kết về nghĩa vụ làm cha. Lẽ ra cô cũng chẳng bận tâm lắm về việc này, nếu không phải vì tuổi tác mấy cô bồ gần đây của anh ta thường gần với Ben hơn là với bố nó, và thói thường thì đám đó có chỉ số IQ nông cạn như bát đựng salat vậy. Cô không hề ác ý; chính Ben cũng thấy thế. Vài tháng trước, Ben đã phải giúp một trong số những cô bạn gái của bố nó nấu món mì ống pho mát Kraft thứ hai sau khi mẻ đầu tiên bị cháy. Những hướng dẫn trên hộp như “thêm sữa, bơ, sau đó trộn và khuấy” rõ ràng là quá khả năng của cô ta.
Tuy nhiên, đó không phải là điều làm Ben thấy phiền nhất. Mấy cô bạn gái đó cũng ổn – họ đối xử với Ben như với một cậu em trai hơn là con trai. Ben cũng chẳng hề buồn bực khi phải làm những việc lặt vặt trong nhà. Có thể nó phải quét vườn hay lau bếp và đổ rác, nhưng điều đó không có nghĩa là chồng cũ của cô coi con trai như thằng sai vặt. Làm việc nhà cũng tốt cho nó; ở với cô thằng bé cũng phải làm việc nhà vào cuối tuần thôi. Không, vấn đề là ở cái tính trẻ con của Keith, anh ta không ngừng tỏ ra thất vọng về Ben. Keith muốn một vận động viên thể thao, chứ không phải là một thằng con thích chơi violin. Anh ta muốn có người cùng đi săn bắn; nhưng thay vì thế lại có thằng con thích đọc sách. Anh ta muốn con trai mình biết chơi bóng rổ; nên anh ta khó chịu vì thằng con cận thị vụng về.
Keith không bao giờ nói những điều ấy với Ben hay Beth, mà anh ta cũng chẳng cần làm vậy. Tất cả thể hiện quá rõ ràng qua cái lối anh ta tỏ ra khinh bỉ mỗi khi nhìn Ben chơi bóng, cái kiểu anh ta từ chối ban một lời khen khi thằng bé chiến thắng trong vòng đấu cuối của giải cờ vua, và cái cách anh ta liên tục ép Ben phải là ai đó chứ không phải là chính nó. Những điều này khiến Beth vừa phát điên vừa đau lòng, nhưng với Ben thì còn tệ hơn thế nhiều. Bao năm qua, nó đã cố làm hài lòng bố, nhưng rồi thằng bé tội nghiệp cũng thấy kiệt sức. Ví dụ như học bắt bóng. Chẳng hại gì, đúng không? Lẽ ra Ben đã học được cách yêu thích môn thể thao này. Biết đâu nó còn cò thể tham gia giải đấu thiếu niên. Hiểu rõ ý của Keith khi anh ta gợi ý nó chơi môn này ban đầu Ben rất sốt sắng. Nhưng không lâu sau, thằng bé đâra chán ghét khi nghĩ tới giải đấu. Nếu nó bắt được ba quả liên tiếp, bố nó sẽ muốn nó bắt được bốn quả. Khi đã bắt được bốn quả, thì lại phải cố gắng năm quả. Thậm chí ngay cả khi nó làm được hơn thế, bố nó lại muốn nó không trượt quả nào. Rồi thì vừa bắt vừa chạy tiến. Vừa bắt vừa chạy lùi. Trượt chân cũng bắt. Ngã chúi đầu xuống cũng bắt. Bắt những quả bóng bố nó cố ném ở mức khó nhất có thể. Và nếu nó để rớt một quả? Tận thế đến nơi! Bố thằng bé không phải kiểu người sẽ nói, “Cố gắng tốt đấy, quán quân”, hay “Rất nỗ lực!”. Không, anh ta sẽ thét lên “Nào, thôi ngay cái trò vờ vịt đó đi!”
Ôi, Beth đã nói với anh ta về việc đó. Nói đến phát chán. Lời vào tai này thì lại ra tai kia. Vẫn như cũ. Bỏ qua sự chưa trưởng thành, mà có lẽ chính vì cái sự chưa trưởng thành ấy thì đúng hơn, Keith rất bướng bỉnh và bảo thủ trong nhiều chuyện, và nuôi dạy Ben cũng là một trong số dó. Anh ta muốn có một đứa con trai theo kiểu của mình, và có Chúa chứng giám, anh ta đang nhào nặn nó. Và đúng như cô dự đoán, Ben chuyển sang phản ứng theo cái kiểu thụ động-gây hấn đặc trưng của mình. Nó bắt đầu để rớt mọi thứ Keith ném cho, thậm chí cả những quả lốp đơn giản nhất, đồng thời làm ngơ trước sự thất vọng ngày càng tăng của bố, cho đến khi anh ta giận dữ lột đôi găng ném xuống đất, lao vào trong nhà giận dỗi suốt khoảng thời gian còn lại của buổi chiều. Ben vờ như không thấy gì, ngồi một chỗ dưới gốc cây thông đọc sách cho đến khi mẹ đến đón vài giờ sau đó.
Beth và chồng cũ không chỉ cãi nhau về Ben; họ như lửa với băng vậy. Rõ ràng hơn thì Keith là lửa còn Beth là băng. Anh ta vẫn còn bám lấy cô, khiến cô cảm thấy khó chịu không dứt. Chả hiểu thế quái nào mà anh ta vẫn cho là cô hẵng còn muốn dính dáng tới anh ta; nhưng dù cô có nói thế nào đi nữa cũng không ngăn được anh ta cứ sán lại tán tỉnh. Cô hầu như không thể nhớ nổi tại sao hồi xa xưa kia cô lại thích anh ta. Cô có thể liệt kê ra những lý do mình kết hôn – cô còn trẻ và ngốc nghếch, đấy là lý do trước nhất, và lại bị dính bầu – nhưng bây giờ thì, bất cứ khi nào bị anh ta săm soi từ đầu tới chân, cô đều cảm thấy muốn co rúm lại. Anh ta không phải mẫu người của cô. Thành thật mà nói, Keith chưa bao giờ là mẫu người của cô. Nếu cả cuộc đời cô là một cuốn băng video, thì hôn nhân chính là phần mà cô vui mừng được xóa đi nhất. Trừ việc có Ben, tất nhiên.
Beth ước gì có cậu em trai Drake ở đây, và cô lại thấy nhói đau khi nghĩ đến cậu. Mỗi khi Drake đến, Ben chạy theo cậu như kiểu lũ chó đi theo bà vậy. Hai cậu cháu cùng nhau lang thang bắt bướm hoặc dành hàng giờ chơi trong nhà cây mà ông ngoại đã xây. Để lên ngôi nhà đó chỉ có một đường duy nhất là đi qua cây cầu yếu ớt bắc ngang một trong hai con suối chảy qua khu đất thuộc sở hữu của gia đình. Không giống chồng cũ của cô, Drake yêu quý và chấp nhận Ben, và xét trên nhiều phương diện, cậu ấy có vẻ giống bố của Ben hơn là ông bố thật của thằng bé. Ben yêu mến Drake, và cô yêu mến Drake bởi cung cách cậu ấy lặng lẽ xây dựng lòng tin nơi con trai cô. Cô nhớ đã một lần cảm ơn cậu về điều đó, nhưng cậu chỉ nhún vai trả lời như để giải thích, “Đơn giản là em thích chơi với thằng bé thôi mà.”
Beth biết mình cần đi xem bà thế nào. Đứng dậy khỏi ghế, cô nhận thấy có ánh đèn trong văn phòng, nhưng cô không nghĩ bà đang xem hồ sơ giấy tờ. Có lẽ bà ở ngoài khu rào quây sau trại chó thì đúng hơn, và Beth đi về hướng đó. Hy vọng bà không nghĩ đến việc cố gắng dắt lũ chó đi dạo. Nếu chẳng may chúng giật dây xích thì bà sẽ không thể giữ được thăng bằng, mà cũng không giữ được chúng nữa. Nhưng đây lại là một trong những việc bà thích làm hơn cả. Bà luôn cho rằng hầu hết lũ chó chưa được tập tành đủ, và trang trại quả là nơi tuyệt vời để bù đắp thiếu sót đó. Rộng gần bảy mươi héc ta, nó kiêu hãnh phô những cánh đồng trải dài bát ngát, bọc quanh là rừng cây gỗ cứng nguyên sinh, gần chục con đường mòn ngang dọc và hai con suối chảy thẳng ra sông South. Được mua cách đây năm mươi năm với cái giá rẻ mạt, bây giờ trang trại lại rất có giá. Ấy là ông luật sư nói vậy. Ông ta đã qua thăm chỗ này và gợi ý với bà về khả năng bán đất.
Beth biết rõ ai đứng sau vụ này. Bà cũng vậy, nên bà vờ ngây ngô khi ông luật sư nói chuyện. Bà chăm chú nhìn ông ta với đôi mắt mở to, trống rỗng, thả từng quả nho xuống sàn nhà, và lẩm bẩm gì đó chả ai hiểu nổi. Sau khi ông luật sư ra về, bà và Beth ngồi cười khúc khích hàng giờ không thôi.
Liếc qua cửa phòng làm việc, cô không thấy bóng dáng của bà, nhưng có thể nghe thấy tiếng bà vọng ra từ khu rào quầy.
“Đứng im… lại đây. Được rồi cô gái! Đi giỏi lắm!”
Vòng qua góc sân, Beth nhìn thấy Nana đang khen một con chó Shih Tzu khi nó chạy từng bước thong thả về phía bà. Nó làm Beth liên tưỏng đến những con chó đồ chơi bán đầy ở Wal-Mart.
“Bà, bà đang làm gì vậy? Bà không nên ra đây mà.”
“A, chào Beth.” Không như hai tháng trước, giờ đây bà hầu như không nói lắp nữa.
Beth chống nạnh. “Bà không nên ra đây một mình chứ!”
“Bà mang theo điện thoại. Bà nghĩ nếu có vấn đề gì thì bà chỉ cần gọi điện là xong.”
“Bà không có điện thoại mà.”
“Bà có cái của cháu. Bà đã lén lấy nó khỏi ví cháu sáng nay.”
“Vậy bà sẽ gọi cho ai?”
Có vẻ như bà chưa nghĩ đến điều này, và lông mày Beth nhướng cao khi liếc sang con chó. “Xem cháu phải chịu đựng những gì này, con Precious sao? Cháu đã nói với bà răng nó còn sắc hơn cái xẻng xúc đất của bà cơ mà.” Cô tức giận rít lên the thé như một con cú.
Beth biết bà sắp chuyển chủ đề.
“Ben đâu rồi?” bà hỏi.
“Đang ở trong, đã chuẩn bị xong rồi. Thằng bé sẽ đến chỗ bố nó ạ.”
“Bà cá là nó sợ đến đó. Cháu chắc nó không trốn ở chỗ nhà cây chứ?”
“Thoải mái đi,” Beth nói. “Anh ta vẫn là bố của nó.”
“Đấy là cháu nghĩ thế.”
“Cháu chắc chắn.”
“Cháu có chắc là hồi đó cháu không ăn nằm với ai khác không hả? Tình một đêm với một cậu bồi bàn, hay một gã lái xe, hay đó cùng trường?” Giọng bà tràn trề hy vọng. Lần nào nói câu này bà cũng có cái giọng y như thế.
“Chắc chắn không ạ. Mà cháu đã nói với bà cả nghìn lần rồi còn gì.”
Bà nháy mắt. “Thì đúng, nhưng ta luôn hy vọng trí nhớ của cháu sẽ khá hơn.”
“À mà bà đã ở ngoài này bao lâu rồi?”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Gần bốn giờ.”
“Vậy thì bà đã ở đây ba tiếng.”
“Trong cái nóng này sao?”
“Bà không mệt, Beth. Vụ đó chỉ là tai nạn thôi.”
“Bà đã bị đột quy.”
“Nhưng không quá nghiêm trọng.”
“Bà không thể cử động tay.”
“Chỉ cần múc được xúp thôi, còn lại bà không cần tới nó. Thôi, để bà xem thằng cháu của bà thế nào. Bà muốn tạm biệt nó trước khi nó đi.” Họ đi về hướng trại chó, con Precious theo sau, thở hổn hển vì nóng, đuôi nhỏng lên. Một cô chó đáng yêu.
“Bà nghĩ tối nay mình muốn ăn đồ Tàu. Cháu thì sao?”
“Cháu chưa nghĩ đến việc ăn gì.”
“Ờ, vậy hãy nghĩ xem.
“Vâng, ta có thể ăn đồ Tàu. Nhưng cháu không muốn ăn gì quá khó tiêu. Đồ rán cũng không. Trời nóng quá mà.”
“Cháu chả thú vị gì hết.”
“Nhưng cháu khỏe mạnh.”
“Cũng vậy thôi. À, vì cháu khỏe mạnh nên cháu có thể đưa con Precious về chuồng không? Nó ở chuồng mười hai. Bà nghe được một truyện cười mới muốn kể cho Ben.”
“Bà nghe truyện cười ở đâu vậy?”
“Trên đài.”
“Nó có phù hợp không?”
“Tất nhiên là hợp. Cháu nghĩ bà là ai chứ?”
“Cháu biết chính xác bà là ai mà, vậy nên cháu mới hỏi. Chuyện như thế nào ạ?”
“Hai tên ăn thịt người đang ăn thịt một diễn viên hài, và một tên quay sang hỏi tên kia, ‘Món này ăn vui mày nhỉ?’”
Beth bật cười. “Nó sẽ thích đấy.”
“Tốt. Thằng bé tội nghiệp cần thứ gì đó làm nó vui lên.”
“Nó ổn mà.”
“Phải rồi, nó ổn mà. Chẳng lẽ bà không biết.”
Khi họ đến chỗ trại chó, Nana đi tiếp về phía ngôi nhà, từng bước khập khễnh của bà có vẻ đỡ hơn soáng nay. Tình hình của bà đang khá dần, nhưng còn mất khá lâu nữa mới hồi phục hoàn toàn được.