Kẻ May Mắn

Chương 37- Chương kết


Đọc truyện Kẻ May Mắn – Chương 37- Chương kết

38
Thibault, Beth và Clayton
Cuối cùng Thibault đã đến được lối vào trại chó, đôi ủng của anh sũng nước và nặng trịch. Zeus vẫn bám sát anh, chỉ bị chậm lại ở những chỗ nước ngập cao đầu gối. Anh có thể nhìn thấy chiếc xe con và xe tải ở phía xa và một chiếc SUV nữa. Khi tới gần, thấy một chiếc đèn hiệu cảnh sát phía trên nóc xe, anh hiểu rằng Clayton đã đến đây.
Dù mệt lử nhưng anh vẫn lao tới, bì bõm nặng nhọc. Zeus vọt qua làn nước như một con cá heo lướt trên sóng. Việc chạy rất khó khăn càng khiến Thibault có cảm giác khoảng cách có vẻ xa hơn, nhưng rồi cuối cùng anh cũng qua được chỗ văn phòng và vòng về phía ngôi nhà. Tới lúc đó anh mới nhìn thấy bà Nana đang đứng ngoài hiên, hướng đèn pin ra phía khu rừng.
Mặc dù còn cách khá xa, anh vẫn nhận thấy là bà đang rất hoảng loạn.
“Bà Nana!” anh gào to, nhưng dông bão thổi bạt giọng anh. Lát sau, có thể do nghe được tiếng gọi nên bà quay về phía anh, và nhận ra anh nhờ ánh đèn pin chiếu vào.
“Thibault!”
Thibault cố vượt qua vài bước cuối cùng. Mưa quất xối xả vào người và ánh đèn yếu ớt khiến anh khó nhìn rõ mọi thứ. Anh bước chậm lại, cố giữ hơi.
“Có chuyện gì thế ạ?” anh gào to.
“Ben bỏ đi rồi!” bà gào lại.
“Sao ạ, bỏ đi là sao ạ? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không biết!” bà khóc. “Clayton đã ở đây và Beth ra ngoài tìm Ben… và rồi cả hai chạy về phía con suối. Tôi nghe chúng nói gì đó về cái nhà cây.”
Ngay lập tức, Thibault lao hết tốc lực về phía khu rừng, Zeus bám ngay sát bên.
Mưa và gió quất cành cây vào họ từ mọi phía, cào vào mặt và tay họ. Con đường bị chặn ngang bởi hàng chục cành cây to gãy đổ, buộc Beth và Keith phải đi vòng qua các bụi rậm và cây nho. Đã hai lần Beth vấp ngã; ở phía sau cô nghe thấy Keith cũng bị ngã. Lớp bùn dày và quánh; tới nửa đường đến chỗ nhà cây, giày của Beth bị tuột, nhưng cô vẫn bước tiếp.
Ngôi nhà cây. Chiếc cầu. Nước lũ. Chỉ có nỗi hoảng loạn mới giữ cho cô khỏi gục xuống. Trong đầu mình, cô có thể hình dung cảnh đứa con trai của cô ở trên chiếc cầu và bất thần nó bị gãy.
Trong bóng tối, cô lại vấp vào một thân cây mục và cảm thấy đau nhói ở chân. Cô cố vùng đứng dậy thật nhanh, cố lờ đi cơn đau, nhưng chỉ vừa mới dồn sức nặng cơ thể lên cái chân bị đau, cô lại đổ sụp xuống đất.
Vừa lúc đó, Keith tới kịp bên cô. Không nói một lời và Keith kéo cô đứng lên, rồi một tay vòng qua eo giữ cô, gã dìu cô đi tiếp.
Cả hai đều hiểu Ben đang gặp nguy hiểm.

Clayton phải cố gắng bắt mình không được hoảng sợ. Gã tự bảo với mình rằng Ben là đứa trẻ thông minh, rằng Ben sẽ biết cái gì là nguy hiểm nếu gặp phải, rằng nó sẽ chẳng khi nào đánh cược với vận may. Ben không phải là đứa dũng cảm cho lắm. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất trong đời gã cảm thấy đó là một điều may mắn.
Vừa mới khó nhọc vượt qua được khu rừng, với Beth tập tễnh bên cạnh, Clayton không khỏi sững sờ với cảnh tượng trước mắt. Chưa bao giờ gã thấy con suối tràn rộng đến gần sát chân họ như vậy, chảy điên cuồng như vậy.
Thibault dốc sức chạy, đạp lên bùn và nước, cố gắng để không bị chậm lại. Nhưng càng chạy nỗi tuyệt vọng của anh càng tăng vì thấy khó mà duy trì mãi được tốc độ như thế này. Trong khi băng qua những bụi rậm, anh bị những cành cây đập vào mặt và tay, cào xước da thịt, nhưng anh không thấy đau.
Trong lúc chạy, anh đã xé toạc chiếc áo mưa, rồi sau đó là chiếc áo sơ mi.
Gần đến rồi, anh luôn tự nhủ. Chỉ chút nữa thôi.
Và từ cõi xa xăm, trong đầu anh vọng lại giọng nói của Victor:
Chưa hết đâu.
Cứ mỗi một bước, Beth lại có thế cảm nhận được xương bàn chân minh đang vỡ lạo xạo, làm cô buốt nhói đến tận óc, nhưng cô quyết không kêu rên khóc lóc.
Khi họ tiến gần đến ngôi nhà cây, con suối thậm chí còn phình to hơn, dòng nước chảy cuồn cuộn, xoắn vào với nhau và tạo nên những xoáy nước. Nước vỡ thành hàng ngàn con sóng li ti quanh những cành cây gãy trôi dọc theo hai bờ suối mà giờ đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Dòng nước hỗn loạn cuốn theo đủ các thứ có thể giết chết bất kỳ ai chẳng may rơi xuống.
Mưa vẫn xối xả. Một cành cây nữa bị gió bẻ gãy, lao xuống mặt đất chỉ cách họ vài mét. Bùn như hút hết sinh lực của cả hai người.
Nhưng cô biết họ đã tới được chỗ cây sồi. Qua làn mưa, cô có thể nhận ra cây cầu treo, như cột buồm xơ xác của một con tàu cuối cùng cũng dần hiện lên trên bến cảng mù sương. Cô quét ánh mắt từ chiếc thang sang cây cầu treo, và về phía trạm nghỉ… Nước suối đã dâng lên ngang độ cao của trạm, đám cành gãy tụ lại ở đó. Cô căng mắt dõi từ cây cầu sang thềm của ngôi nhà cây, nhận thấy cây cầu treo lủng lẳng kia đã bị nghiêng đi một góc dị thường. Nó chỉ còn ngấp nghé trên mặt nước chừng vài chục xăng ti mét do gần như đã bị xé toạc ra khỏi trụ đỡ cũ kĩ của ngôi nhà, rõ ràng là sắp bị nước cuốn đi.
Như thể trong một cơn ác mộng, cô chợt nhìn thấy Ben trong dòng nước cuồn cuộn của con suối, đang bám vào cây cầu treo bên dưới thềm nhà. Chỉ tới lúc đó cô mới thét lên.
Clayton cảm thấy nỗi sợ hãi trào lên trong lòng khi gã trông thấy Ben đang bám chặt vào bên mép tơi tả của cây cầu treo. Đầu óc gã trở nên quay cuồng.
Quá xa để bơi sang bờ kia, và cũng không thể kịp.
“Ở nguyên đó!” gã vừa gào to với Beth vừa chạy thẳng đến chỗ chiếc thang cây. Gã leo lên thang rồi lao ra giữa cầu trong một nỗ lực tuyệt vọng tới được chỗ Ben. Gã có thể nhận thấy thềm ngôi nhà cây đang lún xuống. Một khi bị tác động bởi dòng chảy, chắc chắn nó sẽ bị tách ra hoàn toàn.
Đến bước thứ ba, các ván cầu mục dưới chân gã bất chợt bị gãy và Clayton thấy mình rơi tụt qua sàn cầu, thẳng xuống dưới nước, xương sườn gã gẫy vụn. Tất cả những gì gã có thể làm là chộp lấy sợi dây thừng neo cầu ngay khi vừa chạm người xuống dòng nước đang điên cuồng chảy xiết. Gã cố sức bám thật chắc trong khi cơ thể chìm dần, lại bị dìm thêm bởi sức nặng của quần áo. Gã cảm thấy dòng nước đang cố lôi gã theo, còn sợi dây thừng thì căng ra. Gã bám chặt, cố nhô đầu lên khỏi mặt nước, chân đạp điên cuồng.
Gã chấp chới trên mặt nước và thở gấp gáp. Những chiếc xương sườn gãy chợt đau dữ dội, khiến mắt gã mờ đi trong chốc lát. Trong cơn hoảng loạn, gã với tay kia nắm lấy sợi dây thừng, cố sức chống lại dòng nước.
Khi đã giữ được thăng bằng, cố quên đi cơn đau thì gã lại bị những cành cây gãy quay cuồng trong dòng nước liên tiếp thúc vào người. Nước táp vào mặt, làm mờ mắt và khiến gã khó thở, làm cho gã chẳng thể nghĩ được điều gì khác ngoài việc cố mà sống sót. Trong lúc vật lộn, gã không để ý thấy những chiếc cột trụ dưới trạm nghỉ trung tâm bị chao đảo dưới sức nặng của gã, đang bắt đầu nghiêng hẳn đi theo dòng chảy hung bạo.

Beth tập tễnh cố bước trên đôi chân đau đớn. Cô bước được ba bước thì lại ngã. Khum tay trước miệng, cô hét vọng qua con suối.
“Lần theo dây thừng, Ben! Tránh xa cái thềm ra! Con làm được mà!”
Cô không chắc liệu Ben có nghe thấy tiếng cô không, nhưng một lát sau cô thấy nó bắt đầu dịch dần ra xa khỏi chỗ cái thềm, hướng ra chỗ dòng chảy xiết giữa con suối. Hướng về phía bố nó.
Keith đang vùng vẫy trên mặt nước, gắng sức để không bị cuốn trôi…
Mọi thứ diễn ra lúc nhanh lúc chậm trước mắt cô, và chính vào lúc đó, cô bỗng nhận thấy sự chuyển động của ai đó ở đằng xa, phía đầu dòng. Liếc mắt, cô nhận ra Logan đang tháo giày và quần đi mưa.
Ngay sau đó, anh lao xuống dòng nước, Zeus bám sát sau anh.
* * *
Clayton biết là không thể gắng sức lâu hơn được nữa. Những chiếc xương sườn bị gãy làm gã đau dữ dội, và dòng nước vẫn tiếp tục tước đi chút sức lực cuối cùng của gã. Gã chỉ có thể hớp được hơi trong từng đợt ngắn, cố giãy giụa chống lại cái chết mà gã chợt hiểu là đang đến gần.
Cứ mỗi mét băng ngang con suối thì dòng chảy cuồng nộ lại cuốn Thibault trôi theo nó hai mét. Anh biết là anh có thể quay trở về bằng đường bộ một khi tới được bờ bên kia, nhưng anh không có nhiều thời gian đến thế. Tập trung vào hình bóng của Ben, anh dốc sức bình sinh mà đạp chân trong nước.
Một cành cây to đập mạnh vào anh, dìm anh xuống nuớc vài giây. Khi trồi được lên mặt nước, bị mất phương hướng, anh thấy Zeus ngay sau mình, đang cố sức khua chân. Anh lấy lại sức, rồi sải tay và đạp chân bằng nỗ lực điên cuồng. Trong cơn tuyệt vọng, anh nhận thấy mình thậm chí còn chưa tới được giữa dòng.
* * *
Beth nhìn thấy đang nhích dần từng chút một dọc theo cây cầu te tua, và cô cố lê chân đến sát mép nước.
“Nữa đi!” cô gào to, thổn thức. “Con làm được mà! Cố lên con!”
Đang bơi nửa chừng, Thibault chợt va phải trạm nghỉ trung tâm mà giờ đã chìm hẳn trong nước. Anh bị lộn một vòng trong nước, mất kiểm soát; ngay sau đó, anh va mạnh vào người Clayton. Hoảng loạn, Clayton tóm lấy tay anh bằng cánh tay còn lại của mình, kéo anh chìm xuống. Thibault vùng vẫy và chạm tay được vào sợi dây thừng, anh liền nắm chặt lấy nó đúng vào khi Clayton buông tay ra. Clayton bám dính vào anh, trèo lên trên người anh với một nỗ lực điên cuồng để ngoi lên mặt nước.
Thibault vật lộn dưới lòng nước, nắm chặt sợi dây thừng bằng một tay, không thể tách mình ra khỏi Clayton. Hai lá phổi của anh như sắp vỡ tung, và một nỗi sợ hãi bắt đầu choán lấy anh.
Đúng lúc đó, những cột trụ chống cầu lại lắc lư, sức nặng của cả Clayton và Thibault đã quá sức chịu đựng của chúng, và hàng loạt tiếng kêu răng rắc vang lên, trạm nghỉ rời ra hoàn toàn.
Beth nhìn thấy Keith và Logan vật lộn trước khi những sợi thừng cuối cùng còn liên kết với trạm nghỉ trung tâm đứt phựt. Bên kia con suối, thềm ngôi nhà cây đổ ụp xuống dòng suối làm nước bắn tung lên, và Ben bị dòng chảy cuốn trôi. Hoảng sợ, Beth thấy thằng bé vẫn đang bám vào sợi dây thừng một đầu buộc vào trạm nghỉ trung tâm lúc này đang xoáy tròn theo dòng chảy.

Đúng khi Zeus đã bơi được đến gần chỗ Logan và Keith thì trạm nghỉ trung tâm bỗng nổi hẳn lên khỏi mặt nước rồi xô mạnh vào nó. Zeus biến mất khỏi tầm mắt.
Mọi việc diễn ra quá nhanh – cô không còn nhìn thấy Logan và Keith đâu nữa, và sau một hồi tìm kiếm điên loạn trên mặt nước, cô thấy được cái đầu của Ben, chỉ như một chấm nhỏ đang nhấp nhô trôi nổi giữa đám vật lạ. Rồi cô nghe tiếng Ben kêu lên thất thanh, và cô thấy nó đang vật lộn để giữ cho đầu mình nhô được lên trên mặt nước. Cô lại chồm lên và tập tễnh bước lên phía trước, quên cả cơn đau, cô gắng một cách tuyệt vọng để giữ con trai trong tầm mắt của mình.
Và đúng vào lúc đó, chuyện diễn ra như trong một giấc mơ, cô thấy một cái đầu màu xám, bóng mượt, đang chuyển động một cách có chủ đích tới chỗ con trai mình.
Zeus.
Cô nghe tiếng Ben gọi con chó, và trái tim cô tràn đầy hi vọng.
Cô bước tập tễnh và ngã, nhổm dậy và lại bò về phía trước, rồi lại khuỵu xuống. Cuối cùng cô trườn, cố gắng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Cô nắm vào những cành cây để kéo mình về phía trước. Zeus và Ben mỗi lúc một gần, trôi theo dòng nước, nhưng Zeus đã tiến lại gần Ben hơn bao giờ hết.
Và rồi, hai thân hình đó bất chợt nhập lại thành một và Zeus đột nhiên quay lại, hướng về phía bờ suối chỗ cô, Ben đằng sau túm lấy đuôi nó.
“Đạp, đạp mạnh lên, con,” cô hét lên.
Cô hết bước tập tễnh lại nhảy lò cò, dồn toàn lực lao về phía trước, cố gắng bắt kịp tốc độ của dòng chảy mà không được. Cứ mỗi giây trôi qua, Ben và Zeus lại trôi xa dần. Cô căng mắt ra nhìn để không mất dấu – cả hai giờ đã ra được tới giữa con suối… không, đã qua chỗ đó.
Dồn chút tàn lực cuối cùng, cô tiếp tục lao lên, hoàn toàn theo bản năng, để có thể kiểm soát được Ben và con chó trong tầm mắt. Thay vì cảm thấy cơn đau, cô thấy trái tim mình đập rộn lên theo từng bước đi.
Chỉ còn một phần ba quẵng đường nữa là tới được bờ… dòng chảy ở đó chậm hơn… giờ thì còn một phần tư…
Cô tiếp tục di chuyển bằng cách chộp lấy những cành cây để kéo mình về phía trước. Ben và Zeus bị khuất sau những tán lá, và qua một phút hoảng loạn, cô lại nhìn thấy cả hai.
Đã gần tới rồi… một cảm giác nhẹ nhõm tràn tới… chỉ còn một chút nữa…
Chúa ơi… chỉ một chút xíu nữa…
Zeus đổ sụm xuống ngay khi tới được chỗ đất khô ráo. Ben cũng gục xuống ngay sau đó. Khi Beth đến nơi, Zeus đã đứng được lên, chân run rẩy vì kiệt sức, thân mình ướt sũng và đang hục hặc ho.
Beth ngồi thụp xuống bên cạnh Ben, đỡ con trai ngồi dậy đúng lúc nó bắt đầu ho cùng với Zeus.
“Con có ổn không?” cô khóc.
“Con ổn,” Ben hổn hển. Nó lại ho và lấy tay chùi nước khỏi mặt. “Con đã rất sợ, nhưng con có bức ảnh trong túi. Chú Thibault nói là nó sẽ giữ cho con được an toàn.” Nó đưa tay lên vỗ trán. “Bố đâu? Chú Thibault đâu?”
Tới đây, cả hai mẹ con cùng bật khóc.
Phần kết
Hai tháng sau

Beth liếc qua kính chiếu hậu và mỉm cười khi thấy Zeus đang đứng ở thùng xe tải, nghếch mũi lên hóng gió. Ben ngồi cạnh cô, trông đã cao hơn kể từ dạo dậy thì, nhưng vẫn chưa đủ cao để có thể đặt khuỷu tay một cách thoải mái lên thành cửa sổ.
Đây là đợt ấm đầu tiên sau những tuần lạnh cắt da cắt thịt, và lễ Giáng sinh đã tới gần, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa. Cái nóng và những trận bão hồi tháng Mười đã trở thành những kỷ niệm xa xăm. Trận lụt đó đã được đưa lên chương trình thời sự quốc gia. Thị trấn Hampton bị ngập lụt cũng như bao thị trấn khác trong vùng; tổng cộng có sáu người chết.
Bất chấp cơn ác mộng mà họ phải chịu đựng, Beth vẫn cảm thấy một sự… bình an mà đã lâu cô không có được. Sau lễ tang, cô đã bị dằn vặt bởi những sự kiện quá đỗi khác thường dẫn tới cái ngày định mệnh đó. Cô biết có nhiều người trong thị trấn nghi hoặc về sự lựa chọn của cô. Đôi khi cô nghe thấy những tiếng thì thầm, nhưng nói chung cô thường bỏ ngoài tai. Nếu như Logan đã chỉ cho cô biết điều gì đó về bản thân, thì đó là lòng tin vào chính mình và vào bản năng là tất cả những gì cô có được.
May mắn là bà mỗi ngày một khỏe ra; trong những ngày và tuần lễ sau “tai nạn” đó – theo cách mà bà vẫn gọi, những kinh nghiệm đặc biệt và sự hỗ trợ không mệt mỏi của bà đã luôn là điểm tựa vững chắc cho cô. Những ngày này bà đều đặn hát cho dàn đồng ca, dành thời gian huấn luyện bọn chó, và đã sử dụng được cả hai tay, chỉ thỉnh thoảng mới đi khập khễnh mỗi khi bị mệt. Thực ra thì đã có lúc hai bà cháu đi giống hệt nhau, ấy là cách đây vài tuần, hai ngày sau khi cô được tháo bột – cô bị gãy bốn xương bàn chân và phải bó bột trong bốn tuần lễ – và bà đã trêu chọc cô về điều đó, có vẻ thích thú với chuyện có người cùng chung cảnh ngộ tàn tật như bà.
Ben đã thay đổi rõ rệt kể từ ngày đó, về một số mặt thì làm cô lo lắng, nhưng về một số mặt khác thì lại khiến cô tự hào. Việc vượt qua được thử thách đã đem lại cho Ben sự tự tin, và sự tự tin này theo thằng bé tới trường. Hay chí ít thì cô thích nghĩ như vậy. Đôi khi cô tự hỏi liệu phải là nhờ bức ảnh mà Ben mang theo trong túi hay không. Lớp ép plastic đã xác xơ mòn vẹt, đang bắt đầu bong ra, nhưng thằng bé không chịu cất ở nhà mà mang theo mọi lúc mọi nơi. Cô cho rằng rồi cũng sẽ tới lúc nó trưởng thành hơn, và sẽ thoát ra khỏi những ý nghĩ trẻ con, nhưng ai mà biết được? Đó là thứ mà Logan đã tặng cho nó, và điều đó có ý nghĩa đặc biệt đói với nó.
Sự mất mát quả thực vô cùng lớn đối với Ben, tất nhiên. Khi nghe nó công khai nói ra như vậy, cô hiểu rằng nó cũng tự dằn vặt mình theo cách nào đó. Nó vẫn thỉnh thoảng gặp ác mộng, lúc thì nó gọi Keith, lúc thì gọi Logan. Lúc Beth lay nó tỉnh lại, vẫn là giấc mơ đó luôn bám theo nó. Nó đang trồi sụt giữa sông, sắp sửa chìm xuống thì nó thấy Zeus bơi tới gần. Vậy nhưng, trong các giấc mơ của mình, nó vươn tay túm lấy đuôi Zeus, nhưng không thể nào được. Nó cứ thế vươn tay ra, nhưng luôn vồ hụt và vồ hụt, để cuối cùng nhận ra là Zeus không có đuôi, và nó sẽ nhìn thấy mình – như thể từ đôi mắt của một người khác – bất lực, từ từ chìm xuống dòng.
Khi tới nghĩa trang, Beth đi tới chỗ thường lệ của mình. Cô đem theo hai bó hoa. Trước tiên, giống như mỗi lần tới đây, cô tới mộ của Drake và dành một chút thời gian tưởng nhớ em trai, nhổ cỏ và đặt lên đó những bông hoa.
Sau đó cô đi tới một ngôi mộ khác. Cô mua một bó hoa to hơn cho ngôi mộ này: hôm nay là ngày sinh nhật của anh, và cô muốn đảm bảo rằng anh đã được nhớ đến.
Zeus sục sạo chỗ này chỗ nọ, đánh hơi và thăm dò như nó vẫn thường làm. Ben bám theo phía sau nó như mọi khi, ngay cái ngày Zeus xuất hiện, Ben đã yêu quý con chó này, nhưng kể từ khi Zeus cứu mạng nó trên con suối thì không có cách gì tách chúng ra khỏi nhau được nữa. Zeus dường như cũng hiểu là nó đã làm được việc gì – hoặc chí ít thì đó là lý giải duy nhất mà Beth nghĩ ra được – và trong suy nghĩ của nó, nó và Ben giờ đã gắn bó làm một. Hằng đêm, nó ngủ ở hành lang, ngay trước cửa ra vào phòng Ben. Nhiều đêm, trong lúc vào phòng tắm, Beth bắt gặp Zeus đang ở gần giường kiểm tra tình hình Ben khi thằng bé ngủ.
* * *
Sự mất mát này thật khó diễn tả rạch ròi, cả cô và Ben đều phải vật lộn với những hệ quả của nó. Đôi khi cô cảm thấy rằng những kỷ niệm của họ chỉ toàn điều phiền muộn, bất chấp lòng dũng cảm mà họ đã thể hiện để vượt qua thử thách, những kỷ niệm đó không phải lúc nào cũng màu hồng. Nhưng khi mọi sự đã kết thúc, cô sẽ nhớ tới Keith Clayton với một lòng biết ơn rõ rệt. Cô không bao giờ quên được việc anh đã dìu cô đi như thế nào khi cô ngã xuống hôm đó. Và cuối cùng, anh đã chết trong khi cô cứu sống con trai của họ.
Điều đó có ý nghĩa rất lớn. Bất chấp nhiều thiếu sót khác của Clayton, đó sẽ mãi mãi là điều mà cô lựa chọn để nhớ về anh. Cô cũng hi vọng rằng Ben sẽ nhớ về cha mình theo cách đó, không lỗi lầm, và nhận biết được trong chừng mực nào đó về tình yêu mà anh dành cho nó, thứ mà nó khó có thể nhận thấy cho tới thời điểm đó.
Còn lúc này, Logan chắc đang đợi cô trở về. Anh đã đề nghị đi cùng cô tới nghĩa trang, tuy nhiên cô có thể cảm nhận được rằng anh không thật sự muốn đi. Đó là dịp nghỉ cuối tuần, và anh cho là tốt hơn anh nên ở nhà, một mình làm những việc lặt vặt trong vườn, sửa sang các thứ và chuẩn bị làm cho Ben một ngôi nhà cây mới ở sân sau. Sau đó, họ có kế hoạch trang hoàng cây thông Noel. Cô đã quen với những thói quen và tính cách của anh, nhận biết được cả những tín hiệu thầm lặng tiết lộ cho cô biết anh là người như thế nào. Có điểm tốt, điểm xấu, có điểm mạnh, điểm yếu, nhưng anh mãi mãi là của cô.
Khi lái xe trên lối vào nhà, cô thấy Logan đang bước xuống bậc thềm, và cô vẫy tay với anh.
Cô mãi mãi là của anh, và cô cũng chẳng phải hoàn hảo. Hoặc chấp nhận hoặc từ bỏ, cô nghĩ. Cô là cô, vậy thôi.
Trong lúc bước về phía Elizabeth, Logan mỉm cười như thể đọc được ý nghĩ của cô, và anh dang rộng vòng tay.
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Sienna – Du Ca – Mint
(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.