Đọc truyện Kẻ May Mắn – Chương 27
19
Thibault
Tối thứ Bảy trước, sau khi Elizabeth ra về, Thibault chợt thấy Victor ngồi trong phòng khách nhà anh, vẫn mặc chiếc quần lửng và áo cabana như cái ngày cậu chết.
Khi nhìn thấy bạn, Thibault sững lại. Anh chỉ biết đứng đó, trân trân nhìn vào Victor. Không thể nào, không có thực. Thibault biết Victor đã mất, đã được chôn cất ở một bãi đất nhỏ gần Balcersfield. Anh biết Zeus sẽ phản ứng ngay nếu có người lạ trong nhà, nhưng Zeus chỉ lững thững ra chỗ bát đựng nước của nó.
Trong không gian yên lặng, Victor mỉm cười.
“Chưa hết đâu,” cậu lên tiếng, giọng khàn khàn đầy hứa hẹn.
Khi Thibault chớp mắt, Victor biến mất, và hiển nhiên là cậu chưa từng ở đó.
Đây là lần thứ ba Thibault nhìn thấy Victor kể từ khi cậu chết. Lần đầu tiên là tại đám tang, khi Thibault đang vòng qua góc sau của nhà thờ thì nhìn thấy Victor nhìn mình chăm chăm từ cuối hành lang.
“Đó không phải lỗi của cậu,” Victor nói rồi biến mất.
Cổ họng Thibault như thít chặt lại, và phải vất vả lắm anh mới thở được bình thường.
Lần thứ hai xảy ra vào thời điểm ba tuần trước khi anh lên kế hoạch cho hành trình xuyên đất nước. Lúc ấy Thibault đang ở trong cửa hiệu tạp hóa, lục ví xem có thể mua được bao nhiêu bia. Những ngày đó, anh đã uống rất nhiều bia, và khi đang đếm tiền, khóe mắt anh bắt gặp một hình ảnh. Victor lắc đầu nhưng không nói gì. Mà cũng chẳng cần phải nói. Thibault biết cậu ấy sẽ bảo anh phải dừng uống đi thôi.
Và lần này đây.
Thibault không tin có ma quỷ, anh biết hình ảnh của Victor không phải là thật. Không có hồn ma nào ám ảnh anh, không có cuộc thăm viếng nào từ thế giới bên kia, không có linh hồn khắc khoải nào với thông điệp cần bày tỏ hết. Victor chỉ là ảo ảnh từ trí tưởng tượng của anh, và Thibault biết rằng tiềm thức đã khơi gợi hình ảnh. Xét cho cùng, Victor là người duy nhất mà Thibault luôn luôn nghe lời.
Anh biết tai nạn trên thuyền chỉ đơn giản là một tai nạn. Đám thanh niên điều khiển con tàu cũng bị thương, và nỗi kinh hoàng của họ trước những gì xảy ra là hết sức thành thật. Về chuyện uống bia, anh thừa biết việc say xỉn là lợi bất cập hại. Nhưng không hiểu sao, nó giúp anh dễ nghe thấy Victor nói hơn. Vốn dĩ anh không bao giờ tưởng tượng rằng mình còn được nhìn thấy bạn một lần nào nữa.
Anh nghĩ về câu nói của Victor – chưa hết đâu – và tự hỏi nó có liên quan gì đến cuộc trò chuyện giữa anh và Elizabeth hay không. Chẳng hiểu sao anh cứ nghĩ là nói không liên quan, nhưng anh lại không thể chỉ ra được lý do cụ thể, và điều đó làm anh bứt rứt. Anh ngờ rằng nếu càng ép mình tìm ra câu trả lời thì câu trả lời lại càng khó xuất hiện. Tiềm thức đúng là một thứ buồn cười.
Anh vào bếp rót cho mình một cốc sữa, đổ ít thức ăn vào bát của Zeus, rồi về phòng. Nằm trên giường, anh nghiền ngẫm về những gì đã nói với Elizabeth.
Anh đã nghĩ rất lâu và kĩ lưỡng về việc sẽ nói ra tất cả. Anh thậm chí còn không chắc mình mong chờ gì khi làm vậy, ngoài việc chỉ rõ cho Elizabeth thấy rằng có thể Keith Clayton vẫn đang kiểm soát cuộc sống của cô theo những cách mà cô không thể tưởng tượng được.
Chính xác là anh ta đang làm thế. Thibault chắc chắn về điều này khi anh phát hiện nhà mình bị đột nhập. Tất nhiên, cũng có thể là một tên trộm vặt nào đó muốn vơ vét mấy thứ vặt vãnh hòng đem bán ở hiệu cầm đồ. Nhưng hiện trường để lại khiến anh nghĩ khác. Nó quá gọn ghẽ. Không có gì rơi vãi xung quanh. Không đồ đạc nào bị di dời. Mọi chi tiết dường như đã được tính toán.
Chăn trên giường là vật tố cáo đầu tiên. Có một vết gợn nhỏ trên chăn, do người không biết gấp quân trang gấp – chi tiết mà ít người, nếu không muốn nói là chẳng ai, để ý. Quần áo trong tủ cũng bị xáo trộn theo cách tương tự: chỗ này vải nhàu, chỗ kia tay áo bị gấp sai kiểu. Kẻ nào đó không chỉ đột nhập vào nhà khi anh đi vắng mà còn lục soát rất kĩ.
Nhưng tại sao? Thibault không có thứ gì giá trị để lấy trộm. Chỉ cần nhìn thoáng qua cửa sổ là đủ thấy rõ nơi này chẳng có gì đáng tiền. Phòng khách không có đồ điện, phòng ngủ thứ hai cũng trống không, còn phòng ngủ của anh chỉ có một giường, một chiếc bàn nhỏ và đèn ngủ. Ngoài bát đĩa, vật dụng nhà bếp và một dụng cụ mở đồ hộp cũ thì căn bếp cũng rất trống trải. Trên giá bếp là đồ ăn cho chó, một ổ bánh mì, một hộp bơ thực vật. Nhưng ai đó đã bỏ thời gian rà soát mọi ngõ ngách trong nhà, kể cả dưới nệm. Ai đó đã kiên nhẫn lục lọi các ngăn kéo rồi dọn lại như cũ.
Sau khi không tìm thấy cái gì giá trị, kẻ đó cũng không phá phách gì cả. Không một dấu vết nào của sự tức giận khi cuộc đột nhập không mang lại kết quả. Thay vào đó, kẻ đột nhập đã cố gắng che đậy dấu vết của mình.
Dù là ai đi nữa thì kẻ đột nhập đã không đến đây để trộm cắp, mà để tìm thứ gì đó. Một thứ đặc biệt. Không cần mất nhiều thời gian để đoán được đó là thứ gì và nó thuộc về ai.
Keith Clayton muốn cái máy ảnh của anh ta. Hay đúng hơn, anh ta muốn cái thẻ nhớ. Có vẻ như lý do là những bức ảnh trong đó có thể khiến anh ta gặp rắc rối. Đó không phải là một suy luận vô căn cứ nếu xét đến những gì Clayton đã làm trong lần đầu họ gặp nhau.
Được rồi, vậy là Clayton muốn xóa dấu vết của mình. Tuy nhiên, ở đây còn có gì đó phức tạp hơn thế. Và nó phải liên quan đến Elizabeth.
Thật vô lý khi cô không hẹn hò với bất cứ ai trong suốt mười năm qua. Nhưng nó lại ăn khớp với điều mà anh nghe được khi đứng gần bàn bi a giơ cho mọi người xem tấm hình chụp cô. Một người trong quán đã nói gì? Phải mất một lúc Thibault mới nhớ được chính xác anh ta đã nói gì, và anh nghĩ giá như khi ấy mình chú ý hơn. Do quá chú tâm tìm ra tên của Elizabeth nên anh đã bỏ qua chi tiết đó – thật là một sai lầm. Giờ đây khi nghĩ lại, anh mới thấy dường như câu nhận xét đó có hàm ý đe dọa anh thì phải.
… cô ấy không hẹn hò ai cả. Chồng cũ của cô ấy sẽ không thích đâu, tin tôi đi, anh không muốn dây với gã này đâu.
Anh nhớ lại những gì đã biết về Keith Clayton. Thành viên của một gia đình đầy thế lực. Một gã hung hăng. Dễ cáu giận. Thích lạm dụng quyền lực. Luôn cho rằng mình xứng đáng có được mọi thứ mình muốn vào bất cứ lúc nào mình muốn?
Thibault không chắc về điều cuối cùng, nhưng nó lại hợp logic.
Clayton không muốn Elizabeth gặp gỡ những người đàn ông khác. Elizabeth không có bất cứ mối quan hệ đáng kể nào từ nhiều năm nay. Thi thoảng Elizabeth vẫn tự hỏi tại sao nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng giữa chồng cũ của cô và việc cô thất bại trong các mối quan hệ lại có liên quan gì với nhau. Thibault thì thấy xem ra hoàn toàn có cơ sở để nghĩ rằng Clayton đang điều khiển mọi người, mọi chuyện và – ít nhất theo một cách nào đó – vẫn kiểm soát cuộc sống của cô. Việc Clayton biết Elizabeth từng hẹn hò với ai đó trong quá khứ nghĩa là anh ta đã theo dõi cô nhiều năm. Cũng như anh ta đang theo dõi cô lúc này.
Không khó để tưởng tượng Clayton đã phá các mối quan hệ trước của cô như thế nào, nhưng tới lần này, khi Elizabeth hẹn hò với Thibault thì anh ta lại giữ khoảng cách. Hơn nữa Thibault chưa từng bắt gặp anh ta theo dõi mình từ xa hay nhận thấy điều gì khác thường. Thế nhưng, Clayton lại đột nhập vào nhà anh để tìm cái thẻ nhớ khi biết chắc anh đang đi làm.
Anh ta đã tính toán đâu ra đấy rồi mới hành động?
Có thể. Nhưng câu hỏi đặt ra là, vì mục đích gì? Để đuổi Thibault khỏi thị trấn, ít ra là thế. Tuy nhiên, Thibault không thể xua đi cái cảm giác rằng đó vẫn chưa phải mục đích cuối cùng. Như Victor đã nói, chưa hết đâu.
Thibault muốn nói cho Elizabeth những gì anh biết về chồng cũ của cô, nhưng anh không thể đến trước mặt cô mà nói thẳng cái câu anh nghe được ở tiệm bi a. Như thế anh lại phải nói với cô về bức ảnh, mà anh thì chưa thể làm thế lúc này. Thay vào đó, anh muốn gợi cho cô hướng suy nghĩ đúng đắn, hi vọng cô sẽ tự nhìn thấy sự liên quan. Một khi anh và cô đã biết Clayton có thể đi xa tới đâu trong việc phá hoại các mối quan hệ của cô, hai người có thể cùng nhau chống lại bất cứ âm mưu nào của anh ta. Họ yêu nhau. Họ biết họ muốn gì. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đó có phải là lý do anh đến nơi này không? Để yêu Elizabeth và sống với cô đến trọn đời? Đó có phải là số phận?
Anh không biết tại sao, nhưng anh thấy điều này có vẻ đúng. Những lời của Victor hình như đã xác nhận điều đó. Còn một lý do khác nữa để anh đến đây. Yêu Elizabeth có thể là một phần trong đó. Nhưng không phải tất cả. Có điều gì khác nữa
Chưa hết đâu.
Thibault ngủ một mạch đến sáng, như vẫn vậy kể từ khi anh tới Bắc Carolina. Một thói quen quân đội, hay hơn, một thói quen chiến trận. Những người lính mệt mỏi hay phạm sai lầm. Bố anh đã nói vậy. Mọi sĩ quan anh gặp đã nói vậy. Kinh nghiệm thời chiến của anh đã xác nhận sự đúng đắn của câu nói này. Anh đã học cách ngủ khi đến giờ phải ngủ dù mọi việc có rối tung thế nào chăng nữa, tin tưởng rằng ngày hôm sau mình sẽ cảm thấy khá hơn.
Ngoại trừ khoảng thời gian ngắn sau cái chết của Victor, còn thì giấc ngủ của anh không bao giờ gặp trở ngại gì. Anh thích ngủ, và anh thích cái cách mà các suy nghĩ của anh kết hợp lại khi anh đang mơ. Sáng Chủ nhật khi thức dậy, anh thấy mình mường tượng ra một cái bánh xe với những nan hoa cứ kéo dài ra từ tâm bánh xe đến vô tận. Anh không biết tại sao, nhưng mấy phút sau, khi cho Zeus ra ngoài đi dạo, anh bỗng giật mình khi chợt nghĩ ra không phải là trung tâm của cái bánh xe, như anh đã tưởng tượng một cách vô thức. Thay vào đó, anh nhận thấy mọi chuyện xảy ra kể từ khi anh đến Hampton dường như đều xoay quanh Keith Clayton.
Nói cho cùng thì chính Clayton là người đầu tiên anh gặp ở thị trấn. Anh đã lấy cái máy ảnh của Clayton. Clayton và Elizabeth đã từng cưới nhau. Clayton là bố của Ben.
Clayton đã ngầm phá hoại các mối quan hệ của Elizabeth.
Clayton đã thấy họ dành một buổi tối bên nhau vào cái ngày anh ta đưa Ben về nhà với một mắt thâm tím, hay nói cách khác, anh ta là người đầu tiên biết chuyện của hai người, Clayton đã đột nhập vào nhà anh. Clayton – chứ không phải Elizabeth – là lý do anh đến Hampton.
Phía xa có tiếng sấm ầm ì báo hiệu chuyện chẳng lành. Một cơn bão đang kéo đến, và không khí nặng nề cho thấy cơn bão này sẽ rất dữ dội.
Ngoài những gì Elizabeth đã kể, anh nhận ra mình biết rất ít về chồng cũ của cô. Khi những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, Thibault quay vào nhà. Sau đó, anh sẽ qua thư viện. Anh phải tự mình tìm hiểu về anh ta nếu muốn có một cái nhìn toàn diện hơn về Hampton và vai trò của gia đình Clayton ở đây.