Kẻ Mạo Danh

Chương 59


Đọc truyện Kẻ Mạo Danh – Chương 59

Danny đọc bài tường thuật trên tờ The Times trong khi Molly rót cà phê đen vào tách của anh.

Một cuộc trao đổi tại Nghị viện giữa bà Bộ trưởng Thể thao và Billy Cormack, nghị sĩ vùng Stratford South, đã được đưa vào phần cuối bài tường thuật tình hình Nghị viện của tờ báo.

Cormack(1): “Liệu bà bộ trưởng có thể xác nhận bà đã lựa chọn ra hai địa điểm ứng cử viên nơi dự kiến sẽ xây dựng sân đua xe đạp phục vụ Olympic không?”

Bộ trưởng: “Có, tôi có thể, và tôi chắc ngài nghị sĩ sẽ rất vui mừng được biết địa điểm nằm trên địa bàn mà ông là người đại diện tại Nghị viện là một trong hai nơi vẫn được cân nhắc đến.”

Cormack: “Tôi xin cảm ơn bà bộ trưởng vì câu trả lời của bà. Không rõ bà bộ trưởng có biết việc ông Chủ tịch Liên đoàn xe đạp Anh quốc đã viết cho tôi nói rõ rằng ủy ban của ông đã nhất trí bầu chọn cho địa điểm thuộc khu vực bầu cử của tôi không?”

Bộ trưởng: “Có, tôi đã biết, một phần vì người bạn đáng kính của tôi đã vui lòng gửi cho tôi một bản của bức thư (cười). Xin cho phép tôi được cam đoan với ông rằng tôi sẽ xem xét đến quan điểm của Liên đoàn xe đạp Anh quốc một cách nghiêm túc trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”

Andrew Crawford(1): “Không rõ bà bộ trưởng đã biết tin này sẽ không được hoan nghênh tại khu vực bầu cử của tôi, nơi có địa điểm còn lại lọt vào danh sách rút gọn, vì chúng tôi đã có kế hoạch xây dựng một khu vui chơi mới tại địa điểm đó, và ngay từ đầu đã không hề muốn đón nhận sân đua xe đạp.”


Bộ trưởng: “Tôi sẽ cân nhắc tới quan điểm của ngài nghị sĩ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”

Molly mang hai quả trứng luộc đặt trước mặt Danny đúng lúc điện thoại di động của anh đổ chuông. Anh không hề ngạc nhiên khi thấy tên của Payne hiện lên trên màn hình nhỏ của chiếc điện thoại, mặc dù cũng không nghĩ gã sẽ gọi sớm đến vậy. Anh mở máy nói, “Chúc buổi sáng tốt lành.”

“Xin chào, Nick. Xin lỗi đã gọi vào giờ này, nhưng tôi không biết ông đã đọc bài tường thuật về Nghị viện trên tờ Telegraph chưa?”

“Tôi không đặt Telegraph,” Danny nói, “nhưng tôi đã đọc qua cuộc trao đổi với bà bộ trưởng trên The Times. Tờ báo ông vừa đọc đã nói gì?”

“Nó cho biết ông chủ tịch Liên đoàn xe đạp Anh quốc đã được mời tới phát biểu trước Ủy ban lựa chọn các địa điểm tổ chức Olympic vào tuần tới, bốn ngày trước khi bà bộ trưởng đưa ra quyết định cuối cùng. Có vẻ như đây chỉ là một thủ tục – một nguồn tin nội bộ đã tiết lộ với Telegraph rằng bà bộ trưởng chỉ còn chờ bản báo cáo của người phụ trách khảo sát thực địa trước khi khẳng định lại quyết định của mình.”

“Câu chuyện mà The Times kể cùng gần tương tự,” Danny nói.

“Nhưng đó không phải là lý do khiến tôi gọi cho ông,” Payne nói. “Tôi muốn ông biết là tôi đã nhận được một cuộc gọi từ những người Thụy Sĩ sáng hôm nay, họ đã từ chối lời đề nghị trả bốn triệu của ông.”

“Không hề ngạc nhiên, nếu tính đến tình thế hiện tại,” Danny nói.

“Nhưng,” Payne nói, “họ cũng khẳng định rõ ràng sẽ chấp nhận sáu triệu, với điều kiện toàn bộ khoản đó được trả trước khi bà bộ trưởng công bố quyết định cuối cùng sau mười ngày nữa.”

“Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên,” Danny nói. “Nhưng tôi cũng vừa nhận được vài tin, và tôi sợ rằng những tin tôi vừa nhận được không tốt lắm. Ngân hàng của tôi không sẵn lòng ứng trước cho tôi toàn bộ số tiền cần thiết ngay lập tức.”

“Nhưng tại sao lại không?” Payne nói. “Chắc chắn họ có thể thấy rõ cơ hội này có nghĩa là gì chứ?”

“Có, tất nhiên họ thấy, nhưng họ vẫn coi đây là một cú tiềm ẩn nhiều nguy cơ. Có lẽ đáng ra tôi cần báo cho ông biết trước lúc này tôi đang hơi gặp khó khăn trong huy động tiền mặt, khi mà một hay hai dự án đầu tư nữa của tôi đang không tiến triển thực sự thuận lợi như tôi hy vọng.”


“Nhưng tôi nghĩ ông đã thỏa thuận xong về khu đất ở đường Mile End rồi mà?”

“Cuối cùng thì vụ đó cũng không được tốt như tôi dự kiến,” Danny nói. “Tôi chỉ kiếm được hơn ba trăm nghìn. Và như tôi đã nói với Gary Hall cách đây không lâu, người đại diện trước đã đẩy tôi vào hoàn cảnh khá tệ hại, và lúc này tôi vẫn đang phải trả giá cho những nhận định sai lầm của ông ta.”

“Vậy ông có thể huy động được bao nhiêu?” Payne hỏi.

“Một triệu,” Danny nói. “Có nghĩa là chúng ta còn thiếu tới năm triệu, thế nên tôi e vụ làm ăn chắc sẽ khép lại tại đây.”

Tiếp theo là một khoảng im lặng khá dài, trong thời gian đó Danny uống cà phê và bóc vỏ trên đầu nhỏ hai quả trứng.

“Nick, tôi không rõ ông có cho phép tôi đề xuất vụ làm ăn này với các khách hàng khác của tôi hay không?”

“Tại sao lại không,” Danny nói, “hãy nhớ lại tất cả công sức mà ông đã bỏ ra. Tôi chỉ thấy bực vì không thể kiếm nổi lượng vốn cần thiết cho cơ hội làm ăn tuyệt nhất tôi từng bắt gặp suốt bao nhiêu năm qua.”

“Ông quả là người vô cùng hào hiệp,” Payne nói. “Tôi sẽ không quên điều đó. Lần này tôi nợ ông.”

“Chắc vậy rồi,” Danny nói trong khi tắt máy.


Anh vừa định quay sang tấn công hai quả trứng thì điện thoại lại đổ chuông. Anh nhìn màn hình kiểm tra xem có thể yêu cầu người gọi tới, cho dù hắn ta có là ai đi nữa, gọi lại sau được không, nhưng nhanh chóng hiểu ra không thể làm vậy khi từ Voice(1) xuất hiện trên màn hình. Anh mở máy lắng nghe.

“Chúng tôi đã nhận được vài đề nghị cho bất động sản của ông trong buổi sáng nay, bao gồm cả một lời đề nghị sẵn sàng trả tám triệu. Ông muốn tôi làm gì với ông Payne?”

“Ông sẽ nhận được một cú điện thoại từ ông ta đề nghị trả giá sáu triệu. Ông hãy chấp nhận lời đề nghị đó,” Danny nói trước khi giọng nói từ đầu bên kia kịp đưa ra bình luận, “với hai điều kiện.”

“Hai điều kiện,”giọng nói ở đầu bên kia lặp lại.

“Ông ta phải đặt cọc sáu trăm nghìn vào ngân hàng trước khi hết giờ giao dịch trong ngày hôm nay, và phải trả toàn bộ số tiền trước khi bà bộ trưởng ra thông báo chính thức sau mười ngày nữa.”

“Tôi sẽ gọi cho ông ngay sau khi ông ta đã liên lạc lại,” giọng nói đáp.

Danny nhìn xuống và phát hiện ra trước mặt mình là một quả trứng không khác gì thứ người ta thường được thưởng thức trong tù. “Molly, bà có thể luộc cho tôi hai quả trứng nữa được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.