Đọc truyện Kẻ Mạo Danh – Chương 31
Danny nằm trên giường viết bức thư mà anh nghĩ rất nhiều về nó. Nick đã cố khuyên Danny đừng làm việc này, nhưng anh đã quyết định và không gì có thể thay đổi được điều đó.
Nick đang tắm còn Al mập ở trong viện phụ giúp các sơ với ca mổ tối, và chỉ còn mỗi Danny trong phòng giam. Anh trèo xuống đất, ra ngồi bên chiếc bàn nhựa, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng. Một lúc sau Danny mới hạ bút viết câu đầu tiên.
Beth yêu thương,
Đây là lá thư cuối cùng anh viết cho em. Anh đã nghĩ rất kỹ về nó, và đi đến kết luận rằng anh không thể bắt em sống cuộc đời bị kết án như anh được.
Danny liếc nhìn ảnh Beth đính trên bức tường trước mặt.
Em biết đấy, anh sẽ không được thả trước tuổi 50, vì thế, anh muốn em bắt đầu một cuộc sống mới không có anh. Nếu em có viết thư cho anh, anh cũng sẽ không mở ra đâu, nếu em đến thăm, anh sẽ ở lì trong phòng giam, anh sẽ không liên lạc với em và sẽ không đáp lại bất cứ nỗ lực liên lạc nào của em với anh. Anh đã quyết rồi, và sẽ không bao giờ thay đổi.
Đừng bao giờ nghĩ, dù chỉ một giây, rằng anh không yêu em và Christy, và anh sẽ yêu hai người đến hết phần đời còn lại. Nhưng anh tin chắc việc làm hiện tại của anh là tốt nhất cho cả hai chúng ta trong quãng thời gian dài sau này.
Tạm biệt, tình yêu của anh.
Danny
Anh gấp thư lại, bỏ vào phong bì và ghi người nhận là Beth Wilson, 27 đường Bacon, khu Bow, London, E3.
Danny đang ngắm ảnh Beth thì cửa phòng giam mở ra.
“Có thư,” nhân viên an ninh nói. “Một cho Moncrieff, và một cho…” anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay Danny cùng sợi dây chuyền bạc anh đeo ở cổ và bắt đầu do dự.
“Nick đang tắm,” Danny giải thích.
“Thế à,” anh ta nói. “Một cho anh, và một cho Moncrieff.”
Danny nhận ngay ra nét chữ của Beth. Anh không buồn mở ra, xé luôn, rồi vứt vào bồn cầu và xả nước. Chiếc phong bì còn lại anh để lên gối Nick.
In đậm ngay phía trên cùng bên trái là dòng chữ “Bộ phận Phóng thích.”
***
“Tôi đã viết thư cho cậu ấy mấy lần rồi?” Alex Redmayne hỏi.
“Đây là lần gửi thứ tư trong một tháng vừa qua,” thư ký của anh trả lời.
Alex nhìn qua cửa sổ. Vài bóng người mặc áo thẩm phán vội vã băng qua quảng trường. “Triệu chứng chung thân,” anh nói.
“Triệu chứng chung thân?”
“Hoặc tách mình khỏi thế giới bên ngoài, hoặc tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là cậu ấy đã chọn cách thứ nhất.”
“Vậy thì việc viết thư còn ý nghĩa gì nữa?”
“Có chứ,” Alex trả lời. “Tôi muốn Danny ấy biết chắc rằng tôi không hề quên cậu ấy.”
***
Khi Nick từ buồng tắm bước ra, Danny vẫn còn ngồi bên bàn, đang chăm chú vào bản báo cáo tài chính, một phần trong ngành học kinh doanh hạng A của mình, còn Al Mập đã nằm dài trên giường. Nick đi quanh phòng giam với chiếc khăn mỏng còn ẩm quấn quanh eo, đôi dép xỏ ngón để lại những ngấn nước trên nền đá. Danny dừng bút, đưa lại cho Nick chiếc đồng hồ, nhẫn và dây chuyền bạc.
“Cảm ơn,” Nick nói. Và anh thấy chiếc phong bì mỏng màu nâu trên gối. Nick tần ngần nhìn nó một lúc, Danny và Al mập im lặng như thể họ đang đợi xem phản ứng của anh. Cuối cùng, anh cầm con dao nhựa lên, rọc một đường và lấy bức thư ra.
Anh Moncrieff,
Tôi thay mặt cho Bộ phận Phóng thích thông báo với anh rằng, yêu cầu của anh về việc được tha trước thời hạn đã được thông qua. Án phạt của anh vì thế sẽ chấm dứt vào ngày 17 tháng Bảy năm 2002. Các chi tiết và điều kiện được tha trước thời hạn sẽ được gửi cho anh vào ngày mai cùng tên của nhân viên phụ trách quản lý anh, cũng như tên của văn phòng mà anh sẽ phải tới báo cáo.
Thân mến,
T. L. Williams
Nick ngước nhìn hai người bạn tù, nhưng anh không cần phải cho họ biết mình sắp trở thành người tự do.
***
“Giờ thăm nuôi!” giọng nói lớn đó vang vọng từ bên nọ sang bên kia khu phòng giam. Vài phút sau, cánh cửa mở ra và một nhân viên xuất hiện, kiểm tra hồ sơ. “Cartwright, anh có người đến thăm. Vẫn là cô gái tuần trước.” Danny lật thêm một trang của tờ Bleak House và chỉ lắc đầu.
“Tùy anh thôi,” anh ta nói, và đóng sầm cửa lại.
Nick và Al Mập không nói gì. Cả hai đều đã bất lực trong việc thuyết phục Danny thay đổi quan điểm.