Đọc truyện Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ – Chương 49
Tiếp tục mệt mỏi.
Gần đây Khuất Diễn Trọng gặp một vài rắc rối.
Đối với anh mà nói đây là một trải nghiệm tương đối mới lạ, bởi vì các loại nguyên nhân mà tính tình ngày càng lãnh đạm khiến anh rất khó đối diện với những chuyện liên quan tới cảm xúc, nhưng nếu ngọn nguồn là Tống Sanh, như vậy thì có thể lý giải.
Cũng không biết có phải vì lần ăn Tết kia không, hai người chính thức được người nhà cho phép, Tống Sanh phấn khích tới choáng đầu. Cứ như hiện tại, sự việc đã trôi qua hơn một tháng, bọn họ về nhà ở thành phố S, lần nữa bắt đầu công việc, nhưng Tống Sanh vẫn càng ngày càng… Hoạt bát.
Xác thật là “hoạt bát”, ngoại trừ từ này, anh có lẽ chỉ có thể dùng từ nghịch ngợm để hình dung cô gái đã thành niên kia. Khuất Diễn Trọng nhìn đóa hoa lan nở rộ đặt ngay cửa sổ, nghĩ tới hành vi ngày càng hoạt bát của Tống Sanh gần đây, khó mà không cảm thấy khó xử.
Nếu những người từng bị Khuất Diễn Trọng cao lãnh làm tổn thương trái tim nhỏ bé biết anh cũng đang mang tâm tình này, chắc hẳn sẽ không tin.
Ngón tay trắng nõn cầm cây bút máy dừng ở một chỗ rất lâu, cặp mắt đen nhánh rõ ràng chăm chú nhìn vào lọ hoa nhưng cái gì cũng chưa từng thấy, một mảnh trống không.
Một y tá vào văn phòng, khó mà thấy được bộ dáng ngây người của đóa hoa cao lãnh của bệnh viện bọn họ, sau cái kinh ngạc trong chớp mắt thì tận hết chức trách gọi: “Chủ nhiệm Khuất?”
Khuất Diễn Trọng quay đầu, sắc mặt không hề để lộ một tia hoảng hốt, lãnh đạm nhận tài liệu y tá đưa qua. Bác sĩ y tá lớn lớn bé bé trong bệnh viện đều biết, phàm là đồ đưa tới tay chủ nhiệm Khuất đều phải khử trùng sát khuẩn sạch sẽ chỉnh tề.
Quen thuộc nhìn Khuất Diễn Trọng cúi đầu không nói một lời coi bệnh án, y tá xoay người ra ngoài, nhưng đi được hai bước, cô lại nghe người phía sau đột nhiên lên tiếng đặt câu hỏi. Anh mở miệng chủ động nói chuyện đã đủ khiến người ta kinh ngạc, càng đừng nói tới vấn đề của anh làm y tá choáng váng ước chừng một phút đồng hồ.
Anh hỏi: “Nếu bạn gái cô không ngừng quấy rối cậu, nguyên nhân là gì?”
Y tá ban đầu kinh ngạc, sao chủ nhiệm Khuất lại biết cô có bạn gái? Phản ứng thứ hai chính là, xem ra chủ nhiệm Khuất đang gặp vấn đề tình cảm, thì ra người đàn ông trông có vẻ lạnh lùng cũng có phương diện khiến mình bối rối. Đột nhiên, y tá cảm thấy chủ nhiệm Khuất khó tiếp cận trước mắt này không bất cận nhân tình như truyền thuyết.
Mang trong mình tâm tình vi diệu, y tá chỉnh lại kính, sau đó truyền thụ kinh nghiệm: “Nếu cô ấy không ngừng quấy rối anh, vậy anh phải nghĩ xem gần đây mình phạm lỗi gì, hoặc có phải là khiến cô ấy cảm thấy tịch mịch hay không. Bạn gái không vui thường sẽ làm gì đó để thu hút sự chú ý của anh. Con gái là sinh vật khó hiểu nhất trên thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc giận cô ấy.”
Khuất Diễn Trọng như suy tư, về những chuyện gần đây Tống Sanh làm, anh đã lên mạng tra xét nhưng vẫn chưa đi tới kết luận, hiện tại tìm một người hỏi thăm, anh xác thật nhận được chút dẫn dắt.
“Còn nữa, không thể quá nuông chiều bạn gái, lúc cô ấy sai, anh phải tỏ vẻ tức giận để giữ vững lập trường, cho dù không giận cũng phải giả bộ một chút, bằng không sau này cô ấy sẽ càng ương ngạnh.” Y tá lộ biểu tình của người từng trải, thích thú cười cười.
Khuất Diễn Trọng gõ gõ bút máy: “Cảm ơn.”
Với kiến thức chuyên môn cùng năng lực, giấy chứng nhận vàng lấp lánh có thể làm lóe mù vô số bệnh viện của Khuất Diễn Trọng, nam thần được mọi người ngưỡng mộ nay thế mà nghe cô góp ý, cảm giác này thật sảng khoái nha! Y tá kích động tới nắm mắt kính lâng lâng ra ngoài.
Khuất Diễn Trọng lần nữa an tĩnh ngồi trong văn phòng, cẩn thận suy ngẫm lời y tá vừa nói, sau đó lấy di động nhắn một tin cho Tống Sanh.
“Tống Sanh, em lại như vậy, anh thật sự rất tức giận.”
Lạnh lùng giáo huấn tiểu yêu tinh Tống Sanh xong, anh lần nữa bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Thời điểm nhận được tin nhắn Tống Sanh đang sửa sang lại văn kiện, trên bàn bầy đủ hình ảnh máu me của người bị hại. Nữ cảnh sát mới tới đang theo cô học việc, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là chưa quen với cảnh này, nhưng Tống Sanh ở cạnh vẫn còn ha ha.
Nhìn tin nhắn Khuất Diễn Trọng gửi tới, Tống Sanh chớp mắt, bỗng phụt cười thành tiếng, vứt bỏ văn kiện trong tay, đi qua đi lại hơn chục lần. Tập sự kia tò mò nhìn cô, lắp bắp hỏi: “Chị Sanh, chị và bạn trai cãi nhau hả?”
“Cái gì?” Tống Sanh lấy lại tinh thần, cười lắc đầu, “Không phải, người ta là đang làm nũng.”
Cô gái kia á khẩu, từ đâu mà chị ấy biết đối phương đang làm nũng chứ? Không phải nói bạn trai của chị Sanh rất lạnh lùng, ngữ khí lạnh tới đóng băng sao?
“Chị Sanh, chị làm gì thế?” Cô gái tò mò, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Tống Sanh chỉ cười không đáp, rốt cuộc cô đã làm gì đây?
Kỳ thật Tống Sanh không định làm gì cả, chẳng qua là một tuần trước lúc Manh Manh ngủ trên sô pha, cô có vẽ hình con heo lên bụng của anh.
Hôm trước, thừa dịp Khuất Diễn Trọng ngủ, cô dùng nhíp nhổ lông chân cho anh. Đúng vậy, ngay cả nam thần lạnh lùng, chỉ cần anh ấy là đàn ông, lông chân hẳn vẫn sẽ có.
Sáng nay, trước khi rời giường, cô lại cầm bút vẽ bậy lên mặt anh, còn tốt bụng chọn loại bút đen dễ rửa sạch, đây chỉ là hành động bình thường trong khuê phòng mà thôi, Tống Sanh nghĩ nói hợp tình hợp lý. Tuy sau khi chị dâu tương lai Phương Tĩnh biết được liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô, nói Khuất Diễn Trọng đối với cô tuyệt đối là chân ái, nếu đổi lại là người khác dám làm chuyện này, đối phương chắc chắn sẽ bị anh dùng dao phẫu thuật xử lý.
Khuất Diễn Trọng yêu cô, cô cũng yêu anh ấy. Nhưng tình yêu này có thể giúp anh chịu đựng cô tới mức nào? Rốt cuộc sau khi cô làm gì anh mới có thể tức giận? Nếu anh biết nội tâm của cô không như ánh mặt trời không có khói mù như mặt ngoài này, anh sẽ còn yêu cô sao?
Có người nói khi yêu thường lo được lo mất, Tống Sanh cũng không ngoại lệ, cho nên cô luôn chủ động, cẩn thận quan sát mỗi biểu tình và hành động của anh. Sau đó cô phát hiện, chính mình không giống, trong mắt của Khuất Diễn Trọng, cô hoàn toàn khác biệt với tất cả mọi người, thậm chí cô cảm thấy mặc kệ bản thân làm gì anh cũng có thể tha thứ.
Cô đã từng cho rằng gia đình là vùng cấm không thể chạm tới của anh, nhưng anh căn bản không có ý giấu cô, anh nói muốn cưới cô, cho nên nếu cô muốn người lớn hai bên gặp mặt, cho dù anh ghét dòng máu chảy trong cơ thể chính mình, anh cũng nguyện ý sắp xếp tất cả, nguyện ý khắc chế mà chịu đựng.
Cô thắng được thói ưa sạch sẽ của anh, lại phát hiện trong lòng người đàn ông đó, sự tồn tại của cô quan trọng hơn cừu hận và chán ghét của anh. Sau buổi tối anh dẫn ba mình trở về, cô xác định điểm này, cho dù trước nay anh chưa từng nói.
Vui, thật sự rất vui, nhưng cô lại nhịn không được mà muốn biết cực hạn của anh rốt cuộc ở chỗ nào, có phải như suy nghĩ của cô không?
Anh sẽ chịu đựng em sao? Cho dù biết em không hề ngăn nắp tốt đẹp như vậy, anh vẫn còn yêu như lúc ban đầu sao?
Hôm nay về nhà, Tống Sanh phát hiện Khuất Diễn Trọng đã ngồi ở sô pha. Gần đây anh về tương đối trễ, bởi vì nửa tháng trước có một bệnh nhân chuyển tới bệnh viện của họ, do anh phụ trách, vì thế không thể không bận. Bệnh nhân kia là người đàn ông lớn tuổi, ngay cả ba Tống cũng phải gọi một tiếng chú.
Bệnh nhân kia thân thể không tốt, bắt buộc phải thực hiện phẫu thuật. Ca phẫu thuật này cho dù là trong nước hay nước ngoài tỷ lệ thành công đều không cao, chuyển tới chuyển lui mấy cái bệnh viện cao cấp, sau đó không biết bọn họ từ nơi nào nghe được Khuất Diễn Trọng, vì thế liền chuyển tới đây.
Khuất Diễn Trọng là người không ồn ào, nhưng rất có quyền uy trong nghề, nếu ngay cả anh cũng không làm được, trong nước có lẽ không có ai dám nhận ca phẫu thuật này. Khuất Diễn Trọng là người làm việc nghiêm túc, đối với công việc của mình luôn đòi hỏi rất cao, cho nên gần đây vì chuyện này, anh khó tránh khỏi sơ sót với Tống Sanh.
Cũng may hai ngày trước ca phẫu thuật phức tạp đã thành công, Khuất Diễn Trọng rốt cuộc cũng an nhàn trở lại. Có điều phải phẫu thuật liên tục, người khó ngủ như Khuất Diễn Trọng cũng phải nghỉ ngơi, ngay cả khi Tống Sanh nhổ lông chân cho anh anh cũng không tỉnh lại.
Tống Sanh ngẩn người đứng ở cửa, bỗng nhiên mỉm cười: “Em về rồi, Manh Manh.” Cô ném giày và túi xách, lập tức nhào tới ôm lấy Khuất Diễn Trọng, gác đầu lên bụng anh, hít một hơi thật sâu.
Bởi vì anh rất bận, rõ ràng mỗi ngày đều ở cùng nhau nhưng cô vẫn cảm thấy nhu cầu động lực gần đây bổ sung không đủ.
Khuất Diễn Trọng nhìn cô gái trước mặt, ngón tay thon dài nâng đầu cô lên: “Là gần đây anh vắng vẻ em sao?” Câu hỏi của Khuất Diễn Trọng rất rõ ràng, lời nói đơn thuần là nghi hoặc. Anh không thể lý giải những gây sự vô cớ của Tống Sanh, giống như đứa nhỏ muốn gây sự chú ý của người lớn, trong sự vui vẻ là một ít đáng thương.
Anh tan làm đầu giờ chiều liền về nhà, ngồi ở đây suy nghĩ một lúc, đem tất cả khả năng ra tự hỏi, sau đó nghĩ có phải vì gần đây chính mình không chú ý tới Tống Sanh nên cô mới không vui vậy không?
Tống Sanh còn chưa trả lời đã bị Khuất Diễn Trọng nâng dậy, kéo vào nhà tắm, sau đó cô chỉ biết trơ mắt nhìn Manh Manh nhà mình xả nước cởi quần áo.
Đây là muốn làm một phát sao? Không vui liền bạch bạch bạch? Tống Sanh sờ cằm, cảm thấy biện pháp này rất tốt. Đang nghĩ sắp tới sẽ chơi ở bồn rửa mặt, bồn cầu hay bồn tắm, cô đã thấy Khuất Diễn Trọng đưa cây bút cho cô, mặt không biểu tình mà nói: “Còn muốn vẽ ở đâu, em vẽ đi.”
Tống Sanh nhìn lồng ngực của anh, ho khan một tiếng: “Manh Manh, anh không cảm thấy vẽ như vậy bẩn sao?”
“Rất bẩn.” Đối với người bình thường mà nói đã là không thích, đối với kẻ có thói ưu sạch sẽ càng khó chịu đựng.
“Những chuyện em làm anh không tức giận?” Tống Sanh nghĩ lại tin nhắn buổi chiều anh gửi.
Khuất Diễn Trọng gật đầu, lại lắc đầu nói: “Không tức giận.” Kỳ thật hôm nay sau khi gửi tin nhắn kia anh liền cảm thấy có chút hối hận, nếu cô thích quấy rối, vậy cứ để cô quấy rối là được, dù sao anh cũng không phải không thể chịu đựng. Chỉ là vẽ ở nơi đó thật sự rất khó rửa sạch, khiến anh có chút khó xử.
“Dạo này anh bận, cho nên em giận sao?” Khuất Diễn Trọng kéo tay Tống Sanh, nhìn biểu cảm của cô.
Tống Sanh còn nghĩ nhân cơ hội này làm nũng nói mình tức giận, sau đó đòi chút phúc lợi, nhưng hiện tại bầu không khí lại căng thẳng như vậy, Khuất Diễn Trọng vừa mở miệng hỏi, cô liền nhanh chóng lắc đầu: “Em không giận!”
Khuất Diễn Trọng cúi người đặt nụ hôn lên trán cô: “Lần sau đừng vẽ chỗ đó nữa.”
Hai người cứ thế cởi hết quần áo ngồi trong bồn tắm, Khuất Diễn Trọng ngồi ở phía trước một tay chà lưng cho cô, Tống Sanh kéo tay còn lại của anh đặt lên ngực, chính mình giúp anh vẽ một cái đồng hồ lên cổ tay. Trình độ hội họa của cô chỉ dừng ở lớp mẫu giáo, nhưng cô cảm thấy bản thân vẽ rất đẹp, sau khi vẽ cái đồng hồ đeo tay cho Khuất Diễn Trọng xong liền muốn vẽ con thỏ lên mặt anh.
Dùng tư thế trong bồn tắm vẽ tranh thế này vô cùng nguy hiểm, bởi vì rất khó cầm giữ được. Đúng vậy, vẽ chưa được một nửa, lỗ tai của con thỏ còn chưa xong, hai người đã ngày càng gần nhau. Họ lăn lộn trong bồn tắm một trận, lại chuyển dời tới giường tiếp tục, mãi tới nửa đêm Tống Sanh không chống đỡ nổi mà thiếp đi.
Khuất Diễn Trọng đi rửa hình con thỏ trên mặt, nhưng đồng hồ trên tay lại không xóa. Tắm rửa một hồi, cuối cùng anh cầm cây bút trong phòng tắm tới gần Tống Sanh đang ngủ say trong phòng.
Cả người Tống Sanh cuộn tròn trong chăn, thỉnh thoảng cọ cọ làm lộ ra nửa người.
Khuất Diễn Trọng quỳ một gối bên giường, ngón tay chậm rãi vuốt ve mỗi chỗ trên thân thể Tống Sanh, thời điểm ngón tay dừng trên lưng, anh không chút do dự đặt bút, viết trên lưng cô ba chữ “Khuất Diễn Trọng”. Viết xong, Khuất Diễn Trọng đứng nhìn một lúc, sau đó tới tới phòng sách lấy con dấu của mình, sửa ba chữ kia bằng màu son.
Cả quá trình Tống Sanh đều ngủ say, cho nên cô không phát hiện Khuất Diễ Trọng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn phần lưng của mình, và tất cả dường như muốn khắc sâu ba chữ này vào làn da của cô.