Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 46


Đọc truyện Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ – Chương 46

Tống Sanh rất ít khi nằm mơ, mỗi khi cô ngủ chỉ có thể dùng từ trời đất u ám để hình dung. Mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, thấy cô gái bên cạnh ngủ tới lặn lộn không biết trời trăng mây đất, Khuất Diễn Trọng đều cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới. Nhiều năm không thể ngủ ngon, có Tống Sanh ở bên, giấc ngủ của anh đều rất an ổn.

Đối với Khuất Diễn Trọng mà nói, Tống Sanh chính là một loại thuốc hay chuyên trị những tật xấu mà anh lưu lại từ thời niên thiếu. Nhưng đêm nay, Khuất Diễn Trọng ngồi trước giường, nhìn Tống Sanh ngủ mê mệt bắt đầu nói mớ, không biết nói cái gì, hơn nữa còn lộ biểu tình thống khổ. Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy, dường như đang giãy giụa ở đâu đó, hàm chứa sự trầm trọng không thể miêu tả.

Có lẽ vì bị bệnh, ngay cả Tống Sanh trông có vẻ không tim không phổi cũng trở nên yếu đuối, để lộ sơ hở chôn sâu trong lòng.

Tống Sanh mơ tới sự tình của nhiều năm trước, mộng của bản thân không hề đáng sợ, điều đáng sợ chính là sau khi cô biết rõ chuyện gì đã xảy ra, một mình cô đã không còn cách cứu vãn bi kịch. Cô không muốn nhớ lại, nhưng không thể khống chế cảnh vật trong mơ, chỉ có thể lần nữa nhìn lại quá khứ.

Mỗi người tại thời điểm thiếu niên khinh cuồng đều có một giai đoạn kỳ lạ, luôn theo ý mình làm chủ, rất ghét những ai quản giáo mình. Tống Sanh cũng có năm tháng như vậy, khi đó vì mâu thuẫn ở trường quân đội và trong nhà mà tức giận bỏ đi.

Một mình tới ga tàu, cô gặp một cô gái giống mình bỏ mà ra đi. Cô gái ấy có lẽ là người bạn ngoài Nam Lâu ra Tống Sanh coi trọng nhất, có điều thời gian quen biết đối phương không quá lâu, bởi vì cô ấy chết sớm.

Cô gái đó tên Viên Sanh, cùng tên Sanh với cô. Thời điểm gặp Viên Sanh, Tống Sanh đang buồn bực ngồi xổm ở bậc thang ga tàu tự hỏi chính mình, cũng đang nỗ lực khắc chế không để bản thân làm ra chuyện mất mặt. Lần đầu cô một mình ngồi ở ga tàu lửa, bị tên trộm ghé thăm, trong người khi đó không còn tiền. Trước đó tức giận với người nhà nên chưa ăn gì, hiện tại túi tiền trống mà bụng cũng trống trơn. Tống Sanh không định vác bộ mặt này về nhà, như vậy không phải quá mất mặt sao? Thiếu nữ ở tuổi dậy thì coi thể diện còn hơn mạng sống, đương nhiên không thể hạ mình dễ dàng như vậy.


Viên Sanh chính là người cứu vớt cô khi đó, tuy rằng tình hình của “ân nhân cứu mạng” cũng không tốt lắm.

“Mình mời cậu ăn bánh bao.” Tống Sanh vừa ngẩng đầu liền đối diện với cô gái thanh tú mặt trái xoan đứng trước mặt mình, trong tay cầm hai cái bánh bao mỉm cười với cô. Bụng cô ấy cũng kêu không ngừng, cùng Tống Sanh hợp thành dàn hòa tấu. Vì thế, cuối cùng hai người cùng ngồi ở bồn hoa gặm hết hai cái bánh bao, sau đó vì ân tình này, bọn họ trở thành bạn.

Hành trình của hai người bắt đầu, sau Tống Sanh biết Viên Sanh tới thủ đô là để xem trường đại học đó, cô thật không biết đại học có gì tốt đẹp mà có thể khiến Viên Sanh từ thành phố S đặc biệt chạy tơi. Viên Sanh cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Mình vốn muốn học trường này, nhưng trong nhà không có điều kiện nên đành phải từ bỏ, có điều cho dù thế nào mình cũng muốn tới xem một lần.”

Ba mẹ Viên Sanh mất sớm, trong nhà chỉ có bà nội, từ nhỏ học phí đều do cô ấy theo bà nội đi nhặt ve chai tích cóp mà thành. Cô ấy sống rất vất vả, nhưng lại là một người kỳ quái. Tống Sanh không muốn dùng từ “người tốt” để miêu tả Viên Sanh, bởi vì Viên Sanh là người khiến cô tôn trọng, một cô gái cứng cỏi có linh hồn thiện lương.

Trước khi gặp Tống Sanh, số tiền Viên Sanh khó khăn tích cóp đều tặng cho một người ăn xin, trên người lúc này chỉ có chút tiền xe về nhà, mà chuyện như vậy cô ấy thường xuyên làm, mặc kệ là ai, chỉ cần có người gặp khó khăn cô ấy đều vươn tay giúp đỡ, còn cuộc sống của mình trước nay đều mặc kệ. Cứ như vậy, đoạn thời gian ở chung với cô ấy, Tống Sanh chưa từng thấy cô ấy nhíu mày, lúc nào cũng vui vẻ yêu đời.

Khi đó Tống Sanh chỉ là anh hùng có chút chủ nghĩa, hoặc phải nói là thiếu nữ quá mức nhiệt huyết, nhưng điều khiến cô biến thành bộ dáng gặp ai cũng giúp đỡ như hiện tại là vì sự áy náy tiếc nuối, cô muốn đem linh hồn thiện lương của Viên Sanh đặt trên người mình.

Tống Sanh từng hỏi Viên Sanh, vì sao không sống cho bản thân trước rồi đi giúp đỡ người khác, trong mắt mọi người hành động này rất ngốc, ngay cả cô làm cảnh sát và ba mẹ thẩm phán chỉ giúp đỡ người khác khi chính mình có năng lực. Trong mắt của Tống Sanh, ngày tháng của Viên Sanh không quá tốt, hoàn toàn không cần làm những chuyện như vậy, nhưng Viên Sanh chỉ kinh ngạc hỏi lại, làm chuyện tốt vì sao phải cần lý do? Cô muốn làm thì làm thôi.


Tống Sanh á khẩu không trả lời được, sau cô theo Viên Sanh tới thành phố S, ở đó một tuần. Chỉ trong đoạn thời gian ngắn ngủi, Tống Sanh chưa từng kính nể một người như vậy, cô phát hiện Viên Sanh thật sự dùng hết sức của mình đi làm chuyện tốt, nếu trên đời có Bồ Tát, vậy Viên Sanh nhất định là Bồ Tát trong truyền thuyết kia.

Bà nội Viên Sanh cũng là một người hòa ái hiền từ, có thể giáo dục ra cô gái như Viên Sanh, bản thân bà nội Viên khẳng định cũng là người thiện tâm. Bọn họ ở trong một căn nhà cũ, trong nhà không có đồ điện, không có điện thoại TV, càng đừng nhắc tới máy giặt điều hòa, ngay cả đèn cũng sắp hỏng.

Có điều khu nhà lụi bại của bọn họ rất thú vị, bên trong có đủ cây trồng, vườn rau nho nhỏ kia vào tay Viên Sanh đều trở thành mỹ vị. Thời gian ở đó, Tống Sanh thích thì ngủ, hoặc là cùng Viên Sanh ngồi trên băng ghế dưới tàng cây nghe bà nội Viên kể chuyện.

Đó là khoảng thời gian vô cùng thú vị, đối với người được giáo dục về mọi thứ tốt đẹp như Tống Sanh mà nói, hành trình này thật sự mới lạ, từ ban đầu là tức giận trốn nhà đi, tới một tuần sau cô đã cảm thấy không muốn rời xa nơi này. Nhưng người nhà cô vẫn luôn không mặc kệ cô ở bên ngoài, rất nhanh đã tới đón cô về.

Cô tạm biệt người bạn rồi trở về, tiếp tục các vấn đề ở trường quân đội và trong nhà, rốt cuộc sau ba tháng đã dành được thắng lợi. Cô muốn báo tin tốt cho bạn mình, nhưng viết thư hồi lâu vẫn không thấy Viên Sanh trả lời, qua mấy tháng cô phát hiện, Viên Sanh đã qua đời, nguyên nhân chết là tự sát.

Tống Sanh không tin một cô gái như vậy sẽ tự sát, sau từ hàng xóm gần nhà họ Viên nghe được cô ấy bị ba thanh niên luân gian tới chết. Bà nội Viên cũng qua đời, bà ấy ngay lúc biết tin Viên Sanh chết liền đột quỵ, không thể cứu kịp mà mất.

Tống Sanh được bảo vệ quá tốt lần đầu tiên biết thế giới ngoài kia lại âm u như vậy. Ba tên hung thủ, trong đó có một kẻ tên Nghiêm Dịch, bởi vì trong nhà có điều kiện mà đã đè ép được chuyện này, biến án mạng thành một vụ tự sát.


Tống Sanh bắt đầu thu thập chứng cứ muốn đưa ba người ra tòa, cô cho rằng điều này rất dễ dàng, nhưng trong một đêm, toàn bộ chứng cứ cô tìm được đều biến thành giả, nhân chứng một mực phủ nhận, ba tên hung thủ kia vẫn không có chuyện gì. Điều bất đắc dĩ nhất của người tốt chính là cô không thể xấu xa như bọn họ, không thể dùng bất cứ thủ đoạn này để đạt được mục đích. Cô có nên dùng gia thế của mình, không cần chứng cứ mà trực tiếp xử chết ba người kia không?

Chỉ là khi đó cô mắc phải bệnh trầm cảm, người thân có dò hỏi nguyên nhân thế nào cô cũng đều ngậm miệng không nói, vô số đêm nhốt mình trong một góc. Tống Sanh bắt đầu suy nghĩ lung tung, kỳ thật biện pháp giải quyết vô cùng đơn giản, giết người thì phải đền mạng, bọn họ không phải nên chết hay sao?

Có điều sau đó… Ba tên hung kia, một đã chết, một bị bỏ tù, một không rõ tung tích.

Hết bệnh trầm cảm, người quen Tống Sanh đều nói cô càng có tinh thần hơn, quả thật chính là muốn nữ siêu nhân của đất nước, giải cứu chúng sinh với nước và lửa.

Không ai biết, một năm đó Tống Sanh đã trải qua lột xác như thế nào. Giống như những đứa trẻ ở cô nhi viện Ánh mặt trời, trong lòng Tống Sanh cũng có một chỗ tối, đó là hối hận khi năm đó không giúp bạn mình đòi lại trong sạch.

Nhìn Tống Sanh duỗi tay về phía trước bắt lấy hư không, gân xanh nổi đầy trán, Khuất Diễn Trọng không thể tăng thêm lực giữ tay của cô.

“Tống Sanh!” Khuất Diễn Trọng quát, thời điểm Tống Sanh đột nhiên mở mắt, anh rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt nặng trĩu kia chứa rất nhiều cảm xúc không thể nói rõ.

Chỉ trong chớp mắt, Khuất Diễn Trọng lại thấy Tống Sanh khôi phục dáng vẻ bình thường, cô liền nở một nụ cười sáng lạn, làm nũng ôm lấy cánh tay của anh: “Manh Manh, em gặp cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, một con qua vật không ngừng đuổi theo em!”


Khuất Diễn Trọng gạt tay cô xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt của cô: “Tống Sanh, anh từng học về tâm lý.”

“À.” Tống Sanh vẫn cười tủm tỉm, cô tỏ vẻ không sao mà đưa tay sờ đầu, sau đó nói, “Hạ sốt rồi, quả nhiên là vì Manh Manh ở đây với em nên bệnh tình cũng mau hết.”

Khuất Diễn Trọng không định chấp nhất đề tài trước đó, anh cũng duỗi tay sờ đầu Tống Sanh, sau đó trầm mặc ôm cô vào người.

Tống Sanh an tĩnh ôm eo anh một lúc, tươi cười trên mặt dần cởi bỏ, ánh mắt có chút mê mang, đột nhiên hỏi: “Nếu có một ngày em rơi xuống vực thẳm thì làm sao đây?”

“Anh sẽ giữ được em.”

Trên người Khuất Diễn Trọng có một loại khí chất khiến người ta có thể an tâm, mặc kệ anh nói cái gì, cho dù anh nói có thể hái sao trên trời, mọi người cũng sẽ tin tưởng anh.

Mê mang trong mắt Tống Sanh tan đi sạch sẽ, dứt khoát cọ đầu vào bụng anh, vặn vẹo, nói: “A, anh thật tốt, em muốn ngủ với anh.”

“Ngủ cái đầu con, dậy ăn sáng!” Ba Tống đen mặt đẩy cửa bước vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.