Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 27


Đọc truyện Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ – Chương 27

Người này là ai?

“Tống Sanh, em phát hỏa.”

Tống Sanh vừa vào văn phòng liền nghe một câu này của Phương Tĩnh, miếng bánh bao trong miệng thiếu chút đã nghẹn lại. Trong đầu lập tức nghĩ tới giáo sư Khuất, không lẽ hôm qua mới ngủ với giáo sư Khuất, hôm nay liền bị phát hiện sao?

Phương Tĩnh không biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ chỉ màn hình máy tính trước mắt, trêu đùa: “Mỗi ngày rời giường đều thấy chuyện tốt em lại, lần này còn bị quay lại.”

A, thì ra không phải chuyện với giáo sư Khuất. Tống Sanh há miệng nhét miếng bánh vào trong, sau đó đi tới cạnh Phương Tĩnh xem. Đó là một video được đăng trên mạng hôm qua, lượt xem và bình luận đều rất cao. Lại coi nội dung, Tống Sanh vừa thấy liền nghĩ tới chuyện xảy ra lúc cô ra ngoài mua đồ hôm qua.

Trong video là một người phụ nữ trung niên đang đi trên đường, phía sau có kẻ đột nhiên xông tới giật túi bà ấy, bên cạnh còn có người lái motor tiếp ứng. Đây là vụ cướp rất bình thường, người đi đường những lúc thiếu cảnh giác, đặc biệt là nữ, thường sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ này.

Người phụ nữ trung niên phản ứng rất nhanh, sống chết giữ cái túi không buông, nhưng bị tên đàn ông kia đánh mấy cái liền bỏ cuộc. Mắt thấy tên cướp ngang nhiên lên xe mà đi, lúc này một thân ảnh mạnh mẽ vọt tới, trong tay cầm gậy gộc đánh lên xe, sau đó xe máy quay cuồng mấy cái, hai tên bên trên bị quăng ngã thật xa, không thể nhúc nhích.

Người lao tới chính là Tống Sanh, khi đó bắt gặp chuyện này, đồ trên tay cô đều vứt hết, vừa lúc bên cạnh trên lan can có côn sắt bị hư, cô liền rút ra xông tới, nhắm chuẩn thời cơ mà ra tay. Hai tên cướp kia đúng là xui xẻo, khi ấy phải đưa vào bệnh viện liền.

Những người quen biết cô như Nam Lâu và Phương Tĩnh đều biết, cô thích quản mấy việc này, cách hai ngày lại có một chuyện, từ cướp bóc lừa bán trẻ con tới mấy tên ăn trộm ở nơi công cộng, cô không có cách nào làm như không thấy. Tống Sanh là người thần kỳ, Phương Tĩnh từng nói như vậy. Phương Tĩnh cao quý lạnh lùng ít bạn, có thể nhanh chóng thân với Tống Sanh, ngoại trừ tính cách rộng rãi của cô, nguyên nhân chính chính là thuộc tính thần kỳ này.

Người không có năng lực sẽ lựa chọn chỉ lo cho thân mình!

“Em cứ phát hỏa như vậy, nói không chừng sẽ có người muốn tới đưa cờ thường, có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?” Phương Tĩnh trêu.

“Đầu tiên em xin cảm ơn cảm ơn người nhà của mình, là bọn họ…”

Thấy Tống Sanh thật đúng là nghiêm trang phát biểu cảm nghĩ, Phương Tĩnh liền bật cười, bắt lấy vai cô: “Nói em béo em thật cho mình bị suyễn à? Chị nói này, video cứ để như thế thật sự không sao chứ?”


“Không sao, người quay đứng khá xa, hình ảnh cũng không rõ, không phải người quen hẳn sẽ không phát hiện. Nếu thật sự lộ mặt, không cần em lên tiếng, em họ nhà em sẽ tự động ra tay, không phải nó ở cục an toàn quản mấy cái này sao?” Tống Sanh bày vẻ mặt không quan tâm mà xua tay, việc này đối với cô không có gì quan trọng, so với chuyện làm thế nào để dọn đồ vào nhà giáo sư Khuất, sau đó chính thức cùng anh sống chung không đáng là gì.

“Sao lại đột nhiên cười xuân tâm nhộn nhạo như vậy?” Vừa rồi Phương Tĩnh còn cảm thán Tống sanh thật quyền thế giống trong tiểu thuyết, nhưng nhìn nha đầu này nhìn chằm chằm vào hư không không biết đang suy nghĩ cái gì, bộ dáng cười chảy nước miếng khiến cô nhịn không được mà hỏi.

Tống Sanh ho khan hai tiếng, có tật giật mình nhìn ra cửa, sau đó thần thần bí bí kề sát tai Phương Tĩnh, nói: “Chị Phương Tĩnh, hôm qua em ngủ với giáo sư Khuất, thật sự là cái chuyện ngủ chung đấy” Chuyện này tuy muốn tự gạt chỉ có chính mình biết, nhưng cô lại nhịn không được muốn chia sẻ với mọi người, thật đáng buồn.

Nói tới đây, Tống Sanh lại bổ sung một câu: “Ngủ không chỉ một lần.

“Ngủ nằm mơ hả?” Phương Tĩnh nhún vai, cầm con chuột tắt trang web, bày ra biểu tình không tin Tống Sanh, “Em mà muốn ngủ với giáo sư Khuất thì ít nhất phải mấy năm sau, người có thể khiến giáo sư Khuất cao lãnh dễ dàng cùng đi ngủ chính là thiên đại kỳ văn đấy, lúc chị còn học ở trường y, các nữ sinh đều cảm thấy giáo sư Khuất thuộc hệ cấm dục, tuyệt đối là xử nam vạn năm, nhìn thói ở sạch nghiêm trọng như vậy của, chuyện có thể làm thầy ấy cương cứng thật đáng nghi ngờ.”

“Ừ, rất cứng, đặc biệt cứng đấy.”

Phương Tĩnh quay đầu nhìn cô, từ trên xuống dưới quan sát một lần: “Em có mộng xuân hả? Nhộn nhạo như vậy.”

Thấy Phương Tĩnh vẫn không tin, Tống Sanh lộ vẻ không vui, lập tức kéo vạt áo, để lộ hai dấu hôn bên trong: “Đây, thật sự đã ngủ chung, hôm qua cả ngày em đều ở nhà anh ấy, anh ấy còn nấu cơm cho em ăn.”

Phương Tĩnh cả buổi không nói chuyện, qua một lúc lâu đột nhiên nhảy lên, cái ly trên bàn cũng bị cô đánh nghiêng, dùng vẻ mặt “không thể lý giải xã hội này” nhìn cô gái trước mặt, nắm chặt hai tay, kích động tới hét lên.

“Trời ạ, trời ạ, thật sao, giáo sư Khuất chịu ngủ với em? Là giáo sư Khuất kia đúng không? Là giáo sư Khuất khó gặm thịt nhất trên đời đó hả? Tống Sanh, vận em đúng là dậm cứt chó, kẻ sĩ ba ngày không gặp em đã dẹp xong một ngọn núi lớn, em không phải hạ thuốc thầy ấy đấy chứ?”

Tống Sanh nhìn vẻ hoảng loạn tới sắp ngất đi của Phương Tĩnh, ý cười trên mặt càng thêm chói mắt: “Em là dùng mị lực của mình để thu phục Manh Manh nhà em…”

Phương Tĩnh lập tức ngừng lại bộ dáng của mình, sắc mặt quái dị nhìn cô: “Em gọi giáo sư là Manh Manh, giáo sư Khuất nhà em có biết không?”

“Biết chứ, anh ấy đồng ý rồi.” Tống Sanh hất tóc. Nói tới Khuất Diễn Trọng, cả người cô giống như phát quang.


Phương Tĩnh quả thật bị ánh sáng trên người cô làm mù mắt, hai tay che ngực mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thế giới vô tình này không bao giờ tốt lên được.”

“Ha ha ha…”

“Mau kể chị nghe, lúc nào thì cùng giáo sư Khuất làm chuyện đó, có phải thầy ấy vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng rồi nói “Muốn thì tự mình động” đúng không?”

“Chị Phương Tĩnh, chị có phải xem quá nhiều ngôn tình rồi không?”

“Em thì biết cái gì, chị đây là tò mò thôi, nói thật, chị không thể tưởng tượng bộ dáng của giáo sư Khuất khi ở trên giường, thầy ấy hẳn là không cởi quần áo, ăn mặc vẫn chỉnh tề đúng không? Thầy ấy có lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, rốt cuộc có nói cái câu rất bẩn hay không… Tống Sanh, mau nói đi!”

Tống Sanh ngượng ngùng tới sắc mặt ửng hồng, cúi đầu kể chuyện. Hai người ghé vào nhau sột sột soạt soạt, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng. Đúng lúc này, Tống Ly Nguyên đang ở ngoài cửa, thấy em gái và bạn cùng thuê phòng đang thảo luận gì đó, vẻ mặt nghiêm túc liền lộ chút biểu tình tò mò.

“Tống Sanh, Phương Tĩnh, hai người làm gì vậy hả, đi làm thì lo nghiêm túc làm việc đi.”

Tống Sanh quay đầu lại, mỉm cười: “Vâng đội trưởng, em đi làm việc ngay.”

Tống Ly Nguyên cảm thấy bị em gái vùi lấp che mờ, đến tột cùng là chuyện thế nào, anh cảm thấy em gái mình như sáng lên, cả người tràn ngập ánh sáng hạnh phúc hòa bình của thế giới. Em gái xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao?

Tống Ly Nguyên nhìn theo Tống Sanh chạy ra ngoài, lại nhìn Phương Tĩnh: “Em ấy làm sao vậy?”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của người đàn ông, Phương Tĩnh đột nhiên nảy ra ý xấu, cô cười cười, chậm chạp đáp: “Đương nhiên là đang yêu.” Dứt lời cô liền ngậm miệng, mặc kệ Tống Ly Nguyên có nhìn chằm chằm thế nào cũng không nói.

Bên này Tống Ly Nguyên thập phần rối rắm vì không biết em gái nhà mình bị tên đàn ông nào lừa gạt, một nhân vật khác vừa đang rảnh rỗi ngồi xem video, chính là video Tống Sanh bất bình anh dũng xông lên.


Khuất Diễn Trọng được bệnh viện ra giá cao mời về, là miếng chiêu bài không dễ dàng ra tay. Ca phẫu thuật để anh tự mình làm không nhiều lắm, hơn nữa vì quan hệ với phía cậu, viện trưởng bệnh viện coi anh như Bồ Tát sống, cho nên phần lớn thời gian anh đều nhàn rỗi. Những lúc như vậy anh nhàn nhã ngồi trong văn phòng, đem mấy cái video ngắn ngủn coi đi coi lại mấy lần, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Khuất Diễn Trọng không thích lên mạng xem tin tức, chỉ cần không phải tra tài liệu, làm những chuyện liên quan tới công việc, anh tuyệt đối sẽ không chạm vài máy tính. So với những người trẻ tuổi thời này thích lên mạng, anh thích đọc sách vận động hơn, ngay cả phim cũng không xem. Một Khuất Diễn Trọng không biết sự lưu hành của internet là gì có thể xem là một tồn tại kỳ lạ.

Bởi vì tính cách cổ quái, mấy video này hiển nhiên không có khả năng xuất hiện trên trang mạng anh vào. Sáng nay, lúc đi ngang qua hành lang, thấy mấy y tá hộ lý thì thầm chỉ vào Ipad thảo luận gì đó, anh vốn dĩ chỉ tùy ý liếc qua, kết quả phát hiện bóng người mơ hồ trong đó có chút tương tự Tống Sanh.

Thời điểm anh dừng bước đi qua dò hỏi, mọi người đều có chút hoảng loạn. Bác sĩ y tá bệnh viện không ai không biết vị này, có hâm mộ có ghen ghét, có kính nể có tò mò, đương nhiên cũng có rất nhiều người thích thầm anh. Bởi vì ngoại hình quá xuất sắc, năng lực lại quá xuất chúng, cơ hồ các nữ y tá mỗi lần gặp anh đều sinh ra chút ảo tưởng, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, bọn họ không có một người dám tới gần anh.

Thấy anh chủ động tới dò hỏi, mấy y tá hai mặt nhìn nhau tới ngây cả người, cuối cùng vẫn lịch sự thử đưa Ipad tới gần một chút để anh xem video.

Khuất Diễn Trọng vừa nhìn liền xác nhận, kia quả thật là Tống Sanh. Anh nhìn rõ tên video, mặt không biểu cảm nói tiếng cảm ơn rồi rời đi. Tuy chỉ có thế, mấy y tá đã kích động không nhịn được, chờ anh vừa đi liền có người nói: “Chủ nhiệm Khuất nhìn tuy lạnh lùng nhưng cũng không khó gần như vậy, anh ấy biết nói tiếng cảm ơn kìa.”

“Thôi đi, chờ cô nhìn thấy biểu cảm khi anh ấy nói “Tránh xa tôi một chút”, cô liền biết chủ nhiệm Khuất vô tình lãnh khốc tới cỡ nào.”

“Đừng thảo luận vấn đề này nữa, lo làm việc đi. Có điều, sao chủ nhiệm Khuất lại muốn xem video này nhỉ? Ngày thường anh ấy không phải không quan tâm mấy thứ này sao?”

Vừa về văn phòng, Khuất Diễn Trọng liền lục tìm video kia, nhìn hình ảnh mơ hồ của người trong đó, ánh mắt của anh bất giác trở nên mềm mại.

Tan tầm, Khuất Diễn Trọng đang đi trên hành lang, di động bỗng nhiên đổ chuông. Người gọi là Tống Sanh, nhìn cái tên này, anh không tự chủ mà dừng bước.

Sau khi nhận điện thoại, bên kia liền truyền tới giọng nói mang đầy ý cười: “Em là Tống Sanh, Manh Manh, tối nay em có thể ăn cơm với anh được không?”

Khóe miệng giật giật, anh bình tĩnh nói hai chữ “Có thể”. Đi trên hành lang pha lê, Khuất Diễn Trọng nhìn rõ chính mình trong gương, người đàn ông cầm điện thoại kia đang có biểu tình gì.

Thì ra anh còn có vẻ mặt này, những lúc ở trước mặt cô, anh đều như vậy sao? Cho nên cô mới gọi anh là Manh Manh?

Bên này Tống Sanh vừa nói chuyện điện thoại hẹn ăn cơm vừa tới ga công cộng. Nơi ở hiện tại không gần như trước, nhưng cũng không tính là xa, ngồi hai trạm rồi đi thêm vài phút là tới. Có Khuất Diễn Trọng ở đối diện, đừng nói là chút khoảng cách này, cho dù cách xa vạn dặm cô cũng cam tâm tình nguyện.


Nói thật, cô không phải không có tiền mua xe, chẳng qua khả năng của mình là thiên phú dị bẩm, mỗi lần cầm tay lái sẽ gây ra chuyện kinh tâm động phách, cho nên người trong nhà không ai dám để cô lái xe. Hiện tại Tống Sanh là một cảnh sát bình thường, đương nhiên không có tài xế đưa rước như trước kia, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mỗi ngày ngồi xe công cộng hoặc đi bộ.

Xe còn chưa tới, di động lại có chuông thông báo. Thấy có tin nhắn tới, Tống Sanh click mở, một dãy số lạ hiện ra.

Tôi đang nhìn em, em có chú ý tới tôi không? Tôi sẽ cởi hết quần áo của em, sau đó cột em lên giường, một đao bổ xuống lưu lại vết thương trên người của em..

Nhìn nội dung, ngay cả hành động nhíu mày Tống Sanh cũng không có, trực tiếp xóa đi, vẻ mặt lộ vẻ không thèm để ấy. Tin tức kiểu làm phiền này cô nhận quá nhiều rồi.

Tống Sanh nhìn thời gian, cảm thấy có lẽ là do Lương La ngày đó bị cô đánh một cái ở hôn lễ của Nam Lâu làm. Lúc trước, cô ta còn thuê mấy tên lưu manh tới gây chuyện, mà Tống Sanh không hề để bụng. Sau, đám lưu manh biến mất, nhưng tin nhắn gửi tới vẫn không ngừng. Cô cảm thấy Lương La kia không có cách nào đối phó mình nên mới nghĩ tới dùng loại tin nhắn này đe dọa cô.

Chỉ tiếc, một chút phẫn nộ cô cũng không có. Cô thích lo chuyện bao đồng, có thể đánh nhau, nhưng điều đó không đại biểu cô là kẻ lỗ mãng không có đầu óc. Mặc kệ tin tức này có phải Lương La làm không, cô vẫn an tâm ngồi chờ, một ngày nào đó người đứng sau tấm màn nhịn không được mà lộ cái đuôi ra, khi ấy thu thập cũng không muộn.

Hiện tại cô chỉ đang suy nghĩ không biết lát nữa Manh Manh sẽ làm món gì. Hôm nay thật kỳ lạ, giao thông công cộng một chiếc cũng không thấy, ngay cả taxi cũng không. Đang lúc do dự không biết có nên dứt khoát chạy về nhà hay không, một chiếc xe dừng ngay trước mặt.

“Cô Tống.” Cửa xe hạ xuống để lộ gương mặt trắng nõn văn nhã của người đàn ông, nhìn có vẻ thẹn thùng, hướng cô cười nói, “Không biết cô Tống còn nhớ tôi không, chúng ta từng gặp nhau trong hôn lễ của nhà họ Du, tôi là phù rễ Hạ Hồng Vân.”

Ban đầu Tống Sanh thật không nhớ anh ta là ai, nhưng nghe lời giới thiệu, cô bắt đầu có chút phản ứng, vị này là người khi đó cầm hoa muốn tặng cho cô, hình như đối với cô có chút ý tứ.

“Là thế này, chị họ Lương La của tôi làm không ít chuyện không tốt với cô Tống, cha mẹ chị ấy đã giáo huấn chị ấy, còn bắt chị ấy ở nhà đóng cửa ăn năn. Chị họ tôi cũng biết lỗi rồi, lần này chị ấy nhờ tôi tới xin lỗi cô Tống, hi vọng cô có thể tha thứ cho cô ấy, nếu được, hi vọng cô có thể cùng tôi dùng một bữa cơm, coi như tạ lỗi.”

Thanh âm của Hạ Hồng Vân mỗi lúc một nhỏ, tựa hồ cực kỳ thẹn thùng, gương mặt trắng nõn đã ửng đỏ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Tống Sanh, tay nắm vô lăng xoắn đi quẹo lại.

Đây không phải tới xin lỗi, giống thông báo hơn.

Ngay thời điểm Tống Sanh bị người đàn ông tên Hạ Hồng Vân lắp bắp mời đi ăn mà cảm thấy đau đầu, Khuất Diễn Trọng vừa đến cửa nhà. Ánh mắt đầu tiên của anh dừng trên người đàn ông trẻ tuổi tóc nâu đeo ba lô, kính đen, làn da trắng như kiểu cả năm không ra ngoài đường, đầu tựa vào cửa phòng Tống Sanh chờ tới ngẩn người.

“Cậu quen Tống Sanh?” Khuất Diễn Trọng nhìn nhìn anh ta, mở miệng hỏi.

Người kia quay đầu nhìn anh, ngây ngốc gật đầu: “Tôi tới tìm Sanh Sanh, tôi là bạn trai cô ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.