Đọc truyện Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh – Chương 85
CHƯƠNG 85
Dưới ánh mắt nghi ngờ khủng hoảng của Lăng Tuyệt, Lăng Hạ châm chước nói cho y một số kiến thức sinh lý của con trai, chỉ là, hắn càng nói càng thấy cảnh này quen thuộc, hai lỗ tai có một tiếng gầm nhỏ nhẹ xẹt qua, không khỏi dừng lại.
Lăng Tuyệt lôi ống tay áo của hắn lo lắng nói: “Ca, huynh không sao chứ?”
Lúc này Lăng Hạ mới phát hiện hô hấp của mình bất giác trở nên gấp rút lên. Hắn cười lớn một chút nói: “Ta không sao, cho nên A Tuyệt không phải bị bệnh, chuyện này rất bình thường, chỉ cần không nghĩ nữa liền hết chuyện.”
“Nhưng lúc rất khó chịu phải làm thế nào?” Giọng Lăng Tuyệt có chút uất ức, “Bây giờ lại bắt đầu khó chịu.”
Y nói rồi cúi đầu, chậm rãi dời tay xuống để lộ dục vọng bộc phát vừa rồi vẫn giấu giữa hai chân, Lăng Hạ chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu đi, bị nghẹn không có lời nào để nói.
Khụ khụ, dạy trẻ Vị Thành Niên quay tay sao?
Có cảm giác rất tội lỗi được chứ?
Cuối cùng hắn trốn tránh sờ sờ đầu Lăng Tuyệt, lúng túng kéo quần lên cho y: “A Tuyệt ngoan, đừng để ý đến, nam nhân đều như vậy, không sao.”
“. . . . . . Ca cũng vậy sao?” Lăng Tuyệt đột nhiên tò mò đưa tay sờ sờ phía dưới Lăng Hạ, nói: “Ca không có gì mà.”
Lăng Hạ vốn không đề phòng, động tác Lăng Tuyệt lại rất nhanh, nhất thời bắt được chỗ yếu. Hơn nữa Lăng Tuyệt còn không nhẹ không nặng nắm hai cái, hai chân Lăng Hạ mềm nhũn, thiếu chút nữa bị động tác của y dọa tiểu!
Hắn phản xạ có điều kiện vỗ tay Lăng Tuyệt một cái, đỏ bừng mặt lui về phía sau hai bước, có chút tức giận nói: “A Tuyệt, loại chuyện này đừng có đem ra đùa. Nhớ, thân thể. . . . . . Có và bộ phận, dù là bằng hữu cũng không thể tùy tiện chạm vào.”
Vừa nói xong Lăng Hạ liền hối hận, hình như hắn nói quá nghiêm túc? Lăng Tuyệt chỉ là một đứa bé tâm đầy hiếu kỳ thôi. Hắn mau nhìn chỗ mình mới đánh, hắn dùng sức quá mạnh, tay Lăng Tuyệt vừa thon vừa trắng, lúc này trên mu bàn tay phải của thiếu niên rõ ràng có một dấu tay màu hồng.
Lòng hắn đau nhẹ nhàng xoa, nhỏ giọng nói: “Đánh đau đệ sao?”
Lăng Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, có chút cứng rắn nói: “Không đau, là ta làm sai, chọc ca tức giận.”
Nhìn môi thiếu niên mân thành một đường quật cường nói, Lăng Hạ có chút áy náy.
Đều do tên biến thái đeo mặt nạ kia, nếu không thì thần kinh của hắn cũng không căng thẳng như vậy, A Tuyệt chỉ là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu thôi.
Hắn đưa tay muốn sờ sờ đầu Lăng Tuyệt, thiếu niên lại dịch qua bên cạnh né tránh, cúi đầu cắn môi.
Khóe mắt Lăng Hạ dãn ra, tại sao Lăng Tuyệt lại giận như vậy, nơi nào đó vẫn thẳng tắp vươn cao trong không khí a? Đây thực làm cho hắn dở khóc dở cười.
Cuối cùng hắn bất đắc dĩ thở dài, nhảy lên giường nói: “Đừng nóng giận A Tuyệt, vừa rồi là ta quá thô lỗ. . . . . . Nơi đó còn khó chịu sao?”
Một hồi lâu, Lăng Tuyệt phát ra một tiếng “Ừ” yếu ớt, y từ từ gập hông mềm dẻo thuộc về người thiếu niên, ôm thật chặt hai chân, như con mèo nhỏ bị thương cuộn thành một cục.
Lăng Hạ cũng không dám nhìn y, chợt đưa tay tới cầm tay Lăng Tuyệt làm động tác lên xuống, tăng nhanh tốc độ nói: “Đệ cầm nó như vậy động một hồi, một hồi sẽ không khó chịu —— ta ra ngoài đi vệ sinh trước.”
Hắn nói rồi nhảy xuống giường chạy đi như lửa cháy tới mông rồi, tới cửa phòng lại đột nhiên lộn trở về, lấy một khối vải bông sạch đặt bên gối, lúng túng giải thích: “Ừm, một hồi dùng cái này lau, cẩn thận đừng vẩy ra giường.”
Ngự Chi Tuyệt nhìn bóng lưng hắn hốt hoảng né tránh, mắt khẽ nheo lại, y nhớ lần đầu của mình là Lăng Hạ giúp y làm. . . . . . Rốt cuộc thì chỗ nào không đúng đây?
Y có thể xác định, Lăng Hạ bây giờ vẫn rất quan tâm mình. . . . . . Nhưng tại sao đã như vậy rồi, vẫn không tới giúp mình?
Ừm, lần đó là y chủ động ôm Lăng Hạ. . . . . . Lăng Hạ len lén giúp y, lần này cũng hai người đều tỉnh táo, cho nên Lăng Hạ xấu hổ sao?
Nhiệt năng trên người là thật, bụng căng đau đã đến trình độ khó có thể chịu nổi. Ngự Chi Tuyệt nhắm mắt lại để tay lên, ngửi hơi thở thuộc về Lăng Hạ mà hắn thích còn lưu lại chung quanh, bất đắc dĩ nhanh chóng hoạt động, tưởng tượng thanh âm ướt át Lăng Hạ phát ra khi ở phía dưới y. . . .
“Lăng. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt gấp rút thở hổn hển, chất lỏng phun trào thấm ướt vải bông.
Lúc Lăng Hạ ngồi trên nóc nhà ngơ ngác hồi lâu mới trở về, mùi vị mập mờ trong phòng vẫn chưa tiêu tán. Hắn ở cửa lúng túng dừng một chút, chậm rãi đi tới.
Mặt Lăng Tuyệt vẫn chưa hết đỏ, hai mắt có chút trốn tránh, ngẩng đầu nhìn hắn một cái liền xoay mặt đi nơi khác, thân thể cũng trốn trong chăn không ra.
Lăng Hạ liền hết lúng túng, ngược lại có mấy phần buồn cười, thật đúng là đứa bé nha!
Hắn tiến tới vuốt vuốt tóc Lăng Tuyệt, nhỏ giọng nói: “Hảo hảo ngủ đi, nhưng chuyện như vậy không nên làm quá thường xuyên a. . . . . . Một tuần một lần là tốt rồi, làm nhiều sẽ tổn hại sức khoẻ .”
Thiếu niên đáp một tiếng thật nhỏ, rất nhanh ngủ thiếp đi, không lâu sau lại như thường ngày hóa thân thành bạch tuộc quấn tới, Lăng Hạ mỉm cười vỗ nhẹ đầu của y.
Ngày hôm sau Lăng Hạ thấy Lăng Tuyệt lén lén lút lút đặt khối vải bông và quần lót vào trong chậu gỗ, hắn giả vờ không thấy, tận lực đối đãi với Lăng Tuyệt tự nhiên như thường ngày. Ừ, hắn cũng từng len lén làm chuyện này. . . . . .
Rửa mặt xong rất nhanh có người đưa đồ ăn sáng tới, hai chén cháo không biết làm từ nguyên liệu gì mà hương vị lại ngọt ngào khác thường, bốn đĩa thức ăn tinh xảo vừa miệng, bánh ngọt cũng có hai loại.
Đây là lần đầu tiên Lăng Hạ ăn một bữa sáng thịnh soạn như vậy ở dị giới, ăn hết sức ngon lành, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Lăng Tuyệt. Lăng Tuyệt hiển nhiên không tức giận, ngoan ngoãn ăn món ăn hắn gắp. Đại Bạch vẫn là bộ dáng nhỏ nhắn ngây ngô kia, cũng theo ăn chút gì đó.
Lăng Hạ không tính mang Đại Bạch theo, rất nhiều ma thú có khứu giác cực kỳ bén nhạy, nếu phát hiện Đại Bạch không chừng sẽ xảy ra đánh nhau. Đại Bạch không thể làm gì khác hơn là bay lên nóc nhà phơi nắng, buồn buồn không vui cúi gằm đầu.
Ăn xong bữa sáng lại chờ một hồi, một thị vệ toàn thân hắc y đẩy cửa bước vào, ý bảo hai người theo sau gã.
Lăng Hạ nghi ngờ nhìn giày gã, hắn nhớ rất rõ ràng, lúc hắn vừa xuyên tới thế giới này, cũng có một thị vệ quần áo giống như đúc người này đến hỏi tên tuổi mình. Chẳng lẽ, cũng là thủ hạ của đại nhân vật kia sao?
Ý niệm này lòng vòng trong đầu hắn một hồi, nhưng hắn cũng không nghĩ quá mức sâu xa, chú ý nhớ đường. Dù sao, lần sau sẽ không ai dẫn bọn họ đi.
Đi chừng nửa nén hương thì dừng lại, thị vệ kia mang hai người tới trường chăn nuôi, bên trong có thức ăn của ma thú cao cấp bọn họ phải chăm sóc, đều là ma thú cấp thấp từ Bách Thú uyển vận tới, có chừng năm sáu loài.
Lăng Hạ ngây người ở Bách Thú uyển một thời gian, ma thú thường gặp đều có thể phân biệt ra được, cũng biết nhược điểm cùng tập tính cuộc sống của bọn nó. Lập tức mặc y phục phòng hộ với Lăng Tuyệt, bắt hai con Lục Dực cùng mấy con Hồng Bì màu mỡ nhiều thịt nhốt ở trong ***g sắt.
Thị vệ kia giới thiệu vài điều cần chú ý của hạng mục công việc, Lăng Hạ và Lăng Tuyệt đều dụng tâm nghe, đặt ***g tre lên xe chạy tới nơi đó.
Ma thú cao cấp này không phải loại kiêng ăn, hơn nữa lại thích ăn thứ còn sống, điều quan trọng phải chú ý là mỗi đêm đều phải mang nó lên núi uống nước Linh Tuyền, còn phải dụng tâm bảo dưỡng vảy của nó. . . . . . Nhất là không thể dùng ánh mắt sợ hãi cùng tư thái hèn mọn đối đãi nó, không thể quấy nhiễu lúc nó ngủ.
Thị vệ kia nói tới đây, thản nhiên nhìn Lăng Hạ một cái nói: “Trước đó có mười mấy người bị ăn rồi, hi vọng ngày mai còn có thể nhìn thấy ngươi.”
Lăng Hạ nghe mà rợn cả tóc gáy một hồi, đây rốt cuộc là quái vật gì hả? Có thể không làm nữa hay không?
Thị vệ vội vàng dẫn bọn họ đi hồi lâu, chạy tới một khe sâu. Gã chỉ chỉ cái hồ phía dưới nói: “Ma thú đang ở trong hồ, theo đường nhỏ trước mặt đi thẳng xuống dưới là đến. Các ngươi nhớ, phải mở ***g tre ở bên hồ.”
Nhìn bóng lưng thị vệ gọn gàng linh hoạt rời đi, bàn chân Lăng Hạ đã lạnh toát rồi.
Lăng Tuyệt vẫn theo bên cạnh hắn, nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm. . . . . . Hắn thật là chết bao nhiêu lần cũng không đền đủ tội.
Hắn kéo cánh tay Lăng Tuyệt nhỏ giọng nói: “A Tuyệt, lần đầu tiên đệ không cần đi, ***g tre này một mình ta đẩy được, đệ ở nơi này chờ ta, chờ lúc có kinh nghiệm, chúng ta lại cùng đi.”
“Không.” Lăng Tuyệt mang theo vài phần tức giận nhìn sang, “Ca, lúc gặp nguy hiểm huynh lại muốn đẩy ta ra xa sao? Ta mới không sợ đâu.”
Nhìn ánh mắt thiếu niên quật cường mà kiên định, trong lòng Lăng Hạ không hiểu sao lại lo sợ.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể để Lăng Tuyệt mạo hiểm, dùng giọng điệu cứng rắn nói: “Ngoan, nghe lời! Ở chỗ này chờ ta, nếu không ta sẽ thật sự tức giận.”
Cuối cùng Lăng Tuyệt vẫn đồng ý, Lăng Hạ thở ra một hơi cười cười với y, vội vàng vội vàng kéo xe theo đường nhỏ đi xuống dưới.
Gần tới bên hồ đã không còn đường đi nữa rồi, Lăng Hạ dỡ ***g sắt xuống dùng sợi dây trói lại, ra sức kéo đến bên hồ. Ngay cả khi mấy con ma thú này tăng lên gần ngàn cân, hắn cũng không phí quá nhiều sức.
Những ma thú kia mặc dù cấp thấp, nhưng cũng cảm giác được uy áp khổng lồ của sinh vật trong hồ, cả kinh nhảy tưng nhảy loạn, Lăng Hạ vội vàng tăng nhanh động tác.
Nhưng không đợi hắn mở ***g sắt ra, trong hồ chợt phát ra tiếng nổ vang, tường nước khổng lồ phá không mà đến, trong lúc nước chảy như lũ, Lăng Hạ xối mở mắt không ra.
Chờ hắn lau khô giọt nước trên mặt, liền nhìn thấy một cái đầu rắn khổng lồ hình tam giác đang đối diện ngay sát mình! Cặp đồng tử màu vàng xanh dựng thẳng, lưỡi rắn thỉnh thoảng le trên không trung, còn có răng nanh thật dài, đều làm cho lòng Lăng Hạ run lên, hắn không tự chủ được lui về sau một bước.
Đầu rắn chợt thu về, lúc này Lăng Hạ mới nhìn thấy diện mạo của nó, con ngươi liền co rụt lại —— đó là quái vật song đầu của nam nhân biến thái kia! Chẳng lẽ đây là do tên biến thái chết tiệt kia thiết kế?
Nhưng bây giờ hắn đã không để ý tới điều đó nữa, hắn phải tập trung tất cả tinh thần để đối phó con quái vật này!
Song Đầu Xà khổng lồ nổi lơ lửng trên mặt hồ, hai đôi mắt đều theo dõi hắn, Lăng Hạ cảm thấy mình như con ếch bị thiên địch nhìn, trong nháy mắt mất đi ý chí chiến đấu, chỉ còn lại nỗi sợ hãi cùng đại não trống không!
A Tuyệt. . . . . . Lăng Hạ dùng sức cắn khẽ lên môi, trong nháy mắt hoàn hồn lại.
Hắn nhớ tới lời người thị vệ kia nói, cố gắng ngẩng mặt, dùng hết tất cả sức lực nhìn chằm chằm Song Đầu Xà kia, ra vẻ mình không sợ chút nào, tràn đầy dũng khí.
Con ngươi Song Đầu Xà không chớp mắt theo dõi hắn, hình như đang đợi động tác của hắn.
Lăng Hạ âm thầm hít sâu một hơi, từ từ đi về phía ***g sắt, dùng sức dùng tay mở cửa ***g sắt. Lúc này những ma thú cấp thấp kia đã sợ đến run lẩy bẩy núp ở một góc, không dám nhúc nhích, Lăng Hạ đành phải dùng sức lôi bọn nó ra ngoài.
Lục Dực bị sợ mất mật bị hắn bắt lấy vừa cào vừa cấu lên cánh tay hắn, Lăng Hạ chịu đau, dùng sức ném nó ra.
Một đầu của Song Đầu Xà linh hoạt cong thân, rất nhanh tiếp được tham lam nuốt xuống, một đầu khác vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Rất tốt. . . . . . Lăng Hạ âm thầm khuyến khích mình, hắn theo biện pháp vừa rồi, đưa tay bắt một con Lục Dực khác. Con Lục Dực này hết sức cường tráng, Lăng Hạ vội vàng không kịp chuẩn bị để nó đào thoát! Hắn nhanh chóng bắt lấy, cánh tay lại đụng vào ***g sắt, phát ra một tiếng vang.
Tiếng vang đó hình như làm kinh động Song Đầu Xà, nó chợt hướng lên trời tê tê kêu lên vài tiếng .
Lăng Hạ cả kinh, thầm kêu một tiếng không ổn!
Hắn đột nhiên nhảy ra xa, cái đuôi mềm dẻo có lực của Song Đầu Xà đã quét tới, một phát liền cuốn ***g sắt lên không trung! Nó đưa một cái đầu vào nuốt hết ma thú bên trong, sau đó cái đuôi dùng sức đánh một phát, ***g sắt đã biến thành một đống phế thiết.
Cổ họng Song Đầu Xà vì nuốt thức ăn mà lên xuống, Lăng Hạ hô hấp gấp rút, hắn có thể chạy thoát khỏi tay quái vật này sao? ánh mắt Song Đầu Xà giống như nhìn chằm chằm con mồi vững vàng theo dõi hắn, phần lưng của hắn trong nháy mắt liền bị mồ hôi thấm ướt, trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể nào!
Hắn cố gắng không lộ ra một chút sợ hãi nào, không chớp mắt nhìn chằm chằm con Song Đầu Xà kia nói: “Ngươi đã ăn no, như vậy, ngày mai gặp lại.”
Lại cái rắm! Ông đây sao có thể ở lại phục vụ ngươi hả? Có khi còn gặp phải vị chủ nhân biến thái thần bí của ngươi a a a!
Có lẽ là Song Đầu Xà nghe rõ tiếng nói khác trong lòng hắn, cũng có khi là quen vận động sau khi ăn. Lăng Hạ kinh ngạc nhìn Song Đầu Xà từ từ triển khai đôi cánh khổng lồ của nó, mấy cơn gió lốc bén nhọn như đao đập vào mặt!
Lăng Hạ nhanh chóng tránh thoát hai cơn trong đó, một cơn cuối cùng lại tránh không khỏi. Quang cảnh như thả chậm, hắn nhìn thấy một cánh tay thon dài trắng nõn đẩy mình ra, sau đó thiếu niên nhẹ nhàng bay lên, nặng nề rơi xuống trượt mấy thước trên đất, cỏ cây lưu lại một vết máu chói mắt thật dài.
Lăng Hạ thật lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, khàn khàn mà run rẩy hét to một tiếng: “A Tuyệt!”
Cái đuôi Song Đầu Xà rất nhanh lại cuốn tới, mang Lăng Tuyệt hôn mê đi.