Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao

Chương 15: Mèo vờn chuột


Đọc truyện Kế Hoạch Tóm Gọn Lão Sư Tạc Mao – Chương 15: Mèo vờn chuột

Từ sau sự kiện tại văn phòng lần đó, Tô Nam thấy Nguỵ Khiêm Ngữ tựu giống như chuột gặp mèo, hơn nữa còn là một con chuột tạc mao.

Kết quả là, tại khuôn viên ở M đại, nhất là trong phạm vi Học viện Thương mại, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện trường hợp như vậy:

Một lão sư nhã nhặn thanh tú ở phía trước bước đi nhanh, một nam nhân anh tuấn ở phía sau vẻ mặt tươi cười đi theo, mặc dù đi không quá nhanh, lại có thể bảo trì trong phạm vi vài m với người phía trước, người nhã nhặn thanh tú thỉnh thoảng quay đầu lại phẫn nộ mà hướng về người phía sau rống hai câu “Khốn kiếp! Ngươi đi theo ta mà! Không được lại đi theo ta! !” Rồi sau đó người kia liền đứng lại, cười đến dị thường bình tĩnh “Ai đi theo ngươi? Ta chỉ là vừa vặn cũng đi đường này”, vì vậy, người phía trước chỉ biết hung dữ trừng hắn, dậm chân lần nữa mau chóng đuổi theo. Sau đó lại lặp lại quá trình kể trên.

Kỳ thật Tô Nam cũng không biết, chính mình hung dữ cái gì, chẳng những không có lực uy hiếp, tại trong mắt Nguỵ Khiêm Ngữ, đôi mắt to tròn ngược lại rất đáng yêu, hơn nữa cảm giác mười phần manh, do đó hắn càng thêm kiên định tiếp tục đùa Tô Nam, nghĩ cách xem hắn tạc mao.

【 Lục Nguyệt: Bán manh đáng xấu hổ ah! Bất quá… Thật sự cóđáng yêu như vậy sao?

Nguỵ Khiêm: Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi không biết sao? ←_←

Lục Nguyệt: Ha ha a… Cái kia , có thể, đương nhiên có thể! Hơn nữa là phải có thể ah!

Tô Nam: 〒_〒 Nói cách khác kỳ thật là ta tự gây nghiệt không thể sống sao? Đáng cmn yêu ah! Còn bán manh? Ngươi mới bán manh! Các ngươi cả nhàđều bán manh! Cả khu nhà ngươi đều bán manh! !


Nguỵ Khiêm: Nhà của ta chỉ có ngươi thuộc người nhà mới bán manh.

Tô Nam: Thuộc thuộc cái lông ! Ta lúc nào đáp ứng làm dâu nhà ngươi? !

Nguỵ Khiêm: Vừa mới, ta rõ ràng cũng không nói gì, thế nhưng mà chính ngươi thừa nhận, xem ra trong lòng ngươi vẫn định vị là như vậy mà! Thân ái ~

Tô Nam: Cmn ai thừa nhận ah! Tránh ra! Còn có không được bảo ta thân ái! ! Buồn nôn chết rồi!

Nguỵ Khiêm: Thân ái ngươi thẹn thùng?

Lục Nguyệt: Khục… Các ngươi một mực như vậy liếc mắt đưa tình thật sự… Đại trượng phu sao?

Tô & Ngụy: Mắc mớ gì tới ngươi!

Lục Nguyệt: ╰_╯ Ta là mẹđẻ các ngươi! Câu chuyện không cần tiếp tục nữa phỏng? Nhắm trúng lão nương mất hứng coi chừng ta trực tiếp đem Tô Tiểu Nam của ngươi bán cho sư huynh!

Nguỵ Khiêm: Ngươi dám sao? ←_←

Lục Nguyệt: … Ta… Ta còn thật không dám. Ô ô ô… Thật đáng sợ! Nguỵ Khiêm Ngữ ngươi mới không phải con của ta! ! 】

Mà trong khi tất cả mọi người ở trong phòng làm việc, cái kia hoàn toàn là băng hỏa quánh nhau!

Tô Nam cúi đầu công tác, rõ ràng cảm giác được một đạo ánh mắt nóng bỏng một mực bắn thẳng chính mình, phảng phất muốn đem hắn hủy đi nhét vào bụng.

Sư huynh cũng cúi đầu công tác, lại rõ ràng cảm giác được có một ánh mắt lạnh như băng rét thấu xương lăng trì lấy chính mình.


Sư huynh trong nội tâm T_T, ta chọc ai gây ai rồi hả? Ta quả thực so với Đậu Nga còn oan hơn? Sư đệ ah! Ngươi hãy ngoan ngoãn theo đi à nha! Bằng không thì sư huynh ta sớm muộn bị mất mạng….! ! Ô ô ô ô ô, ta phải thay đổi văn phòng…

Có lẽ là trong nội tâm vô cùng bi thống, sư huynh lúc này bộ mặt biểu lộ không đủ nhu hòa, Tô Nam liền ân cần thăm hỏi, “Sư huynh, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt thật tệ!”

Lời này vừa nói ra, sư huynh thân thể chấn động, rõ ràng cảm giác được chính mình thân trúng vài đao, chỉ biết kéo ra tươi cười một cái so với khóc còn khó coi hơn, ta không thể trêu vào còn trốn không nổi sao?”Không có việc gì! Đương nhiên không có việc gì! Ta chỉ là muốn đi WC! Các ngươi tùy ý, tùy ý… Ha ha…”

Sư huynh cứ như vậy dưới ánh nhìn tha thiết chăm chú của Nguỵ Khiêm Ngữ đồng học, thân thể cứng ngắc đi ra khỏi văn phòng, hơn nữa chắc có lẽ không trở về rồi.

“Sư huynh tư thế đi đường thật kỳ quái, chẳng lẽ… Sư huynh là bị trĩ?” Tô Nam đối với bóng lưng sư huynh rời đi thì thào tự nói, thành công khiến cho sư huynh vừa đi đến cửa thoáng lảo đảo một phát.

Ngươi mới bị bệnh trĩ! Các ngươi cả nhà đều bị bệnh trĩ! Các ngươi cái đôi cẩu nam nam! Sư huynh cũng rốt cục bi phẫn tạc mao nổi cáu rồi! A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!

“Ngươi quan tâm sư huynh của ngươi như vậy ta sẽ ghen đấy.” Bên trên một cái bóng áp xuống, Tô Nam mới phát hiện Nguỵ Khiêm Ngữ không biết khi nào nhích lại gần.

Tư thế giống như rất quen thuộc lập tức lại để cho Tô Nam nhớ hình ảnh tới ngày đó hai người ăn nằm với nhau, “Đùng” một phát, đôi má không tự chủ được bắt đầu nóng lên, Tô Nam biết rõ mặt của mình đoán chừng thương xót có thể so sánh với mông khỉ rồi. Tô Nam bắt đầu nóng lòng hy vọng sư huynh có thể lập tức quay lại.

Miễn cưỡng lại để cho chính mình trấn định lại, Tô Nam bình tĩnh mà nhìn qua Nguỵ Khiêm: “Ngươi có thể đứng thẳng không? Như vậy nói chuyện không tốt lắm. Có chuyện gì?”


Nhìn Tô Nam đỏ bừng cả khuôn mặt lại ra vẻ trấn định, Nguỵ Khiêm Ngữ cảm thấy rất đáng yêu, hắn nhất định không biết ánh mắt của mình hoàn toàn bán rẻ tâm tình của hắn, trong hai mắt đen bóng tràn đầy khẩn trương, còn có một tia ngượng ngùng khó có thể phát giác cùng chờ mong.

Nguỵ Khiêm Ngữ rất nhanh cúi đầu tại trên gương mặt thủy nộn của Tô Nam hôn một cái, sau đó trước khi đối phương kịp phản ứng kéo tay của hắn đi ra ngoài.

“Đi, ta mời ngươi ăn cơm, thảo luận một chút chuyện đại hội thể dục thể thao.”

“Ô? Chờ… Chờ một chút! Ta mới không cần cùng ngươi cùng nhau ăn cơm! !” Người nào đó lực chú ý quả nhiên bị chuyển đi rồi.

“Cái này chỉ là vì công tác mà thôi, hay là… ngươi không dám đi?”

“Ai không dám đi ah! Hừ! Ta trước nói rõ ràng ah, ta mới không muốn cùng ngươi cùng một chỗ! Chỉ là vì công tác mà thôi!”

Tô Tiểu Nam ah ~ còn từ chối được sao? Con chuột bị mèo bắt được sớm muộn đều bị ăn sạch ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.