Đọc truyện Kế Hoạch Tình Yêu – Chương 72: Vô Danh
Những thứ bị dòng thời gian cuốn đi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ lấy lại được. Đó là quy luật. Bản thân không ý thức làm mất đi những thứ quan trọng thì đừng hối hận và nói : “ước gì..?”, “Nếu như..?”… vì những ước mơ chỉ là mơ ước.
Chap này tặng AllenWalker049 vì nàng đã ủng hộ ta rất nhiều! Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ.
Quang cảnh vẫn giống như trong tưởng tượng, cây cối um tùm, tươi mát, ấm áp mà cô đơn. Thiên Tự mở cửa lớn, căn phòng khách giống hệt trong bản vẽ của cậu, từng chi tiết một.
_Gâu..gâu..gâu – âm thanh tĩnh mịch nhanh chóng bị phá tan bởi tiếng sủa của Galaxy (còn ai nhớ em ấy không, cả Tam Thể nữa ý). Con cún đã lớn hơn nửa người cậu đang từ trong phòng riêng của nó và Tam Thể chạy đến cắn ống quần cậu làm nũng, chiếc đuôi đến mức muốn gãy luôn.
_Galaxy, nhóc khỏe không?
_Gâu..gâu gâu… – Thiên Tự vừa ngồi xuống thì con cún đã nhảy chồm lên khiến cậu suýt chút ngã nhào, trong lòng không ngừng thầm nghĩ rốt cuộc Galaxy là cún hay heo mà mập dữ vậy?
_Meooooo…. – Tam Thể cũng nhảy phốc từ trong phòng đến dụi dụi vào chân cậu, vô cùng thân mật. Chúng từ nhỏ đã được Nhất Thiên cho làm quen với mùi hương của cậu nên chúng cũng có tư tưởng cậu là chủ nhân.
Thiên Tự vuốt vuốt Tam Thể rồi lên tiếng :
_Bé con, mở đèn cho anh xem.
Kì lạ là Tam Thể như hiểu lời cậu nói, đôi chân dài chạy đến bộ sô pha trong phòng khách, nhảy lên bàn, bàn tay xinh đẹp giơ nanh vuốt nhấn lên nút màu đỏ của chiếc điều khiển. Đèn của cả căn nhà bỗng vụt sáng. Thiên Tự ôm con mèo trong lòng, tay xoa đầu Galaxy rồi cùng đi đến nhà bếp.
Ngôi nhà này mỗi tuần đều được Ngọc Ly dọn dẹp nên rất sạch sẽ, biết cậu về, thức ăn thức uống cũng được trang bị đầy đủ, ai lấy được cô thì thành tiên mất rồi.
_Hai nhóc muốn ăn gì đây? Bít tết nhé? Mà thôi, khó tiêu lắm. Hay là chúng ta ăn trứng chiên đi (ta : *ngã ngửa* còn tưởng anh nấu được gì ngon lắm).
Thiên Tự để ha con vật nhìn cậu lăng xăng trong bếp nấu thức ăn cho cả ba, may mắn là Ngọc Ly có dạy cho cậu vài món đơn giản lại dinh dưỡng, nếu không phải chịu đói rồi.
_Gâu! – Galaxy ngậm túi gạo thơm đẩy đẩy chân cậu, cậu lúc này mới ngơ ngơ nhận lấy rồi cười gượng :
_Cảm ơn nhé, anh quên mất là phải nấu cơm trước chứ. Đợi tí nữa sẽ có thức ăn ngay. – Thiên Tự cứ như đang độc thoại rồi lại loay hoay với nhà bếp rộng lớn.
Hai mươi phút sau đó, bàn ăn một canh, một món xào, hai món mặn đơn giản nhưng với cậu và hai nhóc kia là đủ no rồi.
Tam thể ngồi luôn trên bàn ăn, Galaxy to lớn quá nên phải ở dưới sàn ăn. Trông cứ như một gia đình ấy nhỉ? Tiếc là thiếu mất một người.
Bữa ăn kết thúc, Thiên Tự loay hoay rửa hết chén bát rồi đưa hai nhóc về phòng ngủ. Thân ảnh cao lớn bước đi trên hành lang cô đơn khiến người khác phải đau đớn theo. Đôi chân dài bước về phía phòng ngủ của nó trước đây.
Cửa mở, căn phòng với tông chủ đạo là màu đen hiện ra trước mắt, vẫn là phong cách quen thuộc, đơn giản và lạnh lẽo. Cậu khóa cửa, đôi chân dài bước đến bên chiếc giường rộng lớn, từ từ ngã xuống, tay cậu ôm một góc gối, đầu nhẹ nhàng tựa lên như sợ chiếc gối sẽ đau vậy. Đôi chân dài hơi gấp lại vì lạnh. Thân ảnh kia dù cao lớn đến đâu nhưng khi nằm trên chiếc giường của nó vẫn cảm thấy sự cô tịch đến đau lòng.
Đôi mắt vì chuyến bay dài mệt mỏi mà khép lại, dần dần chìm vào cơn mê. Cậu cảm thấy không phải vì mệt mỏi nên muốn ngủ, mà là cậu ngửi được mùi gỗ mộc đinh hương rồi mất luôn ý thức. Hình như trong mơ, cậu thấy ai đó đắp chăn cho mình, một bóng người có mái tóc dài rất quen thuộc.
(Có lẽ, Thiên Tự không hề biết rằng : một người nào đó khi đã chết, mọi vật dụng của họ đều phải đem đi thiêu hủy chứ không được giữ nguyên như thế, rất không nên).
Sáng hôm sau, cũng là ngày trên lá thư thách đấu của kẻ “Vô Danh”. Cậu thức dậy trong tình trạng rất sảng khoái, cơ thể cảm giác thật nhẹ nhõm, cậu thầm nghĩ : kì diệu thật, ngủ trên giường của nó nên như vậy sao?
Sau khi vệ sinh cá nhân, Thiên Tự đánh thức Galaxy rồi thay bộ thể dục thoải mái màu xám, trên cổ là chiếc khăn lông màu đen. Cả hai chạy vài vòng quanh căn biệt thự rồi về nhà, hình ảnh đó khiến không ít con gái trên đường ngã gục bởi sức sát thương mà cậu có.
_Galaxy, chúng ta cùng bơi đi. – Thiên Tự thay đồ thể dục bằng đồ bơi, đẩy Galaxy xuống hồ trong khi cậu vừa đặt câu hỏi mà đã tự trả lời. Haiz, anh vẫn là con nít.
Galaxy đucợ chăm sóc tốt nên rất sạch sẽ, có tắm cùng người cũng chẳng sao cả. Cún nhà ta được bơi vào sáng sớm nên háo hức quẩy đạp lung tung, lâu lâu còn lù lù xuất hiện sau lưng cậu mà quẩy nước. Tam Thể là mèo tất nhiên sợ nước, lẳng lặng cuộn mình trên ghế xếp cạnh hồ bơi, tiếp tục giấc ngủ ngàn vàng của mình.
Bơi được một tiếng, chủ lẫn cún lười biếng lên bờ, Galaxy hăng hái chạy đến bên Tam Thể đang say giấc, lắc mạnh bộ lông của mình để nước bắn lên con mèo ham ngủ. Tam Thể bị ướt liền giật mình kêu “méo” một tiếng rồi nhảy lung tung khiến Thiên Tự ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nếu như có nó ở đây, chắc chắn sẽ vui hơn nhiều, nó sẽ nói : “Này, đừng có nhoi nếu không chị cắt tiết hết bây giờ.” và tất cả sẽ ngoan ngoãn mà im lặng.
_Thôi thôi, chúng ta đi tắm rồi ăn sáng, Tam Thể, lại đây anh lau cho. – Thiên Tự cầm chiếc khăn trùm người con mèo kín mít rồi lau như muốn nghiền nát luôn bộ lông mềm mại. Tam thể giật mình vì sự “nuông chiều” của cậu mà nhảy toán loạn, còn cào chiếc khăn rách một đường. Cậu cũng thật biết cách ghẹo mấy con thú cưng.
Buổi sáng kết thúc, đến gần chiều thì cậu lái xe đến điểm hẹn trong thư. Cậu lúc này vô cùng lịch lãm, oai phong dùchỉ mặc quần jean và áo sơ mi đen vẫn không che giấu đucợ vẻ đẹp trưởng thành của cậu.
Xe dừng trước căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố, nơi đây là địa điểm mà bọn giang hồ thanh toán hay tỉ thí. Nói là căn nhà thì không đúng lắm, phải là biệt thự ma, hoang tàn, âm u, ghê rợn vô cùng, thích hợp để chém giết ấy chứ.
Cậu đỗ xe trước cổng, liếc nhìn xung quanh không có thêm phương tiện nào khác thì nghi hoặc dâng lên, kẻ Vô Danh đó chưa đến sao?
Cậu nghĩ tên đó chắc chắn sẽ đến nên hơi an tâm, cảm giác vững vàng, tin tưởng này khiến cậu hơi khó hiểu. Biệt thự âm u, lạnh lẽo có tiếng gió gào rít khiến người khác phải rùng mình, nơi này có nhiều ma lắm sao?
Cửa vừa mở, mùi ẩm mốc lan đến cánh mũi, cả mùi máu tanh khô, nhưng đáng chú ý là thân ảnh cao lớn đội mũ áo che kín tóc, vì còn đang là buổi chiều nên nắng còn hơi nhẹ, đủ phảng phất được gương mặt bên dưới chiếc mũ trùm. Hắn ta hơi cúi đầu, mang khẩu trang hình cái miệng nhe ra đầy máu, riêng đôi mắt thì cậu không thấy rõ. Vô Danh ngồi chễm chệ trên ghế, hai tay đặt trên thành ghế vô cùng cao ngạo, nếu không phải vì không gian xung quanh, cậu còn nghĩ hắn như một đức vua quyền thế. Nhưng bộ trang phục màu đen, cảnh vật u ám như đang ám chỉ hắn là Thần Chết hay Ác Qủy Của Bóng Đêm vậy (còn ai nhớ Devil of Darkness không?) Cảm giác quen thuộc này rất kì lạ.
Thấy các nàng khổ thân vì giải đáp án quá nên ta quyết định đưa ra gợi ý cho các nàng, nhưng gợi ý của ta chỉ cho các nàng tìm ra vài người thôi và các nàng hãy cho ra đáp án đúng nhất, khi ta đăng chap 78 thì các nàng lập tức cmt câu trả lời, ai nhanh nhất, đúng nhất, chap cuối sẽ thuộc về nàng đó. Suy nghĩ thật kĩ nhé, sắp ra chap cuối rồi đấy.
Gợi ý đây :
1. Ba tính cách một gương mặt.
2. Nhân vật chính của chap 30.
Chúc may mắn! ^^